Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 45: Đơn giản giống như ăn một quả táo


trước sau

 Tôi và Kiều Tư Vũ cùng nhau đỡ Mẫn Đường, vị tỷ tỷ kia tuyệt đối không phối hợp, không chỉ gào to la hét "Bà không có say, thả bà raaa!", lại còn hoa chân múa tay kích động, cười khanh khách, làm cho người đi đường phải chú ý. Tôi một bên dùng dỗ dỗ dành dành, một bên đem hết sức bình sinh ra nhét cái khối rắc rối này vào trong xe, sau đó thở ra một hơi thật dài, nghiêng đầu nhìn qua Kiều Tư Vũ: "Lên xe đi, chị cũng uống rượu, để em lái xe cho."

Kiều Tư Vũ lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, trong ánh đèn neon lập lòe chiếu xuống, đôi mắt ôn nhu của chị ấy thoạt nhìn rất giống như trong mộng tưởng, phải mãi một lúc sau, chị ấy mới đưa tay vuốt vuốt những sợi tóc trên trán tôi rủ xuống, khẽ nói: "Đi nào."

Tôi vươn tay bắt lấy cổ tay của chị ấy, tựa như thở dài mà nói: "Nếu không phải đây là ven đường, nếu không phải người đến người đi..."

Chị ấy nhíu mày, ngữ khí mập mờ: "Thì em muốn như thế nào?"

Tôi cười lại: "Muốn gì thì chị biết rồi đó."

"Chị không biết gì hết." Chị ấy quay người đi về hướng ghế lái phụ, đi được vài bước, ngoái đầu lại nhìn tôi cười nói: "Chị chỉ biết là mình tìm ra một tên nhát gan."

"Hai người sao lại chạy đến đây uống rượu? Chả lẽ chị hai kia vừa thất tình à?" Tôi vừa lái xe, vừa hỏi.

"Có liên quan? Chẳng lẽ chỉ có thất tình mới được đi uống rượu à? Em là như vậy sao?"

Tôi hơi có cảm giác lúng túng, ngậm miệng không nói gì, chị ấy vẫn tiếp tục truy đuổi không chịu buông tha: "Có phải hay không, cô giáo Tiêu?"

Tôi đành thành thật trả lời: "Đã từng."

"Có tác dụng gì không?"

"Không có, say có thể khiến em tạm thời quên đi mình đã mất cô ấy, thế nhưng sau khi tỉnh lại, chuyện em đã mất đi cô ấy vẫn là sự thật lạnh như băng." Suy nghĩ một chút, tôi lại bổ sung thêm một câu: "Điểm tốt duy nhất là trợ ngủ, bất quá, sau khi tỉnh lại, chóng mặt đau đầu, coi như huề vốn."

Kiều Tư Vũ điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nói: "Có ai từng nói với em, em nói chuyện rất chua chưa?"

Tôi nghiêng mặt nhìn qua: "Rất chua?"

Đôi mi thanh tú của chị ấy có chút nhíu lại: "Cái kiểu chua mang vẻ nho nhã, bệnh nghề nghiệp chăng?"

"Ha, làm gì có."

"Em có tin vào luân hồi không?" Đột nhiên chị ấy nghiêm trang nói: "Có khi kiếp trước em là một tú tài đấy."

"Haha, hồi trước em có làm một bài quiz trên website, nó viết kiếp trước em là một văn nhân kia mà."

Chị ấy cười: "Rất chuẩn đấy, phải là cái loại thư sinh nghèo rớt mùng tơi thi rớt tú tài."

"Vậy thì chị kiếp trước là gì nhỉ? Thiên kim tiểu thư của một gia tộc giàu có bỏ trốn cùng thư sinh thi rớt tú tài? Hay là hồ tiên chuyên câu dẫn thư sinh như trong những câu chuyện liêu trai chí dị?"

Chị ấy vờ như chăm chú suy tư trong chốc lát, trả lời: "So ra chị nguyện ý mình là hồ tiên."

"Vì sao?"

"Hồ tiên xinh đẹp, thông minh, lại tự do, hơn nữa còn có pháp thuật, có thể trợ giúp thư sinh khốn cùng trở nên khá giả, còn thiên kim tiểu thư thời cổ đại vận mệnh không ở trong tay mình, nếu có bỏ trốn thành công cùng với em, không phải kết cục cũng sẽ bị bắt trở lại sao, rồi luân lạc tới cảnh vợ chồng nghèo túng, trăm sự buồn khổ."

Tôi không vui: "Chẳng lẽ em không thể đỗ cao đến trạng nguyên hay gì gì đó? Chị nghĩ xem như Tư Mã Tương Như cùng Trác Văn Quân này, không phải là một cổ phiếu tiềm năng à?"

Chị ấy nghiêng đầu qua nhìn tôi: "Nhưng không phải Tư Mã Tương Như cuối cùng là một kẻ phụ lòng  hay sao?"

Tôi đang muốn lại nêu ví dụ phản bác, từ chỗ ngồi phía sau đột nhiên truyền lên một tiếng ngâm khổ tâm: "Hai người muốn chị đây buồn nồn chết đó hả? Chị đây uống nhiều rượu như vậy nhưng không có nôn, hiện tại lại bị hai người ân ân ái ái bức cho muốn nôn ra hết rồi?"

Tôi sợ hãi quay đầu lại: "Chị... Chị không say à?"

Mẫn Đường tức giận: "Chị cũng đã sớm nói là mình không say rồi, tỷ mà dễ dàng say như vậy, không phải đã bị đám đàn ông đem đậu hũ ăn hết từ mấy trăm năm trước rồi sao?"

Đôi mắt Kiều Tư Vũ nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh: "Không cần để ý đến cô ấy, mượn rượu giả điên là trò giải trí cấp thấp của cô ấy, em cứ lái xe đi."

Sau khi cùng Kiều Tư Vũ lăn lộn trên giường nửa ngày, thân thể hai người đều đã đổ một chút mồ hôi, chúng tôi dựa sát vào nhau, cảm thụ được tiếng tim đập cùng hô hấp dần dần bình tĩnh lại.

Kiều Tư Vũ gối đầu lên vai của tôi, mái tóc đen nhánh nồng đậm rơi xuống trước ngực, chị ấy hơi nhúc nhích, da thịt truyền đến cảm giác thoải mái không nói nên lời, tôi nhắm mắt lại, trong nội tâm an bình mà hạnh phúc.

"Hôm nay em gặp bạn thế nào? Hai người đã làm gì?"

"Không làm gì hết, cậu ấy thất tình, em ngồi cùng cậu ấy uống chút rươu, cậu ấy có chút say, em liền đưa về nhà sau đó đi đón bọn chị."

"Em ấy và bạn gái chia tay rồi à?"

"Ừm."

"Bởi vì áp lực từ người nhà?"

"Làm sao chị biết?"

"Hợp hợp tan tan đơn giản cũng chỉ có mấy nguyên nhân đó." Chị ấy sờ lên bụng tôi: "Có phải em lại bị ảnh hưởng? Bắt đầu suy nghĩ nhiều rồi không?"

Tôi mở to mắt, thở dài một hơi: "Hồi nãy đúng là em có cảm thấy chán chường khi nhớ tới câu nói kia của cô ấy, tình yêu mà gặp tình thân thì nhất định phải chết, chỉ là sau khi nghe hồ tiên luận của chị, tự nhiên lại cảm thấy khá hơn."

Chị ấy bật cười: "Em đúng là một người mẫn cảm."

Tôi không nói thêm gì nữa, đôi tay ôm lấy chị ấy vô thức siết chặt, chị ấy khẽ nói: "Sợ mất đi chị à?"

"Ừ, rất sợ, nhưng mà em biết chị sẽ không bỏ đi."

"Vì sao?"

"Em cũng không biết, chẳng qua ở với chị càng lâu, càng cảm thấy sẽ không dễ dàng mất đi chị."

Chị ấy hôn cổ tôi một chút, cười nói: "Cũng không nhất định là vậy đâu nhé, nếu một ngày nào đó em làm chuyện có lỗi, hừ..."

Tôi cắt ngang lời nói: "Không thể có chuyện đó."

Chị ấy đổi hôn thành cắn, vai của tôi truyền đến cảm giác đau nhức rất nhỏ: "Hoặc là em không chịu được sự cám dỗ."

"Em sẽ vì chị mà vô cùng kiên định."

"Cho nên, đừng có lo sợ không đâu, cuối cùng thì tình yêu sẽ không chết, tình thân cũng sẽ không chết, những chuyện kia xảy ra chỉ là bởi vì quá mức mềm yếu, không chịu nổi áp lực nên mang đến những hậu quả nhất thời mà thôi, hoặc là vì còn chưa đủ yêu." Chị ấy dừng một chút, rồi lại nói tiếp: "Cuộc sống rất phức tạp, thế nhưng chị cảm thấy tình cảm ngược lại có thể rất đơn giản, ít nhất thì tình cảm của chị cũng sẽ rất đơn giản, giống như ăn một quả táo vậy."

"Ăn táo là sao."

"Chị không thích ăn táo, mặc cho người khác ở trước mặt chị ăn rất ngon lành, sau đó khích lệ chị cũng ăn một miếng, chị cũng sẽ không ăn, nếu có người cố gắng bức chị ăn, chị sẽ cảm thấy bọn họ rất kỳ quái, người kỳ quái đương nhiên không phải là chị."

Tôi nghẹn họng nhìn trân trối: "Nói như vậy nghe thật đơn giản."

"Đúng vậy." Chị ấy dường như đã mất hứng với cái đề tài này, từ trên giường đứng dậy, khi tôi vẫn còn chưa kịp nhìn cho đã mắt, thì đã rất nhanh đi qua rút một cái khăn tắm, dùng tư thái yểu điệu đem chính mình bao bọc kín, sau đó vuốt mái tóc dài giống như rong biển, nói: "Người khác là người khác, họ có cuộc sống của họ, có sự lựa chọn của riêng mình, chúng ta không cần đi đối chiếu với bọn họ. Chị đi tắm đây."

Tôi vội vàng giơ tay lên: "Em cũng đi, chúng ta tắm chung luôn!"

"Quá chật chội."

"Em có thể hỗ trợ mà."

Chị ấy ngòn ngọt cười: "Tính vào gây trở ngại chứ hỗ trợ gì? Miễn đi!"

Đời tôi chưa từng gặp một người con gái như Kiều Tư Vũ, ở cùng chị ấy càng lâu, càng cảm thấy chị ấy đáng ngưỡng mộ, tình yêu với chị ấy, có lẽ sẽ không mãnh liệt như cùng Lương Noãn Tình, mỗi ngày đều ở chung một chỗ, mỗi giây mỗi phút đều không nỡ tách rời, hận không thể giống như trẻ sinh đôi, dính liền vào nhau, một chút rắc rối nhỏ cũng có thể khóc tới mức gà bay chó chạy, những chuyện như thế mới có thể được gọi là mãnh liệt. Tình yêu của chị ấy dành cho tôi giống như những cơn mưa xuân dày đặc, lặng yên không một tiếng động thâm nhập vào trong thế giới của tôi, khiến cho trái tim khô cằn của tôi tìm được hơi ấm, bắt đầu sinh trưởng những hạt giống của hi vọng.

Tôi không chỉ yêu mà còn cảm kích, thậm chí tôn trọng chị ấy, chị ấy là người yêu, là tỷ tỷ, là đạo sư của tôi. Lý trí thành thục của chị ấy một mực dẫn dắt tôi, khiến cho tôi cảm thấy tràn ngập tự tin, từ đó trưởng thành người tốt hơn. Tôi biết một ngày nào đó, không phải tôi sẽ được chị ấy dắt đi, mà là chúng tôi tay trong tay bước về phía trước.

Thời tiết càng ngày càng nóng, tôi bắt đầu lên kế hoạch nghỉ hè, tôi định sẽ đi du lịch, đương nhiên là cùng với Kiều Tư Vũ, chỉ là chị ấy thường xuyên bề bộn nhiều việc, coi như dùng một ngày cuối tuần đi du lịch, cũng không tận hứng lắm, vì vậy tôi suy nghĩ có nên đưa chị ấy về nhà một chuyến, kỳ thật tôi đã sớm nghĩ đến chuyện này, yêu một người thì nên đưa người ấy về nhà gặp cha mẹ và người thân, mặc dù cha mẹ tôi không biết rõ quan hệ của chúng tôi, nhưng trong lòng tôi, thế đã được coi như đưa vợ về ra mắt bố mẹ chồng rồi, nghĩ đến đây, nội tâm tôi cảm thấy đặc biệt ngọt ngào.

Chẳng qua là, bây giờ vẫn không phải là hơi sớm à?

Tôi một bên nghe Tôn Oánh nói chuyện, một bên tâm tư bay loạn, phải đến lúc cô ấy dùng cùi chỏ đụng tôi, tôi mới tỉnh lại: "Này, Nhất Nặc, mình ngồi nói chuyện với cậu cả buổi, cậu lại chẳng có chút phản ứng nào cả?"

Tôi phục hồi lại tinh thần: "Ha hả, cậu bảo cùng Khương Quyền đi Thailand chơi, rất tốt mà!"

"Không ngờ cậu nghe được mấy câu phía trước?" Cô ấy trợn mắt nhìn tôi một cái: "Mình nói gọi cả Hoa Miêu và Kiều Hãn Vũ đi cùng, cậu cũng đi luôn nhé."

"Cái gì? Mấy người có đôi có cặp dắt tay nhau đi, tớ đi làm gì? Làm bóng đèn chiếu sáng con dân à?"

Tôn Oánh hướng tôi chớp mắt vài cái: "Không phải cậu có mỹ nữ kia sao? Yên tâm đi, đều là thanh niên thế hệ mới, bạn bè với nhau cả, chẳng ai thấy việc này kỳ quái đâu."

Tôi choáng, trước tiên cứ tạm bỏ qua chuyện có kỳ quái hay không, Kiều Hãn Vũ và Kiều Tư Vũ là chị em họ, bọn họ có thể có đôi có cặp của riêng mình cùng đi du lịch sao? Tôi nhìn vào cái người không biết gì đang hừng hực khí thế kia, đặt tay lên trán không biết nói gì.

Ánh mắt cô ấy bỗng nhiên rời khỏi người tôi, vẫy tay hướng về phía xa: "A, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền xuất hiện, Kiều Hãn Vũ ở đằng kia, lúc nãy còn gọi điện thoại cho mình hỏi cậu đâu, sinh nhật Hoa Miêu đã gần tới rồi, đoán chừng anh ấy vì quà mừng nên mới muốn thỉnh cao kiến của cậu."

Ngồi ở trong quán cà phê, lòng tôi không được tự nhiên, mà Kiều Hãn Vũ cũng cực kỳ trầm mặc, gương mặt anh tuấn không còn dáng cười hòa hảo trước kia, bàn tay đặt ở trên bàn, vặn thành một nắm đấm.

Tôi cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, thấm giọng một cái: "Nếu là mời cơm, sao không gọi Tôn Oánh đi cùng, nhiều như vậy là không tốt."

"Có chút việc muốn hỏi riêng cô."

"Chuyện gì?"

Tôi nhìn anh ta, là vì quà tặng cho Hoa Miêu à? Có cần trịnh trọng như vậy không? Kiều Hãn Vũ cũng nhìn tôi chăm chú, giọng nói trầm thấp mà chậm chạp: "Cô nói cho tôi biết, quan hệ của cô với chị họ tôi là như thế nào?"

Đầu tôi oanh một tiếng, sao anh ta lại biết? Hoa Miêu không có khả năng nói cho anh ta biết, chẳng lẽ là Kiều Tư Vũ đã nói gì đó sao? Không thể. Lòng tôi nhảy loạn một hồi, rồi sau đó rất nhanh trấn định lại: "Câu nói này của anh là có ý gì?"

Đôi mắt Kiều Hãn Vũ đen kịt, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, dường như cắn răng nói: "Tôi hỏi cô, quan hệ của cô với chị họ tôi là như thế nào? Có phải hai người đang yêu nhau không? !"

-----
*Chuyện Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân là như thế này, thời Tây Hán có thanh niên tên Tư Mã Tương Như là một thi nhân đa tài, văn hay, đàn giỏi và chắc chắn là rất đẹp trai. Trước có làm quan nhưng sau chán quá nên đi phượt. Trác Văn Quân là tiểu thư nhà giàu, có tài làm thơ, tài năng các kiểu, trước cưới một cha nào đó nhưng sau chồng chết nên được thêm mác góa phụ kèm thêm trả về nơi sản xuất. TMTN gặp được TVQ thì nảy sinh tình cảm, chỉ tính ghẹo gái gảy khúc Phượng Cầu Hoàng, ai dè gái thích quá bỏ nhà theo trai :) Hai vợ chồng sống cảnh nghèo khó được ít lâu, thì TMTN được vua trọng dụng cho làm quan trong triều, thanh niên lên kinh thành được mĩ nhân vây quanh thì quên luôn đường về mặc kệ vợ ở nhà đợi, còn định lập thêm thiếp. Sau này, TVQ nhờ tài năng thơ ca mà kéo được chồng về, hai người sống với nhau đến đầu bạc răng long, BE :) 
Nói chung đây là chuyện tình của 1 chị bỏ nhà theo trai và 1 anh thi nhân phượt sĩ. Tán gái ngoài tài ra thì phải đẹp giai không như ông Trương Chi của Việt Nam, có tài thổi sáo khiến Mị Nương thích đến đổ bệnh, sống chết đòi gặp, gặp xong thì vỡ mộng do anh xấu quá, tình đôi ta chấm dứt coi như em chưa từng nghe thấy gì :) Các cụ nhà ta hồi xưa viết truyện thực tế ếu chịu được =))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện