Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 44: Tình yêu không thể đánh bại tình thân


trước sau

Advertisement

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

  Cả ngày hôm qua tôi đã làm gì nhỉ? Dọn nhà, quét dọn vệ sinh, mua thức ăn, nấu cơm, buổi tối còn cùng nữ thần chơi trò chơi "Nối liền khoảng cách cơ thể"... Thật sự mệt mỏi quá, mệt đến mức hận không thể như truyện cổ tích công chúa ngủ trên giường, say giấc đến trăm năm.

"Tiêu Nhất Nặc, em còn phải đợi chị gọi đến mấy lần mới chịu dậy đây hả?"

Tôi khẽ đem con mắt mở ra một đường, Kiều Mỹ Nhân đang đứng ở trước giường, đôi mi thanh tú nhíu lại, ngữ khí ẩn chứa hàm ý không kiên nhẫn, thế cái người hôm qua quyến rũ phong tình, xinh đẹp vạn chữ không miêu tả hết là ai đấy? Chả lẽ tôi gặp ảo giác? Đắng lòng với tình trạng nữ thần biến hình sau một đêm ngắn ngủi, tôi muôn phần không tình nguyện từ trong chăn đứng lên, một bên mặc quần áo, một bên hữu khí vô lực đề nghị: "Nghe em nói nè, kỳ thật chị có thể dùng nụ hôn đánh thức em mà, tỉnh như vậy còn nhanh hơn đấy."

"Ok." Chị ấy kéo căng khuôn mặt, gật đầu nói: "Kỳ thật xét theo trường hợp đánh tỉnh mà nói, còn nhanh hơn đấy."

"Thôi bỏ đi."

Tôi đi vào rửa mặt, liếc thấy hai cái cốc song song bất đồng màu sắc được thả chung một chỗ, còn có cặp bàn chải tình lữ đáng yêu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, đây chính là kiệt tác của tôi, Kiều Tư Vũ đã qua cái tuổi để tâm đến loại tiểu tiết này rồi, nhưng may thay nội tâm của chị ấy vẫn còn sót lại một chút tiểu nữ sinh đáng yêu, tôi nghĩ lúc tôi mua những thứ này, chị ấy hẳn là phải rất vui, cho dù nét mặt thì như muốn nói "Ngây thơ!"

Nhớ tới tựa hồ có chút buồn cười, tại vì rất lâu trước kia, tôi đã từng hy vọng cuộc sống của mình có thể trở nên đặc sắc, có thể nếm thử đủ loại hương vị, trong đầu tràn đầy những ý niệm không thực tế, ví dụ như đi bộ thám hiểm một địa phương thần bí nào đó, khai hoang sa mạc, dong tàu ra khơi, tôi nghĩ mình phải đi học nhiều thứ, làm rất nhiều chuyện điên cuồng.

Mùng 2 tết, tôi đã từng mơ một giấc mơ, trong mơ tôi đi đến một nơi tựa như tiên cảnh, đó là một thung lũng hẻo lảnh, hoa và cây trái trải rộng đến chân trời, nước suối chảy róc rách, có một ít cây ăn quả xung quanh, trên cây treo đầy trái chín, hương thơm ngọt ngào mê người. Sau khi tỉnh lại, dư vị thật lâu vẫn không tan, tới trường học, tôi không nhịn được chia sẻ cùng các bạn học và Hoa Miêu, nhưng không biết là do miêu tả của tôi quá đặc sắc, hay do mấy người kia chỉ là đám phàm phu tục tử tham ăn, bọn họ nghe được mùi ngon, đến cuối cùng, một trong số đó bỗng nhiên vỗ đùi đắc ý "Ha ha! Chỗ mày kể, tao biết là đâu rồi! Quê tao có một chỗ như vậy đấy, giống y như chỗ mày hình dung, không chừng đúng là mày mơ về nó đấy!" Kết quả là, dưới sự tổ chức của tôi, vào một ngày cuối tuần nào đó, lũ nhóc con mười mấy tuổi chúng tôi trước ô tô, sau xe đạp, bắt đầu hành trình đi tìm giấc mộng của tôi. Chúng tôi ở trong thung lũng hẻo lánh tốn mấy tiếng đạp xe, đạp cho đến khi hai chân như mềm nhũn ra, cuối cùng sau khi trèo đèo lội suối, rốt cuộc cũng đến được chỗ của người bạn học kia, tuy rằng không bằng một phần mười cảnh sắc trong mơ, nhưng cũng coi như là non xanh nước biếc, lũ nhóc chúng tôi trong tình trạng kiệt sức, cơ bắp rã rời, nhưng phấn khích vô cùng, tất cả ngồi thành một vòng tròn trên sườn núi xanh biếc, uống nước trái cây mang đến, ăn lương khô, cuối cùng lại chạy qua vùng phụ cận trộm hái một ít đào, trái đào lớn, nhiều nước trong veo, mận thì có chút chua, nhưng đều bị chúng tôi quét sạch. Chúng tôi mệt rồi nằm phơi nắng ở nơi đó, dưới ánh mặt trời ấm áp, cười cười nói nói, trải qua một buổi chiều vui vẻ, sau đó cảm thấy mỹ mãn quay trở về.

Chuyện này đối với tôi mà nói, khắc sâu vào trong trí nhớ, từ sâu bên trong tôi cảm thấy vui vẻ đến không lời nào có thể diễn tả được. Dù sao có đoạn thời gian, trong đầu tôi tràn đầy những tư tưởng kỳ diệu, tôi cảm giác, những sự tình điên cuồng mình đã làm, những chuyện tốt những chuyện xấu đã trải qua, đó mới được xem là cuộc sống, tôi mơ ước cuộc sống của mình thật nhiều khó khăn trắc trở, thật nhiều sóng gió, thật nhiều niềm vui bất ngờ, thế nhưng ngược lại, tôi hy vọng chỉ duy nhất con đường tình yêu là có thể vững vàng thuận lợi, dễ dàng nhìn thấy cuối con đường, người tôi nắm tay, tôi sẽ không muốn thả, tôi hy vọng có thể vĩnh viễn được đứng bên người này, không cần đến người tiếp theo.

Cho nên sự thật châm chọc đến nực cười, bất luận tôi có là nhân viên khảo thi lúc trước, hay là giáo viên của hiện tại, giống như nhân sinh có thể thấy rõ ràng, nhìn được một kết cục, nhưng người đứng bên cạnh tôi đã thay đổi mất rồi, con đường tình yêu của tôi ngược lại giống như đang ngồi trên một sợi dây cáp treo, biến đổi vô thường, tôi từng hạnh phúc giống như đi trên mây, rồi rơi xuống vùng biển sâu thẳm, cảm thụ được cái lạnh thấu xương, vì buồn tình mà trầm luân, hôm nay rốt cuộc cũng đã tỉnh lại rồi, tiếp tục bước về phía trước.

Tôi cầm lấy cốc nước đứng ở nơi đó, hướng về phía con người trong gương miệng đầy bọt biển nhe răng cười cười: "Ha! Tiêu Nhất Nặc, năm 26 tuổi này mày rất may mắn đấy, bởi vì mày đã gặp được Kiều Tư Vũ rồi."

Bữa sáng ngoại trừ kiểu dáng Tây Âu bên ngoài, thì chính là cháo hoa cùng đồ ăn kèm, đây là khẩu vị của Kiều Tư Vũ. Tôi không quen ăn cháo hoa nhạt nhẽo, cầm lấy bình nhỏ, thoáng cái rắc đường vào.

"Mẫn Đường vừa gọi điện thoại tới, nói buổi trưa mời chúng ta đi ăn cơm." Kiều Tư Vũ ở bên cạnh húp cháo nói.

"Ừ, vậy thì chị đi đi."

Kiều Tư Vũ nhíu mày cường điệu: "Cô ấy nói là mời chúng ta."

"Hả, em biết rồi." Tôi múc cháo nêm nếm, cảm thấy vị ngọt vừa đủ rồi, giương mắt nói: "Em rất thích đi ăn cùng Đường tỷ, nhưng bạn em hẹn trước mất rồi."

Chị ấy tò mò hỏi: "Lúc nào vậy? Sao trước đây không thấy em nói?"

Tôi có chút ngượng ngùng: "Bởi vì lúc trước em nghĩ rằng dành cả ngày ở cùng chị, cho nên muốn từ chối."

Chị ấy nở một nụ cười: "Ngược lại em có vẻ rất thành thật."

Tôi hé miệng cười: "Trước mặt của cậu ấy thì em sẽ không thành thật thế đâu."

"Cô ấy là bạn của em à?"

"Là một T."

"Hả, tìm em có việc gì sao?"

"Không có, chắc là lâu rồi bọn em không gặp nên muốn gặp thôi."

"Ừ."

Chị ấy không hỏi nữa, tiếp tục ăn cháo, tôi nhìn chị ấy trong chốc lát, thật lòng nói: "Tư Vũ, cám ơn chị."

Chị ấy ngẩng đầu lên: "Cám ơn vì gì?"

"Cảm ơn chị đã xin lỗi Hoa Miêu."

"Giữa chúng ta không cần phải nói điều này." Khóe miệng chị ấy khẽ nhếch lên, bổ sung: "Nếu như có thể làm một việc khiến cho em cảm thấy thoải mái hơn, chị nguyện ý làm."

Vậy đại khái đây chính là lời dỗ ngon dỗ ngọt của Kiều Tư Vũ, tôi mỉm cười gật đầu, không muốn cùng chị ấy tiếp tục đề tài này, chị ấy chợt nhớ tới gì đó, lại nói: "Chiều nay em đi tới cửa hàng 4S lấy xe, sau đó đi đón chị."

"Ok."

Mười một giờ hơn, Kiều Tư Vũ thay chiếc áo T-shirt bó sát người cùng quần jean, tôi "Oa" một tiếng: "Hiếm khi thấy chị mặc quần jean đó nha."

"Có cảm tưởng gì không?"

Tôi quan sát chị ấy từ trên xuống dưới, tự đáy lòng cảm thán: "Người đẹp vóc dáng đẹp, mặc cái gì cũng đẹp."

Chị ấy đưa tay tháo kẹp tóc, mái tóc đen như mực từ trên vai chảy xuống, chị ấy vuốt mái tóc dài, qua gương nhíu mày nhìn tôi: "Kẹp hay là thả?"

Tôi từ phía sau ôm lấy chị ấy, hôn một chút mái tóc của chị: "Kẹp lên đi."

"Vì sao?"

Tôi ôm cổ chị ấy cười khúc khích: "Bởi vì kẹp lại phối hợp với biểu tình lãnh khốc xưa nay của chị, nhìn đã thấy rét, có tác dụng ngăn chặn người khác không dám tới gần."

"Cái loại ý nghĩ này thật thiếu phóng khoáng, nhưng bất quá cũng rất đáng yêu."

Nói rồi chị ấy xoay người lại, kéo cổ của tôi hôn thật sâu, môi của chị ấy giống như một loại quả đông lạnh, khiến tôi lưu luyến, khiến tôi say, tôi nhắm mắt lại, đang muốn thâm nhập thêm vào nụ hôn này, chị ấy lại đẩy tôi ra, xấu xa cười: "Chị phải đi rồi."

Tôi mở to hai mắt, thở hổn hển: "Thế là thế nào vậy?"

Chị ấy chỉ chỉ cổ tay, vô tội nói: "Nửa tiếng nữa là chị phải đi tới đó rồi, Mẫn Đường hận nhất là người không tuân thủ giờ giấc đấy."

Được rồi, tôi thua rồi, đành tiễn chị ấy ra tận cửa, nhìn chị ấy đi đến bên cạnh thang máy, duỗi nửa người kéo dài trường âm gọi: "Tư Vũ~~~~."

Chị ấy không hiểu quay đầu nhìn, tôi nhắm mắt lại, cong môi gửi đi một nụ hôn gió, chị ấy chỉ di chúc lại ba chữ: "Bệnh thần kinh!" rồi trực tiếp đi vào thang máy.

Phản ứng nằm trong dự liệu của tôi, tôi cười ha ha, đóng cửa lại.

Người hẹn tôi là Dương, nguyên lai tôi tưởng rằng cô ấy cùng Hà Hiểu Khê hẹn, nhưng trò chuyện lần nữa tôi mới biết cô ấy đi một mình. Nơi hẹn là một quán trà, ban ngày buôn bán, cũng có thể dùng cơm.

Sau khi ngồi xuống, tôi nhìn ngọn đèn u ám bốn phía: "Nơi này rất bí mật, cũng rất yên tĩnh."

"Ừ, tớ thường xuyên đến đây, cậu ăn gì?"

Giọng Dương có chút trầm thấp, tôi nhìn kỹ cô ấy, phát giác có gì đó không ổn, khuôn mặt so với trước kia gầy gò đi một ít, vành mắt cũng có chút đen, không khỏi thập phần kinh ngạc: "Cậu sao vậy?"

"Tớ... Tớ và Hiểu Khê chia tay rồi."

"Cái gì?" Tin tức này đối với tôi mà nói giống như một quả bom, tôi ngây người, sau đó hỏi: "Sao lại thế? Chuyện xảy ra khi nào? Vì cái gì?"

Dương cười khổ: "Gọi ít đồ ăn đã, chuyện này nói sau."

Tôi lấy lại bình tĩnh, gọi phần ăn đơn giản, một ít salad hoa quả, Dương đã gọi mấy cái đĩa nhỏ, một ly Chivas, hỏi tôi: "Rượu không?"

"Không, lát nữa tớ còn phải đi lấy xe."

Dương không kiên trì nữa, nói với nhân viên phục vụ: "Thế thôi."

"Sao lại chia tay? Hai người các cậu tình cảm tốt vậy, có lúc tớ rất hâm mộ hai người đấy." Trong nội tâm tôi mơ hồ khó chịu, đồng thời cảm thấy khó tin: "Là vấn đề của ai?"

"Giữa bọn tớ thì không có vấn đề gì, nhưng người nhà cô ấy phát hiện ra chuyện của hai đứa."

"Cho nên họ bức cô ấy rời xa cậu?"

"Cô ấy là con gái độc nhất."

"Vậy thì sao?" Tôi cảm thấy hảo cảm của mình đối với Hà Hiểu Khê thoáng cái đã tiêu tan mất một nửa, dù cho ở thời điểm tôi cảm thấy tuyệt vọng, cô ấy đã đến cổ vũ tôi: "Lúc cô ấy quen biết cậu, hai người ở chung một chỗ, chẳng lẽ cô ấy không phải con gái độc nhất sao? Nếu như đã lựa chọn rồi thì phải chuẩn bị cho tốt chứ!"

"Người nhà cô ấy mỗi ngày đều đến bức bách, áp lực rất lớn."

"Đã bước đi trên con đường này, có ai là không áp lực?"

Nhân viên phục vụ đưa rượu cùng đồ ăn lên, Dương lập tức không nói thêm gì nữa, một lát sau, cô ấy bưng ly rượu lên uống một ngụm, rồi mới nói: "Nhất Nặc, cô ấy cũng rất khổ sở."

Tôi hỏi lại: "Vậy còn cậu?"

"Đương nhiên tớ..." Tay cô ấy khẽ run run, giống như có điểm nói không nên lời, sau nửa ngày, mới thở ra một hơi, chua xót nói: "Nhưng tớ hiểu nổi khổ tâm riêng của cô ấy, hơn nữa tha thứ cho lựa chọn của cô ấy."

Tôi lắc đầu: "Cô ấy bất trung với người yêu, cũng là bất trung với chính mình."

Dương lại uống nửa ly rượu, giống như nuốt thuốc, khó khăn nuốt xuống, nói: "Nhất Nặc, kỳ thật tớ không không muốn nghe cậu đánh giá đúng sai với cô ấy, nhưng thật sự, tớ gọi cậu ra đây cũng không thể ngăn cản cậu nói được."

Tôi thở dài một hơi: "Bởi vì cậu yêu cô ấy đến tận xương rồi."

"Tớ... Tớ nhớ tới những lúc bọn tớ bên nhau, nhớ tới sự dịu dàng của cô ấy, sự đáng yêu của cô ấy, nhớ tới những lời hứa của hai đứa... Tớ đau đến mức không thể hít thở được, cả đêm ngủ không yên giấc, trong đầu đều là hình bóng của cô ấy, làm gì cũng không hứng thú nổi." Cô ấy nói năng lộn xộn, thanh âm nghẹn ngào: "Gần đây tớ khác gì cái xác không hồn, chẳng biết tìm ai để thổ lộ, vậy nên tớ nghĩ đến cậu..."

"Tin tưởng tớ, loại cảm giác này rồi sẽ qua, cậu chỉ cần thời gian thôi."

Bất giác tôi nghĩ tới Lương Noãn Tình, có cảm giác đồng cảm với Dương lúc này, chẳng qua cái cảm giác kia đối với tôi đã là quá khứ, còn của cô ấy là hiện tại. Tôi nhìn cô ấy, như đang soi lại con người lúc đó của chính mình: "Dương, tỉnh lại đi, tin tớ, cậu chưa gặp được đúng người thôi, lựa chọn của cô ấy chứng minh cô ấy không phải đúng người, tình yêu của cô ấy không đủ sâu, cho nên không đủ kiên định."

Dương vẫy vẫy tay, lại muốn thêm một ly rượu, tôi cũng không ngăn cản, nếu như cô ấy muốn say, cứ để cho cô ấy say, ít nhất có thể ngủ ngon giấc, ít nhất còn có tôi thủ ở nơi này.

"Nhất Nặc, cha mẹ biết chuyện của cậu không?"

"Tạm thời còn chưa biết."

"Bọn họ có thúc cậu kết hôn không?"

"Tạm thời không. Bố mẹ tớ so với những người cùng tuổi tiến bộ hơn rất nhiều."

"Cho nên tạm thời cậu còn chưa cảm nhận được loại áp lực này. Bên cạnh tớ từng có một người bạn, hôm nay đã kết hôn sinh con rồi, cũng bởi vì gia đình mà chia tay, cô ấy nói với tớ, nếu như không kết hôn, không chỉ là áp lực lên chính mình, áp lực từ cha mẹ, cô ấy còn phải đón nhận áp lực từ những người thân xung quanh cùng gia đình của bọn họ, xã hội này của chúng ta là như thế đấy, tại sao lại muốn vì sự lựa chọn của bản thân, mà khiến cho nhiều người phải đau lòng khổ sở?"

Tôi nhăn mày: "Cậu muốn nói gì?"

Cô ấy nhìn tôi, nở nụ cười đắng chát, ngửa đầu lại uống một hớp rượu, khàn giọng nói: "Nhất Nặc, loại tình yêu này mà gặp tình thân, thì chính là sẽ chết đấy."

Dương say, tôi đưa cô ấy về nhà, từ nhà cô ấy đi ra, lúc tôi đi lấy xe, thì trời đã tối rồi. Kiều Tư Vũ gọi điện thoại tới đây, nói cho tôi biết Mẫn Đường kéo chị ấy đi bar, tôi liền lái xe tới đón.

Trên đường đi, tôi lại nghĩ đến câu nói kia của Dương "Loại tình yêu này mà gặp tình thân, thì chính là sẽ chết đấy", những lời này giống như ma chú, gợi tôi nhớ đến chuyện của tôi với Lương Noãn Tình, nhớ tới Dương cùng Hà Hiểu Khê, cũng nhớ tới Tào Hâm và Kiều Tư Vũ, lòng tôi đột nhiên tràn đầy nôn nóng, hận không thể chắp cánh bay đến bên người Kiều Tư Vũ, đem chị ấy ôm vào trong ngực không bao giờ buông ra nữa.

Nơi này là một quá bar, vào buổi tối, biển người giống như thủy triều chen chúc, cực kỳ náo nhiệt, thật vất vả tôi mới lái xe vào được trong bãi đỗ xe trước quán, gọi điện thoại cho Kiều Tư Vũ, không có ai nghe máy. Tôi xuống xe, đóng cửa xe lại, đang do dự không biết có nên đi vào trong tìm chị ấy hay không, khóe mắt lại lướt qua mấy chiếc xe hơi, thoáng nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đen, nhìn có chút quen thuộc, tôi còn chưa kịp nghĩ, Kiều Tư Vũ đã gọi điện thoại tới: "Em đến rồi à?"

"Vâng, em đến rồi, đang ở bãi đỗ xe đây."

"Em tới cửa đón chị, Mẫn Đường uống hơi nhiều."

"Ok, em tới ngay."  
------------
Chuyện không liên quan nhưng chiều nay mình ra hiệu sách chỉ định mua mấy quyển truyện tranh, cuối cùng nhìn thấy tác giả yêu thích lại cầm lòng ko đặng mà mua thêm một cuốn, lúc giở ra đọc thì thặc bất ngờ :) Bạch tuyết và công chúa ngủ trong rừng ạ :) Hoàng tử chỉ là phù du, nữ hoàng đi cứu công chúa mới là chân ái :)



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện