Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 42: Bỡn cợt


trước sau

Advertisement

Xuân Minh Lâu trước sau kỳ thật cũng có vườn, trong vườn có hành lang, xây núi giả cùng ao nước, trồng hải đường, chuối và nho. Ngày xuân cảnh trí dạt dào nhưng hiện giờ đã là đầu đông, hoa cúc đã tàn, hoa mai chưa nở, mọi thứ tiêu điều héo hon. Nhưng vẫn có không ít sĩ tử cầm sách ngồi ở hành lang khổ đọc, trêи hành lang cũng có không ít sĩ tử nhỏ giọng đọc kinh nghĩa. Bọn họ nhìn thấy Triệu Phác Chân đi đến thì có không ít người hơi hơi khom người thăm hỏi. Có không ít người tò mò xem Thái Tử, cùng Tần Vương mặc quần áo quý giá đi tới, nhưng cũng có người vẫn nhìn thẳng sách, lo đọc sách của mình.

Mà ở bên sườn viện cũng có không ít thư sinh đang vùi đầu chép sách. Có vài người trêи bàn quả nhiên đều để một chuỗi bánh xâu tiền cùng với nước trà. Có một nha hoàn búi tóc song hoàn đi qua, nhẹ tay nhẹ chân thêm nước trà cho bọn họ. Có những người nghèo khổ, trêи áo mụn vá chồng chất nhưng trêи mặt không có vẻ đau khổ hèn mọn. Có những sĩ tử quần là áo lượt nhưng lại không kiêu ngạo. Thậm chí có vài người mặc quần áo ngắn, nhìn đã biết không phải người đọc sách nhưng cũng ở trong sảnh cầm lấy quyển sách mà chăm chú đọc. Lúc đi qua gian đọc sách của phụ nữ và trẻ em thì thấy có không ít phụ nhân mang theo hài tử ở bên trong đọc sách. Nếu hài tử khóc nỉ non thì lập tức có người lại đây thỉnh phụ nhân ôm hài tử ra ngoài, trấn an tốt rồi lại trở vào. Mọi người trong gian này rõ ràng rất quen thuộc với Triệu Phác Chân nên nhìn thấy nàng thì đều tươi cười đón chào. Không ít hài tử còn trực tiếp chạy qua đây lôi kéo góc áo nàng nhưng vẫn vô cùng ngoan ngoãn mà không phát ra tiếng động quấy rầy người khác, mà chỉ nói thầm vào tai nàng.

Lý Tri Bích mang theo mọi người đi dạo một vòng khiến bọn họ thập phần thưởng thức. Lý Tri Bích vỗ vai Lý Tri Mân nói: “Mân đệ thật là công đức vô lượng, hàn sĩ trong thiên hạ đều nở nụ cười a.”

Lý Tri Mân cười nói: “Thái Tử điện hạ quá khen, ta nhưng tính là cái gì. Chỉ có thừa một cái sân để Tống Triêm tiên sinh làm thôi.”

Lý Tri Bích cười hỏi: “Đúng rồi, sao không thấy Tống tiên sinh?”

“Ngài ấy nói là muốn đi Liêu Dương thăm bạn hữu nên đã xuất phát nửa tháng rồi.”

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Thượng Quan Quân vẫn luôn trầm tư không nói chuyện nhiều. Lư Nhất Vi vẫn còn xấu hổ không dám nói. Lý Tri Bích thật cẩn thận hỏi Thượng Quan Quân vài câu về Thượng Quan Lân mà nàng kia lời ít ý nhiều nói: “Huynh ấy trở về liền đi quân doanh, trong nhà chỉ nhờ người đưa đồ vật qua vài lần, nghe nói bên đó quản rất nghiêm.” Nàng đã xem một vòng Xuân Minh Lâu nên liền chào từ biệt: “Cũng đi chơi nửa ngày rồi, sợ người nhà lo lắng, thần nghĩ vẫn nên đưa biểu muội trở về thì tốt hơn.”

Lý Tri Bích thật vất vả bắt mới có thời cơ được đi cùng Thượng Quan Quân nhưng lại bị chính mình phá hỏng nên thập phần thất bại, nhìn Thượng Quan Quân đi rồi thì cũng nói vài lời với Lý Tri Mân rồi cũng đứng dậy cáo từ.

Lý Tri Mân tiễn Lý Tri Bích rồi ngồi ở phòng khách hậu viện chậm rãi uống trà đến xuất thần. Triệu Phác Chân lại biết đây là điềm báo hắn muốn phát tác nên đứng một bên mà lo lắng đến run lên.

Từ lần trước trở về từ Chiết Quế trang, đã nhiều ngày nàng không thấy Lý Tri Mân, nhưng nàng cũng không dám quên đây là tên sát thần, mặt ngoài hắn vẫn bình thường nhưng trêи thực tế trong lòng hắn có bao nhiêu cong vẹo thì chẳng ai biết được. Chỉ nói đến việc Tống Triêm đi thăm bạn này nàng cũng biết là không đơn giản như thế. Trước khi đi Tống Triêm ở kho sách tìm rất nhiều sách bên kia tới xem, lại cố ý cùng Lý Tri Mân mật đàm. Lấy hiểu biết của nàng thì chắc chắn ông ta không phải chỉ đi thăm bạn đơn giản bởi vì thời điểm đi ra ngoài ông ta còn mang theo thị vệ, chắc chắn là có việc trong người.

Trong lòng nàng vừa âm thầm chửi thìn Lý Tri Mân đột nhiên đem chén trà đặt xuống, mở miệng: “Hôm nay bánh mà Lư gia tiểu thư ăn chắc là có vấn đề đi?”

Hắn nói thẳng nhưng lại một châm thấy máu, khiến lưng Triệu Phác Chân nổi lên một tầng mồ hôi. Nàng trộm liếc nhìn Lý Tri Mân, thấy hắn cười như không cười nhìn chằm chằm mình. Mấy ngày không gặp, hắn giống như lại thay đổi một chút, khí sắc không tồi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm khiến người khác không khỏi rùng mình. Hắn bây giờ so với bộ dáng nửa híp mắt lúc ở cùng Thái Tử vừa rồi thật khác nhau hoàn toàn.

Triệu Phác Chân trong lòng rung lên vì nàng biết động tay chân với đồ ăn của quý nhân là tối kỵ, huống hồ nơi đó đó còn có Thượng Quan tiểu thư, nếu đáp không tốt thì sợ khó giữ được cái mạng này.

Nàng thật cẩn thận mà trả lời: “Nàng ấy vừa đến đã sai sử người đi tìm sách nọ kia, khoe khoang Lư gia các nàng rất nhiều sách. Nô tỳ nghĩ quý nhân khó hầu hạ nên cho người mang chút bánh tiêu thực kia lên, nghĩ các nàng đi dạo lâu như vậy, ăn chút bánh tiêu thực vào đói bụng liền sẽ đi về……”

Lý Tri Mân gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Tiêu tam tiên?”

Triệu Phác Chân nói: “Vâng, Tống tiên sinh cho người làm chút bánh này. Ngài ấy nói là làm chút bánh này, hàng ngày ăn nhiều thịt cá, lại ăn chút bánh thì thân mình mới tốt. Bánh này dùng mầm lúa mạch, tiêu sơn tra, tiêu thần khúc, còn lăn thêm chút bột phấn của mấy gia vị nữa, hương vị làm ra cũng không tệ, chỉ là ăn vào thì sẽ mau đói……”

Không khí tựa hồ buông lỏng xuống dưới, Lý Tri Mân rốt cuộc không nhìn chằm chằm nàng nữa mà cầm lấy chén trà mà nói một câu. “Quá bỡn cợt, về sau không được làm như vậy nữa.” Nha đầu này quá gian xảo, Lý Tri Mân trong lòng nghĩ, không thể quá phóng túng nàng. Một khắc không thấy thì liền xảy ra chuyện, lần trước chuyện ở Chiết Quế Viên còn chưa ngừng thì đã lại có chuyện này —— nhưng cũng nhìn ở việc Thượng Quan Lân ra sức như vậy mà nàng cũng không quay đầu phản bội mình thì vẫn có thể bỏ qua…… Chỉ là cần giám sát chặt chẽ chút.

Triệu Phác Chân hơi hơi nhẹ nhàng thở ra: “Vâng.” Kỳ thật nàng cũng có chút hối hận sau khi đưa bánh. Nàng thấy Lư Nhất Vi cùng Thái Tử cãi cọ thì hiển nhiên cho thấy nàng ta vừa mới đến kinh thành, muốn vội vã chứng minh chính mình. Y phục trêи người nàng cũng không phải thuần thục mà là mới làm, chắc là vì đến kinh thành mới được chuẩn bị. Chắc người nhà nghĩ kinh thành đã vào đông nên mới tuyển một chút quần áo họa tiết hoa mai, như vậy có thể mặc vào thời điểm ăn tết. Nhưng mà hiện tại thời tiết này mà mặc như thế là còn quá sớm, mà tiểu thư quý tộc trong kinh mỗi người đều có đôi mắt lợi hại đâu. Phỏng chừng Thượng Quan Quân cũng biết không thích hợp, cho nên không mang các nàng đi giao tế với các tiểu thư khác mà chỉ đi dạo chùa chiền và thư lâu.

Nàng đang lặng yên nghĩ trong lòng thì Lý Tri Mân đã hỏi chuyện: “Trước đó vài ngày đưa sách cho ngươi đọc, đã đọc được bao nhiêu rồi? Mấy ngày nay viết chữ thế nào? Đều lấy tới đây cho ta xem.”

Triệu Phác Chân lại lo lắng mà thành thành thật thật đi cầm giấy luyện chữ đến đây, nhìn tên sát thần kia cầm bút tới, nhìn một tờ lại một tờ, nếu viết tốt thì hắn sẽ vòng một vòng nhỏ phía dưới, còn viết không tốt thì hắn sẽ trực tiếp vòng lên cái chữ kia. Sau khi xem xong, ngón tay dài của hắn ấn lên xấp giấy: “Đem những chữ ta vòng ra viết lại mười lần. Ngươi viết chữ không được nhiều, sách cũng mới đọc được chút. Việc trong lâu giao cho người dưới, ngươi thành thành thật thật đem sách xem hết đi. Còn vẽ thì sao? Học đến đâu rồi?”

Triệu Phác Chân thành thành thật thật nói: “Sách thì nô tỳ mới đọc xong 《 tây hành ký 》, sư phó vẽ tranh thì nói để nô tỳ nhìn nhiều người. Ngài ấy nói bệnh chung của nữ tử là khi nói chuyện không nhìn người khác nên muốn nô tỳ nhìn những người khác nhau, lại nhớ kỹ đặc thù trêи mặt họ. Nô tỳ phải nghiền ngẫm những chỗ giống và không giống trêи mặt họ, xem nhiều rồi, lại luyện nhiều thì sẽ luyện tới, nếu cứ ở trong phòng cũng vô dụng.”

Lý Tri Mân gật gật đầu, không nói gì mà chỉ đột nhiên hỏi nàng: “Hôm nay Thượng Quan tiểu thư nói về cái điển cố sơn nữ chưa chồng kia ngươi có biết không?”

Triệu Phác Chân trong lòng nghĩ làm gì có ai đọc sách lại không biết cái này nhưng ngoài miệng vẫn thành thành thật thật nói: “Biếtạ. Có một nữ tử quá tuổi chưa gả cho người, lại dựa cột mà khóc. Người khác hỏi nàng nguyên nhân thì nàng nói mình lo lắng quân chủ tuổi già sức yếu, thiếu chủ còn nhỏ tuổi như nhược, quốc gia có hoạ ngoại xâm. Mọi người nghe thế thì liền chê cười nàng chỉ là nữ tử mà lo lắng chuyện này để làm gì, việc đó là của đại trượng phu. Nàng lại nói: Quốc gia có người bệnh, quân thần phụ tử đều bị nhục, họa đến mọi nhà, sao phụ nhân có thể an ổn!”

Khóe môi Lý Tri Mân hơi cong: “Cũng may vẫn nhớ. Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Cái gì mà ta cảm thấy thế nào? Ta phải cảm thấy thế nào chứ? Không phải ngài thấy Thượng Quan tiểu thư không giống người thường mà vô cùng thông tuệ hơn người sao? Triệu Phác Chân thầm mắng trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Nô tỳ cảm thấy Thượng Quan tiểu thư nói rất có đạo lý.” Trong lòng nàng lại âm thầm bĩu môi. Nghĩ cái quỷ gì chứ, thừa nhận là nữ tử có quyền xen vào việc nước, có đôi khi còn mạnh hơn nhiều khác sao.. Dù sao thì nổi bật quá cũng không ai thích, giống Thánh Hậu thống lĩnh hoàng triều mấy năm, nhưng người khác vẫn vin vào việc nàng ta phụng dưỡng hai đời quân vương, lén có bao nhiêu nam sủng mà chỉ trỏ. Thật đúng là vô vị.

Lý Tri Mân lại âm trầm trong chốc lát mới nói: “Lý Tri Bích…… Cùng Thượng Quan Quân, tính tình không quá thích hợp.”

Triệu Phác Chân nhịn không được cười một cái, Lý Tri Mân hỏi: “Cười cái gì?”

Triệu Phác Chân bị hắn làm phát hoảng, lại chưa kịp che giấu nên đành nói đúng sự thật: “Nô tỳ nghĩ, ngài ấy đại khái cũng có chút bất mãn với Đông Dương công chúa nên cũng không thích nữ tử tham gia vào chính sự.”

Lý Tri Mân cười lạnh: “Đông Dương công chúa…… Người khác khen nàng giống Thánh Hậu thì nàng cũng cho là thật, không nghi ngờ, lại tưởng rằng chính mình có thể trở thành Thánh Hậu.”

Triệu Phác Chân hối hận chính mình có sao nói vậy nên không nói chuyện nữa. Lý Tri Mân lại nhìn nhìn nàng, cảm thấy nha đầu này cũng không quá ngốc, cư nhiên có thể nhìn ra điểm này. Trong lòng hắn ra cái quyết định rồi đứng lên nói: “Ta muốn tiến cung, ngươi đi theo.”

Tiến cung?

Lôi mình theo vào cung làm gì chứ? Triệu Phác Chân lại lo lắng lên nhưng cũng không dám cãi lời mà chỉ thành thành thật thật đi theo hắn lên xe, rồi đi vào cung.

Nữ quan, thị tỳ trong cung của Đậu Hoàng Hậu đều bình thanh tĩnh khí khoanh tay đứng. Lý Tri Mân một đường đi vào, vừa đến bậc thềm đã nghe được tiếng Đậu Hoàng Hậu đang nói chuyện bên trong: “Lư gia đưa tới hai cái thứ nữ cũng thế! Rốt cuộc thì Lư gia có quan hệ thông gia với Thượng Quan gia mà năm nay đích nữ của Thượng Quan chắc chắn phải tuyển tú, không tiện đoạt nổi bật nên mới đưa hai cái thứ nữ vào kinh cho có lệ. Nhưng Phạm Dương Lư thị hiện giờ cũng xuống dốc thật sự, để cho hai cái thứ nữ kia làm thϊế͙p͙ đều đã là cất nhắc. Vương gia bên kia thì lại có ý tứ gì? Nói là cho đích nữ tới thì cũng chỉ là làm màu thôi. Các ngươi một đám ra cái chủ ý gì đây chứ? Một năm này tuyển tú xong mà năm họ thế gia đều đem đến cái loại hàng này thì ta còn biết giấu mặt mũi vào đâu hả?” Càng nói thì giọng nàng càng bén nhọn, hiển nhiên là vô cùng tức giận, không còn cố sức duy trì phong độ dáng vẻ ngày thường nữa.

Phía dưới có thanh âm nho nhỏ vang lên giống như đang giải thích cái gì. Đậu Hoàng Hậu lại vẫn là không vui: “Thôi gia là nhà ngoại của Thái Tử, vốn dĩ liền không dám trông cậy vào, Thượng Quan gia lại càng không cần phải nói, Đông Dương lại không phải kẻ ngốc, sẽ không vì Thượng Quan Quân kia có chút ngỗ nghịch mà liền buông tha một mối tốt như thế. Vương Hoàng Hậu lúc trước bị Thánh Hậu chèn ép, cùng Thánh Hậu có thù oán, nên về phe chúng ta mới phải chứ……”

Lúc này nữ quan dưới bậc thềm nhìn thấy Lý Tri Mân tới thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội cao giọng nói: “Tần Vương điện hạ cầu kiến nương nương!”

Tiếng nói bên trong thanh lập tức ngừng, một lát sau Lam Vũ đi ra, thấp giọng nói: “Nương nương thỉnh điện hạ đi vào.”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện