Kim Sơn Hồ Điệp

Phố Clay (4)


trước sau

Advertisement
Có một thời gian dài Ceasar luôn tìm hiểu về phố người Hoa, cuối cùng cái đêm hôm đó đã hiện thực hóa trí tưởng tượng của anh.

Anh cúi đầu, nhìn mấy gói giấy được buộc lại trong tay, bên trong đựng đầy thực vật sấy khô không rõ lai lịch… Mấy tuần trước, trong số các bằng chứng thu thập chống đạo luật Cable mà một đồng nghiệp đưa cho anh, có rất nhiều thứ liên quan đến “linh hồn ma quỷ phương Đông” làm người da trắng thấy ghê tởm, có thể sánh bằng phù thủy Roma và thầy cúng Ấn Độ.

Anh cảm thấy cực kỳ hoang đường.

Sự hoang đường này không chỉ bắt đầu từ người Hoa ở đây, mà còn cả cái vẻ trịch thượng mà người da trắng luôn tự nhận là chủng tộc thượng đẳng. Lần đầu tiên anh biết đến chuyện này là lúc anh mười tuổi, ông nội cho anh một con ngựa con giống Appaloosa ở Oregon cùng một khẩu súng lục Colt, nói với anh rằng, cháu có thể dùng bọn chúng để tham gia cuộc thi săn bắn trong rừng ven hồ ở Michigan cùng với bạn bè.

Ông lão cao tuổi đã tàn sát hơn trăm ngàn người Anh-điêng, khi biết cháu trai của mình có mâu thuẫn với mấy cậu nhóc lớn hơn mình bốn năm tuổi thì nói với cậu rằng, đàn ông Muhlenberg nhà không ai là hèn nhát, bạn nên đi cùng họ. cháu cứ đi đấu một trận với chúng đi, ông sẽ dạy cháu, cứ dựa vào gương mặt tuấn tú có tròng mắt màu xanh lam hay xanh lục hoặc là phần bụng của chúng, cháu cứ dùng hết sức mà tấn công vào tất cả các vị trí quan trọng nhất… Kết quả có thể tưởng tượng được. Vào mùa hè năm mười tuổi bị trật khớp tay và bị đánh gãy hai chiếc răng sữa, anh ngồi dưới dàn nho ở North Fork Long Island, lần đầu tiên ngộ ra bài học cuộc sống: con ngựa Appaloosa chưa thuần hóa và súng Colt không phải dùng để đi săn; mà là giúp anh tháo găng tay trắng ra, cạnh tranh quyết đấu với bất cứ ai sau này có thể giành giật với anh một cô gái xinh đẹp hay đất đai ruộng nương, hoặc là của cải bạc triệu.

Thế giới văn minh trên vùng đất này là thứ mà trong ba trăm năm của cuộc cách mạng thời Phục hưng và công nghiệp, người di dân châu Âu đã dùng súng săn và ngựa chiến để đổi lấy.

Vũ khí giúp bạn có đồng minh hoặc kẻ thù. Nếu không phải là vế trước, thì cứ để kẻ vế sau im lặng mãi mãi.

Trong suốt mười một năm tiếp theo, quy tắc anh nghiệm ra lúc mười tuổi này luôn luôn thành công, luôn luôn có hiệu quả.

Bạn thấy đấy, nền văn minh của người da trắng, vốn là dùng máu tanh cùng sự mất mát lễ nghĩa liêm sỉ này để đổi lấy.

Nhưng trong buổi phỏng vấn, những quý ông văn minh này lại thề thốt chân thành với cánh ký giả rằng: người Hoa là một chủng tộc thấp kém. Bọn họ không có hạn cuối, không sợ bị đánh đập, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, bọn họ rất giỏi lợi dụng lòng trắc ẩn của anh, đây là một đám dòi vắt hết óc, không đáng để anh phải tôn trọng…

Vậy mà anh đang đứng ngay tại phố người Hoa đây vào một tối thứ bảy, những con đường u ám được ánh đèn đỏ mập mờ thắp sáng, đế giày giẫm lên đường chính lát đá lại có cảm giác nhớp nháp nhầy nhụa khó tả; trong không khí thoang thoảng mùi tanh tưởi thối rữa – không biết rốt cuộc là từ con hẻm chất đầy rác rưởi nào, trong số đó có thể là phân và nước tiểu, nước rửa bát, hoặc là thi thể động vật chết… “Nhưng điều khiến người ta kinh khủng nhất đó là, bọn họ ăn thịt chó!” Một số tài liệu tuyên truyền phản Hoa của đảng Công nhân California bao giờ cũng nhấn mạnh vào điểm này, giờ đây những lời đó xuất hiện trong đầu anh tuyệt đối không phải tình cờ. Anh không nhịn nổi mà nghĩ, ở trong góc tối nơi đống rác càng chất càng cao, có khi nào cũng có da lông và nội tạng chó hoang hoặc chó nuôi hay không.

Nếu nói anh có ấn tượng gì về cuộc thi sầm uất không tiền khoáng hậu ở phố người Hoa này, thì đó nhất định là có rất nhiều thứ bẩn thỉu dơ dáy. Vô số tấm ảnh của hoa hậu và phiếu bầu còn dư bị in thành quảng cáo dán đầy trên tường rào trống trơn, có vài thứ bị gió thổi rơi xuống đất mặc cho người ta giẫm nát. Nương theo ánh sáng yếu ớt, Ceasar cúi đầu nhìn những tờ giấy bị giày xéo đến mức biến dạng, nụ cười thanh lịch trên đó cũng trở nên dữ dằn.

Ngay đúng lúc này, đằng sau cánh cửa nào đó, trong con hẻm nào đó, có người bất thình lình xông ra. Có lẽ là đám ma men táng gia bại sản, có lẽ là ả gái điếm hút thuốc nhiều nên vỡ giọng, hoặc có lẽ là kẻ bị bệnh hủi quáng gà… Dù cho là ai thì cả người cũng bốc lên mùi rượu nồng nặc, không chút khách khí lao về phía anh. Trong bóng tối anh cảm nhận được, thế là do dự dừng bước. Nguy hiểm thật, may mà hắn ta vồ trượt. Người kia ngã xuống đất rên lên, mắng chửi gì đó bằng tiếng Quảng rồi “hự” một tiếng, lập tức như đá chìm vào đáy biển, ngáy khò khò.

Sự kịch tính và phi lý của tất cả những điều này dường như đều là bằng chứng hòng nhắc nhở anh rằng: cậu chán ghét và vứt bỏ là điều rất chính xác và cũng công bằng, sự chán ghét này chưa từng thay đổi.

Nhưng vì sao cậu còn muốn đến đây?

Đây là nơi hoang dã của rễ cây trong nền văn minh, tuy nó đủ thâm căn cố đế, song nếu nhổ tận gốc thì sẽ phải trả cái giá thế nào?

Cho đến tối hôm đó, một cô gái người Hoa gầy gò không cao bằng vai anh, im lặng đến gần, cố gắng đuổi theo không nói một lời.

Bước chân của cô rất nhẹ, thậm chí còn bị tiếng đánh bạc, tiếng mạt chược, tiếng hét lớn và tiếng rên rỉ từ những căn nhà ở hai bên đường vang vọng lấn át.

Nếu không phải một hòn đá bay đến, thì anh chẳng tài nào phát hiện cô đã đi theo.

Cũng sẽ không nghe cô nói: “Trời thì tối, không có việc gì anh còn đến phố người Hoa làm gì hả? Anh nhìn đi, nếu có côn đồ hung ác nào giống tôi, lặng lẽ cầm dao đến gần thì e là anh đã mất mạng rồi.”

Ceasar không đáp. Anh cúi đầu nhìn cô, đột nhiên ý thức được, nếu ngày hôm đó anh không đặt chân vào phố người Hoa thì liệu cô gái này sẽ có vận mệnh ra sao?

Bước chân dừng lại, cô vẫn đi tới, tự nhiên nói, “Hơn nữa… Không có bệnh thì không cần uống thuốc đâu.”

Chuyến xe cáp cuối cùng đã rời đi, bất tri bất giác ngẩng đầu lên, cả hai đã đến đầu đường Columbia, rời khỏi phố người Hoa tự lúc nào.

Nhà hàng Ý vẫn chưa đóng cửa, đầu đường chữ V đèn đuốc sáng choang, rốt cuộc cô cũng dừng bước, ngẩng đầu nhìn anh nói, “Tạm biệt.”

Ý là, ở đây đã an toàn rồi. Anh có thể gọi điện bảo xe đến đón về nhà, hoặc tự đi bộ hai mươi phút về.

Anh không chào cô, chỉ đứng nguyên tại chỗ, tầm mắt nhìn theo cô.

Cô tung tăng bước đi, chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Đi ra khỏi con phố này cũng đồng nghĩa với việc bước ra khỏi ranh giới.

Trong ranh giới là phố người Hoa anh ghét bỏ, và là thế giới của cô.

Ngoài ranh giới là xã hội da trắng ngập tràn ác ý với bốn mươi con phố người Hoa, là xã hội văn minh mà người Hoa chẳng thể hòa nhập.

Trong chớp mắt đó bất chợt anh nhận ra, từ nhỏ đến lớn, thứ anh ghét chưa từng thay đổi.

Nhưng trong sự ghét bỏ lần này lại xuất hiện một ngoại lệ.

Anh nhớ lại lúc mình mười ba tuổi, con sói cái cắn bị thương chú ngựa Appaloosa của anh, dù đã bị đạn anh ghim trúng bụng nhưng vẫn chạy trốn vào sâu trong rừng cây, làm anh thua một trận đi săn vốn không thể nào thua được, bị chúng bạn nhạo báng suốt một tuần… Một tuần sau quay lại chỗ cũ, anh phát hiện được thi thể con chó sói cái kia cùng với hai con sói con chết vì đói.

Còn gì nữa?

Trong mấy tháng này, anh lần lượt bước vào phố người Hoa, toan tìm kiếm trên người cô bất cứ lý do nào đó có thể làm anh ghét bỏ, nhưng rồi lại lần lượt thất bại.

Đến tận hôm nay anh mới phát hiện, trong địa ngục bẩn thỉu anh căm ghét, muốn tự tay phá hủy tất cả lại là nhà của cô gái người Hoa ấy.

Yếu đuối, không chịu nổi một kích, nhưng lại nhanh nhẹn không sợ hãi, bay vọt vào biển lửa.

Trong tất cả những thứ anh căm ghét, muốn đích thân đập phá.

Thì cô lại là ngoại lệ.

Thật đáng sợ.

___

Qin: Chương này tuy ngắn nhưng lại khá quan trọng, vì nó đánh dấu việc Ceasar ý thức được Hoài Chân đang dần có vị thế trong anh.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Thập Niên 70: Quân Trường, Cường Thế Sủng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện