Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Phân Thắng Bại Mới


trước sau

Advertisement


Tuyết Thiên Trọng ngẩn người, lại thấy đối phương nhổ cây trâm trên đầu xuống, tiến lại đây.

Theo chuyển động của nàng, ở không trung vẽ một đường cong xinh đẹp, nhưng là giây tiếp theo, nhưng trong giây tiếp theo, nàng đã bị Tuyết Thiên Trọng ép tới!
“Có một thủ thuật khi dùng kiếm và gió mà ngươi đang luyện, tên là Tập Phong Bình Thủ.

Khi đang phòng thủ, ngươi thích nhất là nhanh chóng dùng thủ đoạn để đánh lén sau ‘Tập Phong Bình Thủ’!”
Đôi mắt của Tuyết Thiên Trọng nháy mắt trừng lớn đến mức tận cùng.

Bởi vì lúc này, hắn đang dùng chiêu tập Tập Phong Bình Thư phòng ngự, trong tiềm thức dùng đỡ gió!
Nàng thậm chí còn gọi ra tên chiêu thức của hắn, thói quen của hắn đều biết rõ!
Hai mắt Ninh Tương Y nhíu lại.

“Lúc này tay phải của ngươi đưa ra sau, ngực hoàn toàn lộ ra ngoài, cái này! Đây là ngươi khuyết điểm lớn nhất!”
Nàng nói, trâm cài trong bàn tay trắng vung lên hướng ngực đối phương đâm tới một cách hung hãn!
Chỉ là kiếp trước, nàng đều đánh đến phân thắng bại thì đã dừng, nhưng kiếp này, kim trâm trong nháy mắt chạm vào ngực đối phương, lúc hắn chết cũng chưa rõ nguyên nhân.

“Vì sao…”

Hắn lui về sau vài bước, mưu kế bị lật đổ, võ công bị áp chế, đều có thể nói hắn không bằng người khác….

Nhưng vì sao Ninh Tương Y lại hiểu rõ hắn như vậy?
Ninh Tương Y thở dài một tiếng ta trong gió.

“Đã từng, ngươi cũng đã từng hiểu rõ ta như thế.”
Tuyết Thiên Trọng không hiểu được, tức giận ngã xuống đất, mà mọi người nghi ngờ lo sợ, đã giết chết người rồi sao? Bọn họ chưa có được giải dược kia mà?
Ninh Tương Y quỳ một gối xuống đất, đem gói thuốc lấy ra từ trong ngực đối phương.

“Thuốc giải ở đây, bổn cung sẽ nhờ hoàng đế Ngọc Kỳ phân biệt để giải độc cho chư vị, mọi ngườị tạm thời đừng nóng vội.”
Mọi người lúc này đối với Ninh Tương Y mù quáng tín nhiệm! Nghe vậy, dù chưa được giải độc, đều theo bản năng hoan hô.

Chẳng bao lâu, Long Thành Vô Cực cũng đã trở lại, hắn không chỉ bình định bạo loạn, còn trực tiếp phá huỷ thánh hồ, thả những người ở thánh hồ ra.

Biết được Ninh Tương Y giúp hắn bình loạn, hắn không kịp cảm tạ, liền vội vã đi, người trúng độc muốn giải độc, bá tánh kia cũng muốn trấn an, còn có Long Thành Thính Tuyết….

Vương cung, đều phải chỉnh đốn thật tốt một phen!
Ninh Tương Y lập tức đi hậu cung, nàng phát hiện Tư Vô Nhan bị đánh hôn mê, đám người Tuyết Liên quả nhiên không biết tung tích, Ninh Úc còn chưa trở về, hiển nhiên đuổi theo kẻ xấu rồi, chỉ là đối phương có thể bắt người ở nơi nàng tầng tầng phòng ngự, Ninh Úc sẽ không có việc gì chứ?

Nàng vứt đi những ý nghĩ đó, đỡ Tư Vô Nhan đến trên giường, Tư Vô Nhan tỉnh lại, che lại đầu nhíu mày.

Ninh Tương Y vội vàng tiến lên, “Ngươi tỉnh rồi sao?”
Nàng có điểm nghi hoặc hỏi, “Ngươi còn nhớ chuyện gì không?” Rốt cuộc đối phương có thể phá vỡ phòng ngự, vì sao không bắt luôn Tư Vô Nhan cùng đi, mà chỉ là đánh hôn mê hắn?
Tư Vô Nhan nhìn thấy Ninh Tương Y nhẹ nhõm đi rất nhiều, nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên bắt lấy tay nàng nói!
“Đánh ngất ta, là Tuyết Liên!”
“Cái gì?”
Ninh Tương Y khó có thể tin!
Tư Vô Nhan gật gật đầu, “Hiện giờ Ninh Úc rất nguy hiểm, hắn không có đề phòng với Tuyết Liên, rất dễ bị nàng bày âm mưu”
Vừa nghe đến đây, Ninh Tương Y sao có thể ngồi yên được?
Nàng nhanh chóng đem bao thuốc giao cho Tư Vô Nhan, “Hiện giờ trong thành không ít người bị trúng độc, thuốc giải ở trong đó, ngươi tìm được thì giúp Long Thành Vô Cực, ta đi tìm Ninh Úc!”
Tư Vô Nhan gật gật đầu, “Ngươi còn đang mang thai, phải cẩn thận một chút, chờ bên Lâu Diệp ổn định, ta cùng Long Thành Vô Cực đi giúp ngươi!”
Ninh Tương Y gật đầu, rồi mới trực tiếp đi ra ngoài tìm người!
Nhưng thảo nguyên rộng mênh mông, đối phương trốn đi đâu, đi hướng nào bây giờ.

Ninh Tương Y hoàn toàn không biết gì cả.


Nàng tập trung suy nghĩ, cuối cùng xác định một hướng, chạy như bay đuổi theo!
Ninh Úc trên đường giết mấy người, đồng thời cũng chứng minh hướng hắn đuổi theo là đúng, nhưng tại sao Tuyết Liên lại làm vậy?
Lúc hắn xông đến hoàng cung, Tuyết Liên đã không thấy tăm hơi, hắn vốn dĩ nghĩ có người muốn bắt nàng làm tù binh, nhưng là nghĩ lại lại phát hiện không đúng, bởi vì căn bản không có dấu vết đánh nhau, Tư Vô Nhan cũng chỉ là bị đánh hôn mê.

Việc này cho thấy, là Tuyết Liên tự mình rời đi!
Bởi vì quan hệ của hoàng tỷ, người ở Lâu Diệp vương cung, nên những người trong cung của Lâu Diệp Vương rất kính trọng Tuyết Liên, bọn họ phụng mệnh trông coi Tuyết Liên, nhưng cũng không có ngăn hành động của Tuyết Liên, vì vậy Tuyết Liên đã lấy trộm thuốc từ Tư Vô Nhan trước rồi mới nhân cơ hội làm hôn mê thị vệ để trốn đi.

Nàng từ cung ra khỏi thành, mọi việc đều suôn sẻ, bởi vì kính nể hoàng tỷ, cùng với sự tín nhiệm hoàng tỷ của Long Thành Vô Cực, nàng cầm lệnh bài của hoàng tỷ đi ra ngoài sẽ không gặp phải trở ngại, lúc đuổi theo Ninh Úc cũng hỏi qua người thủ thành, quả nhiên đáp án đúng với suy nghĩ của hắn.

Đối phương cũng đề phòng có người đuổi thei, chắc cũng sẽ thay đổi hướng đi, lý do hắn đuổi theo hướng này cũng không ngoài dự đoán, nhưng hắn đã đoán đúng.

Tuyết Liên sở dĩ làm như thế, nhất định cùng có liên quan tới Phúc Nhai.

Có thể là Phúc Nhai đã xảy ra chuyện, đối phương dùng bồ câu đưa thư đến cho nàng, ra lệnh cho nàng phải làm như vậy.

Với tình cảm của Tuyết Liên dành cho Phúc Nhai, nàng nghe lời như thế là chuyện bình thường.

Cho nên hướng này hắn đuổi theo chính là hướng Liên Quốc!
Vương cung Lâu Diệp trong một canh giờ đã được dàn xếp lại! Long Thành Vô Cực sấm rền gió cuốn, hơn nữa có Tư Vô Nhan trợ giúp, người trúng độc trong thành đều được chữa trị, nên bắt giam đã bắt đầu giam, nên an ủi đã an ủi.

Chỉ là đối mặt với Long Thành Thính - Tuyết, lão Vương phi, cùng với lão Lâu Diệp vương thần trí không bình thường, biểu tình hắn có chút rối rắm.


Những người này, hai mươi mấy năm qua hắn vẫn luôn coi là người thân, nhưng hiện tại, hắn lại không biết nên xử lý bọn họ như thể nào.

Đặc biệt là Long Thành Thính Tuyết, nghĩ đến hắn vẫn yêu thương nàng, nàng lại biến thành bộ dáng mặt mày khả ố như vậy, làm trái tim hắn trở nên vô cùng băng giá.

Long Thành Thính Tuyết quỳ gối bên chân Long Thành Vô Cực cầu xin!
“Ca ca! Ca ca, ngươi đừng giết ta! Ta là bị ép buộc!”
Long Thành Vô Cực hiện tại nhìn thấy nàng lại thấy phiền lòng, chân cử động, tránh tay nàng, trong mắt hiện lên đầy chán ghét.

“Giết trượng phu của chính mình là bị ép sao? Hạ độc bá tánh trong thành là bị ép sao? Cấu kết đại thần, bò lên giường bọn họ là bị ép sao? Bổn vương thấy ngươi rất vui sướng, rất thích thú!”
Vừa nhớ tới chuyện Long Thành Thính Tuyết làm ở vương cung, hắn liền cảm thấy ghê tởm, cũng không thèm nhìn nàng một lần nữa, xoay người ngồi ở trên ngai vàng!
“Truyền lệnh bổn vương, phụ vương, Vương phi tuổi tác đã cao, yêu cầu tĩnh dưỡng, đưa đi thánh hồ tu hành, Long Thành Thính Tuyết……” Hắn ngừng lại một chút, “Sung quân vì mã nô!”
Long Thành Thính Tuyết vừa nghe kêu to!
“Ca Ca! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Những mã nô xấu xí đó! Ngươi đem ta qua đó, bọn họ sẽ không bỏ qua ta!”
Long Thành Vô Cực nói vậy thì thật mềm lòng, nhưng là tưởng tượng đến muội muội hắn muốn giết hắn, còn muốn thay vị trí của hắn, trái tim hắn lại cứng rắn hơn!
“Ngươi không phải không thể rời khỏi nam nhân sao? Bổn vương cảm thấy nơi đó rất thích hợp với ngươi.”
Sát khí lóe lên trong đôi mắt xanh lam của hắn khiến người ta không khỏi rùng mình.

Long Thành Thính Tuyết kêu thảm bị kéo xuống, nàng còn tưởng rằng nàng có thể bước lên vương vị, có thể tìm cơ hội hạ cổ độc Ninh Úc, có thể giết Ninh Tương Y! Không nghĩ tới kết quả cuối cùng này, thế nhưng còn không bằng an an phận phận tại tiểu quốc kia, ít nhất sẽ không thê thảm như thế..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện