Lãng Mạn Của Anh

Chương 32


trước sau

Advertisement
Chương 32

"... Không." Thẩm Nam khó nói, muốn giải thích: "Anh không có ý đó."

Chu Túy Túy mở cửa, đánh giá Thẩm Nam, thần sắc lạnh nhạt, cũng không có cảm giác uy hiếp gì cả, nhưng lời nói trên môi, làm cho người ta không cách nào phản bác: "Vậy anh có ý gì, không muốn ngủ sô pha?"

Thẩm Nam há miệng thở dốc nhìn bộ dáng của cô bây giờ, rất lúng túng: "Muốn."

Được rồi, đêm nay cô ấy muốn thế nào thì thế ấy đi.

Chu Túy Túy liếc anh một cái, vừa lòng gật đầu: "Được, em đi ngủ."

"Cạch" một tiếng, Chu Túy Túy làm trò trước mặt Thẩm Nam mà đóng cửa lại, Thẩm Nam nhìn cánh cửa phòng khép chặt hồi lâu, sờ sờ mũi thất bại đi về sô pha.

Còn may, có cái sô pha.

Thẩm Nam nhìn chằm chằm sô pha một lúc, lúc này mới đứng dậy vào phòng cho khách cầm chăn gối ra.

Kỳ thật sô pha trong nhà rất lớn, Chu Túy Túy thích loại sô pha mềm, rộng, rất nhiều đồ vật trong nhà là do mẹ Thẩm mua, sau đó khi kết hôn hỏi ý kiến của Thẩm Nam, có thay đổi mấy thứ, trong đó có sô pha. Sô pha có thể ngủ được, không quá hẹp, nhưng cũng không quá rộng, đặc biệt đối với người đàn ông cao lớn như Thẩm Nam.

Anh nằm trên sô pha, cũng không có chút ủ rũ nào.

Điện thoại ở bên cạnh kêu lên, Thẩm Nam cầm lấy nhìn xem, là mấy người Lục Gia Tu nhắn tin trong nhóm, nhóm này không nhiều người, có mấy người Lục Gia Tu, là một nhóm bí mật nhỏ.

[Lục Gia Tu: Thẩm gia, chị dâu nhỏ có tức giận không?]

[Hồ Dật: Bên Thẩm gia tình hình thế nào rồi, chị dâu nhỏ không quét cậu ra ngoài chứ?]

[Lục Gia Tu: Chị dâu nhỏ không phải người như vậy đâu!]

[Hồ Dật: Vậy cậu không biết rồi, khi con gái tức giận và ghen, hoàn toàn không nói lý!]

Hai người kẻ xướng người họa, vô cùng náo nhiệt, như là hát bè. Không bao lâu, Chu Nhiên xuất hiện.

[Chu Nhiên: Chuyện gì vậy?]

Lục Gia Tu kể lại chuyện một lần, trong nhóm lập tức im lặng.

[Chu Nhiên: Ồ, Lăng Thạch về rồi? Sao tôi không biết?]

[Lục Gia Tu: Tôi gọi điện cho cậu, cậu nói không đi mà. Tôi vừa mở miệng nói tụ tập, cậu liền nói bận.]

[Chu Nhiên: Ồ, may mà không đi, Lăng Tình có chuyện gì, nhìn trúng A Nam?]

[Hồ Dật: Tôi thấy chắc là vậy, lúc cấp ba không phải cứ đi theo bọn mình sao, lúc đó tôi vẫn còn tưởng Lăng Tình thích mình, kết quả không ngờ rằng.... ài, vậy mà lại thích tên cao tăng cấm dục A Nam này. Thất sách thất sách.]

Thẩm Nam liếc nhìn tin nhắn trong nhóm, công nhận Lục Gia Tu và Hồ Dật rất lắm chuyện, hai người hát bè quá hợp, chỉ chớp mắt tin nhắn trong nhóm đã là 99+, Thẩm Nam trực tiếp tắt thông báo, sau đó mới xuất hiện trong nhóm, nói một câu.

[Thẩm Nam: Im mồm!]

[Lục Gia Tu: Thẩm gia đang làm gì, có phải đang ngó trộm không?]

[Chu Nhiên: Thẩm gia của các cậu chắc đang ngồi ở cầu thang nói chuyện với bọn mình, còn hút một điếu thuốc.]

[Hồ Dật: Cầu thang tối om, có một người đàn ông đang ngồi xổm trong bóng đêm, một tay cầm thuốc, một tay cầm điện thoại, đáng thương vô cùng.]

Thẩm Nam nhìn điếu thuốc trong tay trái của mình, không chút nghĩ ngợi dụi tàn, ném trên gạt tàn, cúi đầu đánh chữ trả lời: [Cút!]

[Lục Gia Tu: Nhìn đi, thẹn quá thành giận, Thẩm gia, cậu nói rõ ràng cho chúng tôi có phải chị dâu nhỏ đang giận không, tôi dạy cho cậu mấy cách dỗ con gái.]

....

Cuối cùng, Thẩm Nam nhắm mắt làm ngơ, cấm lời tất cả mọi người mới đỡ giận.

Chu Túy Túy ở trong phòng, cũng không ngủ. Cô lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, sau khi biết người bên ngoài thành thật ngủ trên sô pha ở ngoài kia, có chút vui vẻ, nhưng lại có chút tức giận.

Bình thường không thấy thành thật như vậy.

Bây giờ bảo ngủ trên sô pha là ngủ rồi, tật xấu gì vậy!

Chu Túy Túy hừ một cái, sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài im lặng dần dần, ép chính mình đi ngủ, không quan tâm anh nữa, tự mình tìm khổ.

Sau khi trằn trọc hồi lâu, Chu Túy Túy thất bại cầm điện thoại, mở Baidu tìm tin tức liên quan đến Lăng Tình, người này không có uy hiếp gì với mình, nhưng cũng khó chịu, rất khó chịu.

Con gái cứ như vậy.

Sau khi xem xong tin tức về Lăng Tình, Chu Túy Túy càng khó chịu, cô chửi thề một câu, nhắn tin cho Hạ Văn: [Ở đâu?]

***

Quán bar đêm khuya, chính là lúc náo nhiệt nhất.

Hạ Văn tuy rằng nói là từ chức, nhưng chung quy vẫn không bỏ được. Làm lâu như vậy, nói đi là đi là điều không thể nào.

Cho nên đành phải tiếp tục làm, nhưng cô uống rượu nhiều hơn trước. Trên cơ bản cuối tuần nào cũng ở trong quán bar, đến hai ba giờ sáng mới về nhà.

Hạ Văn uống rượu, nhưng cũng không uống linh tinh. Cô không hề uống rượu người khác đưa cho, cho dù là bạn bè, cũng có chừng mực.

Khi nhận được tin nhắn của Chu Túy Túy, Hạ Văn đang tranh giành không ngừng với người bên cạnh.

"Anh đưa tôi uống đi." Thần sắc Hạ Văn uể oải mà nhìn người đàn ông bên cạnh.

Đường Thịnh mới từ một bên đến, anh ta vào quán bar đã hơn nửa tiếng, tận mắt thấy người này uống nhiều như thế nào, anh ta duỗi tay, ngón tay thon dài nắm chặt ly rượu whiskey, không nhúc nhích.

"Xác định còn muốn uống?"

"Đương nhiên." Hạ Văn nhìn anh ta một cái, chau mày nói: "Đường tiên sinh, đừng cho rằng anh giúp tôi hai lần là có thể quản tôi."

Cô cười lạnh một cái, mím môi nói: "Thủ đoạn của anh, quá non."

Đường Thịnh nhướng mày, ý vị thâm trường mà nhìn cô một cái, cười nhạt: "Vậy sao."

Hạ Văn duỗi tay, vừa định đoạt lấy ly rượu, thì tin nhắn đến. Cô cúi đầu nhìn, liếc mắt nhìn Đường Thịnh ở bên cạnh: [Đang ở quán bar, sao vậy, cậu muốn đến hả?]

Chu Túy Túy nhìn thấy tin nhắn của Hạ Văn theo bản năng nhíu mày nhìn thời gian: [Không cần, đã mấy giờ rồi mà cậu còn ở quán bar? Một mình hả? Chú ý an toàn, về sớm một chút, về đến nhà nhắn tin cho mình.]

Hạ Văn nhìn tin nhắn của Chu Túy Túy, khẽ cười trả lời: [Không sao, có ở cùng người quen, uống xong ly cuối cùng thì mình về.]

Sau khi gửi xong, cô nhìn về phía Đường Thịnh: "Đưa tôi, ly cuối cùng, tôi phải về rồi.”

Đường Thịnh nhìn điện thoại của cô, cầm ly whiskey trước mặt uống hết một nửa, lúc này mới đưa cho cô, thấp giọng nói: "Uống ít một chút."

Nói xong cũng không để ý đến bây giờ Hạ Văn là biểu tình gì, xoay người rời đi, sau khi đi hai bước, anh ta quay lại nhìn cô gái đã xuống rượu xong, nhướng mày hỏi: "Đi thôi, đưa cô về."

Hạ Văn: "....."

***

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Chu Túy Túy ngủ mơ màng thì nghe thấy được âm thanh ở bên ngoài.

Cô trở mình, không để ý đến trong nhà nhiều hơn một người, tiếp tục ngủ.

Bây giờ Thẩm Nam đã đi tập thể dục về, đang bận rộn trong phòng bếp.

Hai mươi phút sau, Thẩm Nam gõ cửa phòng, âm thanh trầm trầm: "Bà xã, dậy chưa?"

Chu Túy Túy: "....."

Cô cạn lời, mở cửa, nhìn về phía người đàn ông đang trước cửa: "Anh đang làm gì?"

"Ăn bữa sáng trước, đói bụng không?"

Thật ra Chu Túy Túy muốn mạnh miệng nói không đói, nhưng lúc này ngửi thấy mùi hương trong bếp bay đến, thật sự có chút đói. Cô chậm rì a một tiếng, nhìn người đàn ông đang mặc tạp dề, dời mặt nén cười: "Em đi đánh răng."

"Ừm."

Sau khi Chu Túy Túy đánh răng rửa mặt xong, đồ ăn sáng mà Thẩm Nam làm đã dọn hết lên bàn. Cô nhìn chằm chằm vào một bàn đồ ăn, im lặng.

Chu Túy Túy ngẩng đầu, nhìn Thẩm Nam: "Ăn được hết?"

Thẩm Nam gật đầu, vân đạm phong khinh nói: "Lúc trước không phải em nói muốn ăn bánh bao nhỏ mà quẩy đen ở đường nam sao." Anh thấp giọng nói: "Anh qua bên đó, khi trở về vừa hay thấy được Bào Sư Phó, nên đã mua."

Bào Sư Phó là đồ mà Chu Túy Túy rất thích ăn. Còn bánh bao nhỏ và bánh quẩy đen, không phải là hôm qua nói muốn ăn, là mấy ngày trước hai người gọi điện buổi tối, cô thuận miệng nói một câu. Tình huống của hai người bọn họ, thời gian gặp mặt và bên nhau không nhiều, cho nên buổi tối cơ bản Thẩm Nam sẽ hỏi cô ban ngày ăn gì, làm những gì vân vân.

Chu Túy Túy tuy không phải là người nói nhiều, nhưng ông xã đã muốn chia sẻ buồn vui trong cuộc sống, thì cũng rất vui lòng, cho nên mới nói một chút.

Cô không ngờ là, thuận miệng nói một câu mà Thẩm Nam vẫn nhớ rõ.

Chu Túy Túy nhìn bánh bao nhỏ còn hơi nóng trước mặt, hơi rũ mắt ngăn lại tất cả những suy nghĩ trong lòng, uống một ngụm nước đỡ khát mới a một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt: "Cảm ơn."

Thẩm Nam nhìn cô một cái: "Ăn ít cháo."

"Ừ."

Hai người yên lặng mà ăn sáng, Chu Túy Túy không ăn nhiều, mỗi món thử một chút, phần lớn vẫn là vào bụng Thẩm Nam.

Sau khi ăn bữa sáng xong, Chu Túy Túy muốn đi rửa bát, lại bị Thẩm Nam cản lại.

Đợi sau khi ăn sáng xong, hai người nháy mắt nhàn rỗi. Cô nhìn về phía Thẩm Nam đang ngồi bên cạnh, rất bất đắc dĩ: "Anh làm gì?"

Thẩm Nam kéo người vào trong lòng, cúi đầu nhìn cô: "Dẫn em ra ngoài đi dạo?"

Chu Túy Túy nghẹn lại, duỗi tay đẩy người ra: "Em còn tức giận đấy, anh đừng động chân động tay."

Thẩm Nam: "....."

Thẩm Nam cúi đầu, nắm eo Chu Túy Túy ôm vào trong ngực mình, cúi đầu hôn mạnh một cái mới buông ra, rất cường thế nói: "Dẫn em đi ra ngoài."

Chu Túy Túy: "...."

Hai người thay đồ, lúc này đã là tháng năm, mùa xuân nảy nở, thời tiết càng ngày càng đẹp, ánh mặt trời thoải mái, mặc quần áo mỏng đi dạo bên ngoài, liền cảm nhận được ánh nắng rực rỡ, làm cho người ta tâm tình vui sướng.

Thẩm Nam nắm tay Chu Túy Túy đi dạo, không nhanh không chậm.

Chu Túy Túy cạn lời trợn mắt, cô còn tưởng rằng Thẩm Nam muốn dẫn mình đi đâu cơ, kết quả ---

Là đến công viên nhỏ.

Là công viên nhỏ gần nhà bọn họ, đi khoảng tầm mười phút.

Trong công viên rất náo nhiệt, dù sao cũng là buổi sáng, rất nhiều chú, dì, ông bà già đến công viên tập luyện, mấy hoạt động vui chơi giải trí như là múa quảng trường...

Chu Túy Túy ồ một tiếng, không hứng thú lắm: "Đến đây làm gì?"

Thẩm Nam khẽ cười một tiếng, còn chưa lên tiếng thì bên cạnh đã có một người đi đến, nhìn về phía hai người: "Thẩm gia, chị dâu."

Chu Túy Túy: "...."

Thẩm Nam cười một tiếng, nhìn thanh nhiên trước mặt: "Bớt phí lời, có đồ không?"

"Đương nhiên!" Người con trai trước mặt đắc ý nói: "Chuyện mà Thẩm gia sai bảo, có khi nào tôi không làm được đâu."

Người nọ cười đưa cho Thẩm Nam một chùm chìa khóa, còn một cái túi: "Đã chuẩn bị xong cho anh."

Thẩm Nam cúi đầu, cười một tiếng: "Cảm ơn."

"Khách khí." Người nọ cười, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Chúc chị dâu chơi vui vẻ."

Nhanh như chớp, người đã chạy mất.

Chu Túy Túy mặt mông lung nhìn, nhìn về phía Thẩm Nam: "Sao vậy?"

"Đi thôi." Thẩm Nam nắm tay cô đi về: "Đến gara nói cho em biết."

Chu Túy Túy: "...."

***

Lên xe, Thẩm Nam vẫn không nói một lời như cũ.

Anh nhìn về phía Chu Túy Túy, duỗi tay giữ đôi môi đang muốn mở lời nói chuyện của cô, giọng khàn khàn dụ dỗ: "Bà xã, em thay đồ đằng sau đi."

Chu Túy Túy quay đầu nhìn túi màu trắng kia, nhíu mày: "Quần áo gì?"

"Thay sẽ biết."

Chu Túy Túy tò mò nhìn về phía Thẩm Nam, muốn thay, nhưng vẫn còn cố giữ chút tức giận: "Không thay! Anh nói cho em rốt cuộc anh muốn làm gì trước! Đừng cho rằng em dễ dỗ như vậy, em phiền chết cái người kia rồi, Lăng Tình, không phải chỉ là đàn em của anh thôi sao, có gì mà phải khoe khoang chứ."

Cô nói chuyện thẳng thắn, Thẩm Nam cũng biết.

Thẩm Nam nghe vậy, hơi muốn cười, duỗi tay khẽ vuốt tóc Chu Túy Túy an ủi: "Ừ ừ ừ, không có gì ghê gớm cả." Anh cúi đầu nhìn cô, chăm chú: "Cô ta chỉ là một người râu ria."

"Nhưng em ghét." Chu Túy Túy liếc nhìn anh, duỗi tay chọc chọc ngực anh nói: "Nếu như có người lúc nào cũng nhìn chằm chằm em như vậy, anh có ghét không?"

"Ghét." Thẩm Nam không chút do dự nói.

Nếu như có người nhìn chằm chằm bà xã anh, Thẩm Nam tuy rằng không để người đó trong lòng, nhưng vẫn khó chịu. Thậm chí có khả năng sẽ tìm người đánh một trận. Cho nên anh đổi vị trí tự hỏi, hiểu được quan điểm của bà xã mình.

Chỉ là, nói sao nhỉ, anh không chủ động gần người ta, thỉnh thoảng gặp phải người chào hỏi với mình, anh cũng không thể không trả lời một câu. Cho nên va chạm gì đó, là không thể tránh được.

Anh có thể cố gắng hết sức, nhưng không có khả năng là toàn bộ.

Chu Túy Túy liếc nhìn thái độ nghiêm túc này của Thẩm Nam, duỗi tay đánh anh một cái: "Anh chỉ biết nói vậy."

Thẩm Nam bật cười, cong cong môi dỗ dành: "Nghe lời, thay đồ trước đi."

Chu Túy Túy nhìn anh hai cái: "Em nói trước, em vẫn còn tức giận, thay đồ chỉ là muốn xem rốt cuộc anh muốn làm cái gì."

"Được." Thẩm Nam nén cười, "Anh biết, đêm nay anh sẽ thành thật ngủ ở phòng khách."

"Vậy thì được." Chu Túy Túy kiêu ngạo bò về ghế sau, sau khi mở túi ra thì ngây ngẩn cả người, ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nam: "Đây là..."

"Đồng phục cấp ba."

Chu Túy Túy nghẹn lại, cúi đầu nhìn chữ in trên áo đồng phục xanh trắng đan xen, hoàn toàn không tin được sao lại có chữ này. Cô ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nam: "Anh này là... muốn làm cái gì?"

Thẩm Nam cong cong môi, không chút để ý nói: "Không phải để ý thân phận đàn em của Lăng Tình sao?"

Chu Túy Túy: "...."

Anh quay đầu lại nhìn Chu Túy Túy, khẽ nói: "Hôm nay chúng ta trải nghiệm cuộc sống vườn trường."

Chu Túy Túy chớp chớp mắt, nhìn chữ in trên đồng phục trước mặt, ồ lên: "Được."

Chu Túy Túy ngượng ngùng thay đồ, vừa thay xong, xe đã dừng trước cổng trường. Chu Túy Túy xuống xe, Thẩm Nam ở ghế sau thay bộ đồ đồng phục còn lại. Hai người mặc đồng phục, là trường cấp ba của Thẩm Nam, tối hôm qua anh không ngủ, nhờ người trong đêm tìm hai bộ đồng phục, thậm chí còn in tên của hai người lên.

Hai người mặc đồng phục, đều là xanh trắng đan xen, lúc còn là học sinh rất ghét bỏ đồng phục, nhưng bây giờ nhìn, lại cảm thấy đẹp vô cùng.

Cấp ba là khoảng thời gian mà tất cả mọi người đều hoài niệm, lúc Chu Túy Túy học cấp ba chưa từng được trải nghiệm cuộc sống cấp ba, ngoại trừ học tập thì vẫn là học tập, mà trường cấp ba của cô khác của Thẩm Nam. Trường cấp ba của Thẩm Nam tốt hơn của cô rất nhiều lần, cũng xem như tốt, là trường công lập, mà trường của Chu Túy Túy, là tư lập, thuộc về kiểu đại bộ phận học sinh đều rất có tiền.

Cô ngẩng đầu, nhìn cổng trường trước mắt, có chút hoảng hốt.

Giống như vừa ngẩng đầu, trước mắt liền hiện lên cảnh tượng, là Thẩm Nam lúc học cấp ba, đồng phục mặc lỏng lẻo, tay áo xắn đến khủy tay, hai tay đút túi vẻ mặt nghiêm túc từ bên trong đi ra, cũng có thể là hai ba người bạn thân vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng anh cười một cái, cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nữ sinh.

Đang nhìn, Thẩm Nam xuống xe, nhìn cô, không hề ngạc nhiên mà nhướng mày: "Cũng không tồi, rất hợp."

Chu Túy Túy quay đầu, nhìn người đàn ông trước mặt.

Thật ra có thể nhìn ra sự thành thục, nhưng thay đồng phục vào, cô vẫn cảm thấy cả người Thẩm Nam không còn cứng rắn lạnh lùng như vậy nữa, dịu dàng hơn nhiều, hơn nữa còn có chút cảm giác thiếu niên. Chu Túy Túy nhìn, không nhịn được mà cười: "Đội trưởng Thẩm, cũng không tồi."

Thẩm Nam cười một tiếng trầm thấp, nắm lấy tay cô đi về phía trước: "Dẫn em đi xem lớp cấp ba của anh?"

"Có thể vào hả?"

"Có thể." Thẩm Nam nói: "Quan hệ của anh và bảo vệ không tồi."

Chu Túy Túy cạn lời, khẽ cười.

Khi đi đến cổng trường, cô khẽ dừng lại, chỉ vào tường cách đó không xa: "Em muốn trèo tường vào."

Muốn làm một học sinh phản nghịch.

Thẩm Nam: "...."

Hai người đứng dưới tường, tường của Nhất Trung cũng khá cao, hai người đi dạo một vòng xung quanh mới tìm được nơi thích hợp, trèo lên khá dễ.

Chu Túy Túy nhìn: "Anh lên trước thử xem."

Thẩm Nam bật cười, hôn cô một cái mới đồng ý: "Được."

Thẩm Nam chạy lấy đà, nháy mắt, người đã đứng trên tường. Chu Túy Túy nhìn chưa rõ... Người đã ở trên cao nhìn xuống chính mình.

"Sao anh lại nhanh như vậy?"

Thẩm Nam thân thủ mạnh mẽ ừ một tiếng, nhảy từ trên xuống, nhìn về phía bà xã của mình: "Đến đây, trèo lên đi."

Chu Túy Túy trèo tường cũng không quá giỏi, giãy giụa hai lần vẫn không lên được. Cuối cùng, vẫn là Thẩm Nam trực tiếp đỡ người ngồi lên vai mình, mới giúp cô trèo lên được. Chu Túy Túy nhìn người ở phía dưới mình, có một loại cảm động không nói lên lời.

Hai người trèo tường vào trường, vì là cuối tuần, trong trường không có ai.

Bọn họ cứ như vậy không kiêng nể gì mà đi dạo trong trường, nơi đến đầu tiên, chính là lớp học của Thẩm Nam.

Ở tầng năm.

Khi Chu Túy Túy leo lên tầng ba đã hơi mệt, mới hé miệng thở dốc, Thẩm Nam đã ngồi trước mặt cô: "Lên đây."

"Em có thể leo lên được."

Thẩm Nam ừ một tiếng, kéo người lên lưng mình, cõng cô: "Anh biết, nhưng anh muốn cõng em đi lên."

Chu Túy Túy ngẩn ra, vùi đầu vào cổ anh, cọ cọ, âm thanh mềm mại: "Cảm ơn."

Cô duỗi tay ôm cổ Thẩm Nam, không biết nói cái gì để biểu đạt tâm tình của mình. Thẩm Nam, người đàn ông này, làm người ta ngạc nhiên quá mức.

Bởi vì để ý quan hệ bạn cấp ba của anh với một người con gái khác, anh liền dắt cô đến trường học để cùng nhau trải nghiệm, để cho cô là bạn cấp ba của mình, cảm nhận cuộc sống lúc đó. Anh dùng một cách đặc biệt để nói cho cô, chỉ cần cô muốn, cô muốn thân phận gì, cô liền có thân phận đó, không cần hâm mộ người khác.

Em muốn, anh liền cho em.

Thẩm Nam khẽ cười, cõng người đi lên cầu thang, không hề có áp lực gì.

Anh ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Hôm nay làm bạn học của anh một ngày, thế nào?"

"Được." Chu Túy Túy cười đồng ý: "Là bạn học bình thường sao?"

Thẩm Nam nhướng mày, nắm đùi cô hỏi: "Bạn học bình thường có thể như vậy sao?"

Anh chỉ chính là cõng người.

Chu Túy Túy cố ý hiểu sai ý của anh, ừm một tiếng: "Nếu bạn học bình thường bị thương ở chân, bạn học nam cùng lớp chẳng lẽ không cần giúp đỡ?"

Thẩm Nam: ".... Anh chỉ giúp bạn học bình thường là Chu Túy Túy thôi."

Nghe vậy, Chu Túy Túy không nhịn được mà nở nụ cười, cúi đầu, nhìn gáy của Thẩm Nam, không nhịn được, nhẹ nhàng cắn một cái, thân hình Thẩm Nam cứng đờ, ổn định tâm tình: "Bạn học bình thường này, bạn đang làm gì vậy?"

Chu Túy Túy cười, vươn đầu lưỡi nghịch ngợm liếm tai anh, dán sát vào nhẹ nhàng nói: "Bạn học nữ muốn hôn anh, có thể chứ?"

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ma Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện