Kiều Thê Chớ Có Chạy!

Tử Khí - Kì Bệnh Của Quốc Sư


trước sau

Advertisement

Sau vụ Bạch Dương hôm mê bất tỉnh, Song Tử sau khi cãi nhau với Sư Tử liền bị bắt ở lại trong hoàng cung, không có lệnh của anh, cô không được tùy ý xuất cung.

Vào một ngày trời không được đẹp cho lắm, mới sáng dậy đã mưa, Song Tử ngồi trong phòng nhìn ra cửa sổ mà chán nản, đợi mưa tạnh nhất định sẽ đi tìm Quốc Sư a. 

- Tạnh đi mà.. chán chết ta... 

... 

Trời tạnh mưa ngay sau câu nói của cô, Song Tử vui không tả nổi, lập tức trèo qua cửa sổ chạy đi đến Phủ Quốc Sư luôn. Nô tì của cô biết được nhưng chưa kịp cản thì cô chạy mất hút rồi. 

Phủ Quốc Sư_______ 

Song Tử vẫn tự nhiên như hằng ngày, định xông vào hẳn phòng Quốc Sư, cơ mà hôm nay cửa phòng hắn lại đóng, cô có dự cảm không tốt, cửa có thể đẩy vào nhưng lại không dám đẩy. 

- Công Chúa? Ngài đến tìm ca ca ta sao? 


Lệnh Hồ Như bất ngờ xuất hiện, Song Tử chỉ chỉ tay vào cánh cửa, nàng ta liền lắc đầu. 

- Ta nghe bảo ca ca ta bị bệnh nên tự nhốt mình trong phòng, không cho ai vào cả. 

Nàng ta vừa dứt lời, Song Tử liền đẩy cửa, Lệnh Hồ Như nhanh chóng giữ lấy tay cô, cô lại cầm tay nàng ta chui tọt vào trong.

 - Công____ 

- Suỵt! 

Song Tử ra hiệu im lặng, Lệnh Hồ Như biết không được lớn tiếng, nhưng mà cô và nàng ta vào phòng là vi phạm mất rồi, cô thích thì vào mình cô thôi, kéo cả nàng vào chi không biết.Cả hai từ từ đi vào trong, Lệnh Hồ Như níu tay Song Tử lại, cô liền ra hiệu trấn an nàng ta, gan cô lớn như vậy thì đi một mình đi chứ. 

- Quốc Sư~? Ta nghe bảo ngài bị bệnh, ngài đâu rồi~? 

Song Tử lớn tiếng, Lệnh Hồ Như rợn cả người, nếu không phải do người hầu trong phủ nói Quốc Sư sẽ nổi điên lên nếu ai làm trái hắn, nàng cũng định mở cửa vào trong hỏi thăm rồi.Quốc Sư mà nổi điên lên, nghe bảo hắn có thể gϊếŧ người a. 


- Công Chúa, chúng ta mau rời đi đi.. 

- Chỉ là bệnh thôi mà, đâu cần cách ly như thế. 

Song Tử bình tĩnh nhìn ngó xung quanh, bỗng cô thấy có dáng người ngồi trên giường, cô liền ung dung đi đến giường của hắn. 

- Công Chúa dừng lại đi! Đừng đến gần huynh ấy... 

Song Tử quay lại gỡ tay Lệnh Hồ Như ra, lên tiếng trấn an nàng ta. 

- Sợ cái gì chứ? Ta có làm càn ngài ấy cũng không dám gϊếŧ ta đâu___ 

- Sao ta lại không dám gϊếŧ? 

Song Tử chợt cảm thấy lạnh sống lưng, cô quay ra sau xem thì thấy một cánh tay đưa ra vén rèm lên, người mà cô vừa được diện kiến sau tấm rèn đấy lại là một người khác, tóc hắn màu đen dài hơn cả tóc của Quốc Sư, ánh mắt hắn hiện lên tia chết chóc, Song Tử nhận ra được sự khác biệt liền tự động cầm lấy tay Lệnh Hồ Như chạy ra khỏi phòng, hắn thu tay lại, mắt vẫn hướng nhìn về phía hai người bọn họ. 


- Máu, có mùi máu. 

Song Tử và Lệnh Hồ Như chạy ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại, đúng lúc có một nô tì đi gần qua. 

- Cho hỏi, Quốc Sư hôm nay bị sao vậy?Song Tử lên tiếng gọi hỏi nàng nô tì, nàng ta không dám bước qua, Song Tử và Lệnh Hồ Như phải đi qua đó. 

- Vào ngày 15 hằng tháng, Quốc Sư luôm luôn ở trong phòng, không cho một ai vào cả. Ngày hôm đấy ngài tuyệt đối không ra ngoài, không ăn thịt cá, thậm chí có thể bỏ bữa. 

Nô tì lúc đấy đi ngang qua phòng Quốc Sư, thực ra nàng ta không đi tới vì Quốc Sư dặn không cho ai đến gần, cơ mà Song Tử và Lệnh Hồ Như lại tìm đến, nếu không giải thích thì Quốc Sư nổi giận, không chừng hắn không kiềm chế được gϊếŧ người mất. 

- Ta không nhớ là ngài ấy có bệnh này nha. 

- Mà, Quốc Sư dặn, tuyệt đối không được để mùi máu tanh vươn vãn chỗ ngài, nên nô tì nào có nguyệt sự đều được nghỉ cả. 
Nghe đến đây, Song Tử và Lệnh Hồ Như nhìn nhau, rồi cô bỗng nắm lấy tay nàng ta chạy đi mất. 

- Tại sao không nói sớm!! 

Chậc, có trùng hợp quá không, nguyệt sự của Song Tử vừa tới hôm qua, vừa nãy còn đứng khá gần với hắn, không mau chạy là bị hắn tiễn xuống suối vàng mất. 

Sau khi Song Tử và Lệnh Hồ Như chạy đi, Thiên Bình mở hé cửa ra, nô tì thấy thế liền lẳng lặng rời đi, lập tức bị hắn gọi lại. 

- Mùi máu ở đâu? 

- Thưa chủ nhân.. có thể là Tam Công Chúa và Lệnh Hồ cô nương.. 

Thiên Bình quay đi vào trong, nô tì thở phào nhẹ nhỏm rồi mới dám quay đi.... 

- Công Chúa! Chúng ta chạy đi đâu vậy? 

Nhắc mới nhớ, Song Tử liền dừng chân, cô nhìn bốn bể phương trời, xung quanh đều là cây cối, cô không lẽ chạy nhanh quá, đâm đầu vào cái rừng nào rồi. 

- Đây..ta không biết! 
Song Tử đi theo lối mòn ở trong rừng, Lệnh Hồ Như đi ngay sau cô, nàng ta đi rất chậm, như đang cố kéo dài thời gian. Chợt cả hai người bọn họ đi đến vách đá, Song Tử tặc lưỡi quay đầu lại, Lệnh Hồ Như lại lùi đụng trúng cô. 

- Công Chúa..! Có sói!!! 

Song Tử bất ngờ không kịp hành động, vách đá bỗng dưng vỡ vụn, còn vỡ đúng chỗ Song Tử đứng, thế là cô ngã khỏi vách đá, ngã ngay xuống dưới vực thẳm đầy sương mù. 

- Công Chúa!!! 

Lệnh Hồ Như thét lên đưa tay cố nắm lấy tay Song Tử nhưng lại trật mất, đằng sau nàng ta lại là một bầy sói, Song Tử còn nghe thấy tiếng gào của những con vật không được hiền lành đấy, vậy, cô bị ngã xuống vực may mắn hơn, hay là Lệnh Hồ Như với đàn sói đó may mắn hơn? 

Song Tử dần mất đi ý thức, với độ cao đấy thì cô đã sớm chấp nhận cái chết rồi, cơ mà trong phút chốc, cô liền nhớ ra rằng, trước khi rơi hoàn toàn xuống lớp sương mù, cô thấy môi Lệnh Hồ Như cong lên, còn đàn sói cũng nhìn xuống vực. 
- Đúng thật là... sớm biết nàng ta là họa sát thân, ta liền tránh...Ực!

 Song Tử chưa nói xong thì đầu lập tức đập vào tảng đá, cô liền ngất đi, cả cơ thể cô rơi xuống nền đất ẩm ướt, những cành lá gai đã xé rách y phục của cô, tạo ra một vài vết xước dài rỉ máu.Lệnh Hồ Như còn ở trên vách đá kia liền đứng dậy phủi tay, nàng ta quay đi, đàn sói đi theo nàng ta, liền nhận được ánh mắt muốn gϊếŧ người của nàng. 

- Cút. 

Đàn sói liền phân tán đi mất, một mình nàng ta trở về lại phủ Quốc Sư. 

- Đừng tưởng ta không biết các ngươi cản đường ta.

........................................ 

Đến khi trời chập tối, Song Tử may mắn không chết, cô tỉnh lại sau cơn mê man, cả người đầy vết thương, đầu đau không chịu nổi. Song Tử ôm lấy đầu, rồi cô nhận thức được khung cảnh xung quanh chính là dưới vực đầy sương mù, con đường trước mắt cô ngập tràn sương mù, không thấy rõ đâu là lối đi. 
- Ngài tỉnh rồi. 

Song Tử nghe thấy vọng âm ở đâu đó, cô nhận ra bản thân đang nằm trên người một con gấu lớn, con gấu vừa nói chuyện với cô, cô nhìn nó một hồi, đoạn kí ức trước đó lần lượt tái hiện ngay trong đầu cô, đoạn kí ức đáng ra cô phải nhận được từ lúc xuyên qua.Cô thấy bản thân lúc đó là một cô bé tầm năm tuổi, theo thói quen luôn đến phủ Quốc Sư làm loạn, dù có bị cấm túc cũng tự bỏ trốn mà tới. Hôm đó cô thấy tiểu Quốc Sư có một con linh thú, là một chú gấu có bộ lông màu nâu, chú gấu nhỏ rất dễ thương, cô không kiềm được liền muốn ôm ôm nó, tiểu Quốc Sư không cho, cô liền cắn hắn một cái vào cánh tay, rồi ôm lấy chú gấu nhỏ.Kết thúc đoạn hồi tưởng, Song Tử cuối cùng cũng nhớ ra đây là chú gấu nhỏ năm xưa, cơ mà bây giờ nó bự tổ chảng, ngày xưa cô ôm nó trong lòng, bây giờ nó ôm cô trong lòng. 
- Bân.. Bân Bân nè! Là ngươi sao..? 

- Công Chúa, ta tưởng ngài quên ta rồi... 

Bân Bân là tên gọi Sở Song Tử dành cho con gấu này, nó thích cô hơn chủ nhân của nó, thành ra cứ mỗi lần Quốc Sư gọi là nó cứ lầm lì, thấy Song Tử là hởn hở chạy lại liền. 

- Chúng ta..là đang ở đâu? 

Song Tử gắng gượng ngồi dậy, cả người cô đầy rẫy vết thương, khiến việc cử động của cô dần trở nên khó khăn. Bân Bân bỗng bế cô lên, tiến sâu vào con đường trước mắt ngập tràn sương mù, Song Tử nghiến răng chịu đựng sự đau đớn, mí mắt trĩu nặng, cô lại sắp ngất đi nữa rồi.

- Công Chúa đừng lo, ta đưa ngài về phòng Quốc Sư. 

- Đừng... đừng đưa ta về đó... 

- Ở gần đây chỉ
Advertisement
có phủ Quốc Sư, ta đưa ngài đến đó, Quốc Sư sẽ trị liệu cho ngài. 

Trị liệu thì hôm nào hắn cũng có thể trị, cơ mà hôm nay có khi hắn lấy cô làm dược trị liệu cũng nên. Song Tử lại bắt đầu mê man, cái cảm giác lạnh thấu xương ấy làm cô không còn nhận thức được gì nữa cả, cô lại ngất đi. 
Phủ Quốc Sư______ 

Rời khỏi khu rừng ngập tràn sương mù đấy, Bân Bân tìm đến phòng của Quốc Sư. Đến trước cửa phòng, cậu đưa tay gõ cửa, Thiên Bình vừa có ý định bước ra, hắn mở cửa thì thấy linh thú của bản thân ôm một thứ gì đó đầy máu, được một lúc hắn mới biết đấy là Song Tử. 

- Tiềm Quân, nàng ta bị sao vậy? 

- Phiền ngài gọi ta là Bân Bân. 

- Ai mới là chủ của ngươi hả !? 

Bân Bân liền giao Song Tử cho Thiên Bình, hắn ôm lấy cơ thể đầy vết thương đang rỉ máu của cô, bế cô đến phòng tắm. 

- Trùng hợp thật đấy, ta cũng định ngâm mình một chút. 

- Quốc Sư, ngài cẩn thận đừng luộc chín Công Chúa đấy. 

- Ngươi trở về đi, mai đến thăm nàng ta.Thiên Bình phẩy tay, hắn bế Song Tử đi, Bân Bân quay đi về rừng sương mù, có thể nói, rừng sương mù là nhà của cậu. 
... 

Nước tắm đã được hắn sai người hầu chuẩn bị, hắn định sẽ ngâm mình trước, nhưng vì thấy người cô toàn là vết thương, hắn quyết định để cô ngâm trước, bản thân đi lấy một ít thuốc cầm máu.

- Chết tiệt, cái mùi máu làm ta khó chịu..! 

Thiên Bình đặt khay thuốc xuống cạnh Song Tử, nước tắm của hắn luôn luôn pha dược hồi phục vết thương, giờ mà không cởi y phục của cô ra, ngâm với dược khó mà phát huy tác dụng. 

Đã bảo hôm nay Quốc Sư lạ lắm, hắn trực tiếp xé y phục luôn mà không cần phải cởi, sau đấy đặt cô xuống bồn nước. 

- Để xem, đầu nàng ta bị va chạm rồi, mạng cũng lớn nhỉ? 

Hắn gỡ búi tóc cho cô, đầu bên thái dương của cô đập vào đá nên máu chảy không ít, may mà vết thương không sâu, nhưng có thể để lại sẹo.Hắn cẩn thận sát trùng vết thương ở đầu cho cô trước, mạng cô đúng là lớn, máu chảy đến ướt cả bả vai áo mà hơi thở vẫn còn bình thường, chỉ có điều nhịp tim hơi chậm. Sau khi xử lí vết thương ở đầu, hắn nhấc nhẹ cánh tay cô lên, để xem, vết thương ở tay chủ yếu đều do lá gai đâm vào tạo ra vết xước, hoàn toàn không nghiêm trọng. 
- Nhớ không lầm thì cơ thể nàng ta tái tạo vết thương rất nhanh. 

Thiên Bình nói câu này hoàn toàn không sai, trước đó, vào khoảng thời gian khi Song Tử mới có năm tuổi, cô nghịch ngu chọc Bân Bân, lúc đấy Bân Bân chưa được thuần hóa hoàn toàn nên cạp vào tay cô, đúng lúc đó Thiên Bình chạy ra thì thấy tay cô phọt ra một đống máu, hắn hớt hãi lập tức đưa cô đến Thái Y Viện.Sau đó được 2 ngày, Song Tử lại chọc Bân Bân, và cái vết thương hai hôm trước đã lành lặn hẳn, vì tránh việc cô bị thương nên Thiên Bình ra kéo cô vào, ai ngờ đạp trúng Bân Bân, thế là thằng nhỏ cạp chân hắn một cái, hắn liệt giường 7 ngày. 

- Tại sao lại nhớ đến vụ đấy chứ! 

Thiên Bình nhay nhay hai bên thái dương, sau đấy hắn nhận ra Song Tử vì đang bất tỉnh nên chìm xuống nước lúc nào không hay, hắn quay đi quay lại không thấy cô đâu, dưới nước bỗng có bọt bóng, hắn liền nhảy xuống vớt cô lên.Thiên Bình đặt Song Tử lên bờ, quần áo bản thân ướt sũng cả, hắn tặc lưỡi ngồi dậy đi chuẩn bị y phục cho cô, vừa đi được một bước, cô dưới nền đất liền nắm lấy chân hắn. 
- Đỡ... đỡ ta dậy... 

Hắn cúi người bế cô ngồi dậy, Song Tử vì sặc nước nên mới tỉnh, cô thấy mơ màng người trước mắt có dung nhan rất giống với Quốc Sư, nhưng tóc hắn lại màu đen, tóc Quốc Sư chẳng phải màu bạc trắng sao. 

- Ngài là... là ai...?-

 Quốc Sư, ta là Quốc Sư Triều Hoàng Đại Hà. 

- Quốc... Quốc Sư... 

Song Tử khó khăn ngồi dậy, ngâm dược của hắn được một hồi lâu nên tạm thời không thấy đau đớn nữa, nhưng mà... 

- Y phục của ta đâu? Y phục của ta đâu!!!??? 

Giờ thì Song Tử mới bắt đầu hoản, Thiên Bình không quan tâm cho lắm, hắn đi lấy y phục mới ném thẳng vào mặt cô, cô bất ngờ nhận lấy.Song Tử dần có ý thức trở lại, cô biết đây là phòng tắm của Quốc Sư, nhưng mà cái người kia trông không giống Quốc Sư mà cô biết. 

- Công Chúa, tới nguyệt sự thì đừng có tìm thần, kẻo 15 nay hay mốt là ngày giỗ của ngài đấy.
 Song Tử nhớ ra hết mọi chuyện rồi, sau cú ngã đập đầu vào đá thì cô đã hoàn toàn sở hữu kí ức của Sở Song Tử. Trước đó, lần đầu tiên Song Tử biết Thiên Bình có bệnh là lúc cô lên tám, vào một ngày đẹp trời cùng Hoàng Huynh đi tìm tiểu Quốc Sư chơi, cả hai vô tình phát hiện tóc của tiểu Quốc Sư có thể đổi màu nha, màu đen nhìn hợp hơn màu bạc trắng nhiều. Lúc đấy tiểu Quốc Sư liên tục đập phá đồ đạc trong phòng, Song Tử và Sư Tử chỉ có thể ở ngoài cửa lén nhìn vào trong. Nghe Quốc Sư lúc bấy giờ bảo tiểu Quốc Sư có bệnh, tránh mùi máu tanh, nếu không lại nổi điên lên mà đập phá đồ đạc, tệ hơn là cắn người.

Mà, Song Tử xoa cằm suy nghĩ, có phải quá trùng hợp rồi không, Kim Ngưu thì ngã từ trên lầu xuống bị thương bất tỉnh, sau đó không lâu Bạch Dương lại bị đuối nước tới giờ vẫn chưa tỉnh, lần này tới lượt Song Tử, nếu xét điểm chung, lúc Kim Ngưu bị ngã thì có mặt Lệnh Hồ Như, lúc cô ngã cũng có mặt Lệnh Hồ Như, nghe nô tì Khả Nhi của Bạch Dương nói trước khi hôn mê cô có đi chung với Lệnh Hồ Như, vâng, Lệnh Hồ Như X3.
- Quốc Sư, A Như đâu rồi?

- Con bé đi nghỉ rồi, ngài đừng làm phiền nó.

Thiên Bình ngâm mình dưới dòng nước nóng, Song Tử nhanh chóng mặc đại y phục vào, trở về cung công chúa rồi tính tiếp, còn về phía Lệnh Hồ Như, mai cô sẽ đi tìm Bạch Dương nói rõ, kệ cha thằng anh não tàn đấy đi, nguy kịch tới nơi rồi.

- Quốc Sư, ta hỏi ngài một câu, nếu ta nói, A Như sớm đã chết rồi, ngài có tin không?

- Nói nhảm!

Thiên Bình hất tay một cái, nước tát vào mặt Song Tử, cô đưa tay chạm lên mặt, rồi đứng dậy quay người rời đi.

- Cáo từ.

-------------------------------------------------------------------------

Song Tử sau khi tỉnh lại thay đổi thật rồi, kí ức cô nhận được của nguyên chủ hoàn toàn không có liên quan đến Lệnh Hồ Như, nhưng cô có cảm giác, kí ức mà Kim Ngưu và Bạch Dương nhận được chắc chắn liên quan đến nàng ta.
- Linh cảm của Sở Song Tử luôn luôn đúng, vì tiểu thuyết nó ghi thế.

------------------------------------------------------------------------

Chuyên mục quen thuộc hằng ngày-------------------

Kim Ngưu: Ba chúng ta sắp lại có cảnh chung rồi.

Bạch Dương: Nhưng trước cảnh quay đó là cảnh của Tam Vương Gia a.

Song Tử: Nhị Tỷ với Tiểu Muội bảo muốn lật lại án 11 năm trước, đến tìm Tam Thúc là điều đương nhiên.

Kim Ngưu, Bạch Dương: Sao lại lật án?

Song Tử: Tao biết tao làm con bọn mày,

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện