Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Không thích hợp thiếu nhi


trước sau



Diêu Vũ mới không thừa nhận chính mình suy nghĩ lung tung cũng chỉ để giảm xuống căng thẳng đâu!

Lúc này, bàn tay y đã phủ phục lên trên người của quỷ tân lang. Lòng bàn tay truyền tới, là một loại xúc cảm lạnh lẽo, mượt mà, không kém phần chắc tay. Chứng tỏ nam nhân này kỳ thật cũng không yếu nhược như bộ dạng thư sinh của hắn.

Khụ khụ...suy nghĩ có chút bay xa rồi...

Dựa theo xúc cảm đến đoán, Diêu Vũ cảm thấy, chính mình chín phần mười là đang sờ vào giữa lồng ngực của hắn.

Quả nhiên, vừa nhích lên một chút, đầu ngón út của y liền đã có thể chạm tới cằm đối phương.

Mang theo dò xét, Diêu Vũ liền thuận theo cổ họng của hắn lần mò lên. Đây là lần đầu tiên y chính diện tiếp xúc với da thịt đối phương lâu như vậy, nên nhất thời, tâm thần lại có chút hốt hoảng.


Sườn mặt đối phương tựa như một kiệt tác, hoàn mỹ không tỳ vết. Da mặt bảo trì rất tốt, đừng nói là mụn, ngay cả một vết sần hay nốt ruồi nhỏ cũng không có. Chỉ là...băng lãnh có chút dọa người.

Sau một lúc làm quen với cảm giác lành lạnh đông cứng của da thịt đối phương. Hiện tại, Diêu Vũ đã có thể mắt điếc tai ngơ, đối với sự khác biệt này trực tiếp không nhìn.

Hai mắt vô quang, Diêu Vũ cũng chỉ có thể cẩn trọng, từng tấc từng tấc mô tả ra dung nhan của đối phương. Tỷ như xương gò má hơi cao, sóng mũi thẳng tắp, so với giới tính của y còn phải thẳng...khụ...

Sau đó là đến môi mỏng khép chặt, cuối cùng mới sờ lên trên. Không kịp phòng ngừa, lòng bàn tay liền bị một vật mềm mượt cọ sát qua, khiến y theo phản xạ rụt tay lại.

Ngay sau đó, mới kịp phục hồi tinh thần, đoán được thứ vừa rồi là gì.

Thì ra là lông mi.

Đánh lên tinh thần, Diêu Vũ liền cố phình lá gan, lần nữa đưa tay sờ sờ vào trên mắt của đối phương. Sau đó, mới có thể thở hắt một hơi.

Mi mắt là nhắm, xem ra, lại là y tự mình dọa mình, suy nghĩ lung tung nữa rồi.

Bàn tay Diêu Vũ phủ lên trên đầu hắn, ngón cái lại ở trên trán cẩn thận vuốt nhẹ. Rất nhanh, y liền ở giữa mi tâm tìm thấy một điểm riêng biệt.

Nơi này có chút gồ lên, xúc cảm cũng cứng rắn, cùng vùng da xung quanh hoàn toàn không giống nhau. Sau khi lặp đi lặp lại sờ sờ, Diêu Vũ đã có thể khẳng định, đây chính là chiếc đinh mà y đang tìm!

Gần như không chút chậm trễ, Diêu Vũ liền dùng bàn tay còn lại của mình cố định xung quanh. Ngón tay mới bắt đầu nắm lấy một điểm lộ ra bên ngoài của cây đinh, lần mò kéo ra.

Động tác của Diêu Vũ không hề ôn nhu, thậm chí, còn có thể gọi là thô bạo. Nếu người được y giúp đỡ không phải là một cỗ thi thể, mà là một người sống sờ sờ mà nói, thì lúc này rất có thể đã trực tiếp nhảy cẫng.

Đinh đóng vào trong xương, rõ ràng là rất khó dùng tay moi ra. Nhưng Diêu Vũ lại vô cùng dễ dàng, từng chút một đem nó kéo ra khỏi da thịt của hắn.


Nửa li, một phân, hai phân, ba phân...càng về sau, việc rút đinh lại càng trở nên dễ dàng hơn. Cuối cùng, sau khi đến phân thứ năm, đinh rốt cuộc cũng bị Diêu Vũ hoàn toàn rút ra.

Mừng rỡ sờ lấy thân đinh dài năm phân, bề mặt nhớp nháp, cũng không biết là dính phải thứ gì ở trong tay. Rất nhanh, thần sắc của Diêu Vũ lại có chút nặng nề.

Một cây đinh dài như vậy, đâm trọn vào giữa mi tâm, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, giữa trán của hắn nhất định đã nhiều ra một lỗ máu đi?

Đem đinh tiện tay nhét vào trong tay áo, có kinh nghiệm ở phía trước, thời khắc này, hành động của Diêu Vũ liền càng thêm thông thạo cùng nhanh chóng.

Y đỡ đầu đối phương lên, một bàn tay lại đem phát quan trên đỉnh đầu của hắn cởi bỏ. Sau đó, lại luồn tay vào trong mớ tóc nhẵn nhụi như tơ kia, cẩn thận tìm kiếm.

Không có.

Ngoại trừ mi tâm ra, trên đầu hắn liền không còn cây đinh nào khác nữa.

Nhận được đáp án này, không chút dịu dàng đem đầu hắn cạch một tiếng đặt xuống, Diêu Vũ liền bắt đầu vươn ma trảo dần về dưới.

Giữa lồng ngực đã sờ qua, có thể xác định không có, nên Diêu Vũ liền trực tiếp đặt mục tiêu vào trên vai.

Bởi vì đối phương đã là một bộ thi thể, nên bàn tay Diêu Vũ cũng không thể nào xuyên qua da thịt, cảm nhận được tiếng tim đập. Việc này, khiến cảm xúc của Diêu Vũ không hiểu vì sao lại có chút không tốt.

Thế nhưng, cũng không để y ngẫm lại cảm giác này quá lâu, suy nghĩ của y rất nhanh liền đã bị niềm vui thay thế. Bởi vì y, đã từ trên đầu vai của hắn tìm tới cây đinh thứ hai.

Kế tiếp, vẫn tiếp tục là quá trình lấy đinh tương đối tốn thời gian.


Sau đó, mang tâm lý may mắn, Diêu Vũ liền đưa tay đến trên đầu vai phía đối diện còn lại của hắn. Không ngoài ý liệu lại tìm tới một cây đinh.

Bảy cây đinh, đã tìm được ba cây, trong nháy mắt liền làm Diêu Vũ niềm tin tăng vọt. Y bắt đầu dời tay từ bả vai xuống cánh tay của hắn, ở trên từng đường bắp thịt rắn chắc sờ tới sờ lui, cẩn thận tỉ mỉ.

Thậm chí, ngay cả ngón tay cũng không buông tha.

Mặc dù không phải người luyện võ, nhưng bởi vì quanh năm cầm bút, nên lòng bàn tay cùng ngón trỏ của hắn cũng tồn tại một lớp kén mỏng. Sờ lên có chút ngứa.

Đem bàn tay của hắn buông xuống, không ở trên hai cánh tay tìm được gì. Hai bàn tay Diêu Vũ liền trực tiếp đặt lên trên eo của hắn, trên dưới vuốt ve.

Khụ...đừng nghĩ bậy.

Mau nhớ tới y đang sờ là một cỗ thi thể, quan trọng nhất là cả hai còn đang ở chung trong quan tài đi!

Chỉ là, mặc dù tự thôi miên chính mình thế nào, Diêu Vũ vẫn cứ có cảm giác bầu không khí xung quanh có chút cổ quái. Tựa hồ...không thích hợp thiếu nhi nhìn xem.







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện