Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 3: Yêu và hận chỉ cách nhau một milimet mà thôi


trước sau

Advertisement

Ngày mùng 4 đầu năm, trong nhà tôi có rất nhiều bạn bè thân thích ầm ầm kéo đến. Mẹ cùng các dì ngồi trong phòng khách cắn hạt dưa mà buôn dưa lê, xem TV bàn luận đến sôi nổi, bố tôi thì lôi kéo các chú vào phòng trong ngồi đánh bài vô cùng náo nhiệt. Đám chị em họ của tôi thấy vậy cũng nhất quyết không chịu thua kém, lập tức đề nghị cả bọn chơi mạt chược, vì vậy, chúng tôi chuyển dời trận địa vào trong thư phòng đập phá.
Trình độ chơi mạt chược của tôi từ dưới đáy tính lên, vừa lên bài liền liên tục điểm pháo, không hề có mấy tấm Mao gia gia, tôi rất phiền muộn, hận trời xanh không cắm mắt, tình đã thiếu, đến cả chơi bài cũng đen là sao?
Chị họ Khả Hinh của tôi thì may không kể đâu cho hết, con mắt mừng rỡ híp lại, một bên thu tiền, một bên nói: "Sắp sang năm mới rồi, anh chị em khách khí quá, chậc chậc, cảm tạ cảm tạ, cảm tạ mọi người đã giúp đỡ hộ gia đình nghèo khó nhà mình!"
Ông em họ tôi chậm rì rì mà nói: "Bà Hinh ơi, bà kiềm chế tí đi, vừa chơi đã thắng lớn thì có gì tốt, có khi lát nữa thua đến cái quần lót cũng không còn, sau đó còn phải khóc lóc cầu xin tụi tui tiền thuê xe về nhà ấy chứ."
"Móa! Chỉ bằng tên tiểu tử thúi nhà ngươi á, phóng ngựa tới đây, chị mài chấp hết!"
Chị họ Khả Hinh cùng ông em họ đáp gạch nhau, cả hai tập trung cao độ, bài vừa lên lập tức ngửi thấy mùi sát phạt ầm ĩ.
Đánh liên tiếp năm sáu ván, em họ tôi rốt cuộc cũng nở mày nở mặt, cùng một cái bính bính hồ (search ảnh thì hình như là một loại ù trong Mạt chược), chị họ Khả Hinh hừng hực khí thế, chị mài thế này thua là thua dư lào, phục thù, phục thù, bà phải phục thù... thì cửa thư phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người tựa như gió cuốn lạc trôi vào, chị họ Khả Hinh vừa thấy, hai mắt lập tức sáng lên, nhiệt tình reo hò: "Ơ, Hoa Miêu đến rồi!"
Hoa Miêu cùng một ít họ hàng thân thích nhà chúng tôi rất quen thuộc, nhất là với đám trẻ chúng tôi, cậu ta đem cái khăn quàng cổ caro đang quàng trên cổ giật qua một bên, mặt mày hớn ha hớn hở chào hỏi từng người: "Chị Khả Hinh, chị Mẫn, Thành Nhuận, ối chà, náo nhiệt ghê ta, có vẻ em đến đúng lúc rồi!"
Ông em tôi tổng quan đánh giá cậu ta một lượt, có chút tà ý nói: "Chị Miêu, em đây vốn định khen chị càng lớn càng sexy, vậy mà chị lại mặc nhiều thế kia, làm lời em đến yết hầu, đã phải nuốt trở lại rồi."
"Cút, cái thằng khỉ con này dám trêu chọc chị mày á!" Hoa Miêu đi đến trước mặt tôi, mở rương tiền của tôi: "Sao rồi? Thua bao nhiêu?"
"Sao mày biết tao thua?"
"Nhìn cái trình mày, tao chả cần đoán, nói đi, thua nhiêu rồi?"
"Hơn năm trăm."
Cô ấy thò tay đẩy tôi: "Không có tiền đồ, mau lui xuống để bổn cung xử lý!"
Chị Mẫn tôi vội tỏ ý tán thành: "Tốt tốt, cho Hoa Miêu vào, nhìn cái tốc độ kia của Nhất Nặc, so với các cụ trong viện dưỡng lão cũng không ngoa, một năm trôi qua, công phu không có điểm tiến bộ, nhanh xuống dưới, để các chị đây Hoa Sơn luận kiếm nào!"
"Ha! Ai lúc trước nhất quyết kéo em vào nào? Hiện tại có người khác rồi, liền dứt tình đá ra sao, đúng là một đám người vô tình."
Tôi sờ lên mũi, hầm hừ tránh ra, Hoa Miêu sắn tay áo lên cao, không thể chờ đợi được ngồi xuống ghế, tay chân lanh lẹ đánh ra quân Nhị văn: "Nhị nãi!"
Ông em họ vui vẻ, tiếp tay đánh ra một quân Tam sách: "Tam khố!"
*Dồi ôi, lúc đầu t ko hiểu hai a chụy này sao lại nói áo ngực với quần lót, sau nghĩ đến hình vẽ trên quân mới ngộ ra, liên tưởng vỡi nhồn :)
Bầu không khí trong phòng lập tức sôi nổi gấp mấy lần. Một đám người lưu manh, tôi không khỏi lắc đầu, để tránh lát nữa phải bưng trà rót nước lau mồ hôi cho bọn họ, tôi quyết định nên anh lùi bước về sau để khỏi thấy em rõ hơn.
"Mấy người cứ chơi đi, em đi chơi Computer đây."
Không ai thèm để ý, tôi chỉ cốt thể hiện mình là người có văn hóa, lặp lại một lần nữa cho có lệ, chỉ thấy đám người cặn bã kia không hẹn mà cùng giơ tay lên quơ quơ: "Đi đi đi!"
Đậu móa! Tôi giận dữ bỏ ra ngoài.
Trở lại gian phòng của mình, lại thấy thằng em đang nghịch máy mình, tôi cảm thấy được điểm kỳ quái: "Ku, máy mày đâu?"
"Có chút vấn đề, dùng đến bốc khói luôn rồi."
Em trai vừa nghe thấy giọng tôi, một bên xoay người lại, một bên điên cuồng bấm bấm xóa cửa sổ, theo như trực giác Cô Văn Nan của tôi, tôi thấy thằng em rất có vấn đề, thần sắc có chút bối rối, vẻ mặt kinh ngạc: "Mày đang làm gì đó?"
"Hi hi, không có gì."
Nó ánh mắt lập loè, ôm chặt máy tính  không chịu buông, tôi như là đã hiểu ra cái gì, một tay đoạt lấy, sau đó mắt hí cười với nó: "Rơi vào bể tình rồi sao?"
Nó khó hiểu: "Cái... Cái gì cơ?"
"Giấu làm giề, chị mày nãy nghe có tiếng nữ đang nói chuyện, đang webcam với người yêu phải hơm?" Tôi nhìn màn hình, phía trên sạch sẽ, cái gì cũng không có.
"Hờ hờ, đúng đấy. Cái máy trả lại cho chị, em ra ngoài đây."
Thằng em tôi vậy mà hào phóng thừa nhận, sau đó như một tên trộm chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng nhanh chóng lẩn ra cửa.
Thằng nhóc này, tôi nhớ lại đủ mọi biểu hiện vừa xong của nó, càng nghĩ càng thấy quái, ấn mở trang web, phát hiện lịch sử ghi chép đều bị thanh trừ, tôi lại tò mò ấn vào thùng rác, trông thấy một tệp đề là "oh yeah", tôi không chút ngập ngừng lựa chọn đem nó phục hồi lại như cũ, ấn mở ra lại thấy "Tài liệu ôn tập Anh văn", mở tiếp thì "Cuộc sống hạnh phúc quanh ta."
*Sau ấn shift + del nhóe, đỡ mất công nó bay vào thùng rác ( 'ω'

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện