Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 47: Em phải cẩn thận với mẹ của cô ấy


trước sau

Advertisement

  Hít vào, thở ra... Tôi đứng ở trước cái gương lớn, sửa sang lại chiếc áo T-shirt cùng áo khoác tây tay lụa 7 phân, trong nội tâm có cảm giác hồi hộp không rõ.
"Mọi người là lâu ngày gặp mặt, em đi theo có hợp không vậy?"
"Chị và cô ấy bây giờ là bạn, còn em là người yêu, bạn của chị đến S thành chơi, mà người yêu lại muốn trốn là sao?" Kiều Tư Vũ nghiêng người dựa vào đầu giường, miễn cưỡng đảo qua cuốn tạp chí trong tay.
Bạn? Dẫu sao cũng là người đã yêu chị ấy nhiều năm như vậy, khó trách sao lòng tôi lại cảm thấy căng thẳng. Tôi nhìn tôi trong gương, cười khổ một cái, thôi được rồi, bản thân tôi cũng tò mò Tào Hâm rốt cuộc là một người như thế nào, trong nội tâm vẫn có vài phần cảm thấy ghen ghét. Nghĩ tới đây, tôi xoay người lại: "Chị Mẫn Đường hẹn lúc 7:30 à?"
Ánh mắt của Kiều Tư Vũ chuyển lên người tôi, không trả lời, qua một hồi lâu mới nói: "Em mặc kiểu này nhìn hợp lắm."
"Câu này của chị nghe mà mát hết cả lòng."
"Hơn nữa nhìn cũng cho cảm giác trưởng thành thêm vài phần, chí ít thì chị cũng không cần phải lo lắng người khác cảm thấy chị dắt theo trẻ nhỏ đi chơi."
"Câu này thì đắng lòng nha."
Chị ấy cười cười, đứng dậy nắm lấy tay tôi: "Chúng ta đi thôi."
Trên bầu trời giống như có vô số ngôi sao đáp xuống, tô điểm thêm cho thành phố này, S thành ban đêm ánh sáng soi rọi bốn phía, mộng ảo mê ly.
Tôi nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm lộng lẫy, trong đầu dòng suy nghĩ lại liên miên không dứt.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Kiều Tư Vũ hỏi.
"Em đang nghĩ chị đang nghĩ cái gì."
Những lời này có chút xoắn não, nhưng đúng là những điều tôi đang nghĩ. Kiều Tư Vũ hỏi: "Nếu như chị nói hiện tại chị không nghĩ gì hết, em có tin không?"
"Hai người đã bao lâu rồi không gặp nhau?"
"Năm sáu năm gì đấy."
Tôi nhìn Kiều Tư Vũ: "Lâu ngày mới gặp lại, chị không có cảm giác gì sao?"
"Nếu như là hai năm trước cô ấy đến S thành, chị sẽ không đi gặp đâu."
"Vì sao?"
"Bởi vì khi đó chị rất hận cô ấy."
Tôi nghĩ mình có thể hiểu được cảm nhận của chị ấy lúc này, khởi đầu là yêu, về sau thành hận, đợi đến lúc cuối cùng, không còn yêu, cũng không còn hận, chỉ còn là một dòng nước phẳng lặng. Tôi đối với Lương Noãn Tình hẳn cũng là cái loại cảm giác này, nếu như hiện tại gặp lại cô ấy, thậm chí là chồng và con của cô ấy, tôi cũng có thể chào hỏi bọn họ rất thản nhiên.
"Em cảm thấy ghen ghét chị ấy đấy."
Kiều Tư Vũ nhăn đôi mi thanh tú, nghiêng đầu qua: "Tiêu Nhất Nặc, chị cảnh cáo em, đừng có chọc tức chị."
Tôi cười cười: "Chị nghĩ lệch đi đâu vậy? Em chỉ ghen ghét chị ấy quen chị sớm hơn em thôi, nghe lời, chuyên tâm lái xe đi."
Tào Hâm hiện đang ở tại một trong những khách sạn tốt nhất của thành phố S, địa điểm mời ăn của Mẫn Đường cũng là ở chỗ này. Nhân viên phục vụ mang theo nụ cười chuyên nghiệp trên môi dẫn chúng tôi đi tới một dãy ghế vàng son lộng lẫy, sau đó đóng cửa lại lui ra ngoài.
Trong phòng ngoại trừ Mẫn Đường, còn có thêm một cô gái, chị ấy nhìn thấy chúng tôi, lập tức đứng lên, đương nhiên là sẽ chú ý đến Tư Vũ trước, mà tôi cũng vừa vặn cơ hội này đánh giá qua chị ấy, người này so với tôi cao hơn một chút, hơi gầy, gương mặt thập phần thanh tú, rất có hương vị hào hoa phong nhã, tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là hài lòng, đương nhiên, người Kiều Tư Vũ yêu, chắc chắn là không thể có điểm thua kém.
Trong khi tôi đang bận nghĩ ngợi lung tung, Tư Vũ đã ở bên cạnh nói: "Tào Hâm, đây là Tiêu Nhất Nặc, Nhất Nặc, lại đây gặp bạn học của chị đi."
Lúc này Tào Hâm mới đưa mắt sang nhìn tôi, không biết có phải tôi cảm thấy sai hay không mà ánh mắt lúc chị ấy lúc nhìn tôi, có vẻ gì đó khá là phức tạp, có kinh ngạc, có thất lạc, còn có một ý gì đó không rõ ràng. Tôi cười, vươn tay ra chào hỏi: "Chào chị."
"Xin chào." Chị ấy cũng lịch sự chào lại tôi.
Đợi chúng tôi ngồi xuống rồi, Mẫn Đường mới buông tay nói: "Vốn muốn đợi hai người tới mới gọi đồ ăn, nhưng vì hai người đến muộn quá, vậy nên, công việc khó khăn chị đây bao hết rồi."
Tôi cười giải thích: "Trên đường bọn em bị kẹt xe."
Kiều Tư Vũ lại nhìn qua Tào Hâm, mỉm cười hỏi: "Cậu sẽ ở đây trong bao lâu?"
Tào Hâm mấp máy môi, có chút không tự nhiên nói: "Khoảng ba bốn ngày gì đó."
"Cậu đi công tác hay là sao?"
"Ừm, đi công tác."
Tôi vốn thầm cảm tạ hôm nay có Mẫn Đường ở đây, nếu không sợ là giữa ba người chúng tôi sẽ rất lúng túng, thế nhưng nhìn biểu hiện của Kiều Tư Vũ mà nói, giống như là đang gặp lại một người bạn cũ quan hệ không quá tốt cũng không quá xấu, trên gương mặt vẫn luôn duy trì một nụ cười nhẹ, nói về một ít chuyện không liên quan đến chỗ đau nhức, tương đối là tự nhiên. Thời gian đúng là một sát thủ vô tình, bức những người đã từng thân mật với nhau như vậy, trở thành những con người lạ lẫm xa cách gặp lại nhau. Không biết giờ phút này Tào Hâm có còn yêu chị ấy không, mà tốt nhất là không, nếu không, những gì đang xảy ra tại đây sẽ khiến chị ấy đau đến xé nát tim gan đến chừng nào.
Tôi nhìn sang Kiều Tư Vũ, mái tóc đen ngọc bích được đơn giản búi lên cao, để lộ ra toàn bộ cái trán trơn bóng, chiếc váy xanh đậm bao lấy cơ thể có lồi có lõm, càng nổi bật thêm phần khí chất cao quý, ưu nhã mê người. Thật tình tôi không hiểu, tại sao Tào Hâm lại có thể rời bỏ được một người phụ nữ như thế này?
Đồ ăn lần lượt được đưa lên, trên mặt cái ly đế cao cũng đã đổ đầy thứ chất lỏng màu đỏ tươi, Mẫn Đường cười nói: "Rượu này là chị đây mang đến đấy, trân quý hồi lâu nhưng lại không cam lòng uống, hôm nay có khách phương xa đến, chị đây mới bất đắc dĩ lấy ra mời. Nào! Chúng ta cạn một ly, xem như kính bạn học Tào Hâm từ xa đến chơi."
Mấy cái ly khẽ chạm vào nhau một phát, phát ra những tiếng "Đinh" thanh thúy, Tào Hâm nhấp một ngụm rượu, nói với Mẫn Đường: "Bây giờ, cậu còn dễ say như hồi trước không?"
Mẫn Đường nói: "Hiện tại tớ được xưng tụng là nghìn ly không say đấy nhá."
Tào Hâm lại nhìn Kiều Tư Vũ, cười nói: "Cậu còn nhớ có lần cậu ở trong quán rượu tại Newyork, bị một người da đen chuốc say, thiếu chút nữa thì bị mang đi? Nếu không phải bọn tớ kịp thời đến, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi."
"Quá lâu rồi, trí nhớ có chút mơ hồ."
Dáng cười của Tào Hâm rõ ràng cứng lại, sau đó liền cúi đầu uống rượu, Kiều Tư Vũ gắp một con tôm hùm bỏ vào trong cái đĩa nhỏ trước mặt tôi, tôi khẽ nói: "Cảm ơn." Chị ấy liếc nhìn tôi, không nói gì, cầm lấy thìa múc canh đậu hũ gạch cua trong bát.
"Ê này! Còn có thể có hậu quả gì chứ, đơn giản chỉ là thất thân thôi." Mẫn Đường chẳng hề để ý khoát tay áo, sau đó lại đưa ly lên: "Dù sao cậu cũng đã nhắc lại, để cảm tạ tấm chân tình bảo vệ tấm thân xử nữ của tớ khi đó, lại phải mời cậu một ly nào."
Bữa cơm này đồ ăn cho dù có xa hoa tinh xảo, nhưng là nhạt nhẽo vô vị, chủ nhà kiêm kẻ tham ăn là Mẫn Đường tựa hồ cũng không có khẩu vị, trong bữa ăn ngẫu nhiên thêm vào vài câu đùa giỡn, nhưng cũng nhạt nhẽo vô cùng. Cơm nước

Advertisement
xong xuôi, Tào Hâm trầm mặc tiễn chúng tôi ra đến bên ngoài khách sạn, từng người cáo biệt nhau.
Mẫn Đường theo chúng tôi đi đến bên kia đường, đột nhiên thở dài: "Ài, sao có cảm giác gặp mà như không gặp thế nhỉ!"
Kiều Tư Vũ thản nhiên nói: "Nghe chẳng giống cậu chút nào."
Mẫn Đường không để ý tới chị ấy, quay qua nói với tôi: "Nhất Nặc, em may mắn lắm đấy."
Tôi mỉm cười nói: "Em cũng cho là vậy."
"Được rồi, taxi đã đến, chị đi trước đây." Mẫn Đường đưa tay ngăn lại một chiếc xe taxi, sau đó lại đột nhiên quay đầu nói: "Tiểu Vũ, kỳ thật hôm nay tớ cũng không định kéo cậu tới, chỉ là cô ấy muốn gặp cậu, hơn nữa, ngày mai cô ấy còn muốn hẹn riêng cậu. Em có bận tâm không?"
Câu cuối cùng là nói với tôi, tôi gật đầu: "Đương nhiên là không."
"Rất tốt."
Chị ấy cười hài lòng, cũng không hỏi ý kiến của Kiều Tư Vũ nữa, liền đi vào trong taxi, tôi đưa mắt nhìn theo chiếc xe khuất xa dần, khẽ nói: "Chúng ta cũng trở về đi."
.
.
.
Kiều Tư Vũ đã thay sang một chiếc áo ngủ khiêu gợi, đi đến bên giường, nhẹ nhàng rút ra một cuốn sách đặt ở trên kệ tủ đầu giường, sau đó bò lên trên giường, tôi ngửi mùi sữa tắm thơm ngát trên người chị ấy, sau đó sờ lên mái tóc chị: "Vẫn còn chưa khô hẳn này."
"Không sao."
"Vậy thì buổi sáng chị sẽ bị đau đầu đấy."
"Khí trời đang như vậy, lát nữa sẽ khô mau thôi." Chị ấy giống như con mèo con lười biếng dựa sát vào người tôi, sau đó nâng lên đôi mắt đẹp: "Hôm nay lúc dùng bữa, sao lại giữ khoảng cách với chị?"
Tôi chỉ cười cười, nhẹ nhàng vuốt tóc của chị ấy không lên tiếng.
"Nhất Nặc."
"Hửm?"
"Chị thích em tốt bụng." Những ngón tay của chị ấy đan vào cùng tôi, chậm rãi nói: "Nhưng bất quá, sau này đối với những chuyện khác không cần quá mức tốt bụng như vậy."
"Ví dụ như?"
"Chị chỉ dặn dò thế thôi." Chị ấy nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Em là người đơn giản, thế nhưng đôi khi thế giới này lại rất phức tạp, người quá mức tốt bụng sẽ gặp nhiều khó khăn so với người khác."
"Chị lại bắt đầu dạy dỗ em rồi."
Chị ấy chỉ hừ nhẹ: "Đó là bởi vì em là của chị, người khác có muốn thì cũng đừng hòng chị chỉ dạy nhé."
Tôi cau mày: "Tư Vũ, chẳng qua là em cảm thấy, Tào Hâm hôm nay có vẻ thất lạc, có phải chị ấy vẫn còn dư tình với chị không đấy?"
"Em lại suy nghĩ nhiều rồi, dư cái gì mà dư? Mấy năm trước cô ấy đã kết hôn rồi." Chị ấy lại nói: "Thất lạc lại là điều bình thường."
"Bình thường?"
Kiều Tư Vũ thản nhiên nói: "Sau khi cô ấy rời bỏ chị, cuộc sống của chị vẫn tươi đẹp, nhân sinh vẫn như trước đặc sắc, cũng đã có một người yêu mới bên cạnh. Chuyện này cũng không liên quan đến dư tình, chỉ là con người vốn dĩ như vậy thôi."
Tôi kinh ngạc: "Tại sao chị lại nghĩ thế?"
"Thời gian và kinh nghiệm trong những năm này đã khiến cho chị nhìn thấu một số điều."
Tôi vẫn không thể đồng tình: "Lâm Huy Nhân từng nói, nếu người mạnh khỏe, đó là trời trong."
Chị ấy lại tiếp một câu: "Nếu người mạnh khỏe, đó là tình thiên phích lịch (sấm sét giữa trời quang)."
*Đoạn này là sao, m ko hiểu lắm, thím NN mượn lời LHN nói là chỉ cần đối phương hạnh phúc thì ngày nào cũng sẽ là ngày tươi đẹp, còn KTV vặn lại tâm lý của con người thường là thấy người yêu cũ hạnh phúc thì sẽ cảm thấy như sấm chớp đầy trời à :) 
Tôi không khỏi bật cười, chị ấy nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Mệt mỏi quá, muốn đi ngủ rồi, nụ hôn chúc ngủ ngon của chị đâu?"
Tôi cúi đầu xuống, hôn nhẹ trán của của chị ấy, đôi hàng mi, rồi lướt qua chóp mũi xuôi xuống bờ môi, ở tại môi của chị ấy dịu dàng điểm xuống một cái hôn: "Vợ yêu, chúc ngủ ngon." Nói rồi vươn tay ra tắt đèn, ôm lấy thân thể mềm mại bên cạnh rồi mỉm cười khép đôi mắt lại.
Ngày hôm sau, quả nhiên Tào Hâm hẹn riêng Tư Vũ ra ngoài, tôi cũng quân tử nhất ngôn, tuyệt đối không chú ý, thực tế thì tôi cũng cảm thấy xét theo mối quan hệ của hai người đó mà nói, đi ra ăn một bữa cơm cũng là hợp lý, về chuyện hai người đó gặp mặt, Tư Vũ cũng nói cho tôi biết, tôi nghe, cũng không hỏi thêm gì nhiều, đối với chuyện hai người bọn họ vô cùng yêu tâm, bởi vì tôi vô cùng tin tưởng vào Tư Vũ. 
Chuyện tiếp theo là vào tối ngày thứ ba, Tào Hâm đột nhiên gọi điện thoại hẹn gặp mặt tôi, tôi quả thực kinh hãi, thế nên trong suốt đoạn đường đi đến trà quán, tôi vẫn còn hoài nghi về tính chân thật của cú điện thoại kia.
Trà quán bày trí theo phong cách Châu Âu, ngọn đèn màu tím pha ra bầu không khí thần bí lãng mạn, trong không gian len lỏi tiếng kèn Saxophone qua từng góc nhỏ.
Tôi đi lại trong sảnh mấy vòng, bỗng nhiên thấy một người hướng về phía tôi vẫy tay, tôi xoay người lại, theo hướng đó đi tới.
"Em uống gì?" Hai tay Tào Hâm giao nhau trên bàn.
"Mojito."
Nhân viên phục vụ cầm tờ đơn đi rồi, Tào Hâm nhìn chăm chú lên tôi, đột ngột hỏi: "Em không nói cho cô ấy biết em đi gặp chị chứ?"
"Không có."
Chị ấy có vẻ buông lỏng, thời gian trôi qua một chút, lấy giọng nói: "Hai người ở cùng nhau được bao lâu rồi?"
Tôi cũng nhìn chị ấy, hôm đó ở trên bàn ăn, chúng tôi không trao đổi gì, hiện tại tương đối riêng tư, cũng không cảm thấy chị ấy có địch ý gì. Tôi trả lời: "Cũng không lâu, mới chỉ mấy tháng thôi."
Hai tay Tào Hâm nắm chặt ly nước chanh trên bàn, một lát sau khẽ nói: "Em... Rất yêu cô ấy?"
"Ừm. Chị có vẻ quan tâm đến điểm này?"
Chị ấy thất thần trong giây lát, không đáp lại, tôi lại hỏi tiếp: "Chị kết hôn rồi phải không?"
Mí mắt chị ấy rủ xuống: "Đúng vậy."
Tôi thành thực nói: "Anh nhà chị nhất định phải rất ưu tú." Đúng vậy, trong mắt tôi, người có thể khiến cho chị ấy buông tha một người phụ nữ có mị lực như vậy, nhất định là không đơn giản.
Đáp lại câu nói của tôi, là khoảng thời gian dài trầm mặc, dài đến mức khiến cho tôi có chút bất an, may sao nhân viên phục vụ tức thời đem đồ uống ra, cốc nước với màu xanh bạc hà khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, tôi cắn ống hút hút một ngụm, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái lan tỏa trong miệng, khiến cho tinh thần thư thái đi nhiều. Nhưng đúng lúc tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy gương mặt Tào Hâm vặn vẹo thành một hình dáng thống khổ, khiến tôi không khỏi ngơ ngẩn: "Chị sao vậy..."
"Em phải cẩn thận với mẹ của cô ấy." Trong nói của chị ấy có chút run rẩy, bàn tay khẽ run run, phản chiếu trong mắt tôi, tràn đầy đau thương cùng phẫn nộ: "Em, em nhất định phải cẩn thận với mẹ của cô ấy!"

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện