Lão Bà Đại Nhân

Chương 22


trước sau

Advertisement

   Thoáng chốc, một loại cảm giác khác lạ tràn đầy vào toàn thân, Mộc Thư Đồng không tự chủ lui về phía sau hai bước, chẳng qua là mặt mũi lại càng hồng hơn.
   Chu Ý Nhiên nàng nhìn thấy bảo bối nhà mình ngượng ngùng, nhịn không được liền bật cười : " Đầu heo, trưởng thành rồi nên định lực càng ngày càng giảm hả? Nhưng em như vậy thật sự rất đáng yêu ".
   Mộc Thư Đồng chu miệng nhìn Chu Ý Nhiên nàng một, sau đó xoay người bỏ chạy trối chết vào phòng ngủ của con gái. Mặt ngoài xấu hổ cực điểm nhưng trong lòng ngược lại có một loại cảm giác ngọt ngào tràn ngập, cô cảm thấy giữa mình và nàng càng ngày càng thân thiết. Nàng thật sự có một lực hút chí mạng đối với cô.
   Toàn bộ buổi chiều đều là ở trong phòng con gái, đầu tiên là nhìn con bé ngủ sau đó hôn mấy cái lên gương mặt non nớt của con thơ rồi. Mộc Thư Đồng cô bất giác ngủ quên bên cạnh con. Đến khi tỉnh giấc, trên giường nhỏ đã không thấy con gái đâu mà chỗ cô nằm không biết từ lúc nào đã chèn thêm một cái gối ôm, khó trách cô ngủ lâu như vậy cũng không cảm thấy khó chịu.
   Mộc Thư Đồng lười biếng duỗi người, sau đó đi xuống lầu liền nhìn thấy Chu Ý Nhiên nàng cùng Niệm Niệm ngồi chơi đồ chơi trên thảm đỏ, bên cạnh còn bày nhiều sách thiếu nhi. Xa xa nhìn lại, thật đúng là một bức tranh hài hòa ấm áp. Cô chạy tới, ngồi vào sau lưng Niệm Niệm ôm con bé ngồi lên chân của mình. Thế nhưng Niệm Niệm lại muốn tránh thoát cái ôm của cô, còn rất không vui kêu: " Con không muốn mommy ôm, con muốn mẹ ôm ".
   Chu Ý Nhiên nàng nhìn Niệm Niệm, mới vừa còn vui vẻ ra mặt, lúc này nói biến sắc liền biến sắc, trước kia cũng không thấy con bé lật mặt nhanh như vậy: " Niệm Niệm, con sao đây?! Không được náo loạn ầm ĩ, phải làm đứa bé ngoan, con nghe không ".
   Niệm Niệm biết là mình phải im lặng, con bé mở ánh mắt tròn trịa lộ ra bộ dạng ủy khuất nhìn mẹ mình. Chu Ý Nhiên nàng không để ý, chỉ cho là trẻ con giận dỗi liền đứng dậy đi uống nước. Vì vậy, bên này chỉ còn dư lại Mộc Thư Đồng cô đang ôm lấy Niệm Niệm, chuẩn bị cầm sách thiếu nhi cho con bé nhìn. Thế nhưng, một giây sau đó, Niệm Niệm vùng dậy thoát khỏi cô, con bé xoay người lại nhìn chằm chằm cô, kêu lên: " Con không thích mommy ".
   Mộc Thư Đồng giật mình, đây là tình huống gì? Từ đầu đến cuối cô cũng không đắc tội tiểu tổ tông nhà mình mà. Lúc này, Chu Ý Nhiên nàng đang bưng ly nước đi tới, khuôn mặt vui vẻ nhìn một lớn một nhỏ nháo loạn. Hai người này tính tình thật là có chút giống nhau, khiến nàng muốn nổi giận cũng không thể nổi giận. Nàng ngồi xuống ôm lấy con gái, cười hỏi: " Niệm Niệm làm sao vậy? Con như vậy là không ngoan nha ".
   Niệm Niệm tiếp tục chu miệng, nhìn Mộc Thư Đồng một cái, tiếp theo liền chui vào trong ngực Chu Ý Nhiên nàng, nhất thời liền khóc lớn.
   Mộc Thư Đồng nhìn Niệm Niệm,  con bé nói khóc liền khóc, tránh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cô không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười nhìn nàng: " Tôi không có bắt nạt con, thật sự không hiểu được mình đắc tội với con ở chỗ nào ".
   Chu Ý Nhiên nàng nhìn vẻ mặt ảm đạm của bảo bối nhà mình, tâm không khỏi yêu thương, mĩm cười ngọt ngào khẽ nói: " Em nha, ngốc. Ai bảo em lúc con muốn ôm lại không ôm. Nhìn xem, con dỗi em rồi nè ".
   Mộc Thư Đồng nghe xong không nói gì hết, trực tiếp đưa tay ôm lấy Niệm Niệm từ trong lòng Chu Ý Nhiên nàng, cô nhẹ nhàng xoa mặt con bé một chút, dụ dỗ nói: " Mommy sai rồi, Niệm Niệm tha thứ cho mommy được hay không? Mommy khi đó muốn ôm Niệm Niệm, mà Niệm Niệm lại hết lần này tới lần khác muốn ở trong lòng cô kia, ... ".
   " Đó không phải là cô kia, đó là Di mommy " - Niệm Niệm nhào tới cắn một cái trên mặt cô, sau đó bĩu môi, ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm cô.
   Chu Ý Nhiên nàng ở một bên ôm bụng cười không ngừng. Mặt mũi Mộc Thư Đồng tràn đầy hắc tuyến, cô không biết nên nói cái gì cho phải. Vốn là không muốn nhắc tới cô gái buổi chiều kia, thế nhưng con gái cô lại thân cận người kia bỏ quên cô, trong lòng cô làm sao vui vẻ đây. Vì vậy, cô không nói lời nào, trực tiếp đem Niệm Niệm trả về cho Chu Ý Nhiên nàng, rồi bỏ đến sofa nằm xem tivi.
   Vậy mà, Chu Ý Nhiên nàng vẫn cười như không có gì, còn Niệm Niệm thì oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa kêu: " Con ghét mommy, con muốn Di mommy ".
   Chu Ý Nhiên nàng ôm con gái tới sofa ngồi xuống, cười một cái với cô: " Bảo bối, em thật đúng là muốn giận dỗi cùng một đứa trẻ ba tuổi sao, nhanh lên dỗ con nè ".
   Nói xong, nàng liền đem con đưa vào trong lòng cô, chẳng qua là Niệm Niệm vẫn khóc không ngừng kêu: " Con muốn Di mommy, con muốn Di mommy ".
   Mộc Thư Đồng cô thật sự không thích nhìn thấy trẻ con khóc nháo, vì vậy hướng Chu Ý Nhiên nàng kêu lên: " Chị gọi điện thoại cho bạn tốt chị đến dỗ Niệm Niệm đi, tôi không dỗ được ".
   Chu Ý Nhiên nàng không nói gì cười cười, nàng hiểu rõ, bảo bối nhà mình là đang nháo dỗi, Niệm Niệm thế nhưng di truyền tính cách nháo dỗi này của cô, chỉ có điều bảo bối nhà mình nháo dỗi là nhất. Cô như vậy, nàng cũng hết cách, xem ra cũng chỉ có để cho Tư Gia Di tới đón con gái đi thôi. Nàng nhanh chóng gọi điện thoại, tùy ý trò chuyện mấy câu với Tư Gia Di, sau đó mở loa ngoài, nhìn Niệm Niệm nói: " Di mommy muốn nói chuyện cùng Niệm Niệm nè ".
   Niệm Niệm vội vàng ngưng khóc, thút thít kêu: " Di mommy, con muốn chơi cùng Di mommy, con muốn đến nhà Di mommy ".
   " Niệm Niệm ngoan nha, buổi tối Di mommy đến đón Niệm Niệm, có được không? ".
   " Dạ " - Niệm Niệm ngọt ngào đáp một tiếng, sau đó nhào vào trong ngực Chu Ý Nhiên nàng, không tiếp tục khóc cũng không có gây cái gì nữa, rất ngoan thuận nằm ở trong ngực mẹ mình.
   Mộc Thư Đồng rất là mất mác nằm trên ghế

Advertisement
sofa, cũng không chú tâm xem ti vi. Vốn là ôm một niềm hoan hỷ đến xem Niệm Niệm, không nghĩ lại nháo đến như vậy, tâm tình thật đúng là rơi xuống thấp cực điểm.
   Nằm trên ghế sofa ngước nhìn trần nhà, trong lúc vô tình lại cảm thấy mệt nhọc, ý thức dần mất, giấc mơ kia lại bắt đầu.
   Lúc cảm thấy trên cánh mũi truyền tới một trận ngứa ngáy, Mộc Thư Đồng không thể không mở mắt. Chu Ý Nhiên nàng đang mĩm cười yêu kiều nhìn cô, hơn nữa nàng còn dùng tay trêu chọc mũi của cô: " Bảo bối, đứng lên ăn cơm tối ".
   " Ừhm " - Mộc Thư Đồng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trời đã tối, vậy mà trong phòng chỉ có cô với nàng, còn Niệm Niệm thì không thấy đâu, liền hỏi: " Con đâu? ".
   " Gia Di tới đón đi rồi. Tối nay cậu ấy sẽ chăm con bé, yên tâm, trước đây con bé thường cùng ở với cậu ấy ".
   Nghe Chu Ý Nhiên nàng nói như vậy, chỉ số tâm tình liền giảm thêm phân nửa, Mộc Thư Đồng khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: " Niệm Niệm cùng cô ấy rất thân đây, haiz ... ".
   " Đầu heo, em thán cái gì? Em thật đúng là ghen tị sao? Sau này chúng ta còn lâu dài, huống chi con rất thương em " - Chu Ý Nhiên nàng cười, bảo bối nhà nàng rõ ràng ghen đây, chỉ bất quá không phải là đối với con của hai người mà là đối với Tư Gia Di mà thôi.
   Cô chu miệng không nói gì nữa, đi đến bàn ăn, dù sao có thể hưởng thụ thức ăn ngon, cơ hội tốt như vậy tại sao phải mất đi đây. Sau bữa ăn tối, Mộc Thư Đồng cô vẫn còn đắm chìm trong cảm giác mất mác vô danh, mãi cho đến giờ đi ngủ thì cô vẫn còn đang phiền não. Vì sao sau khi xác định là con gái của cô, Niệm Niệm cũng không hôn cô. Cả buổi tối, vấn đề này cứ vòng quanh cô miết, cho đến khi Chu Ý Nhiên nàng tới lôi tay của cô, nói cho cô biết nên đi ngủ thôi thì cô mới giật mình phát hiện đã hơn mười một giờ.
   Hai người vừa vào phòng, Chu Ý Nhiên nàng liền đẩy cô tới phòng tắm. Mười phút sau, rốt cuộc thì cô cũng mang bộ dạng lười biếng của mình đi ra, sau đó thản nhiên bò lên giường nằm xuống, giống như muốn ngủ say. Chu Ý Nhiên nàng rất không vui nhưng nàng đành đè xuống mà đi tắm trước. Lúc nàng đi ra liền thấy cô đang tựa vào đầu giường, ngây ngốc nhìn ti vi, tựa hồ đang trầm tư cái gì. Nàng khoác áo ngủ nhẹ nhàng lên giường, dựa vào người cô, sau đó đưa tay đi siết chặt mũi cô, cười hỏi: " Sao vậy đầu heo?! ".
   Mộc Thư Đồng nhìn chăm chú về phía Chu Ý Nhiên nàng, mắt chốp liên tục mấy cái, mặc dù là lần đầu tiên thân cận như vậy nhưng vì sao trong đầu cô luôn cảm thấy hình ảnh như vậy xuất hiện qua rất nhiều lần, cũng làm cho cô cảm thấy có phải là sinh ra ảo giác hay không? Cô nghiêng thân tới, cầm tay của nàng, mềm giọng hỏi: " Chu Ý Nhiên, chúng ta thật sự đã từng quen biết nhau sao? Trong đầu tôi thường luôn hiện lên một hình ảnh, tôi cũng thường nằm mơ thấy hình ảnh đó nhưng cuối cùng vẫn là không thấy được mặt của người đó. Tôi nghe được người đó kêu tôi " đầu heo " giống như chị kêu tôi vậy ".
   " Đầu heo, em biết không? Em từng nói với chị, em sẽ dùng cả đời mình để yêu vợ của em. Nếu như không còn yêu, đó chính là khi em không còn ở trên thế giới này. Hôm nay, em vẫn còn ở cái thế giới này, vậy em còn phải yêu chị . Dù cho em quên hết tất cả, chị cũng muốn em một lần nữa yêu chị, có thể không? " - Chu Ý Nhiên nàng thâm tình nhìn cô, nàng đã đợi quá lâu rồi, nàng sẽ không dễ dàng để mất đi người trước mặt này, vô luận tương lai sẽ phát sinh cái gì, nàng đều sẽ phải bắt cô lại.
   " Tôi ... tôi bây giờ còn không rõ ràng nhưng tôi đối với chị luôn tồn tại một cảm giác thân thiết. Mặc dù ban đầu tôi cảm thấy chị rất phách lối thế nhưng không hiểu vì sao lại luôn có cảm giác nhớ nhung chị. Mỗi lần như vậy, trái tim sẽ đập rất nhanh, sau đó trong đầu thì có một chút đau đớn truyền tới, cho nên sau đó tôi mới ghét nhìn thấy chị ".
   " Thì ra là như vậy. Vậy là một lần nữa, em vừa nhìn thấy chị là đã yêu " - trong lòng Chu Ý Nhiên nàng xẹt qua một trận ấm áp. Có lẽ cô đã quên hết nhưng mà cô vẫn như cũ, vẫn là cô của ngày ấy, vẫn trực bạch, nhiệt tình, không thích che giấu, có lúc còn rơi vào mơ hồ.
  Mộc Thư Đồng không nói thêm gì, chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt vui vẻ của Chu Ý Nhiên nàng. Khóe miệng nàng giơ lên khiến cô tâm tư nhộn nhạo muốn hôn lấy nàng.
   Trong phòng rất an tĩnh, bởi vì ti vi đã bị Mộc Thư Đồng tắt đi, đèn lớn cũng tắt, chỉ còn dư lại hai ngọn đèn ngủ đầu giường, ánh sáng ngoài trời đêm chiếu vào trong phòng, cũng là một tầng không khí ấm áp. Mộc Thư Đồng nằm xuống, Chu Ý Nhiên nàng liền nhích lại nằm cạnh cô, hai người ngước nhìn trần nhà, nghe tiếng hít thở của đối phương. Không nói tiếng nào, không nhúc nhích, cũng không có bất kỳ tiếng vang. Một hồi lâu sau, Chu Ý Nhiên nàng lật người đưa lưng về phía cô, ôm một gối đầu trong ngực, trợn tròn mắt, nhìn ga giường trắng noãn trầm tư. Bất chợt một cái tay dò ôm lấy hông của nàng, sau đó một lực rất lớn kéo nàng vào một chỗ ấm áp mềm nhũn trong ngực. Lực kéo kia rất mạnh khiến cái ôm như siết chặt, trong nháy mắt nàng có chút cảm giác không thể hô hấp. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt của cô, trong lòng một trận quý động, trên mặt của cô tất cả đều là nước mắt. Nàng giật mình vội vàng tránh thoát, rời ra cái ôm trong ngực của cô, đưa tay sờ trán cô, sau đó khẽ vuốt gò má cô, nóng lòng mà lại ân cần hỏi: " Bảo bối, em làm sao vậy? Sao lại đột nhiên khóc? Bảo bối, em nói đi ".
*** Chuyên mục sunsee
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện