Lão Bà Ta Là Hồ Ly

Chương 18-3: Pn 1.2 Lời Hứa


trước sau

Advertisement

" Con chào dượng ạ " - Lạc Tuyết tay bỏ mũ ra chào người đàn ông trung niên với vẻ mặt hung dữ đang ngồi trên ghế.
" Thanh Thanh bà mang nó về đây làm gì?? " - Dượng sau khi thấy nó liền trợn mắt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
" Chịu thôi làm như tôi muốn mang nó về? Bên luật sư nó bắt ta phải chịu bảo lãnh cho nó vì ta là người thân duy nhất gì gì đó " - Dì nó xua tay tỏ vẻ hậm hực không kém.
" Con xin lỗi đã làm phiền dì dượng "
" Phiền phức gì nữa? Mày còn không mau cất đồ bắt đầu đi dọn dẹp đi. Muốn ở trong nhà này thì mày phải làm việc biết không?"
" Dạ... Con biết rồi... Vậy cho con hỏi phòng con ở đâu ạ? "
" Chát!!! "
" Phòng? Mày đã ăn nhờ ở đậu người ta rồi mày còn đòi hỏi? Cút đi làm việc ngay cho tao! " - Dượng nó nghe nó nói thế liền bật dậy tát nó một cái thật mạnh.
" Vâ... Vâng... Con biết rồi ạ " - Lạc Tuyết ôm một bên má loạng choạng đứng dậy.
Thế đó, ngày đầu tiên nó về nhà dì dượng nó là như vậy. Bắt đầu là sự khinh miệt, một cái tát và sự bốc lột lao động cho tới cuối ngày...
Ba mẹ... Con sẽ cố gắng!
___________________
" Con Tuyết đâu? Mày ra đây! "
" Dạ dì gọi gì con? "
" Mày ăn con cá tao để trên bàn? "
" Dạ con không có! Con Miu nó ăn đó dì "

" Mày còn láo? "
" Con không có ăn đâu dì. Dì tin con đi "
" Mày còn dám cãi? Lại còn đổ lỗi cho con Miu của tao? "
" Dì đừng... Dì... "
" Choang "
" Chát. Bốp. Bốp "
" Dì đừng... Dì... Đừng... Con xin lỗi mà... Dì đừng đánh con nữa dì "
" Bốp. Bốp. "
" Dì... đừng mà... "
" Bốp "
Ba mẹ tại sao dì dượng lại ghét con như thế? Nhưng không sao đâu! Con vẫn sẽ cố gắng để dì và dượng thích con mà.
________________________
" Con Tuyết mày tới đây "
" Dạ con đây "
" Mày nấu đồ ăn cho tụi tao ăn mà mày nấu như cho lợn ăn vậy hả? "
" Con... Con xin lỗi "
" Lỗi phải cái gì? Là mày cố ý nấu dở cho tụi tao!! "
" Không. Không có! "
" Mày còn dám cãi? "
" Ào "
" Cho mày phỏng chết mày mới chừa "
" Co... Con xin lỗi "
Đau. Rát quá ba mẹ ơi. Da con phồng rộp lên hết rồi. Nhưng không sao đâu! Con vẫn sẽ cố gắng mà.
________________________
" Con Tuyết đâu? Sao mày vẫn chưa làm đồ ăn cho tao? "
" Sao đồ đạc nhà cửa vẫn chưa được dọn dẹp? "

" Con Tuyết đâu? "
" D... Dạ... Con đây... Hụ hụ... Hình như con bệnh rồi... Hụ hụ... "
" Bệnh? Mày ăn nhờ ở đậu nhà tao, mày chưa trả nợ hết cho tụi tao mà mày dám bệnh? Mau đi ra làm việc cho tao! "
" Hụ hụ... Con nghĩ con làm việc không nỗi... Hụ hụ... "
" Không làm việc được thì cút ra ngoài mà ở! Khi nào làm việc được thì may ra tao cho vào "
" Hụ hụ... Dì dượng làm ơn... "
" Cút!!! Chết luôn ngoài đó càng tốt. Đỡ bẩn nhà tao! "
" Dì dượng... "
" Rầm!!!! "
Ba mẹ... Con cố không nổi nữa rồi... Hãy giúp con với...
__________________________________
" Nè nè tìm được cái máy đó chưa? "
" Chưa. Vợ chồng chúng nó giấu ở đâu rồi không tìm thấy "
" Haha thiệt không ngờ nhờ việc chỉ mã khoá bảo vệ nhà của hai đứa nó mà mình được khối tiền! "
" Haha còn phải hỏi. Nếu tụi mình tìm được cái máy đó rồi lại còn được thêm khối tiền nữa! "
" Haha em trai à, em đừng trách anh ác! Là do em không chịu giúp anh, nên anh đành phải... Haha "
" Bịch "
" Ai? Ai đang ở ngoài đó? "
" Con Tuyết? Mày đứng ngoài này nãy giờ? "

" Thật không? "
" Mày nói gì vậy? "
" Tôi hỏi những gì hai người nói là thật hay không? "
" Mày... Mày nghe hết rồi à? "
" .... "
" Mà đúng vậy đó! Tao và dì của mày đã giúp người ta giết ba mẹ mày đó thì sao? Mày làm gì được tụi tao? Cho dù mày có kể cho người ta thì cũng không ai tin đâu muahaha "
" Mày không tưởng tượng được vẻ mặt của ba mẹ mày khi biết rằng tụi tao đã làm vậy đâu "
" Hai người... Chết thử không? "
" Mày... Mày nói gì vậy? Đừng lại gần tụi tao "
__________________________________
Máu... Máu... Tất cả chỉ còn một màu đỏ...
Mặn và tanh...
Ba mẹ... Con xin lỗi...
Con đã hứa...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện