Lang Hoặc

46: Nhìn Ra Sự Việc


trước sau

Advertisement


Nơi diễn ra trận đấu kiếm được sắp xếp tại một cung thể thao, cũng là nơi huấn luyện tư nhân của Charlie.

Charlie sớm đã thay đổi trang phục bảo hộ đấu kiếm, thanh kiếm hắn cầm trên tay không giống những loại kiếm thông thường khác, trên chuôi được nạm đầy kim cương, đó là thanh kiếm thuộc về riêng gia tộc Charlie.

Từ đầu đến cuối, Cảnh Tình đều không coi hắn ra kí lô gam nào, lúc Charlie thấy Cảnh Tình không thay đổi trang phục, cũng không cầm kiếm, hắn rất ngạc nhiên.

"Tôi không thích dùng kiếm, còn có bộ đồ đó quá xấu xí!"
Nghiêm Yên giúp cô mang cái ghế lại, Cảnh Tình ngồi đường hoàng, phảng phất nhìn xuống Charlie đang đứng trước mặt.

Sự chèn ép tâm lý trong vô hình, làm lòng Charlie dâng lên cảm xúc khó chịu.

"Vì không để cho người khác nói tôi ức hiếp một cậu bé, tôi sẽ không dùng kiếm, cũng không mặc đồ bảo hộ, để vậy đánh với cậu!"
"Tôi cũng lần đầu tiên gặp một quý cô phí khách như cô, nhưng cô như vậy lại khiến tôi trông rất khó coi."
Charlie ném thanh kiếm trong tay đi.

Đứng hiên ngang, hai nắm đấm nắm lại thật chặt.

"Đã vậy, tôi cũng không dùng kiếm, dùng hai nắm đấm này để quyết đấu với cô!"
Cảnh Tình không nhanh không chậm đứng dậy.

"Chịu thua đi, cậu trai trẻ! Cậu không đánh lại tôi đâu!"
Ánh mắt lạnh như băng quét nhìn gương mặt hắn, Charlie bất giác nuốt nước bọt.

"Tôi không cho rằng cô có thể chiếm được bất kỳ thế thượng phong nào!"
Charlie kiên định nói.

"Trước tiên cho tôi gặp mặt cô ấy! Tôi mới đánh với cậu!"
Cuộc quyết đấu này với Cảnh Tình mà nói cơ bản không hề có ý nghĩa, cô chỉ cần mang người của cô rời đi, không cần nhứt thiết phải chơi trò chơi với cậu chủ nhỏ này.

Charlie cảm thấy lòng tôn nghiêm của mình bị vũ nhục, đó là chuyện một quý tộc như hắn không thể nào dễ dàng tha thứ, một đấm xuất ra, hướng Cảnh Tình đánh tới.


Vốn tưởng một kích này sẽ đánh trúng, Cảnh Tình quá quen thuộc chẳng qua chỉ hơi nghiêng đầu, bàn tay nhẹ nhàng đẩy quyền hắn chệch hướng, dùng sức bắt lại, kéo hắn qua một bên, thân thể Charlie bị một lực vô hình dẫn dắt, xém chút đứng không vững, té ngã xuống đất.

Hắn lấy làm kinh hãi, bởi vì cô gái rất đỗi bình thường trước mắt này lại có sức lực lớn như vậy không hợp với lẽ thường.

Nhưng ngay lúc hắn sắp ngã xuống, trong nháy mắt Cảnh Tình kéo hắn lại, để hắn lấy lại thăng bằng.

"Tôi đã nói, cậu không đánh lại tôi!"
Cảnh Tình đẩy hắn về lại chỗ cũ.

Hai mắt nhìn bốn phía, muốn biết hắn có mang Tiểu đà điểu đến không.

Lão quản gia đỡ Tư Minh Vi ngồi lên xe lăn, đợi chắc chắn tất cả đã thỏa đáng, mới chậm rãi sau lưng đẩy cô đi.

Lần đầu tiên ngồi xe lăn, Tư Minh Vi cũng không quen, thậm chí cảm thấy có loại cảm giác bất lực, cô cũng chưa yếu ớt đến mức cần xe lăn thay cho việc đi bộ.

Lại viết ý kiến ra giấy.

"Cô Tư, khí trời thật không tồi, cô thấy đúng không.

Thân thể cô vẫn còn rất yếu, xe lăn tất nhiên cần phải có!"
Đối mặt trước ánh nhìn từ tính của lão quản gia, Tư Minh Vi cũng không biết phải phản bác thế nào.

Lần đầu có thể nhìn bao quát rõ hình dạng bên ngoài tòa kiến trúc, chúng mang đến cho cô ảo giác đây là một tòa lâu đài.

Quả nhiên, bối cảnh Charlie rất khủng khiếp.

"Haha, cô Tư, cô muốn đi đến đâu?"
Tư Minh Vi quay đầu, suy nghĩ, viết ra trên giấy đi đâu cũng được.

Rồi viết thêm nơi nào trên hòn đảo là nơi vui nhất?
"Cô Tư, thật ra hòn đảo này cũng không phải rất rộng, dù sao cũng chỉ là một thị trấn nhỏ bé, nhưng là lãnh địa thuộc về gia tộc Charlie, vì lo nghĩ cho thân thể cô, vẫn là đừng vào thị trấn.


Tôi đưa cô đi xem chỗ bình thường thiếu gia hay luyện tập đi."
Lão quản gia vừa nói liền đẩy xe lăn về trước.

Tư Minh Vi thấy có chút kỳ quặc, tại sao muốn mang cô tới chỗ bình thường Charlie hay ở, những lời này nghe cứ thấy là lạ.

Nhưng trong đầu cô cũng không nghĩ ra được chỗ nào khác để đi.

Thấy thiếu gia nhà mình bị vũ nhục, mấy tên vệ sĩ lại không nhịn được muốn động thủ.

Nhưng bị Charlie ngăn lại.

"Tôi đã quá xem thường cô!"
Charlie hơi trấn định, khôi phục tác phong thân sĩ của hắn, giáo dưỡng của gia tộc mà hắn tiếp nhận nói cho hắn, bất luận rơi vào hoàn cảnh nào, đối diện trước thất thế hay là thuận lợi đến đâu, cũng không thể để mất đi phong độ, bao gồm cả sự tỉnh táo, không thể tùy ý tức giận.

Cảnh Tình không tập trung, Tiểu đà điểu không có ở đây, vậy là đang ở trong nhà lớn của hắn.

Cau mày, chỉ cần vừa nghĩ đến giờ phút này Tiểu đà điểu đang ở chỗ của tên này, trong lòng cô liền phiền táo.

Quả nhiên, cô vẫn không thể ngăn cản bản thân tưởng tượng tháng vừa rồi gặp gỡ tên đàn ông này, Tiểu đà điểu đã phát sinh chuyện gì với hắn.

Bằng không, vì sao hắn lại cố chấp với Tiểu đà điểu đến vậy.

Cũng trong cái chớp mắt phân tâm này, Charlie liền tấn công tới, nắm đấm không chệch hướng đánh lên gương mặt Cảnh Tình, Cảnh Tình kịp thời né tránh, nhưng đối phương bất ngờ quét chân phải về hướng hạ bàn của cô, cô cũng không muốn có nhiều dây dưa rễ má với tên quý tộc Châu Âu này, cho nên không muốn gây tổn hại tới hắn, vì vậy thân hình lui ra sau.

Nào ngờ đối phương từng bước ép sát, bên trái lên quyền sượt qua má của cô.

Hướng bên phải gương mặt cô có một dấu hồng hồng, Cảnh Tình đưa tay chạm lên.

"Tấn công lên mặt phụ nữ, cũng không phải tác phong của một thân sĩ!"
Nghiêm Yên vừa định tiến lên, bốn năm cây súng sau lưng liền hướng về cô.


Cô ngẫu nhiên đứng yên, trong lòng đem mấy người này ra mắng một trăm tám mươi hiệp.

"Trên chiến trường không phân biệt giới tính!"
Charlie khí thế hùng hổ dọa người.

"Nói tôi biết, cậu thích cô ấy, cô ấy biết không?"
Cảnh Tình thăm dò, ánh mắt nhìn chăm chú biểu cảm Charlie, muốn nhìn ra chút gì.

Quả nhiên, gương mặt Charlie thoáng qua do dự.

"Dĩ nhiên! Angel là món quà thượng đế đã ban tặng cho tôi, chỉ tôi mới có thể xứng đôi với cô ấy!"
"Chà...!mấy lời này nghe sao mà quen tai!"
Trong đầu cô thoáng qua ảo giác, thiếu chủ nhà Lưu Nguyệt hình như cũng có kiểu cách nói chuyện giống với tên tiểu tử trước mặt này.

"Tôi thấy thượng đế của cậu nhầm lẫn rồi, Tiểu đà điểu không thể nào yêu cậu được! Tôi đoán cô ấy cơ bản không hề biết cậu muốn kết hôn với cô ấy, tôi nói đúng chứ?"
Cảnh Tình tự tin nói, đồng thời quan sát biến hóa vi diệu của cậu trai trẻ trước mặt.

"Angel tuyệt đối sẽ lấy tôi!"
Không thể thỏa hiệp, không thể để cô ta dọa dẫm, bởi vì giờ phút này hoàn cảnh diễn ra hơi chút bất ngờ, hắn không ngờ Cảnh Tình sẽ đoán ra chân tướng sự việc.

"À? Tôi rất muốn biết cô ấy sẽ có biểu cảm như thế nào, nếu tôi chiến thắng trận quyết đấu này, sau đó cho Tiểu đà điểu biết cậu muốn kết hôn với cô ấy.

Cô ấy có lẽ rất cảm kích ơn cứu mạng của cậu, xem cậu là ân nhân, còn cậu lại lừa dối cô ấy! Để cho tôi suy nghĩ, cô ấy nhất định sẽ rất tức giận đi, sau đó không để ý tới cậu!"
Cảnh Tình dẫn dụ từng bước, rất hài lòng trước biến hóa của Charlie, cô biết suy đoán của mình không sai, cậu trai trẻ bắt đầu hoảng hốt.

"Hai cô gái ở bên nhau sẽ không có được hạnh phúc...!tôi có thể cho cô ấy một cuộc sống, một tương lai tốt đẹp hơn gấp nhiều lần!"
Charlie bỗng ngẩng đầu.

"Nhạt nhẽo, không luận giữa đàn ông hay đàn bà, những lời lẽ thường thấy về trai gái này của loài người quá vô vị.

Có điều là cô ấy không hề yêu cậu! Dù có được cuộc sống tốt đẹp hơn, tương lai tốt đẹp hơn, nhưng sao có thể bằng được hai người yêu nhau răng long đầu bạc!"
Cảnh Tình lộ ra ánh mắt thâm tình, một ánh mắt biểu đạt một sự thật, rằng Tư Minh Vi là ở tại nơi đó.

Ở đây là? Tư Minh Vi nhìn cánh cửa trước mặt, hình như là một cung thể thao.

Bên trong truyền ra âm thanh.


"Đây là nơi thiếu gia dùng để huấn luyện và rèn luyện, từ nhỏ thiếu gia đã tiếp nhận huấn luyện đánh kiếm, đương nhiên cùng với nhiều chương trình học tập khác."
Lão quản gia kiên nhẫn giải thích.

Tư Minh Vi viết: Có thể cho tôi vào xem thử không?
"Đương nhiên rồi, cô Tư, tôi sẽ dẫn cô vào."
- --
Ở Lang tộc.

Cảnh Kỳ ngồi một mình trên giường.

Có thị nữ tiến vào báo cáo.

"Vương phi, vương gia nói khoảng thời gian này sẽ ở nhân giới giải quyết công việc, sợ rằng không về được..."
Thị nữ e sợ vương phi mất hứng, dù sao vương phi và vương gia ân ái như vậy.

"Ngươi lui xuống đi!"
Cảnh Kỳ nhàn nhạt nói một câu.

Thị nữ nghĩ trong đầu vương phi quả nhiên là mất hứng.

Đợi thị nữ đi xa, trước mắt Cảnh Kỳ đột nhiên thoáng hiện lên huyễn ảnh, từ cách ăn mặc hẳn là của loài người.

"Tham kiến vương phi điện hạ!"
Tên đàn ông cung kính nói, lại quỳ xuống hành lễ.

"Miễn lễ, Cảnh Diệt Cảnh đại nhân gần đây ở nhân giới làm những gì?"
"A...!vương phi...!điện hạ..."
Tên đàn ông rụt rè e sợ, không muốn trả lời câu hỏi này.

"Nói!"
Cảnh Kỳ thay đổi nét mặt, cất cao giọng.

Tên đàn ông bị dọa sợ, đành phải nói ra sự thật.

"Khải bẩm vương phi đại nhân, Cảnh đại nhân gần đây luôn bên cạnh Shura vương của Shura giới...".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện