Liên tục mấy chục đạo công kích, cuối cùng Lâm Thần cũng phá ra một vết nứt không gian dài chừng nửa mét, bên trong vậy mà hình thành một không gian khác có núi non sông hồ, phong cảnh hoàn toàn khác biệt.“ Dùng huyễn trận ẩn giấu dị không gian. Thủ pháp này quả thực lợi hại.” Lâm Thần cảm thán. Hắn lại muốn thôi động lệnh bài tiếp tục công kích huyễn trận thì nghe phía sau truyền đến thanh âm của Vương Tiêu Dao, kinh hoảng quay đầu liền bị một đạo bạch quang từ trong vết nứt đánh thẳng vào người, trọng thương rơi xuống.Vương Tiêu Dao từ xa cũng tăng thêm mấy phần tốc độ, bay đến đỡ lấy. “ Lâm bá bá, người không sao chứ.”“ Không sao. Đa tạ công tử giúp đỡ nhưng sao người lại đến nơi nguy hiểm này!?”Vương Tiêu Dao chưa kịp trả lời thì đã nghe mấy tiếng ho khan của Hải Minh, lão cuối cùng cũng đuổi tới.“ Hai người bọn ta sợ ngươi chết nên mới tới giúp.” Hải Minh nói mấy lời mỉa mai cốt để Lâm Thần không để tâm đến sự có mặt của Vương Tiêu Dao, sau đó liền đánh lạc hướng. “ Tập trung phá huyễn trận trước đã.” Từ trong hư không một ma pháp trương hiện ra, Hải Minh cầm vào trong tay quơ quơ mấy cái liền hiện ra một đạo hư ảnh phù văn bay thẳng về phía huyễn trận. Khắc sau thiên địa ảm đạm, vô số nhũ quang từ trong vết rách không gian bắn ra tứ phía, theo sau một nữ tử cũng từ đó bước ra.Nữ nhân này mặc một bộ áo cánh dơi, hạ thân váy ngắn để lộ xích cước lăng không. Mái tóc nàng dài buông xoã, tùy ý bay lượn trong gió, khuôn mặt gầy gò. Toàn thân nàng đều có màu nhũ bạch, đến cả hai mắt cũng như vậy, nếu không phải nàng đang cử động thì người ta đã cho rằng chỉ là một bức ngọc tượng. Nàng hiện thân mang theo phía sau vô số trận văn, chúng lấy cự sơn làm tâm không ngừng hướng bốn phía khuếch đại, cuối cùng vây thành vòng tròn đường kính mười dặm. Đây mới là hình dáng thật sự của huyễn trận, khi chưa phá trận bất kể kẻ nào bước ra khỏi đều bị hoá đá.“ Cuối cùng cũng hiện thân rồi à.” Hải Minh đắc ý nhìn nàng.“ Cút đi. Cút đi. Cút đi.” Nàng thì thầm mấy câu trong miệng sau đoa lại ôm mặt cười điên cuồng, trong tiếng cười hàm chứa sát khí kinh người.Vương Tiêu Dao khó hiểu nhìn nàng sau đó quay sang Hải Minh. “ Hải bá bá, nàng ta xảy ra chuyện gì vậy.”Hải Minh âm trầm. “ Nàng gọi là Trận Linh, bí pháp cao cấp do pháp trận sư tạo ra để bảo vệ trận pháp. Nhưng mà......” Nói đến đây có chút ngập ngừng, thở dài nói tiếp. “ Nhưng mà theo ta biết huyễn trận thông thường sẽ chỉ dùng Huyễn Yêu trấn thủ, Trận linh như nàng vốn chỉ được dùng trong sát trận.“ Cái gì chứ!?” Lâm Thần bên cạnh nghe thấy giật mình. “ Ngươi phá trận được chứ!?”Hải Minh lắc đầu, cười lạnh mấy tiếng, sau đó thở dài. “ Ta liều mạng giữ chân nàng, ngươi đưa công tử trốn đi.” Lão phất tay, một đạo cuồng phong thổi mạnh hai người Vương Tiêu Dao. Hải Minh nhìn theo hướng hai người nở một nụ cười rồi quay sang nữ yêu không ngừng đánh ra mấy đạo phù văn.Nữ yêu thấy mấy đạo phù văn đánh tới không chút sợ hãi, hai tay bắt thủ ấn, mấy đạo hư ảnh xúc tu liền hiện ra phía sau lưng, theo nàng chỉ huy không ngừng đánh trả phù văn của Hải Minh. Mười mấy chiêu qua đi, Hải Minh có chút rơi xuống hạ phong, bị đánh trúng đầu vai trái, chưa kịp định thần liền tiếp tục nhận phải ba đợt công kích, văng xa hai mét. Nữ yêu cười lên khanh khách, nàng tụ lực, muốn tung sát chiêu kết thúc trận đấu.Lúc này hai người Vương Tiêu Dao cũng dừng lại trước ranh giới trận văn tạo nên. Lâm Thần trong lòng hỗn loạn, một mặt hắn muốn đến giúp Hải Minh, mặt khác muốn đưa Vương Tiêu Dao an toàn thoát thân, nội tâm đấu tranh một hồi lâu, Lâm Thần quỳ xuống. “ Công tử, lão phu không thể thấy huynh đệ mình chết mà không cứu, cũng không thể bỏ mặc người. Ta chỉ còn cách đưa người thoát khỏi đây sau đó chôn cùng Hải Minh ở nơi này. Sau khi ra ngoài người phải tự lo liệu rồi.” Âm thanh già nua có thêm vài phần bi đát.“ Rừ.....rừ.....” Nữ yêu gầm nhẹ, ném hắc bạch quang cầu trong tay về phía Hải Minh.“ Rầm rầm rầm. “ “ Xoẹt xoẹt xoẹt.”. Hai đạo thanh âm vang lên trong sân. Trước mắt Hải Minh hai bóng người đang đứng chắn. Bên trái hoa bào bay trong gió, công tử gia của hắn Vương Tiêu Dao. Bên phải là hắc y nhân thần bí Kiếm Tuyệt Thiên kia. Hải Minh thấy rõ lúc công kích vừa đến thì liền thấp thoáng kiếm quang bay đến chém nát luồng hắc cầu, bạch cầu thì bị lôi điện đánh đến tiêu tán, chính là hai thiếu niên kia đã ra tay.“ Hải bá bá không sao chứ!?” Vương Tiêu Dao quay lại hỏi.Hải Minh lắc đầu, hắn vừa định kêu Vương Tiêu Dao bỏ trốn nhưng khi thấy sau lưng hắn ta có cửa đạo quang sắc linh phù đang phiêu động, lập tức kinh ngạc. Hắn nhận linh phù kia gọi Cửu Thiên Thánh Phù, pháp bảo tùy thân của Vương Hoang. Nghe nói do Thánh Linh Hoàng Giả, vị đại năng trong giới Phù sư ngưng tụ ngũ hành nguyên tố cùng Lôi, Phong,Quang,Ám mà thành, khi vận dụng có thể phát ra công kích nguyên tố tương ứng, trong một lần đấu giá hội được Vương Hoang mua lại, giữ khư khư không dám dùng dù chỉ một lần. Giờ lại hiện trên thân Vương Tiêu Dao, sự cưng chiều bên trong cả người ngu cũng rõ.Lúc Lâm Thần quỳ xuống cầu xin Vương Tiêu Dao hắn đã không đành lòng thấy hai vị bá bá theo mình từ nhỏ bỏ mạng nên cũng đem báu vật của phụ