Kiếp Này Để Chị Yêu Thương Em!

Đợi Chị!


trước sau

Dưới căn hầm tối, dù là buổi trưa ánh nắng không thể lọt tới nơi này, Phùng Tố Y thoải mái ngồi trên chiếc ghế duy nhất, xung quanh có rất nhiều thủ hạ của cô. Và còn một người khác nữa, một người nam nhân tướng mạo bình thường đã kiệt sức nằm trên sàn. Người đàn ông này từ sáng đến giờ đã chịu sự tra tấn rất dã man của Phùng Tố Y: tứ chi đã bị gãy hết, khuôn mặt bê bết máu không thể nhận dạng, tấm lưng trần in vô số vết roi, vết bàn ủi,...Qua một thời gian dài, hắn đã bất tỉnh. Nhưng không dừng lại ở đó, Phùng Tố Y lệnh cho thủ hạ đổ xuống người hắn một xô nước muối. Nước muối đổ lên, các vết thương rách lớn hơn khiến máu chảy ào ra, hắn thống khổ kêu lên...Phùng Tố Y đã tìm ra kẻ lén lút báo tin cho Lưu Quách Tường.Tối hôm qua, điện thoại của Giang Phong gọi tới kể với cô về một số thông tin của Lưu Quách Tường, đang nói giữa chừng thì Giang Phong có chút lo lắng:"Tiểu thư, bên cô ổn chứ?""Sao anh hỏi vậy?""Tôi nghe chỗ cô có tiếng rè rè khó nghe lắm...Âm thanh này giống như...""Tiếng rè! Máy nghe trộm!" Phùng Tố Y nghi hoặc nhìn xung, cô lắng tai nghe âm thanh đó phát ra từ đâu.Ánh mắt cô ngừng lại khi nhìn lọ hoa đặt cạnh bàn, lọ hoa bị cô ném vỡ lúc trước đã được thay lọ mới. Nhưng cô đâu có yêu cầu thay cái khác.Phùng Tố Y cười lạnh rồi thẳng tay đập vỡ lọ hoa. Trong đống thủy tinh, Phùng Tố Y tìm được một thiết bị nghe lén siêu nhỏ đang phát tín hiệu. Cô lập tức ra lệnh:"Giang Phong, anh tập hợp tất cả những thủ hạ khác về đây, không được bỏ sót một người nào cả!""Rõ!"Rất đơn giản để tìm ra kẻ địch, Phùng Tố Y chỉ cần xét nghiệm dấu vân tay trên thiết bị nghe lén, ngoài dấu vân tay của cô thì những người thủ hạ khác có cùng dấu vân tay trên đó sẽ là người báo tin cho Lưu Quách Tường... Và kết quả kiểm tra xong, có duy nhất một người. Cô dùng sức bẻ hết chân tay hắn, cho thủ hạ tra tấn hắn mà hắn không nói một từ nào cả..."Tao hỏi lại lần nữa, Tiểu Anh ở đâu?"Hắn im lặng, Phùng Tố Y đứng dậy, dùng tay nâng cằm hắn lên:"Mày không còn đủ sức để nói chuyện nữa à?"Đối diện với ánh mắt của Phùng Tố Y, hắn không hề run sợ, giọng hắn đủ để Phùng Tố Y và những người xung quanh nghe được:"Phùng Tố Y... mày giết tao đi!""Rất đáng khen cho một con chó trung thành với chủ...Xem ra công sức của bọn tao nãy giờ công cốc hết rồi!" Phùng Tố Y nói xong đứng dậy, rút khẩu súng ra bắn liên tiếp vào lồng ngực hắn. Bắn đến khi khẩu súng trên tay cô đã hết đạn, nhưng vẻ mặt tối tăm của cô cực kì đáng sợ.Giang Phong vội cản:"Tiểu thư, hắn chết rồi!"Phùng Tố Y dừng lại, buông khẩu súng xuống. Lúc này có người chạy vào báo tin:"Tiểu thư, chúng tôi tìm được kẻ lén lút gửi cuộn phim cho cô rồi!"Thở ra một luồng khí lạnh, Phùng Tố Y trầm giọng:"Lôi kẻ đó vào đây!""Rõ!"Thủ hạ lôi tới một người đàn ông đã ngoài 40. Người đàn ông đó quỳ dưới chân Phùng Tố Y, sợ hãi cầu xin:"Phùng tiểu thư...xin tha mạng!"Phùng Tố Y không nhiều lời, lập tức vung chân đạp hắn ngã ập xuống. Hắn nằm trên sàn choáng váng phun ra một ngụm máu tươi, thủ hạ tiếp tục kéo hắn quỳ dậy. Phùng Tố Y túm cổ áo hắn, giọng đe dọa:"Kẻ đã đưa mày cuộn phim đó giờ đang ở đâu?""Tiểu thư, tôi thậm chí còn không biết chính xác ai đã đưa cuộn phim...""Mày đùa với tao à?""Phùng tiểu thư, tôi thật sự không biết. Cuộn phim đó đã qua tay nhiều người lắm...""Vậy mày là kẻ cuối cùng nhận gửi cuộn phim?""Đúng...tôi...""Coi như mày xui xẻo rồi! Giết!"Hắn chưa kịp phản ứng thì viên đạn kim loại đã xuyên qua đầu hắn. Hắn ngã xuống sàn, máu từ đầu loang ra...Phùng Tố Y đau đầu nhìn hai cái xác trên sàn... Dù cảnh này rất quen thuộc với cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy nặng nhọc vô cùng..."Đem hai cái xác ném đi!""Rõ!"Lát sau, điện thoại Phùng Tố Y reo lên. Cô nhìn dòng số này, chính là số của Lưu Quách Tường, cơn tức giận lại xông lên não."MÀY...""Tố Y!"Phùng Tố Y muốn gào lên chửi hắn nhưng nghe giọng nói vội vàng quen thuộc đó chính là Hạ Anh!Cô mở to mắt kinh ngạc:"Tiểu Anh, thực sự là em sao?""Vâng!""Em không sao chứ?""Em hoàn toàn ổn!...Nhưng, Tố Y, em không biết mình ở đâu cả. " Hạ Anh trả lời."Em không cần lo chuyện đó! Giang Phong!""Tuân lệnh, tiểu thư!"Anh biết Phùng Tố Y muốn anh làm gì. Giang Phong một lần nữa định vị cuộc gọi."Tiểu Anh, đợi chị, chị sẽ tới chỗ em, nhanh thôi!""Vâng! Tố Y nghe em nói đã!""Sao vậy!""Chị hãy bỏ qua cho Lưu Quách Tường đi!""Em nói cái gì?""Em nghe chuyện của hắn rồi. Chị nghĩ thử xem, dù gì hắn cũng là anh của chị...Nếu bây giờ chị giết hắn, chắc chắn người thân của hắn một người nào đó sẽ tìm đến chị...nếu cứ như vậy việc trả thù đến bao giờ...""Tiểu Anh, việc chị có gan làm, tự chị có gan chịu. Hắn dám làm tổn thương em, em nghĩ...""Cuộn phim được gửi đến là giả thôi. Em một chút xây xát cũng không có!" Hạ Anh cắt lời."Cái gì?" Phùng Tố Y chợt nghĩ lại. Lúc đó người đeo băng bịt mắt, lại còn có vết máu, nên cũng có thể người đó không phải cậu. Lưu Quách Tường chỉ cần tìm một người có vóc dáng giống cậu, cắt tóc như cậu, đeo băng che mắt rồi giả vờ nằm đó là xong!"Hắn thực sự không đánh em!""Đúng vậy, hắn chỉ muốn chọc chị tức điên lên thôi. Thế nên Tố Y, bỏ qua cho hắn được không, em sẽ cố gắng sống sót trở về với chị nên...Em biết chị đã trúng đạn do hắn còn phải nằm viện nữa, nhưng mà quá khứ của hắn, chị hiểu mà, đúng không!""Tiểu Anh, nghe chị..."Chát! Phùng Tố Y nghe rõ một cái tát vang lên, đồng thời Hạ Anh không nói gì nữa. Thay vào đó là tiếng của Lưu Quách Tường:"Nhóc mày làm nghề ăn trộm chắc giàu to, hơn nữa rất hợp với nghề chém giết đấy!""Thằng khốn nạn! Mày đã làm gì em ấy!" Phùng Tố Y gào lên."À, cũng chẳng có gì, không biết từ lúc nào nó trộm được điện thoại của tao rồi lén gọi mày... nên tao bực mình quá cho nó cái tát...Hình như tao hơi mạnh tay, nó bất tỉnh rồi!""MÀY ĐỪNG HÒNG SỐNG HẾT HÔM NAY!" Phùng Tố Y phẫn nộ."Được thôi, có giỏi thì tìm tới đây mà giết tao. Chỉ tiếc là nếu mày tới trễ tao sẽ giết tiểu tình nhân của mày trước!..."Nói xong hắn cúp máy. Đúng lúc Giang Phong đã tìm ra được địa điểm Hạ Anh gọi điện."Tiểu thư, tôi tìm ra rồi, tại tòa nhà số 10 phía Nam của Lạc Dương..."Phùng Tố Y nghe xong, hai bước thành một, vơ lấy chìa khóa xe rồi phòng đến địa điểm đó. Vừa lái xe ra khỏi cổng thì gặp Hàn Diệu với An Nguyệt Tú. Họ thấy sắc mặt tồi tệ của Phùng Tố Y đã đoán được mọi chuyện. Họ hỏi Giang Phong địa điểm Phùng Tố Y tới rồi đuổi theo.Nhưng Phùng Tố Y lái xe lao rất nhanh, bọn Hàn Diệu đuổi theo còn không kịp...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện