Ký Sự Những Năm 80

65: Đánh Nhau


trước sau

Dương Tịnh nhìn Tần Khả Khả và Viên Sinh Sinh rời khỏi nhà ăn, rồi sau đó vùi đầu cùng Đinh Đinh Đang Đang ăn cơm, ba mẹ con ăn no xong thì Dương Tịnh mang Đinh Đinh Đang Đang đến phòng tài vụ, lấy chút nước ấm ở văn phòng giúp hai đứa nhỏ rửa tay và miệng nhỏ bóng dầu.

"Nào, hai đứa tự mình rửa tay, xoa xoa hai tay với nhau nhé." Dương Tịnh nói.

"Em gái, sai rồi, phải làm thế này này." Đinh Đinh chỉ dẫn Đang Đang.

Đang Đang học theo cách anh trai đã làm.

"Đúng vậy, giỏi lắm." Khi Dương Tịnh rửa tay xong cho hai đứa nhỏ thì Viên Sinh Sinh đi vào.

"Dương Tịnh! Em vẫn chưa về sao?" Viên Sinh Sinh ngạc nhiên hỏi.

Dương Tịnh cười đáp lại: "À phải, tôi đến rửa tay."

Viên Sinh Sinh chuyển mắt nhìn về phía Đinh Đinh Đang Đang, hai đứa bé da dẻ trắng nõn, cái mũi này, đôi mắt này thật sự rất giống Dương Tịnh, đặc biệt xinh đẹp.

"Con chào chú." Đinh Đinh Đang Đang cùng nhau chào.

"Ngoan." Viên Sinh Sinh cười nói: "Dương Tịnh, hai đứa trông rất giống em."

Dương Tịnh cười, sau đó hỏi: "Cậu chưa tan làm sao?"

"À, tan rồi, tôi đến chỗ dì nhỏ để lấy chìa khóa xe đạp, lát nữa sẽ đi xem phim." Viên Sinh Sinh nhìn Dương Tịnh rồi hỏi: "Dương Tịnh, em có muốn đi xem phim cùng không? Nghe Tần Khả Khả nói hôm nay rạp chiếu phim có chiếu một bộ phim rất hay."

"Tôi không đi đâu, cảm ơn cậu." Dương Tịnh cười nói.

Viên Sinh Sinh nhìn Đinh Đinh Đang Đang nói: "Mang hai đứa nhỏ đi cùng đi."

"Tôi có việc rồi nên không đi được." Dương Tịnh từ chối.

"À, được rồi." Viên Sinh Sinh có hơi tiếc nuối, nói xong thì đi đến bàn làm việc của kế toán Trương, từ chỗ hộp bút lấy ra chìa khóa xe đạp, sau đó rời khỏi phòng tài vụ.

Dương Tịnh bôi kem bảo vệ da lên tay và mặt cho Đinh Đinh Đang Đang rồi mới ra khỏi cửa, vừa ra đến cửa thì thấy Viên Sinh Sinh và Tần Khả Khả lái xe đạp rời khỏi nhà máy thực phẩm Lợi Dân.

Dương Tịnh dắt Đinh Đinh Đang Đang ra cổng nhà máy, vừa lúc Trần Chính lái xe đến.

"Chú ơi!" Đang Đang kêu lên.

"Đến đây." Trần Chính cười bế Đang Đang đặt lên xe.

Dương Tịnh ôm Đinh Đinh ngồi ở ghế sau, sau đó hỏi Trần Chính: "Trần Chính, vừa nãy anh có nhìn thấy Tần Khả Khả không?"

"Không có, sao thế?" Trần Chính hỏi.

"Cô ấy và một nhân viên mới tới có chút..

ừm có hơi gần gũi." Dương Tịnh nói.

"Nam?" Trần Chính hỏi.

"Phải, là cháu ngoại trai của kế toán Trương, cao ráo đẹp trai, nghe nói trong nhà cũng rất có tiền.." Dương Tịnh đang nói thì cảm giác được ánh mắt khác thường của Trần Chính nhìn mình chằm chằm, cô lập tức bật cười nói: "Tất nhiên là không đẹp trai bằng anh."

Sắc mặt Trần Chính nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ nhiều, Đại Quân đang qua lại với Tần Khả Khả." Thật ra anh muốn nói cô đừng nhìn người đàn ông khác.

Quả thật Dương Tịnh cảm thấy Tần Khả Khả và Viên Sinh Sinh có chỗ nào đó không đúng, nhưng khi nghe Trần Chính nói vậy thì có chút dao động, nghĩ lại thì trước kia khi Tần Khả Khả còn là tổ trưởng cũng thường hay đi ăn, đi xem phim với đồng nghiệp, chắc là do cô nghĩ nhiều rồi, vừa hay Trần Chính hỏi sang chuyện khác nên Dương Tịnh cũng ném chuyện này ra sau đầu.

Trần Chính chở Dương Tịnh cùng Đinh Đinh Đang Đang trở về nhà, vừa vào trong sân liền nhìn thấy trong sân có một tấm bạc lớn, trong tấm bạc có phơi một cái chăn bông trắng và một cái chăn bông đỏ rực thêu hình chim uyên ương, bên trên còn thêu thêm chữ hỉ, Lý Vân đang thêu bằng một cây kim lớn, khi thấy Dương Tịnh về thì lập tức hỏi: "Dương Tịnh, em nhìn xem có thích cái chăn này không?"

"Cái này là của em sao?" Dương Tịnh hỏi.

"Đúng vậy." Lý Vân gật đầu.

Dương Tịnh nhớ lại đêm hôm qua cô có cùng Lý Vân nói chuyện, Lý Vân nói rằng trong Huyện Thành có một chỗ bán bông làm bằng tay, đều là bông mới, mềm mại, ấm áp mà giá thì không quá đắt, vì thế cô có đưa cho Lý Vân 15 đồng nhờ cô ấy mua trước một cái chăn bông để cô và Đinh Đinh Đang Đang sử dụng trong mùa đông năm nay, không ngờ Lý Vân lại nhanh đến vậy, kim chỉ, lõi chăn bông và chăn bông đều đã chuẩn bị tốt.

"Thích lắm ạ." Dương Tịnh vui mừng nói, cô tiến lên sờ thử sao đó nói: "Ấm quá."

"Em thích là tốt rồi." Lý Vân nói.

"Chăn có dày không?" Trần Chính đi đến nói nhỏ bên tai Dương Tịnh.

"Vừa phải, rất ấm áp."

"Anh ngủ hay bị nóng." Trần Chính nhỏ giọng nói.

Dương Tịnh quay đầu nói: "Chăn này là cho em với con, đâu phải cho anh."

Sắc mặt Trần Chính trầm xuống, ho khan một tiếng, hỏi: "Nhưng trên chăn có thêu chim uyên ương?"

"Bởi vì Đinh Đinh Đang Đang nói hai con chim này rất đẹp."

Trần Chính giận dỗi nhìn Dương Tịnh, không vui nói: "Vậy chăn kết hôn của chúng ta thì sao?"

"Chăn kết hôn em sẽ tự tay chọn chăn và bông, khi nào được nghỉ em sẽ làm."

Tự tay cô chọn?

Trần Chính nghe xong thì sắc mặt hòa hoãn, nói: "Đừng làm dày quá."

"Được."

"Anh ngủ hay bị nóng." Trần Chính lại nói.

Dương Tịnh ngước mắt nhìn anh, anh cũng nhìn cô, cô cũng thấy nóng lên đây này, quay nhanh mặt đi rồi nói: "Em hiểu rồi."

Trần Chính cười nhìn cô.

"Vậy để chị đi may tiếp đây." Lý Vân nói.

Dương Tịnh: "Vâng."

"À đúng rồi, hôm nay Phùng Vệ Cường đến lấy bắp bung.

Khi nhìn thấy mấy hình con vật kia thì khen lấy khen để." Lý Vân nói.

"Khen em khéo tay sao?" Dương Tịnh cười hỏi.

"Đúng vậy."

Dương Tịnh cười rộ lên.

"Phùng Vệ Cường còn nói, có khả năng là mấy ngày nữa sẽ đến, có lẽ sẽ đặt tiếp, đến lúc đó sẽ trực tiếp nói với em." Lý Vân nói.

"Em hiểu rồi." Dương Tịnh gật đầu.

Dương Tịnh vừa dứt lời thì có người kêu: "Có ai không, tôi mua đồ."

Đinh Đinh lập tức chạy đến, nhìn qua cửa sổ, hỏi: "Bà ơi, bà muốn mua gì để cháu lấy cho ạ."

"Bà muốn mua cho cháu bà một cái bắp bung hình con thỏ, một cái màu trắng một cái màu vàng." Màu trắng được làm từ gạo còn màu vàng làm từ hạt ngô.

"Bắp bung hình thỏ sẽ đắt hơn, giá 5 xu một cái, mua hai cái là một hào ạ." Đinh Đinh nói.

Bà cụ đứng ngoài cửa sổ nói vọng vào: "Cháu trai, bà không có tiền, có thể đổi bằng gạo không?"

"Bà không có tiền sao?" Đinh Đinh hỏi.

"Phải, bà đổi gạo cho cháu nhé, được không?"

Đinh Đinh do dự một lát, nhớ lại lúc sáng bà Uông có dùng một cây bắp bung đổi lấy chén đậu hủ, cậu nhóc nói: "Bà chờ cháu một lát, cháu đi hỏi mẹ."

Chỉ chốc lát sau, Đinh Đinh đã kéo Dương Tịnh vào siêu thị, sau khi biết chuyện, Dương Tịnh nói: "Bà ơi, có thể đổi."

Bà ấy nói rằng làm bắp bung ngoài đường hóa học, còn phải tiêu tốn nhiên liệu, sức lực, máy móc cũng bị mài mòn dần dần, cho nên bà cố ý mang đến nửa cân gạo, Dương Tịnh đưa cho bà cụ ba bắp bung hình con thỏ, bà cụ cực kỳ vui vẻ.

Khi trở về còn không quên nói với mọi người rằng có thể dùng gạo để đổi lấy bắp bung.

Lý Vân đi tới hỏi: "Dương Tịnh, như vậy có bị lỗ không?"

Dương Tịnh cười: "Chắc chắn không."

"Thật sao?"

Dương Tịnh nắm một nắm gạo bóng loáng đưa cho Lý Vân xem, rồi nói: "Chị Lý, chị xem loại gạo này có ngon hơn loại gạo chúng ta mua không?"

"Hình như ngon hơn."

"Bởi vì bà ấy sẽ không mua loại gạo này."

"Là sao?"

"Người thân đưa." Dương Tịnh nói tiếp: "Huyện Vọng Thành không có trồng lúa, chúng ta đều phải mua gạo để ăn, làm gì có ai giàu có đến mức mang gạo đến đổi bắp bung cho phiền toái? Vậy chỉ có thể hiểu là gạo không phải tự đi mua mà được người thân cho, nếu mà là người thân gửi thì luôn là đồ tốt nhất, không phải sao?"

Lý Vân như hiểu ra, nói: "Nói cách khác, chúng ta mua gạo ngon hơn với giá tương đương."

"Đúng vậy." Dương Tịnh cười, nếu mua gạo ở phía nam thì giá sẽ rẻ hơn nhiều, nhưng cô vừa phải đi làm vừa phải trông con, cho dù có Trần Chính và Uông Lệ Mẫn giúp đỡ thì sợ cũng không kịp, cho nên chuyện mua gạo ở phía nam về sau có thể để Dương Đông làm.

"Dương Tịnh, em thông minh thật đấy, bắp bung của chúng ta làm chắc chắn sẽ ngon hơn của Đại Quân làm." Lý Vân nói.

Dương Tịnh cười tươi, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Trần Chính đang nhìn mình, cô trừng mắt nhìn anh một cái, anh không giận mà còn cười.

"Mẹ ơi, chúng ta đi ngủ đi." Đang Đang đi tới kéo tay Dương Tịnh.

"Được." Dương Tịnh nắm tay Đinh Đinh Đang Đang lên lầu.

Trần Chính cũng đi theo sau.

Khi Dương Tịnh định lấy nước ấm giúp Đinh Đinh Đang Đang rửa tay thì phát hiện lửa của bếp lò đã tắt từ khi nào.

"Để anh đi bắt lửa."

Dương Tịnh có chút áy náy, đây là lần thứ tư bếp lò bị tắt lửa, bếp lò nhà người ta quanh năm suốt tháng không thấy tắt.

Khi Trần Chính xách bếp xuống dưới lầu để châm lửa thì cô để Đinh Đinh Đang Đang nằm trên giường ngủ, sau đó chạy ra sân nhặt một ít củi cùng cùi bắp, đang định đi vào thì nhìn thấy Đại Quân vội vội vàng vàng đi trên đường lớn, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Đại Quân nhìn thấy cô liền sửng sốt.

Dương Tịnh im lặng không lên tiếng.

Đại Quân gấp gáp hỏi: "Hôm nay cô có nhìn thấy Tần Khả Khả không?"

Dương Tịnh đáp: "Có thấy."

"Cô ấy tan tầm rồi?"

"Đúng vậy."

"Được rồi, cảm ơn cô." Đại Quân lãnh đạm nói vài câu rồi chạy đi.

Dương Tịnh muốn gọi anh ta lại hỏi xem xảy ra chuyện gì, cô muốn những nghi ngờ của mình về mối quan hệ của Tần Khả Khả và Viên Sinh Sinh.

Nhưng lỡ không phải thì sao? Lỡ như Đại Quân không tin? Dương Tịnh còn chưa kịp định thần thì Đại Quân đã chạy đi mất rồi.

Dương Tịnh tay trái cầm mấy lõi ngô, tay phải cầm vài thanh củi khô đi vào, Trần Chính lúc này cũng đã bắt lửa xong.

"Ai da, cảnh sát Trần, anh bắt lửa càng ngày càng nhanh nhỉ." Dương Tịnh lên tiếng khen.

Trần Chính nhìn cô cười, sau đó mang bếp lò lên lầu.

Dương Tịnh cầm theo củi đi ở phía sau.

Đến khi lên lầu, Dương Tịnh ném lõi ngô và củi gỗ xuống, Trần Chính đổ nước vào ấm rồi đặt lên bếp lò, sau đó dặn Dương Tịnh chú ý củi lửa trên bếp.

Dương Tịnh gật đầu nói: "Em hiểu rồi."

Trần Chính ngước mắt nhìn cô, vừa vào phòng Dương Tịnh liền cởi áo khoác, lúc này trên người mặc một chiếc áo len màu đen tuyền, càng làm cho khuôn mặt cô thêm trắng nõn, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm..

Anh vội vàng dời tầm mắt, nói: "Em nghỉ đi, anh về phòng đây."

"Còn sớm.." Dương Tịnh còn chưa kịp dứt lời thì đã không thấy bóng dáng Trần Chính nữa, Dương Tịnh nói thầm một câu: "Em còn định nói với anh chuyện của Đại Quân."

Nói thầm xong, Dương Tịnh xoay người đi vào phòng ngủ, ôm Đang Đang mập mạp chìm vào giấc ngủ, lúc sau tỉnh lại thì thấy thời tiết âm u, Dương Tịnh sợ rằng trời sẽ mưa.

Uông Lệ Mẫn cực lực khuyên Dương Tịnh để Đinh Đinh Đang Đang ở nhà, cô nhìn trời ảm đạm, lo lắng hai đứa nhỏ sẽ bị cảm lạnh.

Cuối cùng đồng ý để hai đứa nhỏ ở nhà.

Trần Chính đạp xe chở Dương Tịnh đến nhà máy thực phẩm, bởi vì không có Đinh Đinh Đang Đang nên tốc độ đi nhanh hơn bình thường, cô đến sớm mười mấy phút, thật trùng hợp, cô nhìn thấy Viên Sinh Sinh và Tần Khả Khả nói nói cười cười, vui vẻ dắt xe đi vào nhà máy.

Dương Tịnh xuống xe, nói: "Trần Chính, em đi làm đây, buổi tối gặp."

"Ô." Trần Chính gọi lại: "Cầm theo ô này."

Dương Tịnh vội chạy tới nhận lấy, nhìn Trần Chính cười hắc hắc: "Cảnh sát Trần, con trai giống hệt anh, rất biết cách quan tâm phụ nữ, ga lăng thật đấy."

Mặt Trần Chính hơi nóng lên.

Dương Tịnh thì vui vẻ cầm ô đi vào nhà máy.

Trần Chính nhìn theo bóng dáng của Dương Tịnh, cười khẽ một tiếng, sau đó đạp xe đến đồn cảnh sát làm việc.

Dương Tịnh đi vào nhà máy thì thấy Viên Sinh Sinh và Tần Khả Khả đã tách ra, hai ngày sau đó cũng không thấy hai người họ thân thiết như vậy nữa.

Dương Tịnh không khỏi cảm thấy bản thân mình suy nghĩ nhiều rồi, dù sao ở thời đại này thì mọi người vẫn còn nhiều bảo thủ.

Tan tầm buổi chiều, trời cũng đã mờ tối, sắc trời âm u, hôm nay Trần Chính có việc gấp nên vẫn chưa tan làm.

Khi cô đang ngồi trong siêu thị Đinh Đang nghĩ về việc kinh doanh bắp bung của mình, nghĩ đến việc trộn lúa mì và gạo, thì Phùng Đại Cường lại đích thân đến.

Sau khi nhìn thấy Dương Tịnh thì Phùng Vệ Cường lập tức tươi cười.

Dương Tịnh để Uông Lệ Mẫn trông hai đứa nhỏ, còn cô ở siêu thị tiếp đón Phùng Vệ Cường.

Phùng Vệ Cường không vòng vo, khen vài câu sau đó trực tiếp nói: "Tôi muốn đặt 200 cái hình thỏ, 200 cái hình chiếc nơ, 200 cái hình mèo, 200 hình hồ lô.."

Dương Tịnh ngạc nhiên, đặt nhiều vậy, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Ý anh là cái này?" Dương Tịnh chỉ vào phía sau, chính là bắp bung có hình động vật.

"Đúng vậy, chính là nó." Phùng Vệ Cường nói, anh ta không nói cho Dương Tịnh biết, những cái bắp bung anh ta bán trên thành phố rất chạy, đặc biệt nếu trẻ con, nếu nhìn thấy mấy hình dáng động vật thế này, khẳng định sẽ hấp dẫn không ít đứa trẻ đến mua, vốn dĩ anh ta muốn đến sớm hơn nhưng do có chút việc bận nên bây giờ mới có thể đến gặp cô được.

"Cái này đắt hơn một chút." Dương Tịnh nói.

"Bao nhiêu một cái?" Phùng Vệ Cường hỏi.

"Năm xu một cái." Dương Tịnh trả lời, so với bắp bung trước thì đắt hơn hai xu.

"Không thành vấn đề." Phùng Vệ Cường lập tức đồng ý không hề do dự, trực tiếp lấy trong túi 50 đồng đưa cho Dương Tịnh, nói: "Tổng cộng 50 đồng có phải không? Ngày mốt có thể làm xong không?"

Dương Tịnh không nghĩ tới Phùng Vệ Cường làm việc nhanh chóng, dứt khoát như vậy, kiếm được tiền ai mà không muốn, xem ra cửa hàng của Phùng Vệ Cường cũng không phải nhỏ, vì thế gật đầu nói: "Có thể, bây giờ tôi sẽ viết biên lai cho anh, trưa hoặc chiều mốt anh có thể đến đây để lấy hàng."

"Không thành vấn đề."

Phùng Vệ Cường là người dứt khoát, không ngờ Dương Tịnh làm việc so với anh ta còn lưu loát hơn, từng bước đi đều vững vàng, chắc chắn, khiến người khác nể phục, còn trẻ như vậy mà năng lực không tầm thường, về sau tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn, khẳng định tương lai sáng lạn vô biên.

Phùng Vệ Cường không thể không nảy sinh ý tưởng muốn cùng Dương Tịnh hợp tác lâu dài.

"Được rồi, biên lai của anh đây.

Sau này nếu anh không thể đến được thì có thể đưa biên lai cho người khác mang đến là có thể nhận hàng." Dương Tịnh cười nói.

Phùng Vệ Cường nhận lấy biên lai, cười: "Cô gái trẻ, cô là người có bản lĩnh nhất mà tôi từng gặp đấy."

Dương Tịnh cũng cười: "Phùng tiên sinh, quá khen rồi."

Phùng Vệ Cường nói phải đi, Dương Tịnh đi ra tiễn thì thấy Trần Chính cũng đã tan làm trở về.

"Trần Chính, anh về rồi." Dương Tịnh mỉm cười thật tươi.

Trần Chính nhìn thấy Dương Tịnh cười rạng rỡ, lòng liền cảm thấy ngọt ngào, anh quay đầu nhìn Phùng Vệ Cường, cười chào hỏi.

"Xin chào, xin chào." Phùng Vệ Cường cũng vui vẻ chào lại.

Đinh Đinh Đang Đang nghe thấy giọng nói của Trần Chính thì lập tức chạy tới: "Chú ơi, chú ơi, chú về rồi."

Trần Chính duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang, đang chuẩn bị dắt xe đạp vào thì ngoài đường lớn vang lên những tiếng bước chân hỗn độn.

Tiếp theo liền có người hét lớn: "Đánh nhau! Đánh nhau rồi! Muốn đánh chết người rồi!"

Mọi người ai nấy đều cả kinh.

Trần Chính lập tức nghiêng xe dựng vào cổng lớn, chạy bay ra đường, túm lấy người đàn ông kia hỏi: "Ai đánh nhau, đánh nhau ở đâu?"

"Trời tối quá tôi không nhìn rõ, ở cái ngõ kia, hình như là Đại Quân, nhìn rất giống cậu ấy."

Đại Quân? Sao lại là Đại Quân? Cậu ấy đánh ai?

Trần Chính và Dương Tịnh đồng thời sửng sốt.

.

Truyện convert hay : Thần Y Kiều Thê Táp Bạo

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện