Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Kéo vào sổ đen


trước sau

Advertisement
"Câu nói “yêu nhau thật lòng” lọt vào tai Lục Đồng Quân khiến anh rất hưởng thụ, cho dù biết cô gái này đang lợi dụng mình, tâm trạng vui vẻ của anh cũng không bị ảnh hưởng.

“Tô Lan Huyên!” Sở Lâm Minh giận sôi máu: “Sao cô lại sa đọa vậy hả? Cô tìm đâu ra thằng đàn ông xinh đẹp này?”

Cụm từ “xinh đẹp” dùng để miêu tả đàn ông mang theo nghĩa xấu. Tô Lan Huyên đương nhiên cũng biết Sở Lâm Minh đang trào phúng, ám chỉ Lục Đồng Quân là trai bao.

Tô Lan Ninh nhìn thấy sắc mặt của Sở Lâm Minh, trong lòng vô cùng sảng kɧօáϊ. Không ngờ Tô Lan Huyên lại thật sự tìm trai bao. Chẳng qua mặt ngoài Tô Lan Ninh vẫn ra vẻ nôn nóng: “Chị đừng để người ta lừa. Chị nhìn chiếc xe của anh ta đi, chẳng qua chỉ là một chiếc xe quèn mấy trăm triệu mà thôi, sao anh ta có thể cho chị hạnh phúc? Anh ta đang lừa chị thôi.”

“Ha.” Tô Lan Huyên cười lạnh: “Ở bên cạnh anh ấy, cho dù đi xe đạp tôi cũng hạnh phúc.”

Tô Lan Huyên thừa biết bản tính của Tô Lan Ninh. Không chừng Tô Lan Ninh đang mừng gần chết. Cô chỉ tìm một người bạn trai bình thường, còn Tô Lan Ninh là mợ chủ nhà họ Sở, từ nay về sau cô ta hoàn toàn có thể cưỡi lên đầu lên cổ cô, vênh mặt đắc ý.

“Tô Lan Huyên, lập tức chia tay với người đàn ông này cho tôi!” Sắc mặt Sở Lâm Minh lạnh lẽo, ra lệnh cho Tô Lan Huyên: “Cho dù cô muốn chọc giận tôi thì cũng nên tìm một người điều kiện tốt một chút. Tìm một thằng nghèo kiết xác thế này, cô cho rằng tôi sẽ tin hả?”

“Anh tin hay không tùy anh. Tôi chỉ thích anh ấy, không chê anh ấy giàu hay nghèo, chỉ cần được ở bên anh ấy thì ngồi xe đạp tôi cũng hài lòng. Mời anh tôn trọng bạn trai tôi một chút.”

Lời nói trào phúng của Sở Lâm Minh khiến Tô Lan Huyên nổi giận. Cô không thể nhìn Lục Đồng Quân bị sỉ nhục. Lục Đồng Quân là một người đàn ông, cũng có lòng tự trọng. Sở Lâm Minh có thể nhằm vào cô, nhưng không thể khinh thường Lục Đồng Quân. Tô Lan Huyên chẳng muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, chỉ muốn dẫn Lục Đồng Quân mau chóng rời đi.

“Anh yêu, chúng ta về nhà ăn cơm đi.”

Đôi mắt như chim ưng của Lục Đồng Quân nhìn thấu tâm tư của Tô Lan Huyên. Thấy Tô Lan Huyên bảo vệ mình, trong lòng Lục Đồng Quân vô cùng sung sướиɠ. Còn lời trào phúng của Sở Lâm Minh, anh chẳng buồn ngó ngàng tới.

“Anh đều đặt bàn rồi, đương nhiên phải ăn xong rồi mới về.” Lục Đồng Quân yêu thương xoa đầu Tô Lan Huyên: “Việc gì phải đói bụng vì hai con rồi chứ?”

“Anh bảo ai là ruồi hà?” Tô Lan Ninh giận xanh mặt, cười nhạo: “Một thằng nghèo mạt rệp như anh mà còn bảo đã đặt bàn ở đây hả? Anh đang lừa ai đấy? Loại người nghèo kiết hủ lậu như anh còn không tư cách đặt chân vào nhà hàng này, còn đóng vai đại gia nữa chứ.”

Sắc mặt Sở Lâm Minh cũng rất khó coi, cười lạnh nói: “Tô Lan Huyên, cô tìm thằng này ở đâu vậy hả? Giỏi mạnh miệng thật đấy. Cũng không chịu nhìn xem đây là nơi nào. Đây chính là Bếp Nhà Vườn của thủ đô, không phải loại người nào cũng vào được.”

Đối mặt với lời châm chọc của hai người, Lục Đồng Quân vẫn mỉm cười nhàn nhạt, chẳng qua đôi mắt đã càng ngày càng lạnh lẽo, thậm chí còn lạnh hơn cả thời tiết mùa đông. Tô Lan Huyên cũng cảm thấy Lục Đồng Quân đang mạnh miệng, chỉ cho rằng Lục Đồng Quân phối hợp đóng kịch với mình. Cô đương nhiên không thể để cho hai người này xem thường mình.

Tô Lan Huyên lạnh lùng nhìn lướt qua Sở Lâm Minh và Tô Lan Ninh, đang định lên tiếng thì Lục Đồng Quân đã bùng nổ khí thế, nói một câu đầy ẩn ý: “Ừm… Bếp Nhà Vườn, đúng là không phải loại người nào cũng bước chân vào được.”

Thấy người trước mắt đột nhiên bùng nổ khí thế khiến người ta sợ hãi, không dám nhìn thằng vào anh, Sở Lâm Minh không khỏi nhíu mày: “Anh nói thế là sao?”

“Nghĩa là… từ nay về sau, cậu với người đàn bà bên cạnh cậu sẽ bị nhà hàng này kéo vào sổ đen, không bao giờ được đặt chân vào nơi này.”

“Ha!” Sở Lâm Minh giận quá mà cười: “Khẩu khí lớn quá nhỉ!”

Tô Lan Ninh cũng cười ầm lên: “To mồm quá đấy! Anh cho rằng anh là ai mà đòi kéo chúng tôi vào sổ đen hả? Tôi cười chết mất! Tô Lan Huyên, cô tìm đâu ra thằng ảo tưởng sức mạnh này vậy? Thật nực cười!”

Tô Lan Huyên cũng cảm thấy chém gió hơi quá mức, nhưng bạn trai nhà mình chém gió, dù quá mức cũng phải cho là thật. Tô Lan Huyên mỉm cười, bình tĩnh ôm cánh tay Lục Đồng Quân: “Thủ đô rộng lớn này thiếu gì ngọa hổ tàng long? Làm người thì nên khiêm tốn một chút, chứ lỡ như bị vả mặt bôm bốp thì mất thể diện lắm.”

Nghe vậy, Tô Lan Ninh cười ầm lên: “Tô Lan Huyên, chị giỏi đóng kịch thật đấy. Ngọa hổ tàng long? Thằng nghèo kiết hủ lậu này á?”

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng tiến về phía này. Dẫn đầu chính là giám đốc Vương Thắng của Bếp Nhà Vườn, sau lưng là mười mấy bảo vệ. Thấy có người tới, Tô Lan Ninh đắc ý nói: “Tô Lan Huyên, nếu chị xin lỗi tôi thì tôi với Sở Lâm Minh sẽ không ngại xích mích mà dẫn chị với thằng bạn trai nghèo khổ của chị cùng vào nhà hàng. Không thì chị chờ bị đuổi ra ngoài đi.”



“Nằm mơ!” Tô Lan Huyên đương nhiên sẽ không nói xin lỗi.

Tô Lan Ninh cười nhạo, vẻ mặt ngạo mạn nói với Vương Thắng: “Giám đốc Vương, Bếp Nhà Vườn là nơi mà loại người nào muốn vào cũng được hả? Đã vậy thì sau này chúng tôi sẽ không tới đây nữa đâu, thật là mất giá.”

Tô Lan Ninh buông lời đe dọa, tin chắc rằng Vương Thắng không dám đắc tội mình và Sở Lâm Minh. Cô ta đường đường là mợ chủ nhà họ Sở, người thông minh đều biết nên lựa chọn như thế nào. Tô Lan Ninh và Sở Lâm Minh chờ Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân bị chật vật đuổi ra ngoài, Tô Lan Huyên cũng hơi khẩn trương, cô với Lục Đồng Quân làm gì có tư cách đi vào nơi này? Tô Lan Huyên đang nghĩ cách hóa giải tình huống thì Vương Thắng bỗng gật đầu chào Lục Đồng Quân: “Anh Lục, anh Vạn đã tới rồi.”

“Ừ.” Lục Đồng Quân thản nhiên đáp.

Tô Lan Ninh trợn tròn mắt, Sở Lâm Minh cũng kinh ngạc. Vương Thắng là giảm đốc của Bếp Nhà Vườn, những vị khác có thể tiến vào Bếp Nhà Vườn đều là nhân vật có uy tín danh dự, có quyền có thế. Sao Vương Thắng lại quen biết thằng nghèo kiết xác này?

Tô Lan Huyên cũng buồn bực không hiểu. Cô hạ giọng hỏi: “Lục Đồng Quân, thế này là thế nào vậy?”

Lục Đồng Quân khẽ vỗ lên tay Tô Lan Huyên, ý nói cô dừng lo lắng, cứ giao hết cho anh. Lời nói của Lục Đồng Quân như một viên thuốc an thần, khiến Tô Lan Huyên yên tâm hơn nhiều, hoàn toàn tin cậy anh.

Vương Thắng giơ tay với các bảo vệ sau lưng, nói: “Dọn dẹp, người không phận sự đuổi hết ra ngoài.”

Sau mệnh lệnh này, các nhân viên an ninh lại gần Sở Lâm Minh và Tô Lan Ninh: “Mời anh chị ra ngoài.”

Tô Lan Ninh hét lên: “Nhầm người rồi hả? Tôi chính là cô chủ nhà họ Sở! Mở to mắt chó của các người nhìn cho rõ, các người dám đuổi tôi đi hả?”

Sở Lâm Minh đen mặt, bày ra thân phận của mình: “Tôi là Sở Lâm Minh, con trai của Sở Phạm Bình của tập đoàn Sở thị, tối nay chúng tôi muốn ăn cơm ở đây.” Lúc nhắc tới thân phận là người nhà họ Sở, vẻ mặt Sở Lâm Minh tràn đầy ngạo mạn.

Tô Lan Ninh cũng bày ra vẻ mặt tiểu nhân đắc ý: “Nhìn cho kỹ vào, các người dám đắc tội nhà họ Sở hả?”

Vương Thắng vẫn không dao động: “Bất kể anh là con trai của ai thì hôm nay đều phải rời đi. Đêm nay nhà hàng đã được đặt bao hết. Người đâu, mời cậu Sở và cô Sở ra ngoài.”

Mặc dù nói là mời, nhưng thực tế là đuổi. Nếu hai người không phối hợp, họ thậm chí có thể ném hai người ra ngoài.

Sở Lâm Minh cảm thấy mất mặt: “Nhân vật tầm cỡ nào mà lại có thể bao hết Bếp Nhà Vườn?”

“Đúng đấy giám đốc Vương, ông đừng hù dọa chúng tôi. Tại sao ông không đuổi hai người này?” Tô Lan Ninh chỉ vào Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân: “Chúng tôi không được vào, chẳng lẽ hai đứa nghèo kiết xác này lại được vào?”

Sắc mặt Lục Đồng Quân trầm xuống, giọng lạnh lẽo: “Về sau tôi không muốn thấy hai người này ở đây.”

Vương Thắng không biết thân phận của Lục Đồng Quân, nhưng ông ta có thể ngồi lên chiếc ghế giám đốc nhà hàng Bếp Nhà Vườn này, chứng minh ông ta có ánh mắt và cách sinh tồn của riêng mình. Người mà ngay cả Vạn Hoài Bắc – thái tử của tập đoàn Vạn thị đối xử cung kính chắc chắn cũng có lai lịch kinh người. Chỉ cần hầu hạ cẩn thận thì chắc chắn sẽ không phạm lỗi.

Hôm nay người đặt bao hết là Vạn Hoài Bắc, mà Lục Đồng Quân đã từng đến đây với Vạn Hoài Bắc không chỉ một lần, đương nhiên Vương Thắng vẫn nhớ rõ.

“Anh Lục, tôi đã biết.” Vương Thắng nói với người bên cạnh: “Ghi tên hai người này vào sổ đen, treo biển ngoài cổng.”

Nếu thật sự bị treo tên lên cổng thì Sở Lâm Minh và Tô Lan Ninh sẽ mất hết mặt mũi, không thể ngóc đầu trong giới thượng lưu. Những người đến nhà hàng này đều là người của giới thượng lưu, lỡ bị treo tên thật thì ai mà chẳng biết? Lần này Sở Lâm Minh và Tô Lan Ninh không chỉ xấu hổ, nghe Vương Thắng nói xong, cả hai đều hoảng loạn.

“Dựa vào đâu? Ông là cái thá gì?” Tô Lan Ninh hùng hổ kêu gào.

Lục Đồng Quân cau mày: “Ồn quá.”

Nhận được chỉ thị, Vương Thắng lập tức ra lệnh cho nhân viên an ninh: “Ném ra ngoài.”



“Vâng, thưa giám đốc Vương.” Các nhân viên an ninh trực tiếp khiêng Sở Lâm Minh và Tô Lan Ninh ném ra bên ngoài.

Hai người vừa chật vật vừa mất mặt, Tô Lan Ninh gào ầm lên: “Đừng đụng vào tôi! Tránh ra! Tôi chính là cô chủ nhà họ Sở! Các người dám đắc tội tôi!”

Ngay cả Sở Lâm Minh cũng không bị người ta để mắt, cô chủ nhà họ Sở là cái đinh gì?

Sở Lâm Minh giận tái mặt, đây là lần đầu tiên anh ta bị làm nhục như thế. Anh ta nhớ tới lời Vương Thắng, rõ ràng sau khi người đàn ông kia nói “ồn quá” thì Vương Thắng mới ném họ ra ngoài. Chẳng lẽ người đàn ông đó thực sự là một nhân vật tầm cỡ?

Không thể nào! Người đàn ông đó ăn mặc quần áo rất bình thường, nhìn đâu cũng không giống người giàu, chiếc Volkswagen trị giá 300 triệu kia còn là mẫu xe cũ nhiều năm trước, chắc là hàng second-hand. Vậy thì rốt cuộc người đàn ông đó là ai? Tại sao Vương Thắng lại nghe lời anh ta?

Tô Lan Ninh bị bảo vệ ném ra ngoài cổng, bàn tay ma sát với mặt đất trầy xước, giận dữ giậm chân: “Lâm Minh, chúng dám đối xử với chúng ta như thế! Em đau quá.”

Sở Lâm Minh cũng nghẹn cơn tức, không nhịn được quát lên: “Câm mồm cho tôi! Cô chê chưa đủ mất mặt hả?”

Tô Lan Ninh tức giận suýt khóc. Thấy Tô Lan Huyên đứng bên trong, cô ta ghen ghét đến nổi điên: “Con tiện nhân! Đều là mày hại tao!”

Nghe vậy, Tô Lan Huyên nở nụ cười: “Tôi đã khuyên cô làm người phải khiêm tốn rồi mà, thấy chưa? Bị vả mặt rồi đấy. Chỉ cần cô van xin tôi thì có lẽ tôi sẽ vui vẻ cho các cô vào trong, ở bên ngoài chật vật lắm, lỡ bị người quen nhìn thấy thì còn gì là mặt mũi nữa.”

Tô Lan Huyên đáp trả lại nguyên xi câu nói của Tô Lan Ninh. Tô Lan Ninh giận dữ vô cùng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, còn muốn tiếp tục mắng chửi, nhưng Sở Lâm Minh kéo cô ta lại: “Còn không đi hả? Muốn ở lại đây mất mặt tiếp hay sao?”

Nói thật, thấy Tô Lan Ninh và Sở Lâm Minh chật vật rời đi, Tô Lan Huyên vô cùng hả lòng hả dạ.

“Anh Lục, mời anh vào trong.” Vương Thắng cung kính đi đằng trước dẫn đường. Tô Lan Huyên rất buồn bực, khẽ hỏi: “Thế là thế nào? Chẳng phải nói nhà hàng đã bị đặt bao hết rồi hay sao? Tại sao vẫn cho phép chúng ta đi vào? Anh thường xuyên tới đây hả?” không thì sao Vương Thắng lại biết Lục Đồng Quân?

Lục Đồng Quân bình tĩnh nói: “Anh từng tới đây với Vạn Hoài Bắc mấy lần, cho nên cũng quen mặt với giám đốc Vương.”

Thì ra là vậy.

“Hôm nay là anh Vạn đặt bao hết nhà hàng à?” Tô Lan Huyên mới chợt hiểu ra, chẳng trách vừa rồi Lục Đồng Quân lại tự tin như thế. Lúc nãy Vương Thắng có nhắc tới anh Vạn, cô còn chưa kịp biết là anh Vạn nào.

Lục Đồng Quân nói: “Cậu ta nhiều tiền.”

Tô Lan Huyên: “…”

Cả nhà hàng Bếp Nhà Vườn vô cùng tĩnh lặng. Bình thường một ngày chỉ chiêu đã năm mươi vị khách, hôm nay được đặt bao hết nên càng yên tĩnh hơn.

Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân bước vào phòng, Vạn Hoài Bắc đã đứng chờ.

“Lão đại, cô Tô.” Vạn Hoài Bắc phất tay chào.

“Anh Vạn.”

Tô Lan Huyên chỉ biết Vạn Hoài Bắc là bạn của Lục Đồng Quân, nhưng không ngờ Vạn Hoài Bắc còn là đại gia đích thực, có thể bao hết cả nhà hàng này.

“Anh Vạn, anh Lục, cô Tô, mời mọi người dùng bữa.” Vương Thắng thức thời không quấy rầy mọi người dùng cơm, dẫn nhân viên lui xuống, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đứng cách xa mười bước chân."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện