Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Xua Hổ Nuốt Sói Tá Ma Giết Lừa


trước sau



**Tá ma giết lừa: lợi dụng việc xay (lúa) để giết lừa.

Cối xay xưa có đòn dài cho người hoặc ngựa, lừa kéo/đẩy xay.
Không chậm chân hơn Diêu Vũ là bao, không đầu tướng quân ngay tức khắc cũng đã cưỡi ngựa đuổi theo.
Lúc này, cả hai tựa hồ đã quay về như lúc đầu ngươi truy ta đuổi.

Chỉ khác biệt ở chỗ, tốc độ của Diêu Vũ đang ngày càng chậm dần.
Đây cũng là chuyện rất dễ hiểu, dù sao y cũng không phải là vận động viên chuyên nghiệp.

Có thể chèo chống đến hiện tại, ngoại trừ bình thường thường xuyên tập luyện ra, thì cũng chỉ là vì có cường đại nghị lực đến bù đắp.
Chỉ là, nghị lực chung quy cũng không thể hoàn toàn phá vỡ hiện thực.

Lúc này, theo không ngừng chạy nhanh, hai chân Diêu Vũ đã nhũn ra, tim cũng điên cuồng đập loạn, đầu óc đều bắt đầu trở nên mơ hồ.

Ngay khi y sắp sửa mở miệng nhờ quỷ tân lang tương trợ, thì lúc này, một âm thanh quen thuộc khôn kể đã bắt đầu truyền đến trong tai y.
Cạch Cạch
Tiếng gậy gỗ va chạm nhỏ vụn vang lên, nhanh chóng liền bị tiếng vó ngựa vùi lấp, nhưng vẫn như cũ làm Diêu Vũ hai mắt tỏa sáng.

Trong nháy mắt, lời nhờ vả sắp ra khỏi miệng cũng liền đều bị nén ngược trở về.
Đồng thời, vô số lời kể của Lưu Vạn Hoa cũng đều một lần nữa quay trở về trong đầu.
"Ả đàn bà điên ngoài cửa bình thường cũng chỉ lảng vảng ở cuối thành.

Cho đến khi đêm xuống, nàng ta mới rời khỏi khu vực đó, bắt đầu hướng về ngoài thành đi đến, gõ cửa từng nhà, hỏi thăm tung tích nhi tử của mình."
"Chỉ cần mở cửa ra, bất kể ngươi có trả lời như thế nào, đều sẽ không thoát được một con đường chết, gần như là vô pháp xoay sở."
"....................."
"Nữ nhân này tên gọi là gì, không người biết.

Chỉ biết theo truyền ngôn, trước kia nàng chính là danh kỹ một thời ở thịnh kinh.

Ba tuổi nhập danh phường, một tay gảy tỳ bà ngàn dặm không người sánh bằng."
"Mười ba tuổi liền gả cho một vị vương tôn quý tộc làm tiểu thiếp.

Vào cửa không lâu đã hoài thai, sinh ra một nam hài."
"Nhưng bởi vì đắc sủng, nàng liền chọc cho chủ mẫu không vừa mắt.

Không chỉ đem hài tử của nàng đoạt đi, mà còn nhân lúc phu quân không ở nhà, đem nàng đang trong thời gian ở cữ đuổi đi."
"Nữ nhân nằm trong sương giá, thân thể vốn đã yếu ớt, nhanh chóng liền bị tuyết trắng che phủ.

Giữa đêm đen, bị một cỗ xe ngựa không chú ý cán qua người."
"Xương cốt hai chân vỡ nát, nhưng nữ nhân vẫn còn sống.


Có điều, ngay cả khí lực để kêu cứu cũng đã không có..."
"Hôm đó là tất niên cuối năm, ngựa xe đặc biệt nhộn nhịp, huống chi nơi đây còn là thịnh kinh.

Cũng không biết nữ nhân đã chết khi nào, thân thể tổng cộng đã bị bao nhiêu người, ngựa giẫm đạp qua."
"Đến sáng hôm sau, nơi nàng nằm cũng đã biến thành một mảnh huyết nhục mơ hồ.

Căn bản là không còn hình người nữa."
"Chủ mẫu quá sợ hãi, ngay trong ngày liền phái người đem tàn thi của nàng ta đi vứt vào bãi tha ma.

Nhưng có lẽ là do quả báo, chưa tới hai ngày sau, chứng cứ mưu phản của phu quân chủ mẫu liền đã bị tìm ra.

Cả nhà lớn bé đều bị trảm đầu thị chúng."
"Về phần hài tử của nữ nhân đó, đã chết hay còn sống, cũng không có người biết được..."
Trong lúc những lời kể không ngừng đảo về trong trí nhớ, ánh mắt Diêu Vũ khi nhìn về phía không đầu tướng quân cũng đã mang theo một tia lạnh lùng.
Bị đuổi chạy như điên lâu như vậy, đổi thành ai, trên cơ bản cũng sẽ không tài nào vui vẻ nổi.
Rất tốt, như vậy cũng không cần bỏ gần tìm xa nữa...
Không chút do dự, Diêu Vũ liền lập tức chạy thẳng về phía ngoại thành.
Cũng không tính là quá mức biệt khuất, đối với thủ ấn bên trên mặt đường, quỷ mã tựa hồ cũng có điểm cố kị, không ngừng lảng tránh.

Thế nên, tốc độ di chuyển cũng giảm mạnh hơn so với lúc ở trên đường đất.
Nếu không phải như vậy, Diêu Vũ cũng đã sớm bị đối phương đuổi kịp.
Gió mạnh không ngừng cuốn bay vô số lá khô.

Ngọn cây lớn um tùm bên cửa thành, lúc này lại phá lệ làm Diêu Vũ cảm thấy vui mừng lâm li.
Thời khắc bước ra cửa thành, vô số hắc sắc thủ ấn cũng đã triệt để tiêu biến, không thể vô ý giúp y kéo chân không đầu tướng quân được nữa.

Nhưng lúc này, bởi vì đã chuẩn bị sẵn một phương án khác, nên Diêu Vũ biểu hiện vẫn rất bình tĩnh.

Chỉ vừa bước ra khỏi cổng thành, liền đã lập tức đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra của tiếng gậy gỗ.
Lốc cốc
Âm thanh khoảng cách y rất gần, hơn nữa còn đang không ngừng tiến đến.
Dưới bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng căn bản đã không đủ để soi sáng vạn vật xung quanh.

Nương nhờ âm đồng, Diêu Vũ đều khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy được khuôn viên trăm trượng xung quanh mình.
Vốn, y còn muốn quan sát kĩ một chút lại đi bước tiếp theo.

Thế nhưng, không đầu tướng quân lại không cho y cơ hội này.
Diêu Vũ chỉ vừa ngừng lại chưa đến nửa phút, hắn liền đã cưỡi quỷ mã đến sau y chưa tới một trượng.
Rốt cuộc, không thể làm gì khác, Diêu Vũ chỉ có thể vứt hết do dự.

Trực tiếp lao nhanh về phía nguồn gốc của tiếng gậy gỗ.
Theo khoảng cách không ngừng rút ngắn, không đầu tướng quân tựa hồ đã có điểm kích động.

Âm thanh âm u cổ quái kia, đã một lần nữa vang vọng đến trong tai y:"Mang đầu của ta tới!"
Mặc kệ không đầu tướng quân bạo nộ ở phía sau, Diêu Vũ lúc này nào có tâm tư đi quản chứ? Y chỉ hận trên người mình không thể mọc ra thêm hai cái chân, bởi vì như vậy có thể chạy nhanh hơn một chút.
Đúng lúc này, trước mắt sáng ngời, âm đồng của Diêu Vũ rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấy được chân diện mục của chủ nhân tiếng gậy gỗ!
**Hung thần tỷ tỷ login..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện