Khúc Chiết Trong Lòng

Chất Vấn


trước sau

Vì muốn bái sư nên sáng hôm sau Tiêu Vũ đã sớm tới Thẩm phủ. So với tòa hoang ở Uyển Thành, thì Thẩm phủ ở Sóc Kinh có hạ nhân chăm sóc, nên vẫn miễn cưỡng có thể gặp người.

Thật ra trong lòng Tiêu Vũ có chút hưng phấn, vì sau khi bái sư, hắn sẽ đến Thẩm phủ học tập.

Tuy vì chuyện công, nhưng không phải ngày nào cũng có cơ hội gặp Thẩm Yến, nhưng ít ra so với chuyện phải vắt hết óc đi tiếp cận thì vẫn cần một lý do danh chính ngôn thuận.

Thẩm Linh Quân không biết hắn đã dẫn sói vào nhà, hắn vừa lòng nhìn Tiêu Vũ cung kính tam bái cửu khấu( ba quỳ chín lạy), sau đó uống nước trà do hắn dâng lên, coi như nhận xong đệ tử.

Tuy lúc đầu hắn có chút hối hận, nhưng thái độ của Tiêu Vũ rất đoan chính, hắn cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, Cẩm Thân vương tốt xấu gì vẫn có thể cứu.

Công khóa ngày đầu tiên, ôn cũ biết mới, Thẩm Linh Quân xoa huyệt thái dương, nghe Tiêu Vũ lắp ba lắp bắp niệm một chương hiếu kinh, hắn cảm thấy bản thân đã đánh giá Cẩm Thân vương quá cao.

Trong lòng Tiêu Vũ cũng rất thống khổ, kiếp trước hắn vào Binh bộ cũng không chạm vào sách vở.

Sau khi trùng sinh trở về cả đầu hắn đều nghĩ sẽ không làm gì liên quan đến đọc sách, hiện tại bái sư nhạc phụ, nếu không học tập thật tốt, có phải sẽ không thể thú được ái thê?

Thẩm Linh Quân lại đề nghị Tiêu Vũ viết một đống chữ, trong lòng Tiêu Vũ càng sợ hãi. Đọc sách còn có thể ôm chân Phật ( học tủ), viết chữ phải làm sao bây giờ, hiện tại chữ viết của hắn so với hôm bữa Thẩm Linh Quân nhìn thấy còn xấu hơn! Hắn cảm thấy Thẩm Linh Quân mà nhìn xong sẽ hộc máu.

Cũng may hắn còn dẫn theo Ân Vũ, có Ân Vũ làm thư đồng, dù niên kỷ hơi lớn, nhưng vẫn có thể ở lúc thích hợp phát huy tác dụng.

"Ục ục"

Tiêu Vũ xấu hổ nhìn Thẩm Linh Quân:

- Tiên sinh, người xem, hay là chúng ta dùng bữa trước đi!

Ăn cơm xong, Thẩm Linh Quân phải đi ngủ trưa, Tiêu Vũ sẽ nương vào cơ hội tiêu thực, lén dạo hoa viên của Thẩm phủ.

Chuyện Tiêu Vũ bái Thẩm Linh Quân làm sư, không phải Thẩm Yến không biết, thấy Tiêu Vũ luôn muốn tiếp cận, nàng cũng có sở đoán, sao nàng có thể để Tiêu Vũ dễ dàng đạt được mục đích?

Bởi vậy Tiêu Vũ đi dạo một vòng cũng không nhìn thấy Thẩm Yến, phải hỏi mới biết, Thẩm Yến đi Kinh Giao đến Hoàng Giác Tự cầu phúc cho mẫu thân.

Vì thế Tiêu Vũ nhẫn nại tính tình đợi thêm bảy ngày, lại nghe được tin tức, Thẩm Yến dẫn theo nha hoàn đi tới thôn trang tránh nóng...

Bảy ngày sau, Thẩm Yến lại đi cữu gia( nhà cậu), lại qua bảy ngày hỏi lại thì Thẩm Yến đã chạy đến biểu di gia( nhà dì).

Cứ thế đợi suốt một tháng, Tiêu Vũ bị Thẩm Linh Quân chỉnh cho bình tĩnh.

Tuy cứ mười ngày chỉ có năm ngày công khóa, nhưng Cẩm Thân vương điện hạ thái độ đoan chính, tuy chữ cực xấu nhưng tốt xấu gì cũng không để người khác viết thay, đọc sách lắp ba lắp bắp nhưng có thể nghe hiểu ý tứ bên trong.

Thẩm Linh Quân cảm thấy, làm một vương gia lại không cần khảo trạng nguyên, thấy hắn học hành cũng tạm, vì thế hắn rộng rãi thả cho Cẩm Thân vương một ngày nghỉ.

Được ngày nghỉ Tiêu Vũ có chút mông lung, vài ngày nay hắn đã hình thành thói quen, mỗi ngày không phải đi Công bộ chính là đi Thẩm phủ, đột nhiên được nghỉ thật sự không biết nên làm gì.

An Thuận thay hắn ra chủ ý: Đi dạo đường phố.

Vì thế Tiêu Vũ mang theo Ân Vũ nghênh ngang xuất môn.

Dạo quanh dạo dọc, Tiêu Vũ nhìn thấy một tiệm trang sức, liền dừng chân.

Cả đời hắn rất ít đưa lễ vật cho nữ nhân, trừ lệ thường ban cho, thì hắn đưa cho Thẩm Yến cũng chỉ có một cây trâm cài. Sau này lưu đày, Thẩm Yến không có trang sức gì, nàng mang theo cũng chỉ có một cây trâm này mà thôi.

Tiêu Vũ vừa đi vừa nghĩ, bước vào tiệm trang sức, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, liền hô lên:

- Không phải ngươi đang ở biểu di gia sao?

Thân thể Thẩm Yến cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, cau mày nhìn hắn:

- Là ngươi?

Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng:

- Ta còn tin ngươi đi đến gia của thân thích.

Thẩm Yến phục hồi tinh thần, nghe hắn nói như vậy liền phản bác nói:

- Ta đi đâu thì có quan hệ gì tới ngươi.

Tiêu Vũ bị lời của nàng làm nghẹn, chỉ có thể chơi xấu nói:

- Nếu không liên quan gì tới ta, vậy ngươi trốn tránh ta làm gì?

Thẩm Yến cười lạnh:

- Ai trốn tránh ngươi, tự mình đa tình.

Nói xong, đem khuyên tai trong tay đưa cho lão bản:

- Gói lại.

Lão bản chỉ vào trâm thuý ngọc bên cạnh nói:

- Tiểu thư mang cây trâm này cũng rất đẹp mắt, hay là mua luôn đi.

Sắc mặt Thẩm Yến rất khó coi, cứng rắn nói:

- Không cần, chỉ cần khuyên tai.

Rời khỏi tiệm, Thẩm Yến lạnh lùng nói với người phía sau:

- Không được đi theo ta.

Tiêu Vũ đi đến bên người Thẩm Yến:

- Thì ra ngươi đã sớm nhận ra ta là ai.

- Ngươi là ai?

- Ta là...Xùy, ta đã đoán được, ngươi còn giả vờ làm gì?

- Có bệnh.

Cẩm Thân vương tính tình không tốt, tuy mấy ngày nay luôn luôn nhẫn nại, nhưng cũng có giới hạn, huống chi Thẩm Yến còn thái độ như vậy. Vì thế, Tiêu Vũ bước nhanh ngăn nàng lại.

- Thẩm Yến, ngươi cũng không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Thẩm Yến cũng không để ý đến hắn, đi né qua hắn.

Tiêu Vũ tức giận đến nghiến răng, tức giận nói:

- Thẩm Yến, không phải ngươi cố ý khiến ta chú ý sao?

Thẩm Yến dừng bước, lạnh lùng quay đầu nói:

- Câm miệng, cút!

Tiêu Vũ đương nhiên sẽ không nghe lời, nhưng Thẩm Yến đã lên xe ngựa, bỏ lại hắn ở phía sau.

Tiêu Vũ tức giận suy nghĩ, dù sao cuối cùng nàng cũng sẽ thích ta! Chờ bốn năm sau nàng gả cho ta, xem ta như thế nào...

Vừa định nói vài câu âm ngoan, tâm lại không nỡ, chỉ có thể hừ vài tiếng.

Nhớ vừa rồi, Thẩm Yến ở tiệm trang sức kia hình như còn nhìn trúng vài món này nọ, hắn trở lại, nói với lão bản:

- Vị cô nương vừa rồi, còn nhìn trúng cái gì, đều gói lại cho ta.

Lão bản vội vàng đưa cây trâm thúy ngọc lên, Tiêu Vũ đang tức giận liền xẹp xuống.

Tuy hắn nghĩ Thẩm Yến không ôn nhu hiền lành như kiếp trước, nhưng vẫn không sao, nàng còn bốn năm nữa mới gả cho hắn.

Tiêu Vũ còn rất lạc quan, nhưng mộng đẹp này vào ngày thứ hai khi hắn đi tới Thẩm gia liền tỉnh mộng.

Chỉ vào hai cái bánh bao khô ráp cùng một đĩa dưa muối, Tiêu Vũ có chút không thể tin hỏi:

- Tiên sinh, chẳng lẽ này chính là cơm canh hôm nay?

Thẩm Linh Quân:

- Này... Gần đây gia trạch có chút thiếu hụt...

Tới lúc học viết chữ, Tiêu Vũ đang vò đầu bứt tai, Thẩm Linh Quân đứng phía sau xuất ra một cây trúc, Tiêu Vũ thay đổi sắc mặt:

- Tiên sinh, muốn làm gì?

Thẩm Linh Quân:

- Nghiêm sư xuất cao đồ...

Thật vất vả mới đến giờ
tan khóa, Tiêu Vũ run rẩy chỉ vào hàng chữ bắt viết hai trăm lần:

- Tiên sinh, có phải ta viết sai rồi...

Thẩm Linh Quân:

- Không viết sai, quen tay hay việc, viết nhiều tài năng càng tiến bộ...

Tiêu Vũ run rẩy trở về, hắn sai rồi, hắn thật sự không nên coi khinh lòng trả thù của nữ nhân.

Tuy trong lòng luôn tin tưởng vững chắc, Thẩm Yến sẽ yêu hắn, nhưng trải qua vài ngày giao phong, tâm lực tiều tụy, ngay cả khí lực nâng lên cánh tay cũng không có, hắn bắt đầu hoài nghi Thẩm Yến ở kiếp trước cùng Thẩm Yến ở kiếp này có phải là một người?

Lại đến Thẩm phủ, Thẩm Yến cũng không trốn tránh hắn, Tiêu Vũ nhìn thấy nàng ngồi ở trong đình đánh đàn, liền đi tới.

Thẩm Yến đương nhiên biết hắn đi lại đây, nhưng vẫn khảy lộng dây đàn, huyền cầm phát ra tạp âm khó nghe. Tiêu Vũ cau mày nhưng không nói gì, hắn nhớ kiếp trước Thẩm Yến rất am hiểu âm luật cùng sáo trúc, lúc bị lưu đày, nàng còn dùng lá cây thổi tiểu khúc cho Linh Nhi nghe.

Thẩm Yến dừng đàn, hơi nghiêng đầu:

- Sao điện hạ lại tới đây?

Tiêu Vũ hỏi nàng:

- Sao ngươi không thổi trúc địch( sáo trúc)?

- Tiểu nữ không am hiểu nhạc khí, ngay cả cầm cũng đạn không tốt, huống chi cái khác.

- Ngươi rất chán ghét ta?

Tiêu Vũ đột ngột hỏi.

Thẩm Yến làm bộ kinh ngạc:

- Sao điện hạ lại nói ra lời ấy?

- Lần đầu tiên gặp mặt, ngươi đối với ta địch ý trùng trùng, làm đủ các loại để khó dễ ta.

Tiêu Vũ liệt kê từng chứng cứ phạm tội.

- Ngươi không muốn gặp ta, cho nên mỗi lần ta vừa tới tìm, ngươi sẽ tìm đủ loại lý do rời khỏi gia môn, cơm canh khó ăn, trúc tiên, viết chữ, đều vì muốn khiến ta biết khó mà lui, rốt cuộc là vì sao?

- Như vậy Cẩm Thân vương điện hạ, người tiếp cận gia phụ đến cùng là có mục đích?

Thẩm Yến nhìn thẳng hắn:

- Cẩm Thân vương điện hạ nổi tiếng không thích đọc sách, vì sao lại kính ngưỡng tài phụ của gia phụ, vì sao ở Trùng Dương thi hội tỏ ra thân thiện với gia phụ như thế? Tiểu nữ cũng muốn hỏi người, này rốt cuộc là vì sao?

Tiêu Vũ khó trả lời.

- Điện hạ không định cho tiểu nữ đáp án sao?

Thẩm Yến cười lạnh đứng lên.

- Vậy tiểu nữ xin cáo lui.

Thẩm Yến vừa mới rời khỏi đình hóng mát, phía sau truyền đến thanh âm rầu rĩ:

- Nguyên Nương, nàng vẫn là nàng sao?

Trong lòng Thẩm Yến kinh hoàng, sau đó nghe Tiêu Vũ nói tiếp:

- Bén nhọn như thế, lạnh nhạt như thế, không sợ hiểm ác đi đoán nhân tâm, này mới là con người chân thật của nàng sao?

Nghe thấy hắn không đoán ra nàng cũng trùng sinh, Thẩm Yến lấy lại bình tĩnh:

- Điện hạ đã từng nhận thức ta sao?

Lúc này Tiêu Vũ mới ý thức được bản thân xém chút nữa đã lỡ miệng, vội vàng nói:

- Ý tứ của ta là...ta vốn nghĩ ngươi sẽ là nữ hài tử ôn nhu hiền lành.

Thẩm Yến xoay người lại, giọng nói hàm chứa mỉa mai:

- Ôn nhu hiền lành? Loại nào là ôn nhu hiền lành?

- Đương nhiên là ngươi trước...

Tiêu Vũ khó xử hình dung:

- Chính là tính tình tốt lắm, có thể cùng phu quân đồng sinh tử, cộng hoạn nạn, chính là loại này.

Thẩm Yến trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng nói:

- Nữ tử như vậy... Điện hạ cảm thấy là ôn nhu hiền lành?

Tiêu Vũ cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

Thẩm Yến lại cúi đầu cười rộ lên:

- Đồng sinh tử, cùng hoạn nạn, đổi lấy chính là...Ôn nhu hiền lành...Như vậy đánh giá sao?

Tiêu Vũ có chút vô thố nói:

- Hình dung nữ tử như vậy, chẳng lẽ không đúng?

Thẩm Yến thu liễm tươi cười, ngẩng đầu nghiêm cẩn nhìn Tiêu Vũ nói:

- Điện hạ sẽ phải thất vọng rồi, nữ tử ngu xuẩn như vậy có quá ít, ít nhất ta không vậy.

Tiêu Vũ cảm thấy có chút hoảng hốt, vội vàng phản bác nói:

- Điều này sao có thể gọi là ngu xuẩn!

- Điện hạ không biết là xuẩn, nhưng ta cảm thấy như thế là quá xuẩn, ta sẽ không làm người như vậy.

Tiêu Vũ thất vọng nhìn Thẩm Yến lạnh lùng xa cách, chậm rãi lui một bước:

- Ngươi không phải là Nguyên Nương! Nguyên Nương không phải là người như vậy.

- Tùy điện hạ nói đi.

Thẩm Yến xoay người sang chỗ khác, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu lại:

- Tuy không biết vì sao điện hạ biết khuê danh của tiểu nữ, nhưng tiểu nữ thanh bạch, thật sự không muốn bị những chuyện này làm hỏng danh tiết, ngày sau, thỉnh điện hạ không cần gọi tiểu nữ là Nguyên Nương, tiểu nữ vô cùng cảm kích.

Nói xong, Thẩm Yến liền rời đi, chỉ còn lại Tiêu Vũ ngơ ngác đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng đi xa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện