Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 25: Tôi muốn gặp em


trước sau

Advertisement

  Mùa đông, càng xuống phía nam thì càng thoải mái. Thời điểm hải đảo rất xa ở phía nam bản đồ đập vào mắt tôi, tôi chẳng cần cân nhắc mà ngay lập tức hạ quyết định chọn đến nơi này.
Không thể không nói, người từ miền lạnh, dời xuống nghỉ mát tại một khu thắng cảnh hợp lòng người, làm áo lông trên người đổi thành áo dài tay hơi mỏng, cái loại cảm giác thoải mái dễ chịu trên thân thể này sẽ khiến cho tâm tình cũng vui vẻ theo, giây phút xuống phi cơ, tôi liền biết tôi đã đến đúng nơi rồi.
Trước khi đến, tôi cứ nghĩ mình sẽ ở lỳ trong phòng khách sạn, sau đó ôm laptop trải qua mấy ngày. Nhưng lúc này, khi nhìn lên ánh mặt trời rực rỡ, rừng dừa xanh lá mạ, cùng với biển xanh cát trắng nơi xa, nội tâm như có kỳ tích, từng điểm từng điểm lo âu lần lượt tiêu tán mất.
Không có chuyện gì là không vượt qua được, tình đầu yêu đương nhiều năm phản bội, tôi cũng đã vượt qua được, chẳng lẽ còn vì một chuyện nhỏ thế kia mà buồn rầu sao?
Con người có đôi khi thật sự rất kỳ quái, đằng trước yêu một người, phía sau thả một người, hoặc là nghĩ thông suốt về chuyện của một người, thường thì cũng chỉ trong nháy mắt, bạn sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lúc trước tại sao bản thân mình cứ phải chui rúc vào một cái sừng trâu như vậy. Nơi phong cảnh hữu tình này, khiến cho tôi có loại cảm giác thông suốt, có lẽ,  đi để giải sầu, tôi đến đây, chỉ là để du lịch, để hưởng thụ cái kỳ nghỉ đông này.
Mùa đông là mùa thịnh vượng cho du lịch hải đảo, người đi rất nhiều, khách sạn ở một vị trí tốt hoàn toàn không rẻ chút nào, tôi quyết định không nên ở chỗ này quá lâu, ba bốn ngày là đủ rồi, trong mấy ngày này, tôi quyết định sẽ để điện thoại ở trạng thái tắt máy, cũng sẽ triệt để không đụng tới laptop, tôi sẽ chỉ ở đây hưởng thụ không khí trong lành, hưởng thụ cảnh đẹp mỹ thực của nơi đây.
Tôi rất thích tản bộ trên bờ cát, tắm mình trong ánh mặt trời ôn hòa, mãn nguyện cảm thụ được gió biển quất vào mặt, lúc hào hứng lên, còn có thể xuống nước bơi một hồi. Tuy rằng ở một mình, cảm giác sẽ không đủ lãng mạn, nhưng cảm giác tự do tự tại cũng khiến cho con người ta cảm thấy rất khoan khoái.
Nơi này có rất nhiều món ăn vặt đặc sắc, đủ loại hoa quả nhiệt đới, hải sản cần gì có đó, thế nên tôi vừa được mở rộng tầm mắt, lại còn được nhiều bữa lộc ăn, cua, rồi là cá hấp, còn có đủ loại tôm sò hến, ăn đến no bụng. Bởi vì ban ngày đều an bài rất muộn, muộn một hồi mới về đến khách sạn, tôi liền mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say, giống như lâu như vậy đến giờ, ở nơi này tôi mới tìm lại được hương vị ngọt ngào của giấc ngủ ngon.
Đây là lần đầu tiên, tôi không nghĩ về Lương Noãn Tình, cũng không nhớ đến Kiều Tư Vũ, chẳng nghĩ đến đám người Hoa Miêu Khương Quyền có thể hay không bởi vì không liên lạc được với tôi mà lo lắng, tôi đem hết thảy mọi chuyện tạm thời gác qua một bên, trong thế giới của tôi, chỉ còn lại bản thân mình, tại địa phương xa xôi xinh đẹp này, tôi cảm giác được một loại thả lỏng thể xác và tinh thần trước nay chưa từng có.
Bốn ngày sau, mang theo mấy phần phiền muộn, tôi ngồi trên máy bay trở về.
Lúc ra đến sân bay, tôi mới biết mình nhớ cố hương đến nhường nào, nhớ cha nhớ mẹ đến bao nhiêu, tôi như kẻ lãng tử về nhà, lại mang một loại tâm tình khác, tôi đã quên mấy tiếng trước đây mình hãy còn lưu luyến một cái thành phố khác, ra khỏi sân bay, không thể chờ đợi được để ngồi lên xe taxi trở về.
"Nhất Nặc, con cuối cùng cũng về rồi."
Tiến vào cửa nhà, buông vali hành lý trong tay, tôi ngay lập tức ôm chầm lấy mẹ, mẹ hiển nhiên rất kích động, nói chuyện đều có điểm lộn xộn, mẹ đẩy tôi ra, vuốt đầu không ngừng dò xét tôi: "Sao con vẫn gầy như vậy, ở bên ngoài ăn không ngon sao? Bảo con về đây tìm việc mà con không chịu vâng lời."
"Nào có đâu? Căng tin trường con tốt lắm, Hoa Miêu bảo con là so với lúc vừa đi S thành, sắc mặt con tốt lên nhiều đấy."
"Ừ." Mẹ lại nhìn kỹ tôi một phen: "Tinh thần giống như tốt lên nhiều rồi."
"Cũng không phải."
Mẹ cướp lấy túi hành lý tôi cầm, mang thứ đó đi cất kỹ, tôi đánh giá xung quanh: "À, bố đâu rồi mẹ? Bố có việc ạ?"
"Bố con á, vừa nghe con muốn trở về, thì nhấc chân liền đi ra ngoài, nói là đi mua một ít đồ ăn con thích, lại còn mua quả ướp lạnh, em con từ sau khi nghỉ đi ra bên ngoài suốt, mẹ gọi cho nó, nó nói đợi chút nữa sẽ trở lại."
Tôi thuận miệng cười nói: "Nó có bạn gái rồi à?"
"Ai biết được nó chứ." Mẹ nói xong, chờ mong nhìn qua tôi: "Nhất Nặc, con thì sao? Ở S thành bên kia có chàng trai nào theo đuổi con chưa?"
Tự nhiên tôi hối hận về sự tự rước phiền toái cho mình, vội vàng xua tay phủ trán: "Mẹ, con máy bay lâu, đầu hơi đau, muốn đi nghỉ rồi."
"Cái đứa nhỏ này, nói với con những thứ này thì con liền không thoải mái." Mẹ làm như có chút tức giận, ngữ khí lại ôn hòa chấm dứt tâm: "Có phải con đau đầu không? Có muốn đắp thuốc không?"
"Không cần đâu mẹ, không có việc gì đâu."
"Vậy con lên giường nghỉ ngơi đi, mẹ qua bếp, đến giờ ăn cơm mẹ sẽ gọi."
Tôi vội nói: "Để con qua bếp phụ!"
"Không phải con không khỏe à? Để mẹ làm, con phụ cái gì, đi ngủ trước đi."
Tôi bị những lời này ngăn chặn, đành không cam tâm tình nguyện trở về gian phòng của mình.
Không biết là vì thật sự mệt mỏi, hay là vì đã nằm trên giường của mình, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cũng không biết tôi đã ngủ bao lâu, thì bị một hồi thanh âm gọi tỉnh.
"Tiêu Nhất Nặc, suốt cả một học kỳ ngươi không cho em trai một đồng tiền tiêu vặt nào, ngươi không xứng chức tỷ tỷ, nhân danh mặt trăng ta sẽ trừng trị ngươi, cho ngươi ngủ không được một giấc an ổn, ô oa ô oa..."
Thanh âm kia kéo rất dài, lại quái dị, liên tục vang bên tai tôi, tôi mắt mũi nhập nhèm, liền nhìn thấy một gương mặt méo mó vặn vẹo gần trong gang tấc, đầu lưỡi còn kéo dài thật dài, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng một chưởng hướng cái mặt kia đánh tới.
"Á! Đau vãi!"
Người nọ phát ra một tiếng hét thảm, hai tay bụm mặt liên tiếp lui về phía sau, tôi tập trung nhìn vào, thì ra là thằng em, tôi tức giận nói: "Cái thằng ranh này, ban ngày giả thần giả quỷ làm cái gì?"
Thằng em tôi buông một tay, mặt mũi tràn đầy thống khổ: "Chị... Chị vậy mà dám nặng tay với em ruột mình thế à!"
"Đáng đời mày."
"Trời ạ, sao em lại có một người chị cực phẩm thế này! Con gái bình thường á, gặp phải loại tình cảnh này, phản ứng đầu tiên không phải sẽ là phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó từ trên giường lăn xuống sao?"
Em trai tôi khóc tang cho cái mặt, vẫn xoa xoa cái mặt đỏ lên của mình, tôi trừng mắt nhìn nó: "Thế thì tao hỏi mày, em trai bình thường thấy chị gái về đang nằm ngủ, không phải sẽ ngoan ngoãn ngồi một bên, có đứa nào đi phá giấc ngủ như mày không?"
Em trai tôi ủy khuất nói: "Bố mẹ bảo em gọi chị xuống ăn cơm."
"Thế thì đi thôi."
Tôi vén chăn đứng dậy, cùng nó đi xuống nhà, nhìn thấy trên bàn đầy ắp một bàn đồ ăn, mùi thơm xông vào mũi, tôi nhìn thấy hai mắt tỏa sáng: "Oa, phong phú quá, lễ mừng năm mới cũng chỉ đến thế này thôi."
Em trai một bên nhắc nhở: "Bạn học Tiêu Nhất Nặc, thu liễm lại chút

Advertisement
đi bạn, nước miếng chị sắp rớt xuống thức ăn rồi."
Lúc này tôi không có công phu cùng nó đấu võ mồm, tôi chạy lại ôm lấy bố đang cầm chai rượu đi vào, hung hăng hôn mặt ông một cái: "Bố, bố thật tốt!" Bố tôi vỗ vai tôi, mừng rỡ nói không ra lời.
"Mẹ đối với con không tốt à?"
Mẹ bưng một bàn đồ ăn đến, nghe thấy lời này không vui, tôi vội vàng xoay qua hôn lên mặt mẹ một cái: "Bố mẹ là bố mẹ tốt nhất trên thế giới."
"Nịnh hót!" Em trai hừ một tiếng, mở một bên tủ rượu: "Hôm nay nhà có nhiều món như vậy, không uống chút rượu là không được, chị uống rượu gì? Nhà mình có Mao Thai, loại này mấy nghìn một chai đấy."
Tôi mới ăn một miếng măng đông, nghe nói như thế không khỏi tò mò: "Sao nhà mình lại có loại rượu mắc vậy?"
Em trai cười cười: "Ha ha, bạn học tốt của chị đưa qua đấy, chị ấy giờ thật sự là cực kỳ khủng khiếp nha... gả cho một ông chủ giàu có như vậy, loại rượu này đối với chị ấy mà nói tính là cái gì?"
Tôi chậm rãi để đũa xuống: "Bạn học nào?"
"Thì là Lương Noãn Tình đấy, trước không phải chị ấy hay đến nhà mình chơi à, sau lại không tới nữa, em còn tưởng bọn chị giận nhau, không nghĩ chị ấy còn tốt như vậy..." Em trai còn chưa nói hết, đã bị bố tôi ngắt lời: "Nhất Ngôn, bỏ chai rượu đó xuống, bố còn muốn bảo Nhất Nặc trả lại cho người ta đấy."
"Được rồi, thế thì uống rượu nho vậy."
Em trai tôi ủy khuất quắt miệng, lại lấy ra một chai rượu nho, trong nội tâm tôi đại loạn, mắt nhìn qua ba mẹ, hy vọng có được một lời giải thích, mẹ tôi ho một tiếng, nói: "Nhất Nặc, là như thế này, khoảng hai tháng trước, bố con bị xe tông, phải đi bệnh viện ở vài ngày..."
"Cái gì? Bị xe tông?" Tôi mở to mắt, khẩn trương nhìn qua bố: "Bố, sao bố không nói cho con biết chuyện này? !"
Bố tôi vội vàng nói: "Là vết thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại hết, cho nên mới không nói cho hai đứa, em con cũng là sau này về mới biết được đấy."
Mẹ lại tiếp tục: "Mấy ngày này bố mẹ ở trong bệnh viện, có lần trùng hợp ở cửa bệnh viện gặp được con bé, sau khi con bé biết bố con nằm viện, rất quan tâm, lập tức đi thăm, về sau chúng ta xuất viện về nhà, con bé cũng nhiều lần tới, mỗi lần đều mang theo chút ít thuốc bổ, còn có chai rượu Mao kia, bố mẹ muốn từ chối cũng không từ chối được. Con bé còn nói với bố mẹ, đừng nói cho con biết, con mới qua bên kia, việc làm cũng vừa mới ổn định, nghe xong sẽ không an tâm. Ài, con bé đưa qua nhiều đồ lắm, mà mẹ lại khó đến nhà con bé trả lại, cũng đành chịu, đành phải để chút ít đồ quý ở đó, đợi con về thì bảo con đem trả lại." Mẹ tôi chỉ chỉ một bàn thịt trên bàn: "Một bàn lộc thịt này cũng là con bé đưa tới đấy."
Trong nội tâm tôi ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), lại không biết là cái tư vị gì, qua hồi lâu, mới miễn cưỡng định thần: "Cậu... Cậu ấy đi bệnh viện làm gì?"
"Con không biết à?" Giờ lại đến phiên mẹ tôi kinh ngạc: "Con bé mang thai rồi, nên đi bệnh viện đúng hạn kiểm tra."
Tôi thoáng sửng sốt, mang thai? Lương Noãn Tình... cô ấy đang mang thai?
Chuyện Lương Noãn Tình mang thai vốn là chuyện rất bình thường, cô ấy kết hôn cũng lâu rồi, chẳng qua là khi vừa nghe đến tin tức này, tôi vẫn còn hơi chút ngẩn ngơ, cũng chẳng phải vì tôi tình xưa lưu luyến, mà là vì chuyện này khiến cho tôi một lần nữa cảm nhận thật sâu sắc thời gian tàn khốc đến thế nào, cô gái năm đó thường xuyên ôm cánh tay tôi làm nũng, vậy mà giờ đã sắp làm mẹ trẻ con rồi, mà tôi thì vẫn còn một thân một mình, tôi đột nhiên có loại cảm giác thế sự xoay vần, chuyện dĩ vãng chỉ như một giấc mộng.
Tôi ở S thành nửa năm này, khiến cho oán hận với cô ấy tiêu tan đi không ít, nghĩ đến những hành động của cô ấy với cha mẹ mình, nghĩ đến chuyện trong bụng cô ấy giờ đã có một sinh linh mới, lòng tôi bỗng dịu đi không ít, tôi có chút muốn đi gặp cô ấy, nhưng đồng thời cũng có chút bài xích không hiểu nổi.
Cuối cùng, tôi định bụng là ngày mai, ngày mai tôi sẽ đi tìm cô ấy, rồi ngày hôm sau, tôi sẽ lại đổ lên một cái ngày mai khác, cứ như vậy do do dự dự, lề mà lề mề, rất nhanh đã lại đến tết âm lịch rồi.
Kỳ thật sau khi lớn lên, tôi đối với tết âm lịch đã không còn tâm trạng chờ mong, nhưng có người nhà làm bạn luôn cho người ta cảm giác ấm áp. Như thường lệ, tuy rằng là mùa lạnh, nhưng tết âm lịch vẫn vô cùng náo nhiệt, hồng hồng hỏa hỏa, trên bàn cơm uống không hết rượu ngon, ăn không hết món ngon, trên bàn trà cũng vĩnh viễn bày biện hoa quả cùng đồ ăn vặt.
Đêm 30 tết, tôi và em trai ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách, cùng ba mẹ xem chương trình cuối năm mà hai người yêu thích, cũng rất mau đến mười hai giờ, bố mẹ tôi phát tiền mừng tuổi cho tôi và em trai, em trai tôi hết nhận của bố mẹ, lại chìa tay với tôi, đồng thời nháy mắt: "Chị ui."
Tôi từ trong túi lấy ra bao tiền lì xì đã sớm chuẩn bị, nó nhận bao, ước lượng độ dày, lập tức mặt mày hớn hở, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt: "Chị, em yêu chị."
"Phắn!"
Lúc kim giờ kim phút vừa vặn chỉ mười hai giờ, trên TV vang lên tiếng hoan hô, ngoài cửa sổ cũng truyền đến âm thanh "Oanh oanh" có tiết tấu, tôi nghiêng đầu nhìn, thấy pháo hoa đầy trời nở rộ, đặc biệt rực rỡ tươi đẹp. Tôi vốn định thời điểm này nhắn tin cho đám người Hoa Miêu Tôn Oánh, nhưng nghĩ lúc này Internet nhất định rất bận rộn, liền quyết định chờ thêm một chút. Qua hơn mười hai mươi phút, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, phát hiện có mấy cái tin nhắn chưa đọc, trong đó có mấy cái là tin nhắn tổng đài, có mấy cái là bạn bè gửi tới, còn có một cái, là của Kiều Tư Vũ, tôi giật mình, đầu tiên ấn mở tin nhắn của Kiều Tư Vũ, phía trên chỉ có mấy chữ rất đơn giản: "Năm mới vui vẻ" Dấu chấm câu cũng không có.
Tôi híp mắt nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn kia hồi lâu, bảo với bố mẹ là muốn đi ngủ rồi, nói với họ câu chúc ngủ ngon, đứng dậy về gian phòng của mình, tôi nằm nghĩ một lát, nhắn lại cái tin: "Cảm ơn, chị cũng thế"
Tin nhắn của tôi cũng rất ngắn, không có dấu chấm câu, thực tế mà nói, nếu như có thể, tôi hy vọng có thể nhắn cái tin ngắn hơn của chị.
Chưa đến một phút đồng hồ, chị ấy nhắn lại: "Cô giáo Tiêu, loại khách khí xa cách này có chút cố tình đấy."
Tôi ngơ ngác ngồi bên giường, đang suy nghĩ những lời này có hàm ý gì, tiếng tin nhắn tới lại vang lên: "Tôi muốn gặp em."  
-----------------
Bởi vì dời lịch ct đi vài ngày nên thôi, m cố nốt mấy chap cho đến đoạn gặp nhau coi như hết p1 (°‿°)b

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện