Lăng Tổng, Xin Hãy Yêu Em

Anh Chỉ Có Mình Em Thôi


trước sau

Bàn tay của Tần Tử Ninh rung rung mở cánh cửa phòng. Cánh cửa mở ra, bên trong là Hàn Vân Tranh và Lăng Lập Thành đang ôm nhau, hôn nhau, chiếc đầm còn được kéo xuống tận bụng.

Lăng Lập Thành nhanh chóng đẩy mạnh Hàn Vân Tranh ra, đi lại giải thích với Tần Tử Ninh. Vừa rồi cô đã làm càng ôm chặt lấy anh, chiếm lấy môi anh vì cô đoán được Tử Ninh sắp đi vào.

" Hai người đang làm gì vậy? "

Tần Tử Ninh giọng nhẹ nhàng hỏi Lăng Lập Thành, cô không làm loạn lên vì làm vậy sẽ rất mất mặt.

" Tử Ninh, là Vân Tranh hôn anh, anh đã đẩy ra là lúc em vào "

Tần Tử Ninh gật đầu như đã hiểu. Cô đi vào lại gần Hàn Vân Tranh.

Hàn Vân Tranh cảm thấy rất tội lỗi nhưng cô không thể làm khác được. Nếu không sự nghiệp mà cô đã cố gắng mấy năm cũng chẳng còn.

" Chị kéo áo lên đi rồi chúng ta nói chuyện. Chị như vậy em rất ngại "

Đôi mắt của Hàn Vân Tranh đỏ ngầu, đưa tay kéo hai dây áo của mình lên. Cô từng là vợ hợp pháp của Lăng Lập Thành, nhưng bây giờ cô lại được xem là kẻ thứ 3 phá hoại gia đình của anh.

Thật nực cười mà.

" Chị có gì muốn nói với em không? "

" Không, em thấy sao thì nó là như vậy "

" Chị có biết em sắp đính hôn với anh Lập Thành không? Chị làm vậy là sao? Chị có thể nào giải thích cho em hiểu không? "

Lăng Lập Thành hơi bất ngờ khi thấy Tần Tử Ninh phản ứng như vậy. Anh cứ nghĩ cô sẽ làm loạn lên, đập phá lung tung không nghe giải thích.

" Tử Ninh, chị không muốn làm vậy đâu, nhưng chị yêu Lập Thành "

" Chị yêu anh ấy nhưng tại sao 3 năm trước chị lại bỏ rơi anh ấy. Chị không trân trọng anh ấy nhưng em trân trọng. Đúng ra hạnh phúc này là của chị, anh ấy cũng là của chị nhưng chị đã không cần nó. Chị không cần nó vậy tại sao bây giờ chị lại giành với em? "1

Nước mắt lả chả rơi xuống. Hàn Vân Tranh cảm thấy mình thật sự rất tệ. Cô đã không cho anh hạnh phúc vậy mà bây giờ lại còn phá hoại hạnh phúc của anh.

" Tử Ninh, chị xin lỗi "

" Được rồi, chị xong việc ở đây rồi chứ? Em muốn nói chuyện riêng với anh ấy "

Hàn Vân Tranh nhìn Tần Tử Ninh, rồi nhìn sang Lăng Lập Thành. Cô cảm thấy rất nhục nhã, rất tội lỗi.

" Xin lỗi "

Hàn Vân Tranh nói rồi cầm túi xách bỏ chạy đi. Đây là lần cuối cô gặp anh, làm chuyện có lỗi với anh.

Lăng Lập Thành thấy Hàn Vân Tranh bỏ đi thì đi lại ôm lấy Tần Tử Ninh định giải thích. Nhưng cô liền đẩy anh ra, vừa đánh vừa chửi.

" Lăng Lập Thành khốn khiếp, anh tại sao lại làm vậy với em. Anh xấu xa, anh tàn nhẫn lắm "

" Tử Ninh...Tử Ninh...anh thề là anh không có ý định sẽ cùng với Vân Tranh đâu "

" Vậy khi nãy hai người làm gì? Môi của anh còn dính son của chị ấy kìa....huhu "

Tần Tử Ninh tức đến bật khóc. Nãy giờ cô đã cố gắng lắm rồi, cố gắng mạnh mẽ để Hàn Vân Tranh không xem thường cô.1

" Ngoan, nín nào. Anh thật sự không phản ứng kịp "

" Anh nói dối, anh to khỏe như vậy mà nói không phản ứng kịp. Rõ ràng là anh không muốn phản ứng, anh muốn ân ái với chị ấy lắm phải không? Phải rồi, chị ấy là vợ của anh mà, thân hình lại đẹp như vậy thì làm sao anh không mê "

Lăng Lập Thành đi lại bàn lấy khăn giấy lau sạch vết son mà Hàn Vân Tranh để lại. Cô là cố tình thoa son đậm để lưu lại dấu vết cho Tử Ninh ghen lên.

" Anh không có. Anh chỉ có mình em thôi "

" Anh mau lấy camera cho em xem "

" Được, anh lấy camera cho em xem là được chứ gì? Anh ngay thẳng nên anh không sợ "

Tần Tử Ninh lau sạch nước mắt. Cô muốn biết khi nãy anh và Hàn Vân Tranh đã làm gì ở trong đây? Dây áo đầm của Hàn Vân Tranh là ai kéo xuống? Nếu là anh thì cô nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, dù quyết định đó cô rất đau khổ.

Cô chấp nhận một người đàn ông từng ân ái với rất nhiều phụ nữ và từng đổ vỡ hôn nhân vì đó là quá khứ. Nhưng cô không bao giờ chấp nhận một người nói yêu cô, là chồng của cô, người mà cô đặt hết niềm tin nhưng lại phản bội cô.

Lăng Lập Thành rất bình thản đi lấy điện thoại gọi cho Lục Song mang lên. Anh đâu có làm gì, là Hàn Vân Tranh lau đến ôm chặt lấy anh mà

" Thiếu gia, camera trong phòng của ngài lúc đó không hoạt động. Chắc có người đã giở trò "

Lục Song mặt mày tái mét đi lên thông báo với Lăng Lập Thành.

Lăng Lập Thành quay sang nhìn Tần Tử Ninh. Cô bây giờ rất thất vọng, cô từng hy vọng mọi thứ sẽ như lời anh nói nhưng không. Anh làm cô thật đau lòng.

Tần Tử Ninh không muốn ở lại đây nữa mà bỏ chạy đi. Cô không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh thật sự rất đáng ghét, anh chà đạp trái tim nhỏ bé của cô.

" Tử Ninh, nghe anh nói đã, anh không biết tại sao camera lại bị ngắt ngay lúc đó "

Lăng Lập Thành chạy theo kéo tay cô lại, cô liền vung mạnh tay anh ra. Cô không phải là con nít mà bị anh lừa gạt.1

" Em không muốn đính hôn với anh nữa, em cũng sẽ ly hôn với anh "

" Em tin tưởng anh một lần được không? Anh thật sự không có "

" Thôi đi Lập Thành. Anh đừng xem em là trẻ con nữa được không? Tại sao camera lại ngắt ngay lúc đó, là anh không muốn cho em xem vì anh đã phản bội em "

" Anh không có "

" Có ai làm mà nhận đâu. Anh còn yêu chị ấy thì tại sao không về bên chị ấy đi "

" Anh không còn yêu Vân Tranh nữa. Trong trái tim của anh bây giờ chỉ có mình em thôi "

Thật, anh đã không còn yêu Hàn Vân Tranh nữa. Trái tim đầy vết cắt của anh đã được một cô gái nhỏ khâu lành lại. Nếu yêu Hàn Vân Tranh thì trong 3 năm đó anh đã tìm cô. Nhưng không, lúc cả hai ký vào đơn ly hôn thì tình cảm cũng đã chấm dứt ngay tại khoảnh khắc đó.

Tần Tử Ninh bật cười nhưng nước mắt của cô lả chả rơi xuống. Anh yêu cô nhưng đến bây giờ vẫn không đụng vào người của cô. Anh cảm thấy có lỗi với Hàn Vân Tranh khi đụng vào người của cô sao?.1

Cô hiểu rồi, cô thật sự đã hiểu rồi.

Tần Tử Ninh bỏ đi, Lăng Lập Thành cũng không giữ cô lại. Anh muốn cho cô thời gian để bình tĩnh trở lại. Bây giờ dù anh có nói gì thì cô cũng không tin anh.

- ---------------

Truyện convert hay : Tu La Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện