Hôm sau là chủ nhật, Hạ Lâm ngoài lúc ăn cơm bị Hạ Lương gọi mới lộ mặt, những lúc khác hầu như đều dính vào bàn học.
Sau khi ăn trưa xong, Chu Sóc nhận được điện thoại của Tống Diên, hắn nhìn xung quanh một lúc, len lén tìm một căn phòng yên tĩnh, rồi mới nhấn nút trả lời.
"Có chuyện gì vậy?" Tống Diên hùng hùng hổ hổ trong điện thoại, "Sao tôi không gọi được cho Hạ Lâm, có phải điện thoại của cậu ấy có vấn đề rồi không?"
"Điện thoại của nhị thiếu gia không bị sao cả." Chu Sóc nói, "Cậu ấy chỉ kéo cậu vào black list thôi."
" Black? List?" Tống Diên giật mình, hận không thể sau mỗi từ thêm một dấu hỏi chấm, "Sao cậu ấy lại kéo tôi vào black list? Tôi có lỗi gì với cậu ấy đâu? Có cần phải tuyệt tình như vậy không?"
Chu Sóc mặt không biểu cảm, nói: "Tống thiếu gia, chuyện tối hôm qua...!cậu nhớ được những cái gì?"
"Ể.
Tôi nhớ là tôi qua tôi uống rượu trên sân thượng, sau đó Hạ Lâm tới, hình như tôi đã phạt cậu ấy một lon.
Rồi sau đó...!Rồi sau đó thế nào nhỉ? Có phải tôi uống say đến mất trí rồi không?"
Chu Sóc vẫn yên lặng.
"Alo, cậu nói gì đi chứ, đừng có mà học kiểu giả chết của thiếu gia nhà cậu!"
Chu Sóc chậm rãi nói: "Đầu tiên là cậu ép nhị thiếu gia uống rượu, sau đó ngồi xổm ở dưới chân cậu ấy, ôm lấy ống quần của cậu ấy mà khóc..."
Hắn còn chưa dứt lời, Tống Diên đã bắt đầu giậm chân: "Không phải chứ, sao tôi có thể làm mấy chuyện mất mặt như vậy được! Cậu biết điều thì kể hết cho tôi đi, có phải lúc ấy Hạ Lâm cười nhạo tôi một trận không? Có phải là cậu ấy cảm thấy rất dễ bắt nạt không?"
"Không có chuyện ấy đâu..." Chu Sóc tiếp tục chậm rãi nói, "Thiếu gia định bảo tôi cùng cậu ấy vác cậu về nhà cơ, nào ngờ..."
"Sao?" Tống Diên bất giác nín thở, cầu nguyện bản thân mình không làm chuyện gì quá mất mặt.
"Nào ngờ, cậu đột nhiên Kabe-don nhị thiếu gia..."
"Hả?"
"Hôn bậy hôn bạ lên mặt cậu ấy."
"..." Tống Diên bắt đầu thở gấp.
"Lại còn luồn lưỡi vào."
...!Tống Diên suýt chút nữa thì tắt thở.
"Cuối cùng chống nạnh cười như thằng điên nói -- Đồng tính luyến ái thì có gì đặc biệt chứ, không phải là làm với đàn ông sao, ông cũng làm được."
Đầu dây bên kia đã không còn âm thanh nào nữa.
Mãi sau, Chu Sóc hỏi: "Tống thiếu gia, cậu còn sống không?"
"Vẫn còn thở được." Lúc lâu sau mới có tiếng thở mong manh của Tống Diên.
Chu Sóc rất quan tâm mà không hỏi thêm gì nữa, hắn cảm thấy giọng nói này của Tống Diên cần phải thở sâu thêm một lúc nữa.
Quả nhiên, lại rất lâu sau, Tống Diên mới khôi phục một chút tinh thần, cuống cuồng nói: "Không không không, Chu Sóc, tôi phải giải thích chuyện này!"
"Giải thích với tôi thì giải quyết vấn đề gì, người cậu Kabe-don không phải là tôi mà."
"Cái đm, tôi thèm vào mà Kabe-don cậu.
Không được, đừng nói bậy, cậu mau đưa điện thoại cho Hạ Lâm đi, nhanh lên!"
"Ỏ, cậu đợi một chút."
Chu Sóc cầm điện thoại đi tới trước cửa phòng ngủ của Hạ Lâm, không nhanh không chậm mà gõ cửa một cái: "Nhị thiếu gia, Tống Diên gọi điện thoại tới, nói là muốn gặp cậu."
"Bảo cậu ta tránh sang một bên đi, đừng có làm phiền tôi." Hạ Lâm bên trong cửa phòng bị một đề bài siêu biến thái hành hạ đến nổ đom đóm mắt, nào có tâm tư để nghe điện thoại.
Chu Sóc truyền đạt lại với điện thoại: "Nhị thiếu gia bảo cậu tránh sang một bên đi, đừng làm phiền cậu ấy."
"Cậu nói với cậu ấy, nếu như cậu ấy không nghe điện thoại, tôi sẽ đến giết cả nhà các cậu!"
Chu Sóc vì vậy mà truyền đạt lại nguyên câu nói của Tống Diên cho Hạ Lâm ở trong phòng.
Lúc này Hạ Lương đang muốn lên tầng ngủ trưa, đi qua cửa phòng Hạ Lâm, loáng thoáng nghe được Chu Sóc nói nửa câu sau, anh dừng chân lại hỏi: "Đứa nào bạo gan dám đến giết cả nhà chúng ta thế?"
Tống Diên trong điện