Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Nguỵ Gia


trước sau

Advertisement



Bọn họ đẩy xe chuẩn bị về nhà, còn chưa cưỡi lên xe, đón mặt liền có hai người tới, bước chân Diệp Tuệ không tự chủ được chậm lại, nhìn hai người kia, hốc mắt có chút trướng lên.

Hai người kia không phải ai khác, đúng là ba mẹ Ngụy Nam, nhìn đồ đạc mà bọn họ xách trong tay, hẳn là đi mua hàng tết.
Diệp Chí Phi đã thấy được vợ chồng Ngụy Quốc Thái và Hà Ngọc Trân, cười chào hỏi: “Cô chú, hai người lên phố ạ?”
Vợ chồng họ Ngụy nhìn bọn họ, đều mười phần ngoài ý muốn, Hà Ngọc Trân nói: “Là Chí Phi à, con đây là đến tìm Ngụy Nam? Hôm nay Ngụy Nam phải đi làm, trong nhà cô không có ai sao? Ngụy Hoa cũng không ở nhà? Nha đầu kia đi đâu vậy? Đi, đi, đi lên lầu ngồi đi.”
Diệp Chí Phi cười xua tay: “Không phải, cô, con không phải là đến tìm Ngụy Nam.

Là Ngụy Nam bảo bọn con tìm cô giáo Cù, em trai con muốn học ca hát.”
“Ồ, đúng rồi, việc này chú có nghe Ngụy Nam nhắc tới rồi.” Ngụy Quốc Thái gật đầu, “ Đây là em gái với em trai con à.

Gặp cô giáo Cù chưa?”
Hà Ngọc Trân mỉm cười đánh giá Diệp Tuệ cùng cặp song sinh, mang theo ý cười nói: “Lão Ngụy ông nhìn bốn anh em này này, trông thật sự là một đứa lại càng đẹp hơn một đứa, ba mẹ mấy đứa thật biết sinh.”
Diệp Tuệ cố nén mũi chua xót, gật đầu chào hỏi: “Chào cô chú!” Cặp song sinh cũng lễ phép chào hỏi.
Vợ chồng Ngụy Quốc Thái cứ muốn mời 4 anh em họ lên nhà bọn họ ăn cơm trưa, nhưng mà Diệp Chí Phi nào lại không biết xấu hổ mà đáp ứng chứ, bọn họ nhiều người, lại không có đánh tiếng trước, người ta một chút chuẩn bị cũng không có, liền chối từ nói: “Cô chú, chờ tới tết con đến chúc tết cô chú.”
Hà Ngọc Trân cười nói: “Con thì thường xuyên đến rồi, mấy em gái em trai con là lần đầu tiên đến nha, đến cửa nhà cô rồi mà cũng không vào nhà cô ngồi chút, đây là khinh thường cô chú, chê nhà bọn cô hẹp có phải không? Ngụy Nam thì cứ chạy tới nhà mấy đứa hoài, có phải tối qua ngủ lại ở nhà mấy đứa không, cũng không về đây nè.”

Cảm xúc hiện tại của Diệp Tuệ thật sự không quá thích hợp để đến Ngụy Gia, trước mặt hai người kia, cô đã từng gọi ba mẹ nhiều năm như vậy, bọn họ đối xử với cô như con gái vậy, cô thực sợ mình ở cái nơi quen thuộc ấy sẽ khóc lên.

Nhưng mà cô lại không đành lòng cự tuyệt ý tốt của hai vị trưởng bối, liền cứ mãi cúi đầu không nói chuyện.
Diệp Chí Phi nâng tay nhìn đồng hồ một chút, thấy thời gian còn sớm, liền nói: “Vậy bọn con lên ngồi chút vậy, có điều sẽ không ăn cơm trưa, được chứ?”
Hà Ngọc Trân cao hứng gật đầu: “Được, đi, đi lên lầu với cô.”
Vì thế nên bốn anh em họ đi theo vợ chồng họ Ngụy lên lầu, em gái Ngụy Hoa của Ngụy Nam đang ở nhà nghe radio đọc sách, phát hiện trong nhà có khách tới, nhanh chóng tắt radio, mở to mắt tò mò đánh giá nhìn 4 anh em Diệp gia.
Diệp Tuệ yên lặng nhìn nhà Ngụy Nam, không giống với nhà cô giáo Cù, trong nhà Ngụy Nam sáng sủa sạch sẽ, thủy tinh rõ ràng là mới vừa lau gần đây, mạng nhện trên trần cũng quét không còn một mảnh, Diệp Tuệ biết, nhà anh vẫn luôn giữ thói quen 24 tháng chạp hút bụi.

Đồ đạc trong nhà có chút nhiều, có vẻ có chút chật chội, trừ bỏ bàn với ghế, còn có một khung giường tầng bằng sắt, là Ngụy Nam với ba anh ở, mẹ với em gái anh thì ở phòng trong.
Hà Ngọc Trân nhiệt tình tiếp đón 4 anh em ngồi xuống, chính bà thì lại đi lấy bánh kẹo: “Nhà mấy đứa là tự xây nhà, rộng rãi hơn nhà bọn cô nhiều, đừng có ghét bỏ nhà cô chật nha, tùy tiện ngồi.”
Diệp Tuệ nhìn Hà Ngọc Trân bận bận rộn rộn, bà vĩnh viễn đều là nhiệt tình hiếu khách như vậy, làm người ta không đành lòng cự tuyệt.

Ngụy Quốc Thái với Diệp Chí Phi bắt đầu tán gẫu lên, nói đến tin tức tình hình chính trị lúc bấy giờ, công việc của Ngụy Nam, lại bắt đầu chuyện trò đến hiểu biết của Diệp Chí Phi ở Quảng Châu.

Ngụy Hoa thì lại yên tĩnh giúp đỡ mẹ làm việc, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về cặp song sinh, hiển nhiên là cảm thấy khá hứng thú đối với hai khuôn mặt giống nhau như đúc.

Tính cách của anh em Ngụy Nam có chút giống với ba bọn họ, đều là ít nói, nhưng mà rất có chủ kiến.
Đời trước, sau khi Ngụy Nam gặp chuyện không may, Diệp Tuệ không giấu diếm chuyện mình cãi nhau với anh ấy cùng người nhà, đúng là vì cái ** này mà dẫn đến bi kịch sau này, cô không cách nào vờ như không liên quan đến bản thân.

Ba mẹ Ngụy Nam đau lòng nhiều lắm, nhưng cũng không biểu hiện ra trách cứ với Diệp Tuệ, bọn họ thông tình đạt lý, chỉ nói Ngụy Nam là cứu người mà hy sinh, đó là một ngoài ý muốn, căn nguyên không thể đổ lỗi đến trên người Diệp Tuệ.

Sau này Diệp Tuệ phát hiện mình mang thai, cũng sinh con ra, bọn họ càng không đành lòng trách cứ cô, hơn nữa còn dốc hết sức lực trợ giúp cô trên nhân lực và vật lực, điểm này làm Diệp Tuệ vĩnh viễn cảm kích vô cùng.

Nhưng Ngụy Hoa lại có thành kiến với Diệp Tuệ, dù sao thì nếu không phải Diệp Tuệ cãi nhau với anh cô, anh trai cô cũng sẽ không thể nửa đêm lại chạy đến bờ sông cứu người, anh cũng sẽ không chết.

Nhưng cô ấy cũng chưa từng trực tiếp oán Diệp Tuệ, chỉ là khá lãnh đạm với cô.

Diệp Tuệ cũng không trách cô ấy, vụ việc kia chính cô đây cũng không thể tha thứ chính mình, huống chi là những người khác chứ.
Diệp Tuệ nhìn ngôi nhà cô đã từng vô cùng quen thuộc này, cùng với người nhà vô cùng quen thuộc, có loại tư vị không thể nói rõ được, chỉ là cảm thấy xót xa, chua xót, cô biết ba Ngụy mẹ Ngụy đều là người đặc biệt thiện lương, cô chỉ nguyện cả đời này bọn họ có thể giàu có an khang, trai gái song toàn, vĩnh viễn không tiếc nuối.
Diệp Tuệ đắm chìm trong cảm xúc của mình, nói rất ít, lưu lại ấn tượng cho ba mẹ Ngụy Nam chính là văn tĩnh ngại ngùng.


Ngồi một lát, Diệp Chí Phi mắt thấy Hà Ngọc Trân muốn đứng dậy đi làm cơm, liền nhanh chóng đứng dậy cáo từ.

Vợ chồng họ Ngụy dùng sức giữ bọn họ lại ăn cơm trưa, đến cùng vẫn là không bẻ lại anh em Diệp gia được.
Trên đường trở về, Diệp Tuệ nghĩ đến điều kiện nhà Ngụy Nam, nghĩ rằng liệu có nên để anh cả giúp Ngụy Nam kiếm một số tiền luôn không, để có thể để nhà anh ấy nhanh chóng thay được căn nhà lớn hơn chút, để cuộc sống của ba mẹ Ngụy Nam trải qua thư thái một chút.

Nhưng mà chủ động giúp anh ấy như vậy, liệu có tổn thương đến tự tôn của anh ấy không? Lòng tự trọng của anh ấy mạnh như vậy, hơn một nửa sẽ cho rằng đây là bạn bè đang bố thí anh, cho nên còn phải nghĩ một biện pháp đẹp cả đôi đường mới được.
Diệp Tuệ ngồi trên ghế sau xe Doãn Văn, nhìn Doãn Võ ngồi sau anh cả ở đằng trước, bỗng nhiên nghĩ đến mình đã thay Doãn Văn tìm được một con đường thích hợp, nhưng mà con đường tương lai của em trai nhỏ nên đi như nào đây? Doãn Võ từ nhỏ đã yên tĩnh nghe lời, rất ít để người ta quan tâm, đứa nhỏ biết khóc có sữa ăn, nó tự nhiên liền dễ dàng mà bị mọi người bỏ qua, thẳng đến lúc thằng bé nhiễm phải ma túy, Diệp Tuệ mới biết được bọn họ đã bỏ qua thằng bé nhiều bao nhiêu, so với Doãn Văn làm cho người ta quan tâm, Diệp Tuệ càng đau lòng đứa em út yên tĩnh hiểu chuyện này.
“Tiểu Võ, tương lai em muốn làm gì?” Diệp Tuệ hỏi cậu.
Diệp Chí Phi ở đằng trước nói tiếp: “Đúng vậy, Tiểu Võ, em cũng nói sở thích em xem, bọn anh nghĩ cách bồi dưỡng một chút cho em.”
Doãn Võ cau mày, liều mạng nghĩ: “Em chỉ yêu đọc sách.

Còn thích đánh bóng rổ.”
Doãn Văn ở đằng trước nói chen vào: “Em cũng yêu đánh bóng rổ.”
Diệp Tuệ nghĩ: “Bóng rổ đã mua cho mấy đứa rồi, có rảnh liền tự mình đi đánh.

Đánh bóng rổ nhiều cũng tốt, rèn luyện thân thể.” Bóng rổ chỉ có thể xem như sở thích nghiệp dư, không thể trở thành nghề nghiệp để phát triển được.
“Chờ anh có rảnh liền mang mấy đứa đi chơi bóng.” Diệp Chí Phi nói, đánh bóng rổ là cái anh am hiểu đó.
Diệp Tuệ lại hỏi Doãn Võ: “Như là vẽ tranh, thư pháp, chơi cờ các kiểu cũng đều được nha, có cảm thấy hứng thú không?”
Doãn Võ nói: “Chơi cờ đi, em thích cái này, em thích cờ quân sự và cờ vua.”
Diệp Tuệ nở nụ cười, xem ra Doãn Võ ưa thích những thứ dùng đầu óc, cũng tốt, cứ để thằng bé yên tĩnh đi, học cho giỏi, tương lai làm từng bước rồi đi làm cũng không tệ: “Quay đầu lại mua cờ cho em nhé.

Nếu thật có một ngày phát hiện mình đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với chuyện gì, liền nói cho bọn chị biết.”
“Ừm.” Doãn Võ lên tiếng.
Diệp Chí Phi nói: “Diệp Tuệ, em cứ luôn nghĩ bồi dưỡng hứng thú sở thích cho Tiểu Văn Tiểu Võ, quan tâm tương lai bọn nó muốn làm cái gì, còn em thì sao? Sở thích của em là cái gì, lý tưởng là gì, tương lai muốn làm gì?”
Diệp Tuệ bị hỏi cho sửng sốt, lý tưởng của cô chính là người một nhà đều bình an khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ, như vậy thì cuộc đời cô liền viên mãn.

Về phần hứng thú sở thích, cô chưa từng nghĩ sâu tới, cô đã từng vào sau khi con cái trưởng thành rời khỏi nhà trồng rất nhiều hoa cỏ, nuôi một con chó nhỏ làm bạn, cùng đi nhảy quảng trường với một đám bạn cùng lứa tuổi, vì giết thời gian còn từng đi học cắm hoa…… nhưng cái cô thật sự thích, có thể chính là trồng hoa cỏ đi, bởi vì trả giá có thấy được hồi báo.
Về phần tương lai muốn làm nghề gì, làm người thế nào.


Cô đã từng dạy học cả đời, nhưng dạy học là cái cô thích sao? Không phải, chỉ là lựa chọn càng tốt hơn chút vào lúc trước mà thôi.

Lúc nhỏ cô giống như đại bộ phận những đứa trẻ vậy, có vô hạn khát khao với tương lai, giấc mơ cũng không ngừng thay đổi giữa nhà khoa học, nữ binh, bác sĩ, nữ tài xế các loại, kết quả cuối cùng nghề nghiệp mình làm lại chẳng liên quan gì đến giấc mơ.

Bây giờ lại để cô quay đầu nhìn lại những giấc mơ kia thì cũng mất đi sức hấp dẫn rồi, cô thừa nhận chính mình từng trải rất nhiều, trở nên toan tính thiệt hơn, bất luận là ngành nghề gì đều sẽ cân nhắc một chút đến chỗ tốt cùng chỗ xấu của nó, đây là đặc điểm tư duy của người trưởng thành.
“Em không biết, còn phải suy nghĩ cẩn thận đã.” Diệp Tuệ phát hiện mình không thể bỏ qua vấn đề này nữa, cô rất nhanh liền phải thi đại học, sắp gặp phải là lựa chọn chuyên ngành.

Lúc trước là trong nhà nghèo, chỉ muốn có phần công việc là được rồi, cũng không suy xét đến mình rốt cuộc có thích phần nghề nghiệp này không, bây giờ điều kiện kinh tế có cải thiện, có thể không cần vì sinh kế vì kiếm tiền mà làm việc, thì cần phải đi làm một phần công việc mà mình thích.

truyện kiếm hiệp hay
Bắt đầu từ ngày thứ hai, Doãn Văn bắt đầu đi chỗ cô giáo Cù học ca hát.

Diệp Tuệ biết tính cách thằng bé vội vàng xao động, sợ chương trình học mới đầu quá buồn tẻ mà không dằn nổi tính tình, cố ý gõ trống ở bên, để nó đừng có nóng nảy, lầu cao vạn trượng mọc lên từ đất bằng, học âm nhạc cũng giống vậy, không học trụ cột cho giỏi, về sau cũng đừng có mơ viết bài hát sáng tác.

Có điều hiển nhiên là cô giáo Cù có phương pháp, bà dạy thật sự rất dụng tâm, Doãn Văn không có nửa điểm căn bản nhạc lý, bà liền bắt đầu dạy từ nhận biết phổ nhạc, luyện tập phát ra tiếng, hơn nữa cũng không có làm chương trình học trở nên buồn tẻ, mỗi lần Doãn Văn trở về đều hưng trí bừng bừng, có vẻ có cảm giác thành tựu mười phần.

Diệp Tuệ thấy nó hứng thú không giảm, mỗi ngày đều đang tiến bộ, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Diệp Tuệ mua mấy bộ cờ cho Doãn Võ, bao gồm cờ quân sự, cờ vua với cờ vây.

Cờ quân sự với cờ vua thì Diệp Tuệ biết chút chút, nhưng cờ vây thì cô không biết, cũng may mà trong bộ cờ vây mua về có quy tắc cơ bản, Doãn Võ liền tự mình nghiên cứu.

Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết cũng thích hoạt động động não, ba đứa thường xuyên ghé vào cùng chỗ mà chơi cờ, nghiên cứu cách chơi cờ vây, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Lưu Hiền Anh cười nói: “Hiện tại Tiểu Võ cứ y như tiểu cô nương vậy, mỗi ngày làm ổ ở nhà không ra cửa.”
Giờ phút này Diệp Tuệ đang ngồi sau quầy làm bài, cô ngẩng đầu khỏi bài thi, nhìn ba đứa nhỏ đang nghiên cứu cờ vây một cái, nói: “Như vậy rất tốt, tăng trưởng trí lực, không quậy phá.” Con nhà người ta chỉ sợ ngồi không được, nhà bọn họ có thể ngồi được như này, cái này còn không tốt sao? Cô mua cờ vây về vốn chính là để bồi dưỡng sở thích nghiệp dư cho Doãn Võ, ai ngờ đến được thật đúng là bởi vậy mà bồi dưỡng ra một cao thủ cờ vây đây, đương nhiên đây là nói sau..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện