Kiều Thê Thập Niên Bảy Mươi

Một Trăm Đồng


trước sau

Advertisement



Edit: Zoe
* * *
Nếu nàng đoán không lầm, thì kế tiếp hẳn là có một cuộc chiến ác liệt.

Thấy nàng làm ra cái loại chuyện cẩu này, ban đầu lão thái thái đã muốn tìm lỗi nàng để lập quy củ nên chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho nàng, căm tức nàng mà không làm gì được nên Vương Tiểu Lệ sẽ càng châm dầu vào lửa, Lý Xuân Miêu kia lại càng không cần phải nói, âm thầm đâm chọc xem náo nhiệt.

Ai, đau đầu, nên làm gì bây giờ.

Nàng thực sự không có thiên phú xé mặt, lại không thể so với sức chiến đấu mắng chửi người của lão thái thái, la lối lăn lộn khóc lóc lại càng không làm được.

Đời người thật khó khăn.

“Tam tẩu, nồi cũng cháy rồi, sao ngươi vẫn ngẩn người ra vậy?” Thì ra tam tẩu không biết nấu cơm, việc này nương khẳng định sẽ không bỏ qua cho nàng, Lý Xuân Miêu mừng thầm.

“Ngươi nói cái gì, cơm khê rồi? Ông trời của ta ơi, đây là loại tức phụ gì đây.” Hàn lão thái thái đang ở trong phòng nghĩ cách đặt quy củ cho nhà lão tam, đột nhiên nghe thấy nồi trong bếp cháy, ném đồ vật trong tay xuống chạy ra ngoài.

Trong nồi đã không còn nhìn ra là đồ ăn gì, một đống đen xì, bánh bột ngô dán xung quanh nồi để hâm lại cũng đều cháy một mảng.

Lão thái thái chỉ vào Tô Niên Niên mắng: “ Ngươi là cái đồ phá hoại, ta làm sao lại để lão tam cưới một người như ngươi, đây đều là đồ ăn, con mẹ ngươi không có mắt hay sao, lãng phí như vậy…….”
Hàn lão thái thái còn đang chửi, Tô Niên Niên nghe không nổi nữa đang muốn đi ra ngoài, Hàn Thanh Minh bước tới đây.

Mấy sợi tóc của tiểu cô nương trước mắt mềm oặt rũ xuống trán vì mồ hôi nhễ nhại, trong mắt toát ra tia bực bội, trên má vẫn còn vệt tro của việc nhóm lửa, nhìn rất đáng thương.


“Nương, Niên Niên từ trước đến nay chưa từng làm việc này, lần đầu tiên khó tránh khỏi phạm phải sai lầm.” Hàn Thanh Minh kéo Tô Niên Niên sắp bùng bổ về phía sau, ngăn tầm mắt của lão thái thái.

“Đúng vậy.

Lão thái thái, lần đầu tiên ta làm cũng đã thiêu phòng bếp luôn, lần này không đốt đã là tốt lắm rồi.” Tô Niên Niên cực kỳ mệt mỏi, từ nương cũng không muốn kêu, dựa đầu vào lưng Hàn Thanh Minh, cố ý nói.

Cảm nhận được hơi ấm phía sau lưng, Hàn Thanh Minh run lên, đứng thẳng người che khuất tốt cho Tô Niên Niên.

“Phản rồi, đây là muốn phản trời sao, đây là không nghe bà già là ta đây chứ gì, lão tam, sao ta lại nuôi dưỡng ra một thứ như vậy, lão đại, lão tứ, mẹ của các ngươi đang bị hai thứ đồ vật này khi dễ đến chết.” Lão thái thái gào thét, gỗ đùi, trực tiếp ngồi xuống sân.

Hàn Lập Xuân không chịu nổi lão thái thái ầm ĩ, liền lên mặt thể hiện dáng vẻ đại ca trước Hàn Thanh Minh: “ Lão tam, sao có thể nói nương như vậy, còn em dâu nữa, mau xin lỗi nương.”
Lão tứ Hàn Lập Hạ cũng oán giận nói: “Tam ca, nương lớn tuổi như vậy, không chịu nổi bị ức hiếp.”
Hàn Thanh Minh trầm mặt, lão thái thái ngoài việc chữa anh hết cà lăm ra, thật đúng là không làm cho anh một cái gì, còn có lão thái thái mới không hài lòng bọn họ một cái, tất cả đều nghe theo bà.
Không nên tức giận, không nên tức giận, sinh khí ốm đau không có người chăm sóc, nếu ta tức giận theo ý muốn của ai đó, không chỉ tổn hại tinh thần mà còn tốn công, Tô Niên Niên mặc niệm trong lòng.

“Lão thái thái, hiện giờ ta không muốn cãi nhau, chúng ta vào phòng giải quyết, đại ca cũng không muốn bị người ngoài chế giễu.” Hàn đại ca coi trọng thể diện, đụng một cái là xong.

Quả nhiên, Hàn Lập Xuân túm lão thái thái hung hổ vào phòng.

“Nói đi, ngươi muốn làm gì.

Chúng ta vào thẳng vấn đề.” Lão thái thái khẳng định đang kìm nén chủ ý xấu, phải để bà nói ra, Tô Niên Niên mới có thể làm bà câm nín được.

“Ngươi là đồ móng lợn gì vậy, ngươi gả vào Hàn gia, thì phải nghe ta, ngươi nhìn xem có con dâu nhà ai mà không biết nấu cơm không, nói ra thì làm người khác chê cười, ngươi không nấu cơm, hai tẩu tử cũng bị ngươi làm liên lụy, như vậy đi, nếu ngươi không nấu cơm, cùng với lão tam mỗi tháng giao ba đồng tiền cơm, để đại tẩu cùng em dâu tư của ngươi không nói ta đối xử bất công.” Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội làm quấy nhiễu nhà lên, lại nói nương Tô Niên Niên thương nàng như vậy, xuất giá không cho nàng tiền? Lão thái thái không tin.

Nàng đã nói rồi, thì ra còn đang chờ nàng.

“Được rồi, ba đồng thì ba đồng.” Tô Niên Niên nói.

Những người khác nghe nàng thẳng thắn như vậy rất ngạc nhiên, ba đồng không phải số lượng nhỏ.

Hàn Thanh Minh không nói gì, nếu ba đồng tiền đổi được cho nàng ngủ thêm được một chút thì cũng rất đáng giá.
Lão thái thái ngẩn người, quả thực móng lợn này giấu diếm tiền.

“Đến đây, lão thái thái, ta và ngươi tính, vừa mới gả vào ta đã cho ngươi một trăm đồng tiền, cái này ngươi nhớ rõ đúng không, một trăm chia ba là được 33 tháng, còn thừa một đồng thì tặng cho ngươi.” Tô Niên Niên mở miệng bố thí, chỉ cần được nghỉ ngơi, sức chiến đấu của nàng cũng không phải dạng vừa.

Hàn Thanh Minh cúi đầu cười, liền biết nàng không hổ mà dễ dàng chịu thiệt.

Lão thái thái đã sớm quên chuyện một trăm đồng tiền cưới, lúc đấy ưng ý nhiều lễ vật như vậy, chính bà mối tiết lộ cho bà ta, tiền gia đình nhà mẹ để tân nương tử đã đáp ứng cho, thời điểm bà ta đòi hỏi cũng rất thuận lợi, không nghĩ tới hiện tại Tô Niên Niên lại tính sổ với bà ta.

“Ngươi nói cái rắm gì vậy, đây là tiền của lão nương, liên quan gì đến ngươi.” Chê cười, sao bà ta có thể để tiền bị tiêu dần cho một tiểu nha đầu này được.

“Trí nhớ ngài đây thật không tốt, đây là tiền lễ hỏi của ta, ngươi nghĩ thử nếu ta nói chuyện này ra ngoài, người ta có châm chọc cột sống lão Hàn gia các ngươi hay không, Hàn gia lại còn là trưởng thôn, đến lúc tuyển chọn lại lần nữa, người ta nói, ai nha.


Mẹ chồng Hàn gia đoạt lễ vật của con dâu, loại tiền này mà cũng cướp được, vạn nhất tham ô tiền trong đội làm sao bây giờ.” Tô Niên Niên diễn xuất rất thật, trong đầu nàng cũng còn một ít thông minh.

Hàn đại ca vừa nghe xong liền luống cuống, trong thôn có không ít người có ý kiến với hắn, năm tới là đến kỳ hạn trưởng thôn của hắn, hắn còn muốn tranh cử tiếp “ Ngương, em dâu thứ ba nói rất có lý.”
Hàn đại tẩu bắt đầu sợ hãi, ở trước mặt người khác nàng ta vẫn luôn ra vẻ là vợ của trưởng thôn, nếu nam nhân nhà nàng ta không được làm nữa, người trong thôn không biết sẽ sắp đặt nàng ta đi đâu, không được không được: “Nương, bằng không vẫn để ta cùng em dâu thứ tư làm, lúc em dâu ba chưa tới cũng như thế mà.”
Lý Xuân Miêu vừa nghe liền không vui: “ Đại tẩu sao lại tùy tiện thay nương làm chủ vậy, có chị dâu thứ ba thì sao hai ta vẫn phải làm, ta không làm.”
Mới vừa chỉnh đốn lão thái thái xong, lại đến Lý Xuân Miêu thành tinh: “ Em dâu thứ tư, ngươi trông kho hàng sống, là đại ca an bài cho ngươi đúng không, ngươi nói nếu đại ca không còn là trưởng thôn, không phải là công việc này sẽ do người nhà trưởng thôn làm sao.”
Tiểu tử, ta còn không trị được ngươi sao.

“Được, ta sẽ làm.” Lý Xuân Miêu thỏa hiệp nói, nàng ta không muốn giống những người đó phải xuống đồng làm.

Lão thái thái hoàn toàn hôn mê, chuyện vòng vèo gì đây, bà ta còn chưa nói được vài câu, nhà lão tam đã giải quyết xong chuyện này?
Không được, đây rõ là đang khiêu chiến địa vị của bà ở Hàn gia đây mà.

“Lão thái thái, ngày mốt ta còn lại mặt, nương ta khẳng định sẽ hỏi ta ở nhà chồng như thế nào, nếu ta đem việc này nói ra, ngươi nói xem nương ta có đến tìm ngươi hay không?
Một chiêu cuối cùng.

Lão thái thái cũng đã nghe qua thanh danh nương Tô Niên Niên, nàng la lối khóc lóc rất dữ, không được động vào nương của Tô Niên Niên, tam tẩu Tô Niên Niên là đại nha đầu Thu Nguyệt của nhà ông cụ Hàn ở thôn Hàn gia, ông cụ Hàn yêu cầu Hàn Thu Nguyệt trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, để đệ nàng có tiền cưới vợ, không nghĩ tới tam tẩu của nàng lại quay người nói cho nương Tô Niên Niên, lão nương kia dẫn theo một nhóm cầm dao đuổi cả nhà ông cụ Hàn chạy tới cửa thôn, suốt ba ngày cũng không dám về nhà.

Đến tận bây giờ trong hai thôn còn lưu truyền cái truyền thuyết Triệu Hiểu Mai, lão thái thái cũng không dám tùy tiện chọc vào.

“Được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy với hai chị em dâu, ta đây cũng mặc kệ, ai lại làm cho nhà người ta bị khinh bỉ.” Trong lòng lão thái thái rất tức giận, Tô Niên Niên này là tức phụ có sức đấu mãnh liệt, một ngày nào đó bà ta sẽ bắt được điểm yếu của nàng.

Sớm biết điều như vậy có phải tốt hơn không, làm nàng lãng phí nhiều nước bọt như vậy.

“Cứ như vậy đi, em dâu tư đi làm lại một chút, ta đi giảm bớt một chút bữa sáng lại.”
Lý Xuân Miêu nhịn cảm xúc muốn chửi Tô Niên Niên xuống, ngoan ngoãn đi ra ngoài nấu cơm.

Hàn Thanh Minh lại lần nữa cảm thấy mình nhặt được bảo bối, sao lại khiến người ta yêu thích đến như vậy.

“Tôi mang em đi ra ngoài rửa mặt.” Thành mèo nhỏ mất rồi.

Tô Niên Niên gật đầu, đi theo anh ra ngoài.

“Thế nào, tôi rất thông minh đúng không.” Vẻ mặt Tô Niên Niên vui vẻ nói.

“Ừ, tôi cũng không ngờ tới.” Hàn Thanh Minh cũng không keo kiệt mà khen nàng một cái.

Nàng chính là tiểu thiên tài.

Xác nhận lại một lần nữa, Hàn Thanh Minh thuộc về bên quân ta.

“Đúng rồi, ngày mốt lại mặt chúng ta đi bằng gì về?” Tô Niên Niên rửa mặt nói.


“Không lo, tôi đi mượn Xuyên Tử cái xe đạp.” Thật ra là anh góp tiền mua cùng Xuyên Tử, vì không muốn lão thái thái phát hiện mà nháo lên, nên Xuyên Tử mới nói là bản thân hắn mua.

Thời điểm lúc ấy còn tạo một trận náo động trong thôn, không có anh, Xuyên tử là một cô nhi không cha không mẹ, trong nhà cũng không có một phân tiền, vô thanh vô tức* đã mua được một chiếc xe đạp, người khác sao có thể không đỏ mắt.

(* Vô thanh vô tức: âm thầm, bặt âm vô tín.)
Nhưng Xuyên Tử là ai, mười dặm tám hướng nổi danh là một tên con đồ, sao có thể chịu ủy khuất, nói sau lưng thì không sao, nhưng nếu để hắn biết, thể nào cũng náo loạn nhà người ta, làm người nói hắn hối hận không ngừng.

“Người ta có cho mượn không?” Xe đạp ở niên đại này là hàng xa xỉ, chủ nhân có thể xem nó là con luôn.

“Có thể.” Muốn có là được.

_____
Ngày tháng sáu, thời tiết thay đổi bất thường, buổi sáng phơi nắng quá đà, buổi chiều trời mới bắt đầu có mây.

Chỉ chốc lát sau, một trận mưa kéo đến, không lớn, tí tách tí tách.

Hàn gia còn có một ít lương thực đang phơi ở nông trường, lão thái thái không gõ cửa đã xông vào phòng Tô Niên Niên: “ Lão tam, trời mưa, mau đi thu lương thực.”
Tô Niên Niên cũng xuống giường đi theo, Hàn Thanh Minh nói với nàng: “Chỉ một tí thôi, tự tôi đi là được.”
Tô Niên Niên cho rằng Hàn đại ca và Hàn Lập Hạ sẽ đi cùng, cũng không để ở trong lòng, thời điểm đi ra ngoài vứt đồ, mới phát hiện bọn họ đều ở nhà, thiếu một người là Hàn Thanh Minh.

Không biết vì cái gì, hỏa khí của nàng bùng lên, nói với lão thái thái: “ Nương, vì sao tất cả đều ở nhà mà để một mình Hàn Thanh Minh đi làm?”
“Sao nào, lão đại là trưởng thôn, nhiều việc, thân thể lão tứ không tốt, nuôi lão tam tốt như vậy, không hắn làm thì ai làm.” Hàn lão thái thái quay người oán giận nói.

Tô Niên Niên không muốn cùng bà cãi cọ, nàng biết dù có nói bao nhiêu lần đi nữa thì lão thái thái cũng không có khả năng đau lòng Hàn Thanh Minh dù chỉ một chút.

Nhưng nàng đau lòng, chỉ tưởng tượng anh từ nhỏ đến lớn cứ như thế này, lòng chua xót không thôi, xoay người chạy về phía nông trường.

Hàn Thanh Minh ở nông trường đã quá quen, trong nhà có đồ ăn ngon, là của đại ca và tứ đệ, nhưng có công việc kể cả nặng hay nhẹ, thì tất cả đều của anh, trước đây còn phản kháng, trưởng thành rồi mới cảm thấy vô vị.

Thời điểm thu dọn xong, vừa quay đầu liền thấy có nha đầu ngốc trong mắt tràn đầy nước mắt, đau lòng nhìn anh.
Tác giả có lời muốn nói: Lúc trước thấy Tô Niên Niên chịu ủy khuất, Hàn Thanh Minh liền theo bản năng kéo nàng về phía sau.

Ngay sau đó, trong cơn mưa có một màn ôn nhu, tình cảm hâm nóng hơn.

Ta sẽ càng ngày càng kiên trì, các tiểu tiên nữ góp ý một chút đi!
Zoe: Ủng hộ mình bằng việc bình chọn sao sao nhé:>



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện