Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 47


trước sau

Nhờ sự quan tâm của Giang Vô Ngôn, cuối tuần của Hứa Ngạn trải qua hết sức thoải mái, mỗi ngày rời giường, ăn cơm và nghỉ ngơi đều được làm cùng thầy, cuộc sống chưa từng phong phú như thế.

Thứ hai đi học, lần đầu tiên cậu tươi cười bước vào lớp, dẫn đến sự chú ý đông đảo của các bạn học. Nam sinh ngồi cạnh cậu hỏi cậu, “Cậu trúng xổ số à?”

Hứa Ngạn tiếp tục cười, “Không có.” Thứ cậu đạt được còn tuyệt vời hơn trúng sổ số nhiều.

“Kì lạ ghê...” Nam sinh còn muốn hỏi tiếp, đúng lúc chuông reo báo tiết tự học bắt đầu, chủ nhiệm lớp lên bục giám sát lớp học, cậu bạn đành quay sang đọc sách. Lén nhìn Hứa Ngạn bên cạnh, phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm bục giảng cười rõ ngu đần.

“Bình thường không nhận ra, chứ Hứa Ngạn cười lên trông khá đẹp trai đấy nhỉ.” Đằng sau có một nữ sinh thì thầm với bạn, “Biết đâu cậu ấy thật ra là người rộng rãi, chỉ do không biết biểu đạt thôi thì sao.”

Nam sinh chẹp miệng nói, “Ai biết được cậu ta có cố ý biểu hiện như thế không.”

“Sao cậu có thể nói người khác như thế, cậu ấy đâu có đắc tội cậu điều gì đâu.”

“Tớ làm sao? Tớ chỉ phát biểu cái nhìn của mình thôi mà, đâu có nói xấu gì cậu ta đâu. Cậu bênh cậu ta chằm chặp thế, hay là thích người ta rồi?”

“Cậu!”

Cuộc cãi vã to tiếng của hai bạn học nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, thầy Giang trên bục giảng thả sách xuống, ôn hòa gọi họ tên của hai bạn học, muốn trong bọn họ vào giờ nghỉ trưa thì đến văn phòng một chuyến.

Tuy thầy Giang rất ôn hòa, nhưng thầy không dễ chọc, không ai dám nói ra chữ “không” với thầy.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, đến buổi trưa, hai bạn học bị gọi tên lần lượt đi vào văn phòng, chủ nhiệm lớp tạm thời không đến, các thầy cô khác bảo bọn họ chờ một lát, sau đó họ cũng đi luôn.

Hai người còn đang ngứa mắt nhau, lúc này trong văn phòng lại chỉ còn bọn họ, khó tránh khỏi nói móc mỉa nhau mấy câu. Lấy Hứa Ngạn làm kíp nổ, cãi nhau bất phần thắng bại.

Chờ Giang Vô Ngôn đi vào, hai bên khăng khăng mình là bên đúng, suýt chút thì xông vào đánh nhau. Anh đặt hộp cơm lên bàn tạo một tiếng vang thật lớn, tình hình trận chiến mới tạm thời ngừng lại.

“Thầy ơi...” Nữ sinh ngại ngùng lên tiếng trước.

Giang Vô Ngôn gật đầu, vẫy tay với Hứa Ngạn đang dáo dác nhìn xung quanh, “Đến đây ăn cơm.”

Bạn học Hứa gãi cổ lại gần, Giang Vô Ngôn giúp cậu đong cơm và lấy chiếc đũa, cậu như trộm chỉ lo ăn, cúi đầu không nói lời nào.

Nam sinh đứng bên nuốt nước miếng một cái, đánh bạo hỏi Giang Vô Ngôn, “Thầy ơi, sao cậu ta lại ở chỗ này?”

Thầy Giang ung dung làm lơ cậu một lúc rồi mơi lên tiếng, “Em ấy đến đây ăn cơm.”

“Em biết cậu ta đang làm gì, nhưng điều em muốn hỏi là tại sao cậu ta có thể cùng ăn cơm với thầy cơ.” Lòng hiếu kỳ và lòng ghen tỵ quấy phá bên trong thiếu niên, khiến cậu trở nên hết sức kích động.

Giang Vô Ngôn để đũa xuống nói với cậu, “Bạn Hứa Ngạn bây giờ đang ở cùng thầy, cùng ăn cơm thì có vấn đề gì?”

Nam sinh, “...”

Giang Vô Ngôn nói với bọn họ, “Cãi vã là điều vô cùng bình thường, nhưng không nên ồn ào ở trong lớp, trưa nay thầy chỉ chỉ định giáo huấn các em đôi lời rồi bỏ qua, không cần chờ lâu như vậy, không ngờ các em còn có thể ầm ỹ ở văn phòng.”

Anh lau miệng, tuyên bố kết quả, “Mỗi người năm trăm chữ kiểm điểm cũng không quá đáng đâu nhỉ, ngày mai nộp cho thầy.”

Nam sinh không cam lòng muốn nói thêm gì, bị nữ sinh kéo lại. Cô hơi xấu hổ cúi thấp đầu, phức tạp nhìn thoáng qua Hứa Ngạn, nhìn dáng ăn hùng hục như lợn của cậu, lại đau mắt ngoảnh mặt đi.

Năm trăm chữ kiểm điểm không coi là nhiều, việc này đến đây là kết thúc. Giang Vô Ngôn cảnh cáo nam sinh trước khi cậu ra ngoài, “Đừng có nảy sinh ý xấu, đừng để giống Lục Bác mới vỡ lẽ ra.”

Nam sinh nghe hiểu ý của anh, cau có rời đi.

Thấy hai học sinh đều đi rồi, Hứa Ngạn cúi đầu chăm chú ăn cơm giờ mới dám ngẩng đầu nhìn thầy, hiếu kỳ hỏi, “Lục Bác là ai ạ?”

“Cậu côn đồ lần trước bắt nạt em, tối ngày hôm qua đánh nhau bị bắt vào đồn.” Giang Vô Ngôn uống một hớp canh, cầm đũa tiếp tục ăn, “Lớp 10 thầy có dạy ngữ văn cho em ấy, nam sinh vừa nãy là bạn thân của em ấy.”

Hứa Ngạn gật đầu, kỳ quái lẩm bẩm nói, “Vừa đánh mình xong đã bị nhốt ngay rồi?”

“Đúng đấy, tuổi còn nhỏ mà không lo học hành, chỉ biết lêu lổng, coi như có một bài học cũng tốt.” Giang Vô Ngôn không nói thêm gì, gắp ít rau vào bát cậu, “Cũng coi như xả giận thay em, có oan ức cũng đừng nhịn nữa, ăn cơm đi.”

Hứa Ngạn không nghi nữa, ngoan ngoãn cúi đầu bới cơm.

Ăn xong đã là nửa tiếng sau. Rửa bát xong, Giang Vô Ngôn để cậu ngồi ở ghế dựa trong văn phòng nghỉ ngơi một lát, mình thì ngồi trên ghế của thầy khác để phê chữa bài tập.

Hoàn cảnh quá thoải mái, Hứa Ngạn mơ màng ngủ mất. Cậu nằm mơ một giấc mơ hết sức kì lạ, trong mộng có rất nhiều cảnh tượng, xuất hiện rất nhiều người, còn có cả thầy Giang, nhưng tin tức rất hỗn độn loạn nên cậu không nhận ra được gì, nhưng ấm tượng còn lưu lại là cảm giác đau đớn xé lòng. Cuối cùng là hình ảnh thầy Giang rời đi, khiến tim cậu như muốn nổ tung.

Thực sự quá đau, cậu mở mắt ra, che ngực cố gắng hít thở. Khi đứng dậy mới phát hiện trong văn phòng chỉ còn một mình cậu, cậu bèn vội vã đi ra ngoài tìm.

Chưa bao giờ cậu khát vọng nhìn thấy Giang Vô Ngôn như bây giờ, dù chỉ là liếc thầy ấy một cái.

Tìm khắp tầng giáo vụ mà không thấy thầy đâu, hô hấp của Hứa Ngạn dần dần trở nên dồn dập, mắt cậu cay xè muốn khóc. Ngay khi cậu đang tuyệt vọng, ngoài cửa sổ có tiếng huyên náo truyền đến, cậu dùng sức xoa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện một vòng người đang vây quanh thành vòng tròn, mà ở giữa là thầy Giang và cha của

mình.

Hai bên dường như đang xảy ra tranh chấp, Hứa Phu Thần Thần có vẻ rất kích động. Với sự hiểu biết của Hứa Ngạn về ông ta, dường như ông ta sắp xông vào đánh nhau tới nơi rồi.

Nhưng mà đánh ai? Thầy Giang sao?

Không dám tưởng tượng thêm, Hứa Ngạn chạy thẳng một mạch xuống dưới lầu. Cũng may bây giờ còn cách các tiết buổi chiều một khoảng thời gian nữa, học sinh chưa đến, vây xem hầu như đều là các thầy cô giáo và bảo vệ, mới để cậu dễ dàng chen được vào tỏng.

Đối tượng cãi nhau vừa đến, Hứa Phu Thần dường như được tiếp thêm sức, chỉ vào cậu lớn tiếng nói, “Con trai của tôi đây, mọi người nhìn đi, đây là con trai của tôi, con trai của tôi vốn chỉ cãi nhau với tôi một chút, ai ngờ bị thầy giáo đổ thêm dầu vào lửa thành rời nhà trốn đi, thầy Giang, thầy làm vậy mà tâm an được sao?”

Ông ta chỉ xong Hứa Ngạn lại chỉ Giang Vô Ngôn, trong miệng phun ra toàn mùi rượu, tâm tình lại kích động, giơ tay muốn kéo con trai đi.

Giang Vô Ngôn từ đầu đến cuối không hề có phản ứng gì, chỉ khi ông ta kéo Hứa Ngạn thì mới ngăn lại, bảo vệ cậu sau lưng mình.

Cảnh tượng này đụng trúng vảy ngược của ba Hứa, ông ta kêu gào, “Làm gì đấy hả? Thầy giáo là có thể tùy ý làm bậy hả? Đó là con trai của tao, tao muốn làm gì là việc của tao, này làm thầy cũng đừng quá đáng quá mức!”

Ngón tay mập mạp của ông ta chỉ ra, Giang Vô Ngôn vẫn che chở Hứa Ngạn, không hề lùi lại.

“Em ấy đã thành niên, có tự chọn.” Anh nói, “Nên nếu em ấy lựa chọn chuyện mình thích làm, ông không có quyền lợi thay em ấy quyết định.”

Ba Hứa kêu gào, “Vậy cũng là ông đây nuôi nó lớn! Nuôi nó ăn, muôi nó mặc, nuôi nó suốt mười tám năm, làm gì có chuyện ông đây không được quản nó?”

“Tôi không cần ông nuôi tôi!” Lần này trả lời ông ta không phải Giang Vô Ngôn, mà là Hứa Ngạn đứng ở sau lưng anh. Những điều kìm nén trong lòng nhiều năm của thiếu niên cuối cùng cũng bùng nổ, “Tiểu học tôi phải giao phụ phí, là tự tôi nộp nhờ tiền nhặt phế liệu vào kì nghỉ, phổ thông không có tiền mua đồng phục học sinh, là nhờ dì hàng xóm cho tôi quần áo cũ của con dì ấy, từ nhỏ đến lớn, ông có bao giờ quản chết sống của tôi?”

Viền mắt cậu đỏ bừng, nghiến răng nói rõ từng câu, “Ông là cha của tôi, tôi tôn trọng ông, biết ơn ông là cho tôi sinh mệnh, nhưng ngoại trừ sinh mệnh ra thì ông cho tôi được cái gì? Tôi bị người ta đánh ở trường học, bị người xem thường, ông chưa từng quan tâm, tôi đạt được học bổng ở trường học, ngươi cũng không để ý, mỗi ngày chỉ biết uống rượu, mỗi ngày đều hỏng bét, đời này ông ngoài quan tâm người mẹ mà tôi còn chưa từng gặp mặt kia ra, ông còn quan tâm cái gì? Ông có coi tôi là con bao giờ chưa?”

“Câm miệng!” Tay của người đàn ông đột nhiên vung lên, mạnh mẽ nện xuống người Hứa Ngạn. Thiếu niên nhắm mắt lại, nhưng đau đớn lại không đến, cậu mở mắt ra, chỉ thấy khóe miệng Giang Vô Ngôn tím bầm, bên môi dính máu: là anh giúp cậu đỡ đòn đánh.

Gia đình tranh cãi diễn biến thành ẩu đả thầy giáo, quần chúng vây xem mới muộn màng bắt đầu ngăn lại. Ba Hứa bị khuyên qua một bên, thầy Giang cũng được vào phòng y tế trị liệu. Từ đầu đến cuối anh đều giữ im lặng, ngoài giúp Hứa Ngạn chặn lại cú đánh kia thì không làm thêm gì khác.

Vết thương không nghiêm trọng, chỉ là nhìn hơi đáng sợ thôi. Bác sĩ ở trường học khử trùng cho anh là xong.

Giang Vô Ngôn sửa soạn xong hết mới hỏi đồng nghiệp đưa anh vào, “Hứa Ngạn đâu?” Sau khi bị đánh, không nhìn thấy cậu đi theo.

“Không biết, có lẽ là về với bố em ấy rồi.” Đồng nghiệp nghĩ rất thoáng, “Cha con tranh chấp thôi mà, nói ra là xong, không thù dai đâu.”

Ai biết Thầy Giang túm ngay anh lại, lo lắng nói, “Ở đâu? Đưa tôi đi.”

“Anh cứ bình tĩnh đã, anh còn bị thương đấy!” Đồng nghiệp khuyên hai câu nhưng không kìm nổi anh, đành phải dẫn người đi tìm.

Hai người từ phòng y tế chạy ra thẳng ra cổng mới kịp gọi lại Hứa Ngạn đang định rời đi.

Ba Hứa cũng ở bên cạnh, trông như Bộ Khoái đang áp giải người.

Giang Vô Ngôn mặc kệ ông ta, chỉ lo kéo học sinh của mình, “Em muốn đi đâu?”

“Về... Về nhà ạ...” Bạn học Hứa cúi đầu không dám nhìn hắn, ấp úng nói, “Em xin lỗi thầy, em thực sự rất vui khi được thầy giúp đỡ, nhưng em không thể gây thêm phiền phức cho thầy, ngày hôm nay, xin lỗi, thật sự xin lỗi...”

“Không sao.” Giang Vô Ngôn sờ đầu cậu, quay đầu bình tĩnh nói với ba Hứa, “Học sinh của tôi, tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Ngài Hứa, bây giờ con của ngài đã mười tám tuổi, đã quyền trước pháp luật, không cần chịu sự quản chế của ông nữa, em ấy có thể lựa chọn ở cùng ai.”

Anh kéo Hứa Ngạn về phía mình, nghiêm khắc nói, “Nếu ông cảm thấy dùng lý do nuôi em ấy đi học để uy hiếp em ấy, thì tôi cũng có thể gánh vác trách nhiệm này, nuôi em ấy học tập đến trưởng thành.”

“Mày...” Ba Hứa há mồm không biết nên nói cái gì.

Hứa Ngạn nghẹn ngào một tiếng, lúng búng gọi một tiếng thầy ơi, sau đó òa khóc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện