Lấy Chồng Quyền Thế

Ban ngày không được phép làm gì


trước sau

Cố Thành Kiêu, rốt cuộc đầu của anh bị úng nước hay toàn phân thế? Sao lại đối tốt với tôi như vậy? Tôi có gì đáng để anh phải tốt như vậy chứ?

Nhìn thấy gian quần áo chất đầy những quần áo trang sức thời thượng, Lâm Thiển không nên được cơn tủi thân, nước mắt cũng tự nhiên trào ra.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới cuộc hôn nhân hoang đường này có thể mang lại cho mình những gì.

Đối với cô mà nói, có thể rời khỏi nhà họ Lâm mà không bị đói rét, không lo ăn mặc nhưng vẫn tiếp tục được học hành, đã là mãn nguyện lắm rồi.

Thật không ngờ, Cố Thành Kiêu lại nghiêm túc đảm nhận trách nhiệm của một người chồng. Đối tốt với cô hoàn toàn vô điều kiện, thậm chí còn tốt hơn cả tưởng tượng của cô.

Thuở cô còn thơ bé, ba mẹ đã ly hôn. Từ khi nhớ được thì ba mẹ cô đã không ở cùng nhau, có gặp cũng chỉ cãi vã mà thôi.

Ly hôn xong, bọn họ đều bỏ cô lại mà ra đi, không ai muốn nuôi có cả.

Mười mấy năm qua cổ ở cùng ông bà và gia đình bác trai, ba mẹ cũng chưa một lần ghé thăm. Cô chỉ biết bộ dáng của ba lúc còn trẻ, vì trong nhà bác trai có ảnh. Còn mẹ như thế nào, cô không hề có chút ấn tượng.

Từ nhỏ cô đã ý thức được mình là đứa trẻ bị bỏ rơi, ba không muốn, mẹ không màng. Từ ngày bà nội cũng bỏ cố ra đi, bác trai bác gái càng thêm ghét bỏ cô.

Cho nên tới tận bây giờ, cô chưa bao giờ biết tới cảm giác được quan tâm.

Cảm giác này rất ấm áp, rất vui vẻ, mà lại xót xa muốn khóc.

Không biết Cố Thành Kiêu đứng ở cửa từ lúc nào.

“Thiếu gia, tất cả đã được sắp xếp xong rồi, cậu hài lòng không?”

Lâm Thiển nghe tiếng lập tức quay lại, thấy Cố Thành Kiêu mặc bộ quần trang màu xanh lục đứng đó. Bộ quần phục này tinh tế và trang trọng, khác với bộ đồng phục buổi sáng. Lâm Thiển không nhận ra điểm khác nhau, chỉ thấy bộ quân trang này có gắn nhiều phụ kiện, còn có một huy chương chiến công ở ngực.

Đàn ông bình thường mặc quân phục đã rất phong độ, nói chi đến nhan sắc cực phẩm như Cố Thành Kiêu.

Lúc này Cố Thành Kiêu mỉm cười, vẻ mặt đầy tự hào, đôi mày kiếm và cặp mắt sáng hiên ngang, mi tâm đậm khí chất vương giả, nhìn thoáng qua đã thấy vô cùng cao quý, khiến cho người ta vừa tôn kính vừa e sợ.

Nhưng nụ cười bình ổn làm dịu đi vẻ cao sang và mang lại cho anh nét bình dị gần gũi.

Người đàn ông anh tuấn như từ trong tranh bước ra khiến người ta phải sững sờ.

Ánh mắt Cố Thành Kiêu nóng rực xuyên qua đám người giúp việc nhìn Lâm Thiển, anh cười nhẹ: “Không cần hỏi tôi, hỏi thiếu phu nhân, cô ấy có vừa ý không mới quan trọng”

Lâm Thiển thấy tim mình như lỡ một nhịp, đến cả hơi thở cũng gấp gáp hơn. Ánh mắt anh như dòng điện cao thế, cứ hút chặt lấy cô.

Người bên cạnh bỗng nhiên cảm thấy bị ứ nghẹn bởi cả tấn đường, đường này còn làm bằng mật, ngọt đến phát ngán, ngọt đến mức người khác phải ghen tỵ.

“Thiếu phu nhân, em có vừa ý không?” Cố Thành Kiêu trêu chọc hỏi, khóe miệng khẽ cong lên cười khẽ.

“...” Lâm Thiển tưởng như được thiên thần gọi tên, xấu hổ đáp, “Ha ha, hài lòng, rất hài lòng Thấy hai người liếc mắt đưa tình, người bên cạnh thức thời vội vàng rời đi, nếu không, e là sẽ bị say chết vì mật ngọt này mất thôi.

Lâm Thiển ngơ ngẩn đứng ở cửa, có chút hoảng hốt xen lẫn nuối tiếc. Nghĩ lại khoảng thời gian vừa rồi xa cách lạnh lùng với anh, cô thấy mình có mắt như mù, vớ được bảo bối mà không hay biết.

Cố Thành Kiêu lấy mũ xuống đặt lên cánh tay, khóe miệng vẫn cười, bước tới gần, “Thiếu phu nhân, em xem còn thiếu gì không để mua thêm?”

Ngọt ngào mãnh liệt thế này, Lâm Thiển chịu không nổi. Một anh già nay không còn lạnh lùng, không còn gia trưởng như trước
nữa, cô thật sự không quen.

Anh càng bước tới gần cô càng lùi lại theo phản xạ, bối rối đến nói năng cũng ấp úng, “Không... không có... không có... thiếu gì...”

Cô lùi đến lúc lưng dính chặt vào cửa tủ quần áo, không còn đường lui, nhưng Cố Thành Kiêu dường như không để ý, vẫn tiến lại gần, làm cho cô kẹt cứng ở giữa.

“Này..” Lâm Thiển quay đầu đi, “Anh muốn làm gì đó?”

Cố Thành Kiêu đặt một tay lên đầu cô, khuỵu chân củi xuống, mỉm cười hỏi vặn: “Vậy em nghĩ anh muốn làm gì?”

“Ban ngày không được phép làm.” Lâm Thiển thoáng đỏ mặt, rụt cổ lại.

Mặt trời lúc này đã lặn xuống phía tây đỉnh núi, ánh nắng còn sót lại chiếu vào khuôn mặt ngái ngủ của Lâm Thiển. Cô nghiêng đầu, khẽ nheo mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ vừa lòng bàn tay khắc sâu đường nét xinh xắn, hai hàng lông mi dài rậm yêu kiều như cánh quạt che phủ ngấn mắt con tằm.

Cố vô thức liếm đôi môi khô khốc, nước bọt lập tức làm đôi môi mướt mọng, ánh chiều tà rọi vào lóng lánh như mời gọi.

Cố Thành Kiêu cúi đầu nhìn, càng ngắm càng yêu, không nhịn được đưa tay vén tóc cô, bật cười nói.

“Xem em kìa, tóc rối như tổ quạ, thật làm anh mất mặt”

“.. Á? Có sao?” Hóa ra vừa rồi là do mình cô tự luyến à? Ôi trời, sao lại ngốc đến thế này chứ?

Cố Thành Kiêu lắc đầu cười, lấy ngón tay vuốt tóc cô. Dường như tóc đã dài ra, lúc mới gặp còn lộ rõ hai tai, giờ tóc đã che cả lỗ tại rồi. Tóc cô vừa mềm vừa mượt, nuôi dài nhất định sẽ rất ưa nhìn, nhất định rất ra dáng con gái.

“Sao hả?” Lâm Thiển hơi né đầu, có chút khó chịu, “Làm gì mà cứ sờ đầu người ta mãi thế. Tổ quạ thì tổ quạ... Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Cố Thành Kiêu chậm rãi nói, giọng mập mờ: “Lúc ở trên xe, không phải em nói anh về nhà sớm một chút sao, lời mình nói cũng không nhớ rõ?”

“...” Hình như là có chuyện này. Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi, “Hôm nay anh mặc long trọng như vậy để làm gì vậy?”

Cố Thành Kiêu nói ít hiểu nhiểu: “Gặp lãnh đạo”

Lâm Thiển nhìn chiếc huy chương gắn trước ngực anh, ánh mặt trời chiếu lên sáng đến lóa mắt, liền hỏi: “Gặp lãnh đạo còn được tặng quà lưu niệm à?”

“... Ừ, quà lưu niệm”

Lâm Thiển nhìn kỹ, chiếc huy chương nhỏ có chữ in nổi, “Giải thưởng... hạng nhất?” Ánh mặt trời chói mắt lại cùng màu với huy chương khiến cô không nhìn rõ, tự nhiên nghĩ đó là một giải nhất, “Giải nhất cái gì, giải nhất chạy bộ, hay giải nhất nhảy cao?”

Cố Thành Kiêu: “...”

Lâm Thiển phá lên cười vui vẻ, phất tay, “Thôi đừng đùa nữa, tôi biết đây là huy chương chiến công, trong phòng sách có đầy. Anh lập được chiến công vẻ vang gì thế?”

Cố Thành Kiêu cố làm ra vẻ điềm tĩnh: “Giải nhất chạy bộ, giải nhất nhảy cao”

Lâm Thiển bật cười, không nghĩ tới anh còn biết hài hước.

Cô đang cười, bỗng nhiên thấy gương mặt anh sát lại gần, đôi môi mỏng gợi cảm ép vào, tay anh ghì chặt gáy cổ mải miết hôn sâu hơn.

Truyện convert hay : Kinh Thiên Kiếm Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện