Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Kết cục nằm ngoài dự liệu


trước sau

“Cố Hạng, ông không thể bất phân thị phi như vậy.” Đỗ Như Lam đau khổ nói, “Tình yêu không thể cưỡng cầu, như vậy sẽ không hạnh phúc.”

Phải rồi, Đỗ Như Lam bà bây giờ mới hiểu ra, Cố Hạng làm ra bao nhiêu chuyện ác cũng là vì muốn trả thù bà không báo đáp lại tình cảm của hắn năm xưa mà lại đi chọn em trai hắn.

Nhưng là bà không hối hận khi chọn lựa như vậy, bởi vì bà không chỉ không yêu hắn mà còn nhìn ra được bản chất của Cố Hạng ác độc, biến thái như thế nào.

Duyên nghiệt này phải bắt đầu từ khi Cố gia mở một chi nhánh phát triển bên Việt Nam. Mà bà lúc ấy chỉ là một sinh viên trẻ tuổi mới ra trường trúng tuyển vào công ty của Cố Hàn lúc bấy giờ.

Bà với Cố Hàn gặp nhau rồi yêu nhau, nhưng trước đó bà được Cố Hạng cứu, bà vốn chỉ biết ơn và xem hắn như một người bạn tốt nhưng không ngờ hắn lại yêu bà.

Hắn yêu bà nhưng lại dùng phương pháp cực đoan để yêu một người. Vào ngày bà với Cố Hàn tổ chức hôn lễ, hắn đã nhân lúc Cố Hàn không đề phòng, lại khiến bà mất cảnh giác mà bắt cóc bà đi. Rồi nhốt bà trong một căn phòng kín suốt một năm.

Suốt một năm bị nhốt ấy, Cố Hạng nhiều lần đến khuyên bà bỏ Cố Hàn theo hắn nhưng bà không đồng ý thì bị hắn tra tấn, đánh đập.

Khi bà suy yếu nhất, tưởng mình đã sắp chết thì ông trời nhủ lòng thương khiến Cố Hàn tìm thấy bà và cứu bà ra.

Mà lúc ấy, Cố gia cũng biết được Cố Hạng làm ăn phi pháp bên ngoài, không những buôn bán ma túy, buôn bán người trái phép, lại còn thành lập đủ các sòng bài lớn nhỏ cùng với đó là con đường mại dâm chấn động cả nước.

Cố Hạng bị cảnh sát bắt tống giam vào ngục tù hơn hai mươi năm đời người, tại Cố gia, Cố Hạng vốn là con trai cùng cha khác mẹ với Cố Hàn, mẹ hắn lại còn là tiểu tam phá hoại hạnh phúc người khác, hắn một thời gian sống cùng mẹ tiểu tam nên đã bị mẹ hắn nhồi nhét những điều không tốt vào đầu.

Đến khi Cố gia biết được sự tồn tại của hắn và cho hắn nhận tổ quy tông thì tính cách của người này vô cùng u ám, tăm tối.

Nếu mà nói, nội bộ Cố gia vô cùng phức tạp và có nhiều bí mật không thể nói, thì chuyện của Cố Hạng cũng nằm trong số đó.

Sau khi Cố Hạng ra khỏi tù, thật không ngờ vẫn không cải tà quy chính, thậm chí còn làm những chuyện hãi hùng hơn, đặc biệt là coi thường mạng người.

Một thoáng chốc nghĩ về chuyện xưa, đoán được nguyên nhân sâu xa của ngọn nguồn hết thảy sự việc, nội tâm Đỗ Như Lam bà vừa khổ sở vừa chua xót lại bất lực.

Bà giờ chỉ ước người ngồi trên chiếc ghế kia, người bị gắn bom lên người, người chịu khổ là bà chứ không phải đứa con gái bất hạnh, đáng thương, số khổ kia của bà.

Nhìn Tuyết Dung phía trước, gần trong gang tấc lại không thể giang tay ôm con vào lòng, người mẹ như bà thật vô dụng và đáng trách nhường nào.

Bà nhìn cô, nước mắt xót xa không kìm được mà rơi ra.

Tuyết Dung cảm nhận được ánh mắt của bà, sợi dây mẫu tử gắn kết giữa hai người khiến cô cảm nhận được nỗi đau và nỗi khổ của bà.

Người kia, cái người lần đầu tiên cô gặp đã cho cô một cảm giác thân thiết ấy, người lúc nào cũng dịu dàng và quan tâm cô kia, hóa ra thực sự là mẹ của cô.

Bà đang khóc phải không? Nhìn thấy nỗi thống khổ và áy náy trong mắt bà, cô chảy nước mắt ra sức lắc đầu. Cô không trách bà, cô không bao giờ có ý nghĩ trách bà, cô muốn nói cô rất yêu bà, nhưng bị bịp miệng thế này, cô muốn nói mà bất lực.

“Rốt cuộc thì giờ mày muốn thế nào mới chịu thả người?” Cố Hàn đi lên ôm lấy thân thể đang run rẩy của Đỗ Như Lam, kìm nén lửa giận, lạnh nhạt lên tiếng.

“Cố Hàn, cùng là họ Cố nhưng tại sao tao lại là con thứ, bị người người khinh thường, chán ghét. Tại sao tất cả những thứ tao yêu thích mày đều đoạt lấy của tao? Mày hỏi tao muốn gì à, đương nhiên hiện giờ tao muốn đâm mày chục nhát dao đến chết thì thôi.”

Cố Hạng nghiến răng nghiến lợi nói, con ngươi hận thù đỏ lừ khiến ông ta không khác gì một kẻ sát nhân máu lạnh vô tình.

Hóa ra, ân oán đời trước lại làm hại con cháu đời sau.

Thật là nực cười, trong lòng Mộ Thành thầm cười khổ.

Mà tại một nơi không ai nhìn thấy, bàn tay Mộ Thành đặt ở sau lưng đang làm mấy ký hiệu với đám cảnh sát bên ngoài.

“Ông cần những gì mới thả cô ấy ra?” Mộ Thiếu Quân siết chặt tay thành nắm đấm, lạnh lẽo đối mắt với Cố Hạng.

“A, ra là mày, thằng nhãi họ Mộ.” Cố Hạng híp mắt nhìn về phía anh nói, lại nhìn đôi vợ chồng phía sau cười lạnh.

“Năm xưa hợp tác với Cố Hàn hại tao ra nông nỗi này chính là Mộ Thành mày, mày còn kéo theo tứ đại ra tộc khác hợp lực hại cơ nghiệp của tao. Năm xưa như vậy, bây giờ cũng như vậy, thật đáng chết!”

“Vậy nên, khi mày còn ở trong tù đã cho người của mày ở bên ngoài, đầu độc các con trai trưởng của lục đại gia tộc, liên hợp với tổ chức mafia ở nước ngoài để định ăn cắp bản đồ quân sự cơ mật của Mộ gia tao?” Mộ Thành lên tiếng.

“A, đúng lắm! Chẳng phải lục đại gia tộc đều có bí mật sao? Mà tao vô cùng tò mò muốn biết bí mật đó của chúng mày là gì! Thật không ngờ khi điều tra, tao đã biết được một số điều vô cùng thú vị a!”

“Không đâu, mày căn bản không biết cái gì cả!” Mộ Thành phủ nhận, lại nói:”Nếu mày biết, mày sẽ không cho người bí mật hạ độc nhằm tuyệt tôn tuyệt tự của lục đại gia tộc đâu.”

“Hừ! Chúng mày lúc nào cũng tỏ ra thần thần bí bí. Với tao mà nói, không tra ra cũng không sao, hủy diệt tất cả là xong.”

Cố Hạng cười khanh khách nói.

“Đừng cố kéo dài thời gian nữa, nói mau, ông muốn như thế nào mới chịu thả người đây?” Cố Dư Thiên lên tiếng.

“Tao cũng không có thời gian chơi với chúng mày nữa. Nếu muốn cứu nó, vậy phải để tao an toàn rời khỏi đây, cảnh sát bên ngoài không được đụng đến một cọng lông của tao. Đưa cho tao một số tiền lớn để tao cao chạy xa bay ra nước ngoài. Và….”

Nói tới đây Cố Hạng lại cười sâu xa, ý vị nhìn về phía Đỗ Như Lam, Cố Dư Thiên không kiên nhẫn nói:”Và gì?”

“Và phải để mẹ mày đi với tao, cùng với đó là đưa cho tao bản đồ cơ mật kia của lục đại gia tộc.”

“Mày cũng quá tham lam rồi đấy!” Cố Hàn không nhịn được tức giận quát.

“Tao tham lam, vậy chúng mày còn lựa chọn nữa chính là nhặt xác con gái chúng mày đi. À, tao quên chưa nhắc nhở chúng mày, dưới chân con nhóc kia cũng có bom, chỉ cần nó di chuyển thôi là bom sẽ nổ, hơn nữa, dưới sàn nhà này tao cũng chôn hơn mười quả bom hạng nặng đấy. Đảm bảo một khi kích nổ, không chỉ bọn mày mà cả lũ cảnh sát chó chết ngoài kia cũng hầu tao về trời đấy!”

“Nói như vậy chắc chúng mày sẽ rất thông minh mà chọn lựa nhỉ?!” Cố Hạng như nắm chắc phần thắng trong tay, tự tin nói.

Ông ta sao có thể dễ dàng tha cho những người ở đây, chỉ cần khi ông ta ra khỏi được đây, anh ta lập tức kích nổ mấy quả bom này, đảm bảo nổ chết đám người và cảnh sát đến đây.

“Được, tôi sẽ giúp ông ra khỏi đây, đưa ông tiền và bí mật gia tộc.” Mộ Thiếu Quân tỉnh bơ, lạnh nhạt nói.

Cũng đừng tưởng suy nghĩ của Cố Hạng không ai đoán ra, nhưng lần này, Mộ Thiếu Quân quyết đoán nhanh đến khó tin.

“Mộ Thiếu Quân!” Có Dư Thiên, Hàn Tuấn và Diệp Lăng Tây cơ hồ đồng thời hét lên cái tên này.

Không phải bọn họ không lo cho tính mạng của cô, chỉ là, cái gì cần diễn kịch vẫn phải diễn nha!!!

“Ha ha ha, rất tốt, rất tốt, không hổ là con trai của Mộ thiếu soái, vô cùng sảng khoái….A…”

“Chết đi!”

Cố Hạng đang cười vô cùng vui vẻ nên không hề cảnh giác phía sau, nụ cười của lão ta nhanh chóng vặn vẹo khi nhìn thấy con dao xuyên qua lồng ngực mình lúc nào không hay.

Mà người đâm ông ta khiến tất cả mọi người đều sững sỡ chính là Lục Thanh Hoa.

Và còn một điều ngoại lệ nữa chính là, kẻ tàn hình từ đầu tới cuối, Cố Dư Thanh hiện tại đang đứng bên cạnh Tuyết Dung, không biết trên người cô ta mang theo súng từ lúc nào, cây súng hiện tại đang dí sát vào đầu cô.

Tất cả đều ngẩn người vì diễn biến của sự việc quá nhanh.

Không khí yên tĩnh đến đáng sợ, một chiếc kim rơi xuống vào lúc này cũng có thể khiến người ta giật mình hoảng hốt, lạnh buốt sống lưng.

“Con khốn…A…” Cố Hạng không thể ngờ, một đời của lão, lại có thể dễ dàng chết trong tay một con đàn bà.

Khi lão ngã xuống cũng là lúc cảnh sát bên ngoài ập vào, nhưng đối tượng được coi là phần tử nguy hiểm hiện tại chính là Lục Thanh Hoa và Cố Dư Thanh.

Trên tay hai người phụ nữ lâm vào đường cùng kia là dao và súng, trên người con tin lại bị gắn bom, mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến không ai có thể kịp thời phản ứng, đến lúc nhìn nhận rõ diễn biến sự việc chính là thành ra như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện