Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 32


trước sau

Advertisement

“Mẹ nó, hôm nay tôi phải đánh chết cậu.” Cố Dư Thiên tức giận xông lên hùng hổ túm cổ áo Mộ Thiếu Quân, một quyền giáng xuống mặt anh.

Mộ Thiếu Quân ngã phịch xuống đất, anh kinh ngạc nhìn lên người vừa đánh mình. Cái gì thế? Không nói không rằng mà đánh người à?

Lau đi vết máu nơi khóe miệng, Mộ Thiếu Quân nhanh chóng đứng dậy tránh đi quyền đánh tiếp theo của Cố Dư Thiên. Rồi sau đó, hai người đàn ông cao lớn bất phàm lao vào đánh nhau.

Đợi đánh nhau chán chê rồi, hai người ngồi cùng một chỗ, cả hai cùng ngả người nằm luôn xuống đất thở phì phò. Trên mặt ai cũng bầm tím, miệng rỉ máu.

Cố Dư Thiên lúc này mới cảm thấy cơn tức giận trong lòng vơi đi một chút, nếu không đánh nhau với Mộ Thiếu Quân một trận chắc chắn anh sẽ tức đến chết.

Mộ Thiếu Quân quay đầu sang nhìn người bên cạnh, lúc này cả hai đều bình tĩnh lại, anh hỏi:”Cố Dư Thiên, đánh người không thể đánh bậy, lý do?”

Cô Dư Thiên cười lạnh, “Mẹ nó, Mộ Thiếu Quân ơi Mộ Thiếu Quân, cậu đúng là một tên ngu xuẩn nhất. Nếu tôi không điều tra rõ ràng thêm lần nữa thì làm sao biết được hơn hai năm trước cậu đã đối xử “tốt” với em gái tôi thế nào. Cậu là đồ ngu sao? Thế lực nhà họ Mộ lớn như vậy chỉ để trưng cho đẹp thôi à?”

Cố Dư Thiên càng nói lại càng tức, “Cậu điều tra cái quần què gì mà không phát hiện ra Tuyết Dung là con nuôi Lâm gia, rồi hành hạ nó như vậy. Thật nực cười! Còn nữa, rõ ràng hai người ly hôn rồi sao lại nói dối nó?”

“Mộ Thiếu Quân tên khốn khiếp này, cậu muốn trêu đùa em gái tôi đến như thế nào nữa? Tôi nói cho cậu biết, lần này Tuyết Dung đã có Cố gia chống lưng, cậu đừng mơ tưởng.” Cố Dư Thiên càng tức càng hăng, không nhịn được mà đè lên người anh đánh cho một quyền nữa rồi nói.

Mộ Thiếu Quân nghe tới đây vừa không thể ngờ vừa chua xót, biết mình sai nên lần này anh để mặc Cố Dư Thiên đánh mình một đấm.

Cố Dư Thiên lại nói:”Tôi nói cho cậu biết, nếu hai người đã ly hôn rồi thì làm ơn tránh xa em gái tôi ra, nó chịu đủ khổ từ cậu rồi. Không phải một tháng nữa cậu kết hôn với Lục Thanh Hoa kia sao? Nể mặt cô ta là vợ sắp cưới của cậu nên việc này tôi tạm thời bỏ qua, nếu còn đụng vào em gái tôi thêm lần nào nữa thì đừng trách Cố gia chúng tôi không nể mặt.”

Mẹ nó, sao lại cẩu huyết thế này? Cố Dư Thiên chửi thề trong lòng. Không ngờ em gái thất lạc bao năm nay của anh lại bị người anh em thân nhất của mình trêu đùa thành ra thế này. Anh đúng là không cách nào chấp nhận được.

“Lời này là có ý gì?” Mộ Thiếu Quân nhạy bén phát hiện ra điểm không thích hợp, túm lấy cánh tay Cố Dư Thiên đang nắm cổ áo mình, nghi hoặc hỏi.

Cố Dư Thiên cười khinh bỉ, nhìn anh như nhìn một thằng ngốc, “Mộ Thiếu Quân, cậu không biết là cô vợ sắp cưới của cậu chính là kẻ chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc và tra tấn em gái tôi suýt chết ngày đó à? Càng ngày càng thấy cậu ngu xuẩn hết mức.”

Đây tuyệt đối không phải bạn của Cố Dư Thiên anh kính phục.

Mộ Thiếu Quân hóa hay đã hiểu ra điều gì đó, hai tay anh nắm chặt lại với nhau thành nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc.

Có mơ anh cũng không ngờ, người con gái luôn tỏ ra ngây thơ lương thiện, biết điều kia, tưởng như luôn vô hại kia, lại có một mặt như thế?

Cố Dư Thiên đã nói như thế chính là như vậy rồi. Anh có muốn dối lòng cũng không được.

Nực cười!

Qúa nực cười mà!

Anh đã làm cái gì?

Anh đúng là một tên ngu xuẩn nhất trên đời.

Không, chuyện này anh nhất định phải điều tra lại một cách rõ ràng. Anh phải chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy.

Lục Thanh Hoa….!?

Cố Dư Thiên nhìn thấy tia hoang mang cùng không thể tin được của anh, cũng hiểu được tên bạn này của mình không hề biết được chuyện gì về vụ kia.

Nhưng như vậy cũng chẳng nói lên điều gì. Lục Thanh Hoa kia, ha, có hoàn toàn là một người phụ nữ đơn giản như bề ngoài hay không cũng chưa nói chắc được đâu.

Một Lục gia nhỏ bé, Cố Dư Thiên ánh mắt hung ác khiến người phát sợ, tay nắm thành quyền dời khỏi người Mộ Thiếu Quân, phủi tay áo rồi dời đi.

Trước khi đi, Cố Dư Thiên có nói vọng lại:”Nếu muốn biết sự thật về vụ bắt cóc kia, cứ hỏi mấy tên bắt cóc hôm đó Lục Thanh Hoa thuê, bọn chúng bị tôi giam trong kia. Còn nữa, cậu hãy tự mình tìm hiểu sự thật nhanh đi. Mấy hôm nữa tôi sẽ đến đưa em gái tôi cách xa khỏi cậu.”

Mộ Thiếu Quân lảo đảo đứng dậy, anh lấy tay áo lau máu trên khóe miệng, ánh mắt sắc lạnh khôi phục, bước vào sâu trong căn phòng này.

Từ sâu trong căn phòng không rõ tên, trong đêm tối, bên ngoài là tiếng nhạc sập sình huyên náo của quán bar, bên trong lại là tiếng thét như chọc tiết lợn của những người đàn ông.

Một đêm nay, trôi qua như vậy.

Một đêm nay, Tuyết Dung ngủ vô cùng ngon và sâu giấc.

Buổi sáng ngày hôm sau, ánh sáng từ bên ngoài lùa vào khe cửa sổ, chiếu rọi lên giường là đôi trai gái đang ôm nhau say giấc nồng.

Trong mơ màng, Tuyết Dung cảm thấy thật nóng và phía trên người hơi nặng, cô mở mắt, phóng đại trước mặt chính là khuôn mặt đẹp trai xuất sắc của người đàn ông nào đó.

Anh vẫn say giấc, ôm trọn cô trong lồng ngực, mặt hướng về cô, Tuyết Dung quay mặt sang nhìn anh, tim cô đập thình thịch.

Cô có thể cảm nhận được mùi hương nam tính thành thục ổn trọng trên người anh, có thể cảm nhận được hơi thở đều đều từ cánh mũi ấy phả vào da mặt mình.

Mặt cô càng lúc càng đỏ ửng.

Cô thầm nghĩ, anh thật đẹp trai nha!

Lại nhịn không được mà đưa tay lên chạm vào đầu lông mày rậm đen nghiêm nghị tà tứ kia, sống mũi cao vút kia, còn có đôi môi hồng nhạt quyến rũ này nữa.

Ngũ quan cân đối, góc cạnh, thật đúng là một kiệt tác sống của nghệ thuật mà a.

Nhìn vào đôi môi mỏng của anh, Tuyết Dung như bị thôi miên, cứ chằm chằm nhìn vào nó, trong lòng đột nhiên lại rất muốn làm một điều vụng trộm lớn lao với đôi môi này.

Ôi, mới nghĩ đến thôi mà cứ cảm thấy sờ sợ thinh thích sao sao ý. Ý nghĩ này hiện ra trong đầu là không thể kiểm soát được, cô, cô rất rất muốn hôn lên đôi môi này ngay bây giờ.

Đôi môi này từng hôn lên môi cô, từng chạm lên môi cô, cảm giác lúc đó thế nào nhỉ, ưm, cô hình như rất muốn cảm nhận lại tư vị đó như thế nào.

Chỉ là….ừm, tim cô đập thình thịch như sắp lại một chuyện đại xấu xa sắp bị người khác bắt được vậy.

Nhưng nha, hiện tại, anh đang ngủ, anh đang ngủ, anh đang ngủ, điều quan trọng tự nhủ ba lần, ờ, thì cho nên, có thể nhỉ!

Cô nghĩ mình chỉ chạm nhè nhẹ một chút thôi rồi dời ngay, nhất định anh sẽ không biết đâu nhỉ?

Ừ, chắc chắn là sẽ không biết đâu.

Cô nghĩ như vậy, trước khi cô dời đi, và bây giờ người đàn ông này cũng không còn ghét cô như trước nữa, cô có nên lấy một chút quyền lợi hay không? Chỉ một chút thôi nhớ!

Cô làm trong bí mật, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!

Ừm, ừm, nhất định anh sẽ không biết!

Dục vọng lên ngôi, cô không kìm được lòng mình mà làm chuyện xấu, từ từ, cô từ từ tiến gần đến môi anh, một chút nữa thôi, là môi cô chạm được tới môi anh rồi.

Chỉ là, khi còn cách môi người đàn ông một cm nữa thôi, cô lại không thể tin được mà thấy cánh môi ấy nhếch lên một đường cong xấu xa.

A,

Bị phát hiện rồi sao?

Ôi ….

Ặc…bị phát hiện thật rồi!

Mặt cô đỏ như gấc chín, mất mặt quá, làm chuyện xấu bị bắt tại trận rồi! Làm sao bây giờ? À, lúc này nên chạy thoát thân trước đã.

Nhưng mà, hình như, bị anh ôm chặt, không chạy được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện