Lay Động Tiếng Lòng

Chương 50


trước sau

Advertisement


Trán hai người sắp chạm vào nhau, ánh mắt Kha Nhược Sơ dừng trên môi Thịnh Như Ỷ, ngực thì phập phồng.
Tim đập nhanh không ngừng, Thịnh Như Ỷ cũng có cảm giác như Kha Nhược Sơ, có lẽ mới ăn mì xong, màu trên cánh môi của Kha Nhược Sơ vốn dĩ hồng bị nóng đến mức đỏ, so với màu sắc của dâu tây càng mê người hơn.
Trái dâu mới cắn được một nửa đã rơi trên mặt đất lúc nào không hay.
Thịnh Như Ỷ biết, đêm nay cô không thể nhịn được nữa rồi, cô vẫn duy trì khoảng cách, dùng ngón tay vuốt ve môi dưới mềm mại của Kha Nhược Sơ, mắt nhìn vào đôi mắt kia, "Mỗi ngày có nhớ chị không?"
Cái động tác vuốt ve môi này, làm cho Kha Nhược Sơ luân hãm vào trong đó, hơi thở cũng rối loạn, dưới đầu ngón tay Thịnh Như Ỷ, cô mím môi trả lời, "Có...."
Dưới bầu không khí thế này, mặt đối mặt, ánh mắt của hai người tương tự như nhau, đều đang khắc chế bản thân.
Thịnh Như Ỷ mím môi đến gần Kha Nhược Sơ hơn nữa, "Nhớ bao nhiêu?"
Giờ phút này không thể nói là đùa giỡn hay câu dẫn nữa, chỉ là đối mặt với người mình thích, thật khó mà kìm lòng nổi.
Có bao nhiêu nhớ sao?
Kha Nhược Sơ không trả lời, dựa vào chút xúc động, thật sự không kìm được mà hôn lên khoé môi Thịnh Như Ỷ.
"Ưm...." Thịnh Như Ỷ bị Kha Nhược Sơ hung hăng áp lên, cơ thể chao đảo về phía sau một, cô dùng tay chống lên bồn rửa chén, tìm điểm tựa, đôi môi đã bị hai mảnh mềm mại lấp kín.
Thịnh Như Ỷ cảm giác được Kha Nhược Sơ đang sốt ruột, sau khi bị cưỡng hôn, trên môi cô vẫn luôn giữ nụ cười, thật sự chờ mong giây phút cầm lòng không nổi này....!Cô rũ mắt, lẵng lặng cảm thụ hơi ấm từ môi đối phương truyền đến.
Yên lặng ôm nhau, hai đôi môi thì quấn lấy nhau.
Thời gian giống như đứng yên, trong phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh, chỉ là vòi nước vẫn chưa đóng chặt, thỉnh thoảng sẽ có giọt nước rơi xuống bồn.
Cả người Kha Nhược Sơ như dòng điện chạy khắp cơ thể, cơ thể mềm nhũn, động tác cũng dần ôn nhu.

Nhưng tim vẫn không thể nào khống chế được nhịp đập, cô hôn nhẹ nhàng thăm dò Thịnh Như Ỷ trước, từ khoé môi hôn đến cánh môi.
Bởi vì vừa mới ăn dâu tây, cho nên môi Thịnh Như Ỷ có chút ướt, hơi lạnh còn mang theo hơi thở thơm ngọt, hôn lên thật thoải mái....!Ăn không đủ, Kha Nhược Sơ không kìm được hé miệng thở dốc, nhẹ nhàng ngậm đôi môi kia, mút hết môi trên rồi môi dưới.

Sao mà môi cô nhóc này lại mềm đến vậy? Thịnh Như Ỷ sắp bị cái kỹ thuật hôn gà mờ này mê hoặc, cô đưa tay phải lên, nhẹ nhàng vuốt lên mặt Kha Nhược Sơ, ngón tay sờ sờ tai Kha Nhược Sơ, hơi thở nặng nề, cúi đầu xuống, chủ động dâng đôi môi đến gần Kha Nhược Sơ, để Kha Nhược Sơ tiện hôn cô hơn.
"Ưm...." Tai là nơi mẫn cảm của Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ vừa hôn vừa sờ tai Kha Nhược Sơ, làm cho chân cô muốn đứng không nổi, cũng còn may là tay trái Thịnh Như Ỷ còn đang ôm eo cô.
Chỉ là một nụ hôn thuần khiết lại ngắn ngủi, nhưng mà cả hai đều kìm nén trong lòng đã lâu, chỉ hôn vậy thôi mà cũng đã nghiện.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên các cô hôn môi, nhưng mà cảm giác không thể so với lúc trước.

Bây giờ, các cô quyến luyến đôi môi của đối phương, từ xưa đến nay chưa bao giờ thích như thế này.

Mà Kha Nhược Sơ cũng không có say, cô cảm thể cảm giác được, Thịnh Như Ỷ cũng giống cô vậy...!động tình.
Mà động tình bằng miệng thì càng làm cho người ta mê muội hơn.
Không biết qua bao lâu, Kha Nhược Sơ mới buông đôi môi Thịnh Như Ỷ ra, cảm xúc dần dần bĩnh tĩnh lại, nhưng hơi thở vẫn còn loạn nhịp.
Chóp mũi hai người cọ như gần như xa, Thịnh Như Ỷ nhìn Kha Nhược Sơ cười, lâu lâu lại nhìn môi Kha Nhược Sơ, vẫn còn tham luyến dư vị vừa rồi, thật là không nghĩ tới, đêm nay con thỏ trắng này là người không nhịn được.
Sau khi hôn xong, Kha Nhược Sơ chỉ cảm thấy xấu hổ, mà Thịnh Như Ỷ còn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, Kha Nhược Sơ theo bản năng mà trốn ánh mắt đó.
Hôn cũng đã hôn rồi còn bày đặt e dè.
Thịnh Như Ỷ đưa tay ra chỉnh lại gương mặt Kha Nhược Sơ, làm cho cô ấy nhìn cô, nhẹ giọng cười, "Này đồ lưu manh...."
Kha Nhược Sơ muốn lấy tay che mặt lại.
"Hoá ra không uống say cũng giở trò lưu manh à?" Thịnh Như Ỷ thấy Kha Nhược Sơ không nói lời nào, bắt đầu tính nợ cũ, "Lúc này có phải hôn xong rồi chuẩn bị không thừa nhận không?"
"Nhận mà...." Kha Nhược Sơ buột miệng thốt ra, làm sao mà không chịu nhận món nợ này chứ, cô cười ôm chặt lất Thịnh Như Ỷ, không hề trốn tránh ánh mắt Thịnh Như Ỷ.
Thịnh Như Ỷ cười hài lòng, "Vậy lần này chịu trách nhiệm với chị sao?"

Kha Nhược Sơ dùng sức gật đầu, nhìn Thịnh Như Ỷ một hồi lâu, mới nói, "Chị, em thích chị...."
Điều chôn sâu ở đáy lòng cuối cùng cũng đã nói ra.
Không có chút chuẩn bị nào, cứ như vậy ở trong bếp mà tỏ tình.

Chuyện phát sinh đêm nay làm cho Kha Nhược Sơ có cảm giác lâng lâng, ví dụ như còn chưa tỏ tình đã hôn người ta rồi, đúng là có chút lưu manh.
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Kha Nhược Sơ, còn có ngây thơ nói ra ba chữ này, tim Thịnh Như Ỷ tràn đầy xao xuyến, cảm giác tim vẫn đập nhanh.
"Em cũng không biết bắt đầu từ lúc nào.

Cái đứa vừa nhát gan da mặt vừa mỏng lại thích chị, mà cũng không dám nói ra, rõ ràng là rất muốn gặp chị nhưng lại không dám hẹn chị." Kha Nhược Sơ ngượng ngùng cười, dừng một chút sau đó tiếp tục nói cho Thịnh Như Ỷ nghe, "Cho nên lúc đó, cứ đến mỗi cuối tuần em sẽ đến bờ hồ gần nhà chị để đi dạo, chỉ đơn giản là muốn được gặp chị.

Lần đầu tiên, chị gọi điện thoại hẹn em đi ăn, em thật sự rất vui, rõ ràng là đã ăn rồi nhưng lại gạt chị nói chưa ăn, em sợ em nói ăn rồi, chị sẽ không muốn gặp em nữa...."
Kha Nhược Sơ nói ra nhưng có chút nghẹn nghẹn, thật sự muốn khóc, cô cảm thấy bản thân thật ngốc, sao lại nhát gan đến thế.
Thịnh Như Ỷ lẳng lặng nghe lời thật lòng của đứa ngốc này, càng nghe càng cảm động.
"Còn nữa, lần đó chị Nghiên rủ em đi biển, em đồng ý, không phải bởi vì em thích chị Nghiên, mà là thích chị, nghe chị Nghiên nói chị cũng đi, cho nên em mới đi.

Vì muốn chị quan tâm em nhiều hơn, biết bản thân dị ứng hải sản, còn cố tình ăn hải sản...."
"Kha Nhược Sơ, em là đứa ngốc sao?" Thịnh Như Ỷ nhịn không được nữa, ngày đó Kha Nhược Sơ bị dị ứng hải sản làm cô sợ muốn chết, bây giờ Kha Nhược Sơ còn dám nói là cố ý ăn?!

"Em...!em chỉ nghĩ đơn giản là muốn ở chung với chị, chỉ cần có thể ở bên cạnh chị, em thực sự rất vui.

Ngày đó, tâm trạng em không tốt, nhịn không được mà gọi cho chị, chị lập tức chạy đến an ủi em, em thật sự rất cảm động lại cực kỳ vui vẻ, nhưng em cảm thấy, chị đối xử tốt với em, có lẽ chỉ xem em như là em gái mà thôi.

Vì thế, em cũng không dám nghĩ nhiều, nhưng mà em không có cách nào xem chị như là một người chị gái...."
Kha Nhược Sơ có nhiều điều muốn nói, cho nên nói năng hơi lộn xộn, nhưng mà những điều này nghẹn trong lòng đã lâu, thật sự muốn nói ra.
"Trước đến nay, chị sẽ không chăm sóc người khác." Thịnh Như Ỷ giải thích, cô tự nhận cô không phải là người dịu dàng, thích chăm sóc người khác, chỉ là Kha Nhược Sơ không giống những người khác.
Không phải không biết quan tâm chăm sóc, chỉ là chưa gặp đúng người.
Kha Nhược Sơ ngẩn người, vành mắt ửng hồng.
Đầu ngón tay Thịnh Như Ỷ chạm lên khoé mắt Kha Nhược Sơ, lau đi giọt nước mắt, "Em nói chị nghe xem, tại sao chị lại muốn quan tâm chăm sóc em?"
Một câu nói này, cũng là Thịnh Như Ỷ nói với chính bản thân cô, cô cũng biết được cảm giác của bản thân đối với Kha Nhược Sơ là gì, đối với những người khác không giống như thế.
Bây giờ tự nhiên là biết vì sao rồi, Kha Nhược Sơ cười.
"Em biết em rất ngốc, không biết thế nào là tình thú, còn chưa đủ trưởng thành, chắc chắn chị sẽ thấy em thật ấu trĩ, bây giờ có lẽ khi nghe những lời này chị cũng sẽ cho em rất ấu trĩ." Kha Nhược Sơ nắm lấy tay Thịnh Như Ỷ, đặt bàn tay ấy vào lòng bàn tay của cô, "Nhưng mà em nghiêm túc, em muốn sau này đều có thể ở bên cạnh chị, chăm sóc cho chị."
Đối diện với Thịnh Như Ỷ có thể nói ra hai từ "chăm sóc", cũng coi như là dũng khí lớn nhất của Kha Nhược Sơ.

Bây giờ, cô vẫn còn là sinh viên, hai bàn tay trắng, khoảng cách chênh lệch quá lớn, cô không thể cho Thịnh Như Ỷ được gì cả.

Nhưng mà cô hứa với Thịnh Như Ỷ, về sau, nhất định chỉ đối xử tốt với một mình Thịnh Như Ỷ.
Mấy lời nói này, Kha Nhược Sơ đã tập mấy ngày qua, cô là người ít khi nói mấy lời này, đêm nay lại phá lệ nói nhiều, bởi vì cô muốn cho Thịnh Như Ỷ biết, bản thân cô thích Thịnh Như Ỷ biết bao nhiêu, mặc dù tuổi còn nhỏ chưa trưởng thành, nhưng cái thích này không phải tự nhiên mà có.
Lời nói sẽ ở bên cạnh, quan tâm chăm sóc đã chạm vào đáy lòng Thịnh Như Ỷ, vành mắt cô cũng đỏ theo, ôm Kha Nhược Sơ thật chặt trong lòng ngực, cười cảm động, "Nhưng mà biết làm sao đây, chị lại thích em vừa nhát vừa ngốc...."
Đây hẳn là lần đầu tiên Kha Nhược Sơ nghe từ miệng Thịnh Như Ỷ nói thích cô.

"Vậy chị...!có thể làm bạn gái em được không?" Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm đôi mắt Thịnh Như Ỷ, nghiêm túc hỏi, mặc dù đã nắm chắc phần thắng, nhưng lúc hỏi câu này, cô vẫn rất căng thẳng.
Đúng là đứa ngốc mà, tỏ tình cũng ngốc nghếch như vậy...!nhưng mà ngốc thì cũng có cái lãng mạn của ngốc, Thịnh Như Ỷ cũng không nghĩ lúc nghe câu nói này của Kha Nhược Sơ, bản thân lại cảm động không thôi, cô đã trải qua biết bao cuộc tình chứ? Nhưng mà chỉ đối với cô gái này động tâm mà thôi.
"Đã sớm là của em rồi." Thịnh Như Ỷ nói, nghĩ thầm, hoá ra cảm giác tâm bị người ta mang đi là thế này.
"Em biết." Kha Nhược Sơ cũng biết Thịnh Như Ỷ là của cô, cô lại từ từ nói, " Mấy lời này, em muốn nói chị nghe từ lâu rồi, nghẹn ở trong lòng thật khó chịu."
Thịnh Như Ỷ nghe xong dở khóc dở cười, "Ai bảo em nghẹn làm gì chứ, đứa nhát gan."
Kha Nhược Sơ nghĩ nghĩ, "Tại lúc trước Mông Mông nói với em, chị không chấp nhận người nhỏ tuổi hơn chị, mà em lại nhỏ hơn chị rất nhiều...."
Nếu không phải nghe Mông Mông nói chắc như đinh đóng cột, Kha Nhược Sơ cũng đâu có e dè đến mức này.
Thịnh Như Ỷ không cần nghĩ ngợi mà nói, "Là con bé nói hươu nói vượn."
"Vậy, chị đồng ý làm bạn gái em sao?" Kha Nhược Sơ hỏi lại một lần nữa, cô chính là đứa cứng đầu, nhất định phải nghe được đáp án của Thịnh Như Ỷ mới chịu.
Lời tỏ tình mà nói như lời cầu hôn, Thịnh Như Ỷ cũng nghiêm túc trả lời Kha Nhược Sơ, "Chị đồng ý."
Một câu đồng ý, làm Kha Nhược Sơ cực kỳ kích động, nói không thành lời, vui vẻ đến mức không biết phát tiết như thế nào, còn cười hỏi Thịnh Như Ỷ một lần nữa, "Chị...!vậy sau này chị là bạn gái của em."
"Đúng vậy." Thịnh Như Ỷ nhéo nhéo cái mũi của Kha Nhược Sơ, cười cô ấy, "Nếu chị không chịu làm bạn gái của em, thì không biết cái đứa nhát gan như em, đến khi nào mới em mới theo đuổi được bạn gái nữa?"
Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân cô đêm nay không tính nhát, cưỡng hôn cũng dám làm, còn moi hết nhưng lời trong lòng nói ra rồi.
"Tại sao không...." Kha Nhược Sơ muốn nói lại thôi.
"Hửm?"
"Tại sao không phải là chị theo đuổi em chứ? Biết em không biết cách, còn muốn em...." Kha Nhược Sơ ấp a ấp úng, ậm ừ nói, giọng nói rất nhỏ, còn mang theo ấm ức.
Thịnh Như Ỷ bị cái dáng vẻ này của Kha Nhược Sơ chọc cho cười, cô tựa sát vào, nắm lấy cái cằm của Kha Nhược Sơ, cười quyến rũ nói, "Chị muốn xem thử mức độ nhát gan của em đến mức nào, chị đây còn chờ làm bạn gái của em, thế mà không dám tiến công."
——
Tác giả: đừng để chị xem thường, đêm nay công chị cho biết mặt đi..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện