Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Tổ đội


trước sau



Nhiệm vụ lần này mang tính cưỡng chế, làm thì nhất định phải làm rồi. Nhưng ít nhất là không phải lúc này!

Cho nên, ở trong lòng thăm hỏi 18 đời tổ tông của hệ thống. Diêu Vũ liền ngồi xuống, trừng trừng sợi dây thừng rơi trên đất.

Có Trác Thiên Hạo bảo kê, nên tâm của Diêu Vũ cũng lớn hơn rất nhiều, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý bị tập kích. Thế nhưng, trong suốt quá trình Diêu Vũ tiếp xúc với quỷ dây thừng, tình cảnh y bị nó siết cổ cũng chưa từng xuất hiện qua.

Nếu không phải bảng thông tin vẫn còn treo lơ lửng trong không trung, phát sáng lấp lánh. Y thậm chí còn đã suy đoán, không biết nó có phải đã bị dây xích làm hư rồi không.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng, quỷ dây thừng này cũng chỉ có thể phát huy tác dụng khi cột vào trên cao. Còn bình thường, thì chỉ cùng một sợi dây phổ thông không có gì khác nhau.

Vừa chạm vào, Diêu Vũ liền bị lạnh khí bên trên làm cho có xúc động muốn rút tay lại. Thế nhưng, y lại khăng khăng nhịn xuống, nhanh chóng đem thứ này nhét vào trong ba lô.


Được rồi, trước hết cứ chiếm làm của riêng. Nói không chừng về sau còn có chỗ cần dùng.

Làm xong hết thảy, phát hiện thời gian cũng không còn sớm nữa, Diêu Vũ liền lập tức vác theo ba lô, nhanh chóng theo chỉ dẫn trên bản đồ, hướng về Doanh Sơn hí tràng chạy đi.

Thế nhưng, làm Diêu Vũ không ngờ tới chính là, y lại ở trước cửa Doanh Sơn hí tràng gặp được một đám người. Cụ thể hơn một chút thì là bốn cá nhân, ba nam một nữ.

Doanh Sơn hí tràng nằm ở giữa một chỗ sơn cốc, khuôn viên chí ít cũng có vài dặm, rộng lớn đến làm người phát hoảng. E rằng nếu không có bản đồ, một người trưởng thành đi vào trong, cũng có thể dễ dàng đi lạc.

Diêu Vũ đứng cách kim môn của Doanh Sơn hí tràng chừng ba thước hơn, cùng đám người lạ mặt kia mắt to trừng mắt nhỏ. Đến tận khi từ bên trong, có một hán tử đứng ra, hướng về phía y giơ tay.

"Vị bằng hữu này, xin hãy tạm bỏ xuống cảnh giác. Nói không chừng chúng ta còn có thể hợp tác với nhau."

Hán tử vừa dứt lời, những người khác đi theo bên cạnh gã cũng liền nhanh chóng gật đầu, hướng Diêu Vũ bày tỏ hữu hảo.

Trên tay yên lặng vịn lấy chuôi của trảm mã đao, Diêu Vũ rốt cuộc vẫn là tiến tới, từng bước một dè dặt cẩn trọng.

Sau đó, Diêu Vũ cũng liền từ trong miệng bọn họ biết được một chút chuyện.

Thì ra, bốn người này cũng giống như y, không hề quen biết gì nhau. Nhưng bởi vì bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ tổ đội, cho nên mới phải tụ tập lại ở nơi này, xem như mới quen biết.

Nhiệm vụ của bọn họ là trước canh ba tiến vào trong Doanh Sơn hí tràng, đồng thời thành công sinh tồn đến sáng hôm sau.

Hán tử khi nãy tên gọi Cao Văn, hai thanh niên khác, một người tên A Thiết, một người tên Lâm Dương. Mà nữ nhân duy nhất ở đây, liền gọi là Lý Nhược Đồng.


"Bằng hữu, chúng ta vẫn còn chưa

biết ngươi tên gì." Ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Diêu Vũ, Cao Văn liền ôn tồn cười, thoạt nhìn chỉ giống như tùy tiện hỏi thăm, cũng không có ý gì khác.

Ở bên cạnh, Lâm Dương ngay tức khắc liền tiếp lời :"Đúng vậy, đúng vậy, nhiệm vụ của ngươi là gì? Có thể chia sẻ cho mọi người biết được không? Để một lát có thể dễ bề phối hợp lẫn nhau."

Đúng vậy, Diêu Vũ đã cùng đám người này đạt thành hiệp nghị, lâm thời tổ đội đi vào Doanh Sơn hí tràng.

Dù sao, theo suy nghĩ của Diêu Vũ, nhiều người cùng một chỗ tiến vào chí ít cũng sẽ đỡ sợ hơn.

"Mọi người cứ gọi ta Tiểu Ngư là được rồi. Nhiệm vụ của ta chính là trước canh ba phải đi vào trong, đồng thời tìm đến một bộ hí phục, đem nó mang ra ngoài." Diêu Vũ cười nói, nhưng kỳ thực vẫn còn có chỗ giấu diếm.

Không biết trong lòng có hoài nghi hay không, nhưng lúc này, thanh niên tên gọi A Thiết kia đã một mặt kinh ngạc hô lên :"Đơn giản như vậy? Đây cũng quá dễ dàng đi."

Đúng vậy, ở trong tưởng tượng của bọn họ, tìm kiếm một cái áo, không có thời gian hạn chế. Kia chẳng phải là quá mức dễ làm rồi sao? Nhất thời lại không khỏi có phần hâm mộ Diêu Vũ.

"........................"

Bị ánh mắt ghen ghét của đối phương liếc nhìn, Diêu Vũ khó khăn lắm mới nhịn xuống được xúc động muốn lật bàn chửi ầm lên.

Đơn giản? Nếu đơn giản, bọn họ liền đi từ trên người quỷ con hát cởi xuống bộ hí phục kia cho y đi.

Đúng là nói chuyện không đau eo.

Hàn huyên một trận, đám người vẫn là quyết định đau dài chi bằng đau ngắn, bắt đầu xâm nhập vào trong.


"A Thiết, ngươi đi trước dẫn đường đi."

Nghe thấy phân phó của Cao Văn, Diêu Vũ liền hơi ghé mắt nhìn gã một chút. Nhưng phát hiện A Thiết không nói gì, chỉ ngoan ngoãn làm theo, y cũng liền ngậm miệng lại.

Xem ra, trong đội ngũ này, người nắm quyền lãnh đạo chính là tên Cao Văn này.

Không chút xấu hổ đi vào cuối đội ngũ, trong lòng Diêu Vũ lại khẽ động, vô thanh vô tức từ trong thương thành mua tới một thanh desert eagle, tốn mấy mươi tích phân.

Súng lục không thể làm tổn thương ma quỷ.

Cho nên, cây súng này của y, vốn là dùng để đối phó với con người.

Bất động thanh sắc làm xong hết thảy. Nhưng Diêu Vũ tựa như cũng chưa từng chú ý tới một việc rất quan trọng, tại sao y lại biết dùng súng?

**Ai mà lại đi thách thức người ta cởi áo chồng mình chứ?!! Muốn thì tự lực cánh sinh đi~







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện