Lạc Tích

Chương 46: Thái y


trước sau

Advertisement

Khi ngục tốt vội vã chạy tới Cần Chính Điện, Tiêu Yến đang cùng Binh Bộ Thượng Thư thảo luận bố trí biên phòng, thủ vệ đem ngục tốt ngăn ở ngoài điện.

"Làm phiền ngài thông báo một chút, đây là lệnh bài cô cô cho, có việc gấp." Ngục tốt móc ra kim bài.

"Được, chờ chút." Thủ vệ nhìn thấy kim bài, thái độ hòa hoãn rất nhiều, quay người đi đến trong điện.

"Hoàng thượng, có một ngục tốt ở bên ngoài cầu kiến." Thủ vệ quỳ một chân trên đất, gục đầu bẩm báo.

"Không phải nói, ai cũng không cho quấy rối." Tiêu Yến bất mãn sự lỗ mãng của thủ vệ.

"Vâng, nhưng trên tay hắn có lệnh bài của Dung cô cô, tiểu nhân sợ cô cô có việc gấp, không dám trì hoãn.." Thủ vệ hiển nhiên sức lực không đủ, cuống quít giải thích.

"Biết rồi, để hắn đi vào." Tiêu Yến biết nhất định có việc, nếu không Vinh Thiển sẽ không để cho người khác truyền lời.

Chỉ chốc lát sau, ngục tốt lảo đảo đi vào đại điện, thấy được Tiêu Yến, xa xa quỳ ngã trên đất.

"Tham kiến hoàng thượng."

"Chuyện gì, nói đi." Tiêu Yến thay đổi tư thế, một tay chống ở trên bàn thấp trước người.

"Bẩm hoàng thượng, Dung cô cô để ta truyền lời, Điện hạ bị thương rất nặng, mời ngài chấp thuận ra tù dưỡng thương." Ngục tốt run rẩy nói xong.

"..."

Tiêu Yến nhìn chằm chằm ngục tốt, cô biết, sự tình nhất định càng nghiêm trọng hơn so với bẩm báo, mới khiến Vinh Thiển không dám rời đi, nhưng trong lòng mình cũng rõ ràng, chỉ đánh mấy côn, cho dù bị nội thương, cũng sẽ không rất nghiêm trọng

"Hoàng thượng?" Thấy Tiêu Yến thật lâu không có trả lời, Binh Bộ Thượng Thư mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.

"Ừm, nàng là trên người mang tội, không thể tùy ý rời khỏi Hình bộ, trước tiên phái thái y đi xem thử." Tiêu Yến làm ra quyết định, cho dù lo lắng, nhưng mấy vị trọng thần trong điện đang thương thảo chuyện quan trọng quân chính, cô không thể rời khỏi.

Hết chương 46

Chương 45: Bẩm báo.

"Ngài không có sao chứ?" Vinh Thiển nỗ lực nắm lấy tay của Bạch Lạc Tích.

"Không có chuyện gì, ngài giúp ta lấy chút rượu đến đi, ngủ một giấc là tốt rồi." Bạch Lạc Tích né tránh cái tay đưa qua của Vinh Thiển, nàng sợ nhiệt độ lạnh lẽo dọa đến đối phương.

"Được, lão nô tận lực.."

Còn chưa đợi Vinh Thiển nói xong, Bạch Lạc Tích đột nhiên theo song sắt quỳ ở trên đất, gắt gao cắn môi dưới, hô hấp càng nặng nề.

Ngục tốt sợ hãi lùi về sau hai bước, không dám đứng đối diện Bạch Lạc Tích, Vinh Thiển thì lại quỳ xuống theo, đỡ lấy người ngã xuống.

"Ta đi bẩm báo hoàng thượng."

Vinh Thiển chạm đến bàn tay lạnh như băng của Bạch Lạc Tích, trong lòng không khỏi run lên.

"Đừng.. Dung cô cô." Bạch Lạc Tích bị đầu đau và phía sau sưng tấy hành hạ, đã không thể suy nghĩ bình thường, nàng cho rằng Vinh Thiển muốn đi cáo trạng với Tiêu Yến, nói như vậy, không cần nói rượu, có lẽ Tiêu Yến sẽ vì việc này lại trách phạt trách phạt một trận.

"Xin ngài.. Đừng nói cho hoàng thượng biết, rượu.. Ta không cần." Bạch Lạc Tích dùng ngữ khí gần như cầu xin.

"Mở cửa." Vinh Thiển nhìn ra thần trí của Bạch Lạc Tích đã có chút không rõ.

"..."

Ngục tốt có chút do dự.

"Có chuyện gì để ta gánh chịu, mở cửa." Vinh Thiển có chút nóng nảy.

"Vâng." Ngục tốt run rẩy đem cửa lao mở ra.

Vinh Thiển bước nhanh đi vào, đem Bạch Lạc Tích nâng dậy, bố trí ở trên giường, nàng không dám tùy ý đem người mang ra đại lao.

"Đi thông báo hoàng thượng, thì nói Điện hạ bị thương rất nặng, xin nàng ân chuẩn ra tù dưỡng thương." Vinh Thiển không dám rời đi, sợ Bạch Lạc Tích có chuyện, chỉ có thể đem yêu bài đưa cho ngục tốt, hi vọng như vậy Tiêu Yến có thể hiểu rõ.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện