Làm Nũng Trong Lòng Anh

Kề tai nói nhỏ


trước sau

EDITOR: JIN XUAN

Mặc kệ táo ngọt hay không thì những lời này, là ngọt đến trong lòng Tạ Tùy.

Tạ Tùy tựa người vào cửa sổ, vô cùng hưởng thụ nhìn Tịch Bạch ăn táo.

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thanh nhã một ngụm nhỏ lại một ngụm nhỏ nhai thịt quả. Nếu đổi là hắn thì chỉ cần hai ba ngụm đã có thể giải quyết xong cả quả.

Hắn suy tư, cảm thấy con gái vẫn luôn không giống với con trai, ăn cái gì cũng từ từ, đi đường cũng chậm rì, cũng vì chậm, cho nên mới tinh tế như vậy ——

Cặp mắt quả hạnh, mũi thon thon, đôi môi hồng phấn nộn... Thật sự rất ngoan rất ngoan.

Tạ Tùy cứ yên lặng ngắm nhìn cô, nhìn đến mức làm cô có chút không tự nhiên.

"Cậu đừng đứng ở chỗ này nữa, mau trở về đi."

Tạ Tùy nghiêng đầu nhìn các bạn học trong lớp, bọn họ nhìn có vẻ như là đang đọc sách đang học tập, nhưng thật ra ánh mắt dù vô tình hay cố ý vẫn bay tới bên cửa sổ, nhiều chuyện chú ý tới nhất cử nhất động của hai người.

Tạ Tùy ghé sát vào tai cô, giảm thấp âm lượng nói: "Sao vậy, tôi ở chỗ này làm cậu mất mặt?"

Giọng nói của hắn vừa ôn nhu vừa dịu dàng, lại có chút khàn khàn.

Tịch Bạch nghiêng đầu bắt gặp được đôi mắt thâm thúy của hắn, đôi mắt đó như đang câu dẫn người, chứa ý cười, phong lưu lại đa tình.

Cô không dám nhìn vào mắt hắn nữa, nhỏ giọng nói: "Đừng mẫn cảm vậy mà, tôi không có nghĩ như thế."

Nhìn bộ dáng ủy khuất của cô nàng, tâm Tạ Tùy đã muốn tan chảy, khóe môi hắn có ý cười: "Được, tôi không nói những lời này nữa."

Chỉ cần cậu không thích, tôi đều sửa.

Quả táo rất lớn, Tịch Bạch ăn không hết được, miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm cuối cùng, còn dư non nửa quả, Tạ Tùy xòe tay ra: "Giúp cậu ném."

Tịch Bạch đưa táo cho hắn, hắn cầm lấy rồi bất ngờ đưa vào miệng cắn một ngụm to.

Trong trẻo nhiều nước, ngọt ơi là ngọt.

Tịch Bạch thấy hắn không hề cố kỵ ăn quả táo cô từng cắn qua, mặt đỏ lên: "Này! Cậu làm gì vậy!"

"Lãng phí."

Tạ Tùy cong cong miệng, bước tới thùng rác đặt ở cuối hành lang.

Khi hắn lần nữa đi bộ trở lại, thấy được Trần Triết Dương đang nổi giận đùng đùng đi tới.

Trần Triết Dương hiển nhiên là không còn kiểm soát được cảm xúc, sắc mặt vô cùng không tốt, đi đến bên cửa sổ chất vấn Tịch Bạch: "Bạch Bạch, vé xem phim là sao thế này, tại sao người đến lại là Tịch Phi Phi? Có phải cô ấy đoạt phiếu của em không?"

Tịch Bạch sợ ảnh hưởng tới các bạn học, vì thế ra khỏi phòng, nói với Trần Triết Dương rõ ràng: "Là em cho chị ấy."

"Không phải em đã đồng ý với anh sẽ tới sao, vì sao lại lật lọng!"

Trần Triết Dương có chút chịu không nổi với thái độ của Tịch Bạch đối với mình, trong quá khứ rõ ràng là một cô bé thật dịu ngoan nghe lời, vì sao giờ biến thành cái dạng này.

"Trần Triết Dương, em chưa từng đáp ứng anh cái gì cả." Tịch Bạch hạ giọng nói: "Em biết anh thích Tịch Phi Phi, cho nên đưa phiếu cho chị ấy, thành toàn hai người, cũng hi vọng về sau anh đừng tới dây dưa cùng em."

Trần Triết Dương cuống quít giải thích: "Bạch Bạch, em hiểu lầm, anh chưa từng nói qua là anh thích chị em, kỳ thật lần này trở về, anh cảm giác mình giống như đối với em..."

Lời cậu còn chưa dứt, cả người đều bị lật ngược ra sau.

Quay đầu, nhìn đến sắc mặt lạnh lùng của Tạ Tùy.

Tạ Tùy giữ chắc bờ vai của cậu, xoay người đặt cậu bên cạnh ban công lầu ba, ánh mắt giận dữ: "Tôi đã nói, cậu phải cách xa cô ấy, cho rằng lão tử đùa giỡn với cậu?"

Nửa người Trần Triết Dương sắp rớt ra khỏi ban công, cậu gắt gao cầm tay Tạ Tùy, kinh sợ, lạnh run, sợ hắn ra tay ác độc, đẩy cậu xuống.

Tịch Bạch cũng sợ hãi, rung giọng nói: "Tạ Tùy, như vậy quá nguy hiểm!"

Mặt Tạ Tùy không thay đổi, nhìn chằm chằm Trần Triết Dương, trong con ngươi lộ ra mũi nhọn buốt thấu xương có thể làm cho cậu ta nửa đêm tỉnh mộng run run một đời.

Tịch Bạch nắm lấy tay hắn, khẩn cầu: "Buông ra, được không?"

Tạ Tùy cảm nhận được sự sợ hãi của cô, hắn không muốn dọa đến cô, vì thế miễn cưỡng kéo Trần Triết Dương lại.

Trần Triết Dương đang định thả lỏng, Tạ Tùy lại nắm chặt cổ áo cậu, rất có uy hiếp vỗ nhẹ nhẹ gương mặt cậu, gằn giọng nói từng từ: "Cậu cẩn thận một chút."

Hắn nói xong liền buông Trần Triết Dương ra, rời đi.

Trần Triết Dương đứng tại chỗ một hồi lâu, hai má trắng bệch mới dần dần khôi phục huyết sắc, quay đầu phẫn nộ nói: "Đồ điên gì đây, Tiểu Bạch, tại sao em dây dưa cùng một chỗ với loại rác rưởi này."

Tịch Bạch vốn cảm thấy cậu bị khi dễ cũng rất đáng thương, nhưng mà nghe cậu nói như vậy, bỗng nhiên quay đầu, thốt lên ——

"Cậu ấy không phải rác rưởi."

Cô không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Trần Triết Dương, toàn thân tức giận xoay người trở về phòng học, đóng chặt cửa sổ lại.

**

Lễ Giáng Sinh năm nay, tuyết lại rơi, hoa tuyết nho nhỏ, bay lả tả giống như lông ngỗng, vô cùng dày đặc, làm ướt sũng ngã tư đường bên cạnh, nhưng chỉ trong chốc lát là mất đi.

Ở Giang Thành vốn tuyết rơi không nhiều, tan học, học sinh toàn trường đều hưng phấn, đeo balo gào thét vọt vào trong màn tuyết lớn.

Ân Hạ Hạ lôi Tịch Bạch và mấy cô gái chạy ra cổng trường, đi đến vườn hoa, tuyết chỗ này có thể chồng chất lên cao, trên bụi cây hiện lên một tầng tuyết mỏng manh.

Xung quanh có rất nhiều người lấy điện thoại ra, hướng lên bầu trời chụp ảnh.

Xa xa, xe đạp của Tạ Tùy ngừng lại, nhìn thiếu nữ trong vườn hoa.

Ngọn tóc cô đọng vài miếng hoa tuyết thuần trắng hình thoi, cô cởi bao tay lông xù ra, dùng lòng bàn tay đỡ lấy tuyết, đáy mắt tràn đầy kinh hỉ.

"Nếu có thể đắp người tuyết thì thật tuyệt." Tịch Bạch cảm khái nói: "Lần cuối cùng đắp người tuyết, đã là..."

Cô suy nghĩ rất lâu, giật mình nhớ tới, đã là kiếp trước rồi. Đêm đó, cô và Tạ Tùy cùng nhau dựng lên một đống tuyết không ra hình thù gì rồi dùng nhánh cây làm tay cho nó.

Dưới bầu trời đầy tuyết rơi, hai tay Tịch Bạch tạo thành chữ thập hứa nguyện, hi vọng cuộc sống về sau bình an trôi chảy, ngọt ngào đẹp đẽ.

Ba ngày sau, cô ngoài ý muốn mất mạng.

Người tuyết còn chưa có tan đi...

...

Trong lúc Tịch Bạch trầm tư, Ân Hạ Hạ dùng bàn tay dính đầy tuyết sờ soạng mặt cô: "Nghĩ gì mà say mê đến vậy."

Tịch Bạch hạ thấp người, nâng lên một đống tuyết: "Tớ suy nghĩ, có thể đắp người tuyết không?"

Ân Hạ Hạ nói: "Khẳng định không đứng dậy nổi, tuyết này không đủ lớn."

"Nếu cả đêm hôm nay rơi tuyết, ngày mai nhất định có thể."

"Ai biết được, nói không chừng chút nữa tuyết sẽ ngừng."

Tịch Bạch tươi sáng cười: "Nếu ngày mai còn tuyết rơi, tớ muốn đắp người tuyết thật lớn."

Bên cạnh có người thấp giọng khẽ lẩm bẩm nói: "Ngây thơ."

Tịch Bạch quay đầu, chỉ nhìn thấy xe của Tạ Tùy vụt một phát bay ra ngoài.

Bóng dáng cao ngất của hắn biến mất trong trời tuyết mờ mịt.

Tịch Bạch bĩu bĩu môi, lòng nói chính hắn mới là một tên con nít, giả bộ lạnh lùng cái gì.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tịch Bạch rời giường nhìn bên ngoài cửa sổ đã trắng xoá một mảnh, trên ngã tư đường, tuyết bị gạt qua hai bên đường, chồng chất lên nhau.

Xem ra tuyết thật sự rơi cả một đêm!

Tịch Bạch đẩy cửa sổ, gió lạnh ùa vào thổi tan ấm áp trong phòng, cô lấy lại tinh thần, sửa soạn xong liền ra khỏi cửa.

Trước tòa nhà dạy học, có không ít học sinh tụ tập, líu ríu nghị luận, mỗi một tầng lầu cũng có rất nhiều người đang đứng, tò mò thăm dò bên dưới, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Tịch Bạch đã đỗ xe đạp xong, lúc trở về, chen vào trong đám người, phát hiện trong bồn hoa nhỏ trước tòa nhà, lại có một người tuyết đáng yêu, cao xấp xỉ nửa mét.

Người tuyết làm theo hình dạng con cún lớn, cái đầu bẹp ở trên vóc người tròn vo, hai con mắt đen tuyền dùng hai hòn đá thay thế, miệng là một nhánh cây nhỏ thẳng tắp, trên gáy còn đắp một tấm khăn quàng cổ màu đen.

"Ai làm vậy, lại ở trong này nặn người tuyết?"

"Bất kể là ai, đúng là nhân tài!"

"Ha ha ha, người tuyết lớn như vậy, không biết làm hết bao lâu, chắc lúc trời còn chưa sáng đã đến trường học."

...

Lúc Tịch Bạch ngẩn ngơ nhìn người tuyết, Ân Hạ Hạ đi đến bên cạnh, vỗ nhè nhẹ bờ vai cô: "Ha ha, ngày hôm qua cậu nói muốn đắp người tuyết, hôm nay liền có người tuyết ở chỗ này chờ cậu."

Tịch Bạch thản nhiên nói: "Người tuyết ai cũng có thể làm được, chớ tự mình đa tình."

"Đúng thế, cậu xem người tuyết này, đắp quá xấu nha, đây là cái gì vậy."

Tịch Bạch đi lên cầu thang, cuối cùng lại quay đầu ngắm nhìn người tuyết màu trắng không rõ con gì kia, nói: "Giống con chó."

Có vài phần rất giống với mặt dây chuyền con chó lớn gắn trên móc khóa mà Tịch Bạch đưa cho Tạ Tùy.

Tiếng chuông vào tiết reo lên, Tùng Dụ Chu đi vào phòng học, phủi phủi tuyết trên chiếc khăn quàng cổ màu đen, quấn lên trên cổ Tạ Tùy, cái lạnh làm cho hắn giật mình một cái ——

"Muốn chết?"

"Tốt bụng giúp cậu nhặt khăn quàng cổ về, còn không mau biết ơn."

Tạ Tùy thản nhiên nói: "Không phải của tôi."

Tùng Dụ Chu cười hì hì nói: "Cái khăn quàng cổ này rõ ràng là của cậu, tớ sao có thể nhận lầm?"

Tạ Tùy lấy cái khăn quàng đã đông cứng xuống, vỗ vỗ đầu Tùng Dụ Chu: "Mẹ nó, cậu xen vào việc của người khác."

**

Buổi chiều, chủ nhiệm lớp gọi Tịch Bạch vào văn phòng, vừa vặn giám thị cũng có mặt, trên bàn trà khói lượn lờ, dường như chờ đã lâu.

Tịch Bạch không hiểu nhìn chủ nhiệm lớp: "Thầy Lương, tìm em có việc sao ạ?"

Chủ nhiệm lớp thầy Lương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: "Kỳ thật, là giám thị Tần tìm em, thầy ấy có chuyện muốn nói với em."

Giám thị Tần đi đến máy nước, rót một ly nước ấm đưa cho Tịch Bạch.

"Cám ơn thầy Tần."

Giám thị Tần và thầy Lương trao đổi một chút ánh mắt, sau đó nói: "Là như vậy, Tịch Bạch, lần trước tham gia tranh tài, em cùng bạn học Tịch Phi Phi đoạt được giải nhất, trường học chuẩn bị muốn phát thưởng tiền cho em, 5000 tệ."

Tịch Bạch kinh hỉ nói: "Cảm ơn thầy."

Lời nói kế tiếp, có lẽ khó mở miệng, giám thị Tần nháy mắt về phía chủ nhiệm lớp Lương.

Nhưng mà lão Lương mắt nhìn mũi mũi xem tâm, đứng ở bên cạnh bàn không nói một lời.

Tịch Bạch thấy bộ dáng muốn nói rồi lại thôi của ông, liền hỏi: "Thầy Tần còn muốn nói gì nữa ạ?"

"A, là như vậy..."

Giám thị Tần trong lòng thầm mắng lão Lương vài câu, dừng một chút, rốt cục vẫn phải nói thẳng bẩm báo: "Mặc dù là em và Tịch Phi Phi hợp tác biểu diễn tiết mục, nhưng Bộ Giáo Dục đối với hạng mục cộng điểm đại học rất nghiêm khắc, cho nên thành tích lần này... chỉ có thể cộng điểm cho một người."

Tịch Bạch đã hiểu giám thị Tần tìm cô đến nói chuyện gì, ý là muốn dùng 5000 tệ cái gọi là "tiền thưởng" này để mua cộng điểm thi đại học của cô.

Cô buông chén nước, sắc mặt chìm xuống: "Thầy Tần, nếu thầy đã xem qua trận biểu diễn này, thì nên biết, lấy được hạng nhất rốt cuộc là nhờ vào vũ đạo của Tịch Phi Phi hay là đàn violoncello của em."

"Cái này..." Giám thị Tần chột dạ nói: "Tịch Bạch, tuy rằng đúng là nhờ đàn violoncello, nhưng em cũng không thể kiêu ngạo như vậy, hai người phối hợp biểu diễn, tất cả mọi người đều có công lao, không phải sao?"

Tịch Bạch dựa vào lời ông nói: "Thầy nói đúng, nếu hai người đều có công lao, vì sao chỉ cho Tịch Phi Phi thêm điểm? Hơn nữa chị ấy còn đã đáp ứng em, cộng điểm là của em."

"Các em ước định bằng miệng, không tính. Tịch Phi Phi là chị của em, em cũng biết, em ấy bị bệnh, mấy năm nay vẫn đang kiên trì đấu tranh, sao em có thể không biết xấu hổ mà tranh giành cộng điểm với em ấy?"

"Bởi vì chị ấy có bệnh, em nên nhường cho chị ấy sao?"

"Đương nhiên."

Tịch Bạch nhìn giám thị làm ra vẻ chuyện hiển nhiên, đột nhiên cái gì cũng không muốn nói.

Ông là cùng một dạng với những người kia, cảm thấy Tịch Phi Phi đáng thương, bởi vì đáng thương, chị ta liền có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt thứ thuộc về người khác.

"Thầy Lương, thầy nghĩ như thế nào?"

Tịch Bạch gửi hy vọng vào chủ nhiệm lớp của mình, lão Lương lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Thầy đương nhiên hi vọng em có thể thi đậu đại học, nhưng mà Tịch Bạch, thầy tin tưởng năng lực của em, không cần cộng thêm cái điểm đó, em cũng khẳng định có thể thi đậu trường đại học trọng điểm."

"Thầy Lương!"

Giám thị Tần ngắt lời: "Được rồi, Tịch Bạch, em không nên nói nữa, chuyện này đã quyết định."

"Thầy Lương, cũng bởi vì chị ấy sinh bệnh, cho nên trường học có thể phóng túng tất cả hành vi của chị ấy sao? Sự kiện An Khả Nhu bị người truy tìm trước đó, còn có vụ em mất đàn violoncello, bao gồm cả việc cộng điểm lần này, đều là như vậy..."

Tịch Bạch cũng là bị buộc nóng nảy, miệng không đắn đo, trầm giọng chất vấn: "Trường học còn muốn bao che chị ấy tới khi nào?"

Giám thị Tần biến sắc: "Thầy không hiểu em đang nói cái gì, trường học công bằng với mỗi một học sinh!"

"Thật sự công bằng sao."

Tịch Bạch tức giận nói: "Các thầy làm như vậy, sẽ chỉ làm cho Tịch Phi Phi lún càng
sâu, các thầy là kẻ cầm đầu đẩy chị ấy vào tình cảnh vạn kiếp bất phục."

(*)万劫不复 – Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

"Em nói bậy bạ gì đó! Không biết lớn nhỏ, ngay cả tôn ti trật tự tôn trọng thầy cô cũng không biết, ra ngoài!"

Tịch Bạch bị không khí nặng nề trong văn phòng làm nghẹn đến mức không thở nổi, cô phẫn nộ tông cửa xông ra.

Cô đầu nặng chân nhẹ đi vài bước, chủ nhiệm lớp cũng đuổi theo, muốn an ủi cô.

"Tịch Bạch, hai ngày nay trường học họp nghiên cứu chuyện này, nội tâm thầy đương nhiên không nguyện ý, bởi vì thầy biết, chiến thắng kia là em mang về."

Tịch Bạch trong lòng rất khó chịu: "Thầy Lương, thầy không cần nói nữa."

Làm chủ nhiệm lớp của Tịch Bạch, thầy Lương không có quyền nghi ngờ đối với quyết định của lãnh đạo trường học.

"Văn kiện trình báo đã đệ đến Bộ Giáo Dục, hai ngày nữa sẽ có một tiết mục thăm hỏi Tịch Phi Phi, đến lúc đó Bộ Giáo Dục sẽ phái lãnh đạo xuống khảo sát, chủ yếu... Tịch Phi Phi là người phát ngôn của trường học chúng ta, lời nói của em ấy càng có ảnh hưởng lớn tới xã hội, có thể giúp trường tuyên truyền."

Tất cả những lời chủ nhiệm lớp nói, Tịch Bạch đều hiểu.

Thân phận bệnh nhân máu trắng của Tịch Phi Phi là giấy thông hành giúp chị ta thuận lợi chiến thắng suốt cả cuộc đời.

Mà trường học cũng đang lợi dụng tờ giấy thông hành này để mưu cầu lợi nhuận.

Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tịch Bạch, bất đắc dĩ thở dài: "Tịch Bạch, chuyện này thầy cũng không biết nên nói như thế nào... Bây giờ em còn nhỏ, không hiểu, trên đời có rất nhiều chuyện không có cách nào thay đổi, chúng ta chỉ có thể thỏa hiệp."

Tay Tịch Bạch giấu trong túi, siết thật chặt, móng tay đâm sâu vào trong da thịt.

Cả người nhịn không được từng đợt run rẩy, phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh...

Cho nên, trở lại một lần, có một số việc thật sự... vĩnh viễn cũng không có cách nào để thay đổi sao, cô học so với quá khứ càng thông minh, cũng càng cố gắng, nhưng chẳng lẽ cô vẫn như trước không có cách nào thay đổi vận mệnh của mình?

Cả đời của cô đều phải sống dưới bóng ma Tịch Phi Phi?

Không, cô không cam lòng, cũng không muốn thỏa hiệp!

Tịch Bạch giận dữ rời đi, đi qua sân thể dục, quả bóng rổ màu đỏ thẫm chậm rãi ung dung lăn đến bên chân cô.

Cô nghe được một tiếng huýt sáo trong trẻo liền ngẩng đầu, chỉ thấy mấy nam sinh vẫy vẫy tay với cô, Tạ Tùy đứng ở trong bọn họ, dựa vào cột bóng rổ.

Dưới ánh mặt trời, hắn có hơi nâng cằm lên.

Hắn mặc bộ quần áo bóng rổ màu đen ngắn tay, nhướng mày lười biếng cười, nét lạnh lùng bên hàng mi cắt đứt bị ý cười ôn nhu hòa tan, lộ ra vài phần phong lưu.

"Tiểu Bạch, đá đến đây."

Tâm tình Tịch Bạch cực kỳ không ổn, không muốn giúp đỡ bọn họ, mặt trầm xuống đi về dãy phòng học.

Thấy cô lạnh lùng rời đi, Tùng Dụ Chu đồng tình nhìn Tạ Tùy: "Táo cũng đã tặng, người tuyết cũng đã đắp, xem ra đều là không tốt."

Tâm tình vốn không tệ lắm của Tạ Tùy lập tức tan thành mây khói.

Tương Trọng Ninh ném bóng rổ cho hắn, cũng bị hắn giơ tay ngăn lại. Hắn nhặt áo khoác của mình lên, không nói một lời đi qua dãy phòng kia.

Thời gian lên lớp, hành lang không có người, Tịch Bạch nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ, Tạ Tùy đuổi theo ——

"Đứng lại."

Tịch Bạch cố tình không dừng, thậm chí còn không quay đầu nhìn hắn.

Hắn sải hai ba bước dài, kéo cổ tay thon dài của cô lại, trầm giọng nói: "Có biết lúc nãy cậu làm tôi thật mất mặt không."

Nam sinh đều có sĩ diện, trước mặt nhiều người như vậy mà Tịch Bạch trực tiếp không thèm nhìn Tạ Tùy, có vẻ thanh cao lại kiêu ngạo, cũng thật không lễ phép.

Nhưng mà cô ốc còn không mang nổi mình ốc, nhiều chuyện phiền lòng cứ ập tới nhanh như vậy, không còn tâm tư chống đỡ hắn.

"Tạ Tùy, cậu buông tay ra trước đi."

Tịch Bạch dùng lực kéo kéo tay, nhưng mà hắn nắm chặt rất dùng sức, căn bản tránh thoát không được, cô lo lắng kêu: "Tạ Tùy..."

Tạ Tùy nhìn hàng lông mi dưới và ánh mắt nâu lãnh đạm kia của cô, cảm giác trong lòng tựa như bị móng vuốt mèo cào một đường, rịn ra máu.

"Táo rất ngọt đúng không." Tạ Tùy đặt cô sát tường, giọng nói kiềm nén: "Người tuyết cậu cũng rất thích, còn nở nụ cười với nó, vì sao không thể thử thích tôi một lần, cười cười với tôi?"

Tịch Bạch mày nhăn thành gò núi nhỏ: "Tạ Tùy, hiện tại tôi cười không nổi, tôi bề bộn nhiều việc, trong khoảng thời gian ngắn không suy xét bất cứ chuyện tình cảm nào, nếu cậu không như vậy, chúng ta có thể làm bạn."

Tạ Tùy cười lạnh: "Cậu là học sinh cấp ba, trừ học tập, cậu còn có thể bận rộn chuyện gì."

"Tôi nói cậu cũng không hiểu."

"Cậu có thể thử xem."

Tịch Bạch bị hắn làm cho bối rối, cô giương mắt nhìn hắn.

Cửa sổ ở mái nhà lóe ra một sợi ánh sáng chiếu vào gương mặt hắn, mày rậm đen, trong con ngươi mỏng tràn đầy hoang mang.

Tịch Bạch cắn cắn môi, có chút tức giận nói: "Sẽ có một ngày tôi chết, Tạ Tùy."

Âm thanh cô rất thấp rất trầm, lại làm cho đầu quả tim Tạ Tùy run rẩy.

"Tạ Tùy, tôi không muốn chết, tôi muốn sống thật tốt, tự do tự tại sống, đây chính là việc mà tôi hiện tại đang làm..."

Lời cô còn chưa dứt, Tạ Tùy đột nhiên đến gần, chặt chẽ cắn tai trái của cô.

Một cái giật mình lan từ xương cột sống Tịch Bạch đến đại não, cô bất ngờ không kịp tránh, đang mở to hai mắt nhìn, đầu lười mềm mại của nam sinh liếm láp vành tai của cô, gặm nuốt, cắn xé, có chút đau.

Cô đẩy ngực của hắn, lại bị hắn khống chế cổ tay, đặt trên đỉnh đầu.

"Tạ, Tạ Tùy..." Cô vừa thẹn vừa vội, sắc mặt đỏ bừng: "Cậu buông ra..."

Hơi thở nóng của Tạ Tùy trêu chọc vành tai cô, tiếng nói lại lạnh như băng: "Vĩnh viễn, không được nói cái chữ này với tôi."

Cô có thể nhận ra giờ phút này cảm xúc của hắn đã nổ tung, hắn dùng phương thức thô bạo lại ôn nhu như vậy để trừng phạt cô nói ra cái chữ "Chết" này.

"Ai dám tổn thương cậu, tôi làm cho họ xuống Địa ngục."

Tạ Tùy dùng lực nắm chặt cổ tay nhỏ gầy của cô.

Mắt Tịch Bạch đột nhiên đỏ, tất cả ủy khuất trong nháy mắt này không còn nhịn được, chốc lát bùng nổ.

Tạ Tùy thấy bả vai cô run rẩy, hắn thong thả buông lỏng cô ra.

Tịch Bạch cầm tay áo dùng sức xoa xoa khóe mắt đỏ ửng, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chân, vùi mặt vào đầu gối.

"Tạ Tùy, cậu vẫn như vậy..." Giọng cô đứt quãng, khóc nức nở.

Nhìn đến bộ dáng cô khóc, Tạ Tùy cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều bị siết chặt, giống như khí lực toàn thân đều không có chỗ phát, ngăn ở trong người khó chịu đến cực điểm.

Nhẹ không được, nặng cũng không được... Hắn thật sự không biết nên dỗ cô bé này làm sao bây giờ.

"Đừng khóc."

"Không khóc nữa có được không?"

"Tôi năn nỉ cậu mà."

Tạ Tùy chưa từng an ủi qua cô gái nào, càng chưa lần nào thỉnh cầu người khác, nhưng hiện tại, hắn còn muốn quỳ xuống van cô.

Hắn dùng lòng bàn tay lau lau nước mắt cô, kết quả lại thô lỗ lệ cứng rắn lau khuôn mặt cô đến hồng hồng.

"Đau..."

Tịch Bạch quay mặt qua, né tránh bàn tay hắn.

Tay Tạ Tùy ướt sũng đầy nước mắt, qua loa chùi trên quần áo mình, lại đổi mu bàn tay nhẵn nhụi lau nước mắt cho cô.

Thật ra Tịch Bạch không phải bởi vì hắn mới khóc, cô chỉ là quá ủy khuất, Tạ Tùy thình lình xuất hiện trêu chọc cùng những lời nói này của hắn, làm tất cả cảm xúc suy nghĩ của cô đặt chung một chỗ, rốt cuộc không nhịn được.

Tạ Tùy nghiêng đầu nhìn vành tai bên trái của cô, hồng một cách vô lý, còn in dấu răng nhàn nhạt, đều là nhờ vào hành vi "cầm thú" lúc nãy của hắn....

Hắn đau lòng sờ sờ vành tai cô.

Tịch Bạch mẫn cảm run rẩy, theo bản năng né tránh hắn.

"Tiểu Bạch, cậu có thể đánh tôi."

Tạ Tùy nắm tay cô lên, nói năng lộn xộn: "Tôi tuyệt đối không đánh lại."

Bé trai suy nghĩ luôn luôn đặc biệt trực tiếp, cũng rất đơn giản, giống như trong thế giới của bọn họ, nắm đấm có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.

"Khốn kiếp."

Tịch Bạch đứng lên, đập vai hắn một chút.

Cú đấm đó thật ra rất mềm mại, dừng ở trên người hắn không khác gì vỗ nhẹ một chút, dường như, là thể hiện rằng cô tha thứ cho hắn.

Tịch Bạch nghĩ đến buổi tối ngày kia ở bên trong hẻm, hắn đã say thành như vậy, mà lúc hôn cô vẫn còn biết lấy tay cách ra...

Tạ Tùy là tên lưu manh chứa tám cái trứng thối, vừa hung bạo vừa liều mạng.

Nhưng hắn nguyện ý vì cô khống chế hành vi xúc động của mình, cho nên Tịch Bạch cũng sẽ bao dung hắn ngẫu nhiên xấu tính.

"Tạ Tùy, chúng ta tạm thời thử làm bạn tốt, được không?"

"Ừm ừm, như thế nào cũng được." Tâm Tạ Tùy bị nước mắt cô làm đau khổ, tự nhiên cô nói cái gì liền chịu cái đó.

Tịch Bạch đứng dậy muốn rời đi, Tạ Tùy bỗng nhiên giữ chặt vạt áo của cô: "Bạn tốt nhất."

"Cái gì?"

Cặp mắt xinh đẹp của Tạ Tùy yên lặng nhìn cô, lặp lại: "Lão tử từ trước đến nay không kết giao bạn bè với nữ sinh, có thể cho cậu ngoại lệ, nhưng tôi muốn làm người bạn tốt nhất của cậu."

Truyện convert hay : Bá Ái Thành Nghiện: Mục Tổng Giá Trên Trời Tiểu Tân Nương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện