Liễm Nghiễm Hoa Mộng

Lần Nữa Gặp Gỡ


trước sau

Advertisement
Lần thứ hai nàng đặt chân đến Thất Vương Phủ, trước nay nàng vốn rất kiêu ngạo về võ công của mình! Có thể nói thần không biết quỷ không hay, vô thanh mà đến vô thức rời đi, không để lại bất kì dấu vết nào...

Cho đến khi gặp hắn, Thất Vương Gia - Lệnh Thiên Liễm!!!

Hắn tựa vào song cửa nhìn nàng, như đã chờ sẵn từ trước. Thanh âm ôn thuận không khác gì gió xuân tháng năm, phả vào người nàng...

"Nghiễm Nhân lại tương kiến!"

Nàng hận không thể xé tan vẻ nhu thuận kia. Hắn đến tột cùng là ai? Phải chăng chỉ đơn giản là Thất Vương Gia?

"Thất Vương cũng thật hao tâm tổn trí a!!!"

Không biết hắn đã dụng bao tâm sức để biết được hành tung của nàng? Đến cùng hắn hiểu nàng bao nhiêu? Nàng đã lộ ra sở hở gì?

Đêm nay minh nguyệt thanh phong, tường vân thụy khí, ở Thất Vương Phủ mang đến cho người ta cảm giác đặt biệt ấm áp, không cảm nhận được huyết vũ tinh phong đang đến gần...

"Vì mỹ nhân bỏ ra chút tâm tư có là gì."

Phượng nhãn liếc qua người nàng, lập tức thu hình bóng nàng vào sâu trong đáy mắt tựa như biển kia, không tia dao động...

"Nhân nhi, hôm nay ngươi đến là vì điều gì?"

Hắn hỏi nàng, tựa như không hỏi. Trong thanh âm không hề có nửa điểm tò mò.

Thoáng cái nàng thu liễm, khẽ nâng mi cười.

"Thất Vương ta nói trùng hợp ghé qua ngài có tin?"

Trùng hợp? Nghe thật hay! Hắn ở đằng tây nàng ở đằng đông thế nào là trùng hợp... Một kẻ sống nơi hoàng thất tôn quý, một kẻ tắm máu giang hồ thế nào lại gặp gỡ...

Chính nàng cũng thấy thật phi lý!!!

"Lời đùa chẳng buồn cười chút nào!"

Hắn như cũ đứng nơi song cửa, nàng đứng cách hắn mấy bậc tam cấp. Hắn hôm nay vận bạch sam, phong thái ngọc thụ lâm phong. Một trận gió thổi đến mang theo hương thơm của hoa phù dung, nàng lại thấy có điểm ngột ngạt...

Tình cảnh này, tự nhiên khiến người bức bách vô cùng.

"Vương gia vậy ta không đùa nữa, chỉ cần ngài giao ra Tuyết Linh Chi ngàn năm, ta liền tha ngài một mạng, vĩnh viễn không đến làm phiền ngài nữa, có được không?"

"Khẩu khí lớn thật! Nhân nhi nàng thật đáng thương! Vì bạch nguyệt quang trong lòng hắn, không màng tính mạng xông đến Thất Phủ, trộm đồ của hoàng thất nếu truy ra tội, nàng có biết là tội chết không?"

Nàng sao lại không biết... Nhưng mạng này là do Lệnh Thiên Duật nhặt về từ tay Quỷ Môn Quan, nay nàng trả lại cho hắn thì có làm sao...

Trận tuyết năm ấy, hắn đã từng lấy máu của bản thân cứu nàng, cho nàng chìm đắm vào sự ấm áp ngắn ngủi đó... Đời này nàng sống cũng là vì giấc mộng của hắn mà thôi...

"Vương gia xem ra hôm qua chúng ta không thể thương lượng!"

Dứt lời nàng liền tung kiếm về thẳng phía hắn, chiêu thức của nàng xuất hoá nhập thần, cùng lãnh tuyệt như ma quỷ.

Hai bên giao đấu hơn trăm chiêu, bất phân thắng bại. Nàng ra chiêu hắn liền hoá giải. Giao đấu với hắn nàng âm thầm chấn động...

Chiêu nào hắn cũng để lộ sơ hở, thật thật giả giả dẫn dụ đối phương...

Đến cùng phong vân xoay chuyển, mũi kiếm của nàng tưởng như đã đâm đến ngực hắn, lại chỉ xẹt qua bạch sam... Trong chớp mắt hắn muốn thu chưởng nhưng không kịp, nàng hứng trọn một chưởng của hắn... Hắn vội vàng xoay người ôm lấy thân thể đầy máu của nàng từ từ chạm đất.

"Nhân nhi, ngươi vì cái gì lại nôn nóng như vậy!" Hắn truyền nội lực vào người nàng, giữ cho kinh mạch của nàng không bị đứt đoạn...

Nàng biết đó chỉ là giả, để lộ nhược điểm chí mạng để dẫn dụ đối phương, nhưng nàng muốn thử một lần, tốc độ của nàng nếu nhanh hơn một chút nữa sẽ... Chung quy vẫn là thua hắn.

Như vậy cũng tốt. Mị Vũ chắc đã lấy được Tuyết Linh Chi rồi, nàng cũng không cần quay về nữa...

Hừng đông sắp đến rồi, nàng lần đầu tiên thấy hừng đông tươi đẹp như vậy... Vươn tay muốn chạm đến thứ gì đó, cuối cùng chỉ nắm lấy khoảng không vô tận... Nàng cứ thế chết đi sao... Cũng thật tốt... Không gặp lại người nữa - Lệnh Thiên Duật!

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Chiến Hồn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện