Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Tình Cờ Gặp


trước sau

Advertisement



Theo tiếng pháo vang càng ngày càng dày đặc, tết nhất cũng càng gần.

Giữa trưa 24 tháng chạp, rốt cuộc nhóm thầy trò thủ vững giữ ca cuối cùng của trường cũng nghỉ phép, Diệp Tuệ kéo thân thể mỏi mệt về nhà, chỉ mong được ngủ một giấc lười biếng cho đã, đem giấc ngủ vắng họp nửa năm qua này bù về một chút.
Nhưng mà cô vừa tới nhà, 4 đứa nhỏ trong nhà đều vây lên đây, Tiểu Tuyết bị đẩy ra làm đại biểu phát ngôn: “Chị Tuệ, anh trai chị gái bảo em hỏi chị, khi nào thì chúng ta đi mua bóng rổ với sách đây?”
Diệp Tuệ nhìn bốn đôi mắt tha thiết, sau đó cười nói: “Được rồi, ăn cơm trưa liền mang mấy đứa đi.

Thật sự là nợ mấy đứa mà!”
Lưu Hiền Anh đang bưng thức ăn nói: “Tiểu Tuệ, con đừng chiều mấy đứa nó, không cần mua đồ bậy cho mấy đứa nó.”
Diệp Tuệ mỗi tay nâng một cái ót của một cô em: “Dì, mua đồ vô dụng mới gọi là mua đồ bậy, mua thứ hữu dụng thì sẽ không phải là mua bậy.

Yên tâm đi, có con trấn đây, quyết không lãng phí tiền.”
Lúc ăn cơm trưa, Diệp Tuệ phát hiện Diệp Chí Phi không ở đây, liền hỏi: “Anh cả đâu?”
“Nói là đi gặp bạn, giữa trưa không trở về ăn.

Chúng ta ăn đi.” Lưu Hiền Anh nói.
“Bận như vậy à, đều đã hết năm cũ rồi, còn không chờ ở nhà.” Diệp Tuệ nói thầm một câu.

Gần nhất Diệp Chí Phi không đi xa nhà, trừ bỏ nhập hàng ở bản địa ra thì chính là ở nhà nhìn chằm chằm cách vách trang hoàng, phụ trách mua một ít tài liệu dùng cho trang hoàng, đợi đến qua Tết xong, cửa hàng liền phải chuyển sang cách vách.
Cơm nước xong, đám em út liền đều tha thiết chờ mong nhìn Diệp Tuệ, chờ cô nói xuất phát, Diệp Tuệ cười nói: “Mấy đứa mới vừa ăn cơm xong đã muốn ra cửa, cũng không nghỉ ngơi một chút, coi chừng đau bụng.


Được rồi, chờ ở đây đi, chị đi lấy tiền.” Trước đó kết phường làm vụ làm ăn vải vóc với anh cô, hai lần cộng lại buôn bán lời 800 đồng, lại thêm tiền vốn 500 đồng vốn có của cô nữa, thế nên hiện tại xem như là có một bút tiền rất lớn, mua chút đồ dùng thể dục và dụng cụ học tập cho mấy đứa em tất nhiên là không nói chơi.
Diệp Tuệ cầm tiền xuống lầu, liền trông thấy Tiểu Tuyết chạy tới nói cho cô: “Chị Tuệ, có người tìm chị.”
Diệp Tuệ có chút kinh ngạc, vừa ra cửa liền thấy, phát hiện thế mà là Đào Tư Mẫn, cô nhớ lúc trước Đào Tư Mẫn nói chờ nghỉ phép sẽ lại tìm cô chơi, không nghĩ tới thật sự là chờ cô vừa nghỉ liền tới rồi, tin tức này cũng đủ linh thông.
“Là cậu à.”
Đào Tư Mẫn mỉm cười nhìn cô: “Trường học đã nghỉ rồi? Hôm nay mình chơi ở nhà một người bạn, thuận tiện qua đây gặp cậu.”
Đám em út đều tha thiết mong chờ nhìn Diệp Tuệ, sợ cô thủ tiêu hành trình buổi chiều.

Diệp Tuệ sao có thể không cảm nhận được mấy ánh mắt khát vọng kia, liền nói với Đào Tư Mẫn: “Thật sự là có lỗi, Đào Tư Mẫn, mình đã đáp ứng mang em trai em gái đi dạo phố mua sách.”
“Muốn dạo hiệu sách sao? Mình cũng muốn đi, đi cùng đi.” Đào Tư Mẫn tỏ ra vô cùng hứng thú.
Diệp Tuệ chần chờ một chút, gật đầu nói: “Có thể, đi thôi.

Đúng rồi, cậu ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi, ăn ở nhà bạn.

Mấy em ấy đều đi à? Cưỡi xe đi hay là ngồi xe đi?” Đào Tư Mẫn hỏi.
Diệp Tuệ nói: “Bọn mình tính ngồi xe đi.

Chỉ có một chiếc xe đạp, không đủ.” Trong nhà vốn chỉ có một chiếc xe đạp, nhà Lưu Hiền Anh có một chiếc nữa, tổng cộng là 2 chiếc, hôm nay lại bị Diệp Chí Phi cưỡi đi một chiếc, thế nên chỉ còn lại có một chiếc.
“Được, vậy trước hết mình gửi xe ở nhà cậu nhé, lát nữa lúc về lại cưỡi đi.” Đào Tư Mẫn hạ quyết tâm muốn cùng lên đường với bọn họ.
Xe bus rất nhiều việc, hôm nay hết năm cũ, rất nhiều đơn vị đều nghỉ phép, nhưng mà tài xế xe khách lại đều không có, ví như Diệp Thụy Niên chính là thế, ông phải làm việc đến tận 30 tết, thật sự là tương đối khổ bức*.

Diệp Tuệ nắm lấy tay Tiểu Tuyết chen lên xe, dặn dò cặp song sinh cùng Tiểu Vũ phải đỡ chắc đứng vững, trước khi lên xe đã dặn kỹ mấy đứa nó chú ý túi tiền của mình rồi, ăn tết nhiều người, mấy gã móc túi trên xe cũng nhiều.
*: cái chữ bức (của ép bức) này hay được thêm vào phía sau của vài tính từ (thường có ở trong cách nói phương bắc trung quốc, nhưng giờ internet mở rộng nên hầu như cả trung quốc đều xài), nó giống như để tăng thêm mức độ của cái tính từ đằng trước nó, chuyển sang tiếng việt thì cũng chẳng biết nên chuyển thành cái gì nữa nên mình để đó.

Về sau, trong các truyện, kể cả truyện này, cũng có vài chữ như sau: ngốc bức (sỏa bức) -> thằng ngu; ngưu bức -> người này quá trâu bò, quá giỏi quá đỉnh; soái bức (soái đến một bức) -> quá đập chai,… vv.
Diệp Tuệ tìm vị trí đỡ tốt ở chính giữa, tại cửa xe nhiều kẻ móc túi, vẫn là tận lực đừng có đi qua.

Đào Tư Mẫn muốn đứng cùng một chỗ nói chuyện với cô, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị người chặn lại, không chen qua được.

Diệp Tuệ vừa đứng vững, liền phát hiện có kẻ chen qua bên này, một trái một phải kẹp cô lại chính giữa, trực giác cô thấy không thích hợp, quay đầu nhìn một chút, là hai người đàn ông trẻ tuổi, cô nhíu mày, đưa tay nhét vào túi đựng tiền.

Một lát sau, Đào Tư Mẫn đứng cách cô không xa ở đằng sau đột nhiên kêu lên: “Anh làm gì đó? Trả đồ lại cho tôi!”
Diệp Tuệ quay đầu, trông thấy Đào Tư Mẫn túm lấy một người đàn ông bên cô, chính là người đàn ông đứng ở sườn trái phía sau cô vừa nãy kia.

Gã kia hung thần ác sát nói với Đào Tư Mẫn: “Buông tay! Ai lấy đồ của mày?”
Diệp Tuệ nhanh chóng hỏi: “Đào Tư Mẫn, cậu mất đồ sao?”
“Người này trộm tiền của mình!” Vừa nãy Đào Tư Mẫn thấy có người vây quanh Diệp Tuệ, tất cả lực chú ý đều ở trên người cô hết, không nghĩ tới chính mình lại thành đối tượng bị trộm.
Diệp Tuệ nói: “Sư phụ*, đừng có ngừng xe, trên xe có đồ móc túi, trực tiếp chạy xe đến cục công an đi.”

*: bên đó, người có tay nghề như đầu bếp, lái xe,…… đều được họ gọi một cách kính trọng là sư phụ.

Trong giới giải trí, tiền bối hay được gọi là lão sư, nghĩa là thầy hoặc cô giáo.
Diệp Tuệ nói như vậy, người đàn ông bị Đào Tư Mẫn túm lấy liền nóng lòng thoát thân, gã ta phải cường tráng hơn Đào Tư Mẫn nhiều, cánh tay dùng sức giãy một cái, tay liền đánh vào trên mặt Đào Tư Mẫn, đánh cho cậu ta mũi đau một trận, mắt kính cũng rớt, sức túm trên quần áo đối phương cũng nhẹ đi.

Đối phương tránh thoát đi, liều mạng chen về phía cửa, vừa lớn tiếng kêu: “Tài xế, dừng xe!”
Lúc này, một người đẩy đám người ra chen lại từ phía sau, một phát liền vặn lấy cánh tay kẻ trộm kia, giọng không lớn không nhỏ, lại mang theo lực chấn nhiếp không cho chất vấn: “Cảnh sát, không được nhúc nhích!” Sau đó lấy còng tay ra, thuần thục bẻ ngoặt tay kẻ đó còng lại.
Một đứa bé kinh hô lên: “Là cảnh sát thường phục!”
Diệp Tuệ nghe tiếng thấy quen tai, quay đầu lại nhìn một cái, không phải Ngụy Nam thì là ai? Anh ấy không mặc chế phục, chỉ là một thân thường phục đơn giản, vẫn khó nén một thân chính khí như trước, Diệp Tuệ nở nụ cười, nhưng lại không gọi ra tên anh: “Là anh?”
Ngụy Nam gật gật đầu về phía cô, không nói gì thêm, ánh mắt anh chuyển hướng về gã đàn ông

Advertisement
ở đằng sau bên cạnh cô đang ý đồ trốn đi kia, chớp mắt liền trở nên sắc bén lên: “Anh cũng đừng đi, chốc nữa cùng đi cục công an với tôi một chuyến.”
Người nọ thấy tình thế không ổn, nhanh chóng chen về phía trước cửa: “Dừng xe, mau dừng xe!”
Mọi người trên xe đều bắt đầu ào ào hành động: “Ngăn bọn họ lại, sư phụ đừng có ngừng xe, chúng ta trực tiếp đến cục công an đi.” Đã có hành khách nhiệt tình hỗ trợ bắt người.

Ngụy Nam nhanh chóng chạy qua, túm lấy cánh tay người kia dùng sức ngoặt một cái, bẻ cánh tay đối phương xuống.
Ngụy Nam tìm một lượt trên người hai kẻ trộm, tìm ra chủy thủ, một chút tiền mặt, phiếu gạo, phiếu vải cùng vé tháng xe bus các loại, thậm chí còn có một cái đồng hồ bị đứt dây, có người kinh hô lên: “Đó là đồng hồ của tôi!” “Tôi cũng bị mất tiền.” “Vé tháng tôi không thấy đâu nữa.” “……”
Tài xế như yêu cầu của Ngụy Nam, chạy xe đến cục công an, mọi người cùng nhau giúp đỡ Ngụy Nam, vặn hai gã trộm đưa đến cục công an.

Diệp Tuệ cũng mang đám em trai em gái cùng xuống dưới theo, tiền mà Đào Tư Mẫn làm mất vẫn là cảnh sát hỗ trợ tìm về, tất nhiên cũng cùng xuống dưới theo.
Ngụy Nam giam giữ nghi phạm lại, lúc này mới đi ra chào hỏi với Diệp Tuệ: “Lúc anh phá án không tiện chào hỏi với em, sợ người xấu trả thù người quen của anh.”
Diệp Tuệ gật đầu: “Em biết.

Hôm nay anh còn chưa nghỉ phép à?”
Ngụy Nam mỉm cười lắc đầu: “Chưa đâu, gần nhất trên xe đường 12 có một đội trộm cướp phi thường càn rỡ, đã nhận lấy mười mấy vụ báo án rồi, liền đi điều tra tình huống một chút, không nghĩ tới bọn em cũng lên xe.

Anh đứng ở chỗ sau cửa kia, đang nhìn chằm chằm động tĩnh trên xe, liền không đánh tiếng với em.

Hôm nay em nghỉ à? Bọn em đây là muốn đi đâu?”
“Ừ, giữa hôm nay em vừa được nghỉ, em mang đám em trai em gái đi mua đồ nè.

Vậy hôm nay lúc nào thì anh mới có thể tan tầm vậy?”
Ngụy Nam lắc đầu: “Còn chưa biết, anh phải đi thẩm vấn hai gã vừa nãy, phỏng chừng không chỉ hai gã này.”
Trên mặt Diệp Tuệ lộ ra biểu cảm đồng tình: “Các anh cũng thật vất vả, phải chú ý thân thể nhiều nha.

Hôm nay thật sự là ít nhiều nhờ anh, không thì bạn học em liền mất tiền rồi.”
Đào Tư Mẫn đi lại tỏ ý cảm ơn với Ngụy Nam.

Ngụy Nam nhìn Đào Tư Mẫn, hỏi: “Bạn học em đi dạo phố cùng với em sao?”
Diệp Tuệ nhủ thầm đây xấu hổ rồi, Ngụy Nam hẳn sẽ không hiểu lầm cô với Đào Tư Mẫn có cái gì chứ nhỉ: “Bạn học em vừa vặn cũng phải đi mua sách, liền đi cùng.”
Tầm mắt Ngụy Nam lưu lại trên mặt Đào Tư Mẫn nhiều hơn một lát, gật gật đầu: “Vậy được, bọn em đi đi, trên đường chú ý đồ đạc của mình thêm chút, anh phải đi làm.


Quay đầu lại được nghỉ đến nhà bọn em chơi.”
“Dạ.” Diệp Tuệ tạm biệt Ngụy Nam, mang theo mấy đứa em đi ra, lúc này đám em út này mới bắt đầu nghị luận về Ngụy Nam, không chỗ nào không phải là khen anh ấy anh dũng thần võ, dù sao thì đầu năm nay, cảnh sát vẫn là một cái nghề khá là uy phong.
Doãn Võ nói: “Cảnh sát thật ghê gớm, tương lai em cũng muốn làm cảnh sát giống như anh Nam vậy.

Chị, phải thế nào mới làm cảnh sát được?”
Diệp Tuệ nghe thấy lời em trai nói, không khỏi thầm thở dài, không biết là nên cỗ vũ nó hay là nên dội nước lã nữa, cảnh sát quả thật là một nghề nghiệp thần thánh, nhưng thật rất mệt á, lại còn phi thường nguy hiểm, làm thân nhân, không lo lắng thì đó là không có khả năng: “Muốn làm cảnh sát, có thể thi trường cảnh sát.

Có điều cảnh sát đặc biệt vất vả, cũng rất nguy hiểm, em thật sự muốn làm cảnh sát sao?”
Doãn Võ gãi gãi đầu: “Em chỉ là có hơi muốn.”
Diệp Tuệ nói: “Vậy thì em suy nghĩ cẩn thận đi, làm cảnh sát phi thường không dễ dàng.” Hi vọng về sau Doãn Võ lớn tuổi hơn chút, sẽ đánh mất đi ý niệm này.
Đào Tư Mẫn không nhịn được mà hỏi Diệp Tuệ: “Các cậu quen biết anh cảnh sát vừa nãy kia?”
“Ừ, bạn tốt của anh trai mình, thường xuyên đến nhà mình chơi.” Diệp Tuệ nói, “Đúng rồi, cậu còn đi mua sách chứ?”
Đào Tư Mẫn gật đầu: “Đi nha.” Cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua về phía cửa cục công an, không khỏi nhướng mày.
Thế này bọn họ mới một lần nữa ngồi xe đến hiệu sách Tân Hoa, vừa lúc trong hiệu sách có bóng rổ mà Doãn Văn với Doãn Võ muốn, vừa khéo có thể mua luôn.

Doãn Võ lại chọn mấy quyển sách, Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết dưới sự cổ vũ của Diệp Tuệ, mỗi cô bé đều chọn 2 cuốn sách mình muốn, Diệp Tuệ xem một chút, trực tiếp đi tính tiền.
Đào Tư Mẫn nói muốn mua sách, kết quả lại liên tục chọn sách với đám Diệp Tuệ, hơn nữa còn phụ trách giới thiệu nội dung đại khái của các sách này, xem ra nửa năm này cậu ta đọc không ít sách ở đại học.

Diệp Tuệ thấy em trai em gái đều lựa sách xong hết rồi, hỏi Đào Tư Mẫn: “Không phải cậu nói muốn mua sách sao? Sao còn chưa thấy cậu chọn.”
“Mình đã chọn xong rồi.” Đào Tư Mẫn tùy tay chọn một cuốn 《Tuyển tập thơ Tagore*》trên giá sách.
*: tên đầy đủ của ông này là Rabindranath Tagore, ông là một nhà thơ người ấn độ.
Mua sách với bóng rổ xong, Doãn Văn nâng bóng rổ mới hưng phấn không thôi, khẩn trương muốn đi chơi bóng.

Đào Tư Mẫn nói: “Không bằng liền đến Nam cao* đi, cách chỗ này rất gần, giờ trường học cũng cho nghỉ rồi, sân bóng rổ hẳn là trống.”
*: hình như mình có chú thích cái này rồi, nhưng không nhớ lắm, nên chú thích tiếp, đây là viết tắt của cao trung Nam Tinh (nghĩa là trường cấp ba Nam Tinh) nhé.
Diệp Tuệ gật đầu: “Cũng được.” Vừa lúc tìm một cơ hội nói với cậu ấy một chút, để cậu ấy hết hy vọng với mình.
Đoàn người đi về phía trung học Nam Tinh, Diệp Tuệ cùng Đào Tư Mẫn tán gẫu một đường, nói về tình hình gần đây của bạn học cũ một chút.

Doãn Văn đột nhiên nói: “Mau nhìn, anh cả! Ở đối diện.”
Diệp Tuệ theo tiếng ngẩng đầu, trông thấy tại cửa rạp chiếu phim ở đường cái đối diện có đứng một đôi tuấn nam mỹ nữ đang nói giỡn, nam không phải ai khác, đúng là anh cả Diệp Chí Phi, mà nữ thì Diệp Tuệ cũng quen, Tân Bội của xưởng ô tô Nam Tinh, Diệp Tuệ nhìn thấy Tân Bội, tim không khỏi chìm xuống..


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện