Kiếp Này Để Chị Yêu Thương Em!

Tái Sinh


trước sau

Advertisement

Trong phòng bệnh, Phùng Tố Y và Hạ Anh nằm trên 2 chiếc giường cạnh nhau. Phòng rất im ắng, chỉ nghe tiếng máy móc chạy... Ở bên ngoài, Hàn Diệu và An Nguyệt Tú sắc mặt nhợt nhạt ngồi chờ đợi.Hàn Diệu nói:"Tú Tú, theo tớ thấy thì...thằng nhóc kia không ổn cho lắm!""Tớ biết!" An Nguyệt Tú điềm tĩnh nói."Vậy...tại sao?"Dù đã được phẫu thuật nhưng viên đạn thực sự bắn vào lồng ngực cậu, chỉ lệch có 5cm là trúng tim, Hạ Anh là người thường, sao chịu được vết thương này... Không giống với Phùng Tố Y, bây giờ khả năng sống sót của cậu chỉ có 40%..."Cậu không thấy tình hình lúc đó rất rối ren sao? Nếu không nói vậy Y Y trong cơn điên loạn sẽ phanh thây cái tên Lưu Quách Tường kia thành trăm mảnh...cảnh sát có mặt ở đó, sự việc sẽ rất khó lường..."An Nguyệt Tú vừa nói vừa lắc đầu bất lực. Hàn Diệu thở dài:"Nhưng mà...tớ nói là nếu...nếu nó không tỉnh, chắc chắn Y Y sẽ tỉnh lại nhanh hơn. Đến lúc đó, chúng ta phải đi đâu để tìm một Hạ Anh nữa cho Y Y đây? Không có thằng nhóc đó, chắc chắn Y Y sẽ không cần thiết sống..."Cả hai rơi vào bất lực. An Nguyệt Tú hỏi:"Chuyện của Y Y...lần này, ổn không?"Hàn Diệu tay đặt lên trán:"Không ổn chút nào...Lần này không "dọn" được mớ hỗn loạn mà Y Y gây ra, thông tin trận chiến giữa Y Y với Lưu Quách Tường đã lan truyền khắp nơi và đỉnh điểm là dòng chữ trên mạng 'Một mình cô tiểu thư - Phùng Tố Y đã ra tay đánh bom khiến cả tòa nhà số 10 ở phía Nam trở về cát bụi, hơn 30 mạng người bị lửa thiêu cháy...chưa hết, Phùng Tố Y tự tay giết chết hơn 20 người nữa...'. Hiện tại cảnh sát đang thu thập chứng cứ, sớm muộn gì chúng cũng đến đây bắt Y Y!""Chẳng lẽ cứ để chúng bắt Y Y sao???" An Nguyệt Tú lo lắng."Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ tìm cách. Sao có thể đem Y Y cho bọn chúng được!"Tối hôm đó xảy ra một chuyện động trời!Hàn Diệu đang bàn việc với luật sư để giúp Phùng Tố Y thì nhận được cuộc gọi từ An Nguyệt Tú.Chỉ sau 5 giây nghe An Nguyệt Tú nói, vẻ mặt Hàn Diệu biến sắc, anh vội vàng lao xe tới bệnh viện.Y Y...sắp chết! Không thể nào! Chuyện đó không thể xảy ra! Không thể...Hàn Diệu mới nghĩ đến thôi đã kịch liệt lắc đầu, con tim anh hiện giờ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì quá lo lắng, sợ hãi!"Tú Tú, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng phải lúc sáng Y Y vẫn ổn sao? Sao tự dưng..."Vừa tới nơi, Hàn Diệu đã chạy như bay, xông vào bệnh viện.Mà vẻ mặt An Nguyệt Tú cũng trắng bệnh không khác gì anh... An Nguyệt Tú hoảng loạn nói:"Tớ cũng không biết. Một tiếng trước đúng là Y Y vẫn ổn, nhưng không hiểu sao bây giờ nhịp tim của cậu ấy rất yếu, gần như không còn đập nữa... Hiện tại cậu ấy đang ở phòng cấp cứu...Tớ nghĩ rằng tình trạng của Hạ Anh đã nguy kịch lắm rồi, không ngờ được Y Y còn nguy hiểm hơn! ""Chẳng lẽ..." Hàn Diệu sực nhớ ra điều gì đó, vội nói:"Chẳng lẽ...trên cơ thể Y Y còn vết thương mà bác sĩ không thể phát hiện được...""Cậu nói vậy là sao?""Y Y muốn tìm cách nhanh nhất để cứu thằng nhóc kia nên đã nhảy từ tầng 5 của tòa nhà xuống...""Cái gì???" An Nguyệt Tú không thể không tin, cô mệt mỏi lấy tay vò đầu:"Quả thật với tính cách của Y Y thì chuyện đó cậu ấy cũng dám làm...nhưng quá mạo hiểm...cậu ấy nhảy từ tầng 5 xuống đất, ít nhất cũng phải gần tới 20 mét...cơ thể chắc chắn sẽ va đập rất mạnh khiến vô số vật nhọn ghim vào cơ thể cậu ấy rồi..."Hàn Diệu cả kinh:"Nhỏ tới mức máy móc hiện đại cũng không tìm ra vết thương sao???""Không!" An Nguyệt Tú lắc đầu:"Nếu từ tầng 5 nhảy xuống thì phải phá kính cửa sổ, lúc Y Y vội vàng như thế không thể phá hoàn toàn lớp kính dày như vậy được, chỉ có thể dùng súng bắn cho tấm thủy tinh nứt ra rồi cuối cùng là dùng cơ thể lao mạnh ra thì tấm thủy tinh vỡ tan tành...Cơ thể lúc đó bị xây xát không nhẹ, huống hồ mảnh thủy tinh đã đâm vào da thịt cậu ấy...cộng thêm cả sỏi đá khi cậu ấy nhảy xuống...Bác sĩ có phát hiện nhưng cũng không triệt để lấy hết ra được, Y Y còn ra sức để chém giết, cơ thể cử động mạnh, mảnh vỡ càng gần tim...có lấy ra được hết thì cũng bị nhiễm trùng...""Khoan đã..." Hàn Diệu thắc mắc:"Tớ nhớ lúc tớ cản Y Y, sức của cậu ấy vẫn khỏe như voi ấy...bị thương như vậy mà vẫn...""Đương nhiên rồi, Y Y đặt việc cứu Hạ Anh lên hàng đầu, lúc mới bị thương sẽ không có cảm giác gì đâu, do mất máu quá nhiều rồi dần nhiễm trùng... Bây giờ chỉ có trông chờ vào ý chí của cậu ấy, nếu sau 8 giờ nữa, Y Y không cử động thì hoàn toàn không thể cứu vãn..."Hàn Diệu nghe xong, hai chân vô lực mà ngồi bệt xuống sàn, lưng dựa vào tường, hai tay ôm mặt...chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực thế này...Thời gian cứ trôi, người thì vẫn vậy...Phùng Tố Y vẫn bất động nằm trên giường. Tất cả các bác sĩ có trình độ cao nhất đều ra sức cấp cứu, điều trị cho cô. Kết quả vẫn là con số 0......Ở đâu đó, không phải trên trái đất này, một nơi mà bóng tối bao phủ, hơi lạnh đến thấu xương và không một bóng người, Phùng Tố Y mở mắt tỉnh lại."Tiểu Anh..." Phùng Tố Y khẽ mở miệng gọi tên cậu nhưng không có sự hồi đáp.Bất giác, Phùng Tố Y cười khẩy, trong lòng không một chút lo lắng:"Không ngờ lại đến nhanh như vậy, không sao...miễn là em còn sống là tốt rồi... Chỉ tiếc nuối là kiếp này chị không thể chăm sóc cho em được...Dường như tử thần đang gọi tên chị...""Y Y!"Phùng Tố Y nghe một tiếng gọi quen thuộc."Mẹ!"Phùng Khánh Diên xuất hiện, trông bà vẫn còn rất trẻ đẹp."Con sẵn sàng vào địa ngục rồi sao?"Trước câu hỏi đó, Phùng Tố Y không biết sợ là gì, thản nhiên đáp:"Vâng! Lúc còn sống, bàn tay con đã nhuốm máu của biết bao nhiêu người nên con cũng đoán được linh hồn mình khi chết sẽ phải vào chốn âm phủ!""Sắp tới giờ rồi."Phùng Tố Y biết hàm ý của câu nói đó:"Địa ngục cũng chẳng có gì đáng sợ!"Phùng Khánh Diên mỉm cười hỏi:"Y Y...con có bao giờ hối hận vì mình được sinh ra không?""Mẹ hối hận sao?""Không! Một đứa con gái như con...vốn không phải người thường. Con rất mạnh, gần như không có đối thủ... thế mà bây giờ lại chết vì cứu một thằng nhóc, vết thương dần dần hủy hoại trái tim con...Như vậy có phải cuộc đời con rất vô nghĩa không?"Phùng Tố Y trầm mặc giây lát, vừa rồi khuôn mặt cô rất tươi cười nhưng hiện giờ nó ủ rũ hơn bao giờ hết.Tuy nhiên vẫn ngoài dự đoán của Phùng Khánh Diên, Phùng Tố Y hai mắt rưng rưng:"Không đâu mẹ! Con không hề nhớ gì về khoảng thời gian được hạnh phúc bên cha mẹ cả. Kí ức của con chỉ có từ ngày mẹ giết cha đến tận bây giờ thôi...Lúc mất cả hai người, con dường như chẳng còn lại gì. Con đâu định trở nên mạnh mẽ và tàn bạo đến mức này. Tất cả thay đổi khi con gặp một cậu bé. Tại sao cuộc sống của đứa trẻ lại khổ sở và đáng thương như vậy...Nhưng đứa trẻ đó vẫn muốn sống, đứa trẻ ôm một hy vọng mong manh để sống, đến khi hy vọng nhỏ nhoi đó không thành hiện thực thì đứa trẻ đó tuyệt vọng rồi tìm đến cái chết. Con đã nhận ra sự sống của con người rất mong manh nếu người ta không có khát vọng sống! Cho dù đứa trẻ đó có đấu tranh một cách tuyệt vọng trong ánh sáng rồi cuối cùng cũng chết một cách vô nghĩa...Quả nhiên sinh mạng của con người thật vô nghĩa! Đứa trẻ đó đã chết nhưng cái chết của em ấy đã ghi sâu trong trái tim con, luôn khiến con day dứt, ân hận...bởi vì con đã đem lòng yêu em ấy. Đó chính là nguồn động lực lớn nhất khiến con trở thành người như bây giờ...Ngay từ lúc mẹ sinh con ra cũng không thể mang cho con nguồn sức mạnh khủng khiếp như thế...Em ấy mới không phải người thường...Tuy nhiên con vẫn muốn bên em ấy, ít nhất là hết kiếp này... Hơn nữa con có hai người bạn, tận đáy lòng họ rất tốt với con. Vậy nên, con sẽ không ở lại đây với mẹ đâu!"Phùng Tố Y vừa rơi nước mắt vừa nở nụ cười rạng rỡ khiến mẹ cô rất bất ngờ."Vậy là con bỏ mẹ ở lại để theo trai ư???"Giọng nói của Phùng Khánh Diên rất vui, kiểu như đùa cợt...Phùng Tố Y đáp:"Mẹ cố ý hỏi con đúng không, để con có thể nhận ra cái chết sẽ là một khởi đầu của sự sống mới. Con dường như được tái sinh vậy!""Y Y của mẹ giỏi lắm!"Phùng Khánh Diên ôm cô vào lòng, đây sẽ là lần cuối cùng cô được mẹ ôm như vậy."Đi đi con! Hãy quay trở về với người con cho là đáng để yêu thương, chăm sóc - cậu bé tên Hạ Anh đó!"Phùng Tố Y òa khóc, lúc này cô như được trở lại thời thơ bé, sà vào lòng mẹ, để mẹ vỗ về yêu thương.Cô nghẹn ngào, đầy xúc động:"Con xin lỗi! Con yêu mẹ!!!"Phùng Tố Y nhớ rồi, mười mấy năm có mẹ bên cạnh mà cô không hề nói ra cảm xúc của mình. Tại sao phải đến lúc chết đi rồi cô mới nhận ra và nói điều đó...Phùng Tố Y sợ. Chưa bao giờ cô phải run sợ đến mức này. Cô không muốn chết...cũng không muốn ở lại chỗ này, rốt cuộc cô muốn cái gì???Phùng Khánh Diên biết hết mọi suy nghĩ và cảm xúc của cô, bà dịu dàng xoa đầu cô, ánh mắt rất hiền hậu:"Sẽ có một ngày cô biết mình thực sự muốn cái gì? Trái tim mỗi người khác nhau, câu trả lời của mỗi người là khác nhau...nhưng con đừng lo, vì con là Phùng Tố Y! Mẹ tự hào khi là mẹ của con!"Chưa bao giờ Phùng Tố Y khóc nhiều như vậy, cô từ từ rời xa vòng tay của Phùng Khánh Diên, cơ thể cô dần tan biến, rời khỏi chốn này. Tất cả những giọt lệ đã đọng lại thành viên pha lê trong sáng đẹp đẽ rồi cũng tan biến!"Vĩnh biệt mẹ!"...Tại bệnh viện, ở phòng cấp cứu, Phùng Tố Y đã mở mắt tỉnh lại...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện