Không Hòa Hợp

Hoàn


trước sau

“Cảm giác vung tay lên cho bạn trai mình một tấm thẻ.”

Triển lãm nhiếp ảnh diễn ra một tuần, mỗi ngày Hạng Tây đều đi vòng vòng, thấy có người dừng trước bức ảnh thấy ánh sáng cậu chụp, cậu sẽ nhìn mặt người ta chằm chằm cả buổi.

Có thích không?

Có phải rất có cảm giác không?

Có phải vô cùng ngầu không!

Có phải cảm thấy người chụp được bức này không tầm thường không!

Tôi ở đây này!

Nhìn tôi đi!

Đây là tôi chụp đó……..

Ngày cuối cùng Hạng Tây còn cầm máy ảnh đến, nhưng cậu ngại nâng máy ảnh đi vào, chỉ đứng ở cổng chụp mấy bức, sau đó cứ như ăn trộm đi vào chụp ảnh và “tác phẩm” của mình hai bức, rồi nhanh tay nhét máy ảnh vào balo.

Vừa xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, có người bên cạnh gọi cậu một tiếng: “Hạng Tây.”

“Dạ.” Hạng Tây quay đầu.

Lúc nhìn thấy trưởng khoa Hứa và bác Trình, tròng mắt cậu sắp rớt xuống, nhanh chóng cúi người: “Con chào dì, con chào bác.”

“Là bức này hả?” Bác Trình cười, chỉ vào bức ảnh.

“……..Dạ,” Lúc đầu Hạng Tây vẫn luôn ngóng trông có người dừng trước bức ảnh này, bây giờ lại bị bác Trình hỏi đột ngột như vậy, bỗng thấy hơi ngượng, “Chụp chơi thôi ạ, không thể so với nhiếp ảnh gia người ta được đâu.”

“Rất đẹp,” Trưởng khoa Hứa đến gần bức ảnh, “Trước giờ dì chưa từng chú ý đến mấy cái này, những khung cảnh bình thường lại đẹp đẽ như thế.”

Hạng Tây cảm thấy mặt mình nóng bừng, cầm chai nước lăn trên mặt, một lát sau mới nhớ tới phải đưa nước cho trưởng khoa Hứa: “Dì uống nước đi ạ.”

“Cảm ơn con,” Trưởng khoa Hứa nhận lấy chai nước cười, “Trước khi vào dì có uống cà phê, giờ vừa lúc cảm thấy miệng khô quá.”

“Hạng Tây,” Bác Trình vỗ vai cậu, “Giỏi lắm, cố lên con nhé.”

Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, không nói gì.

Vốn dĩ Hạng Tây cảm thấy mình không có gì để khoe, lần này trưởng khoa Hứa và bác Trình đều đã thấy rồi, cậu bỗng cảm thấy cũng không cần khoe gì cả, vậy cũng đủ thỏa mãn rồi.

Sau khi triển lãm kết thúc, Phương Dần gửi tiền cho cậu vào cái thẻ Trình Bác Diễn đưa, lúc Hạng Tây kiểm tra tiền thì phát hiện Phương Dần gửi nhiều hơn một ngàn.

“Có phải chú tính sai rồi không?” Hạng Tây gọi điện thoại cho Phương Dần.

“Không có, phần nhiều thêm là tôi tự cho đấy,” Phương Dần cười cười, “Cứ coi như là cổ vũ đi, lúc đầu muốn nói cổ vũ với cậu, nhưng cảm thấy cậu thích tiền như thế chắc làm thế này sẽ có nhiệt tình hơn nhỉ?”

“Đại ca à, chú làm người tốt ghê,” Hạng Tây khen Phương Dần, “Cảm ơn chú, thật đó.”

“Nếu muốn học chụp ảnh thì có thể đến tìm tôi, tôi không thu phí, coi như giao lưu thôi.” Phương Dần nói.

“Được!” Hạng Tây gật đầu.

Sau khi triển lãm ảnh qua đi lại trở về trạng thái trước đó, đến Vân Thủy pha trà, không có việc gì thì ở trong nhà dọn dẹp nhà cửa theo yêu cầu của Trình Nghiện Sạch, mua thức ăn, giành nấu cơm với Trình Bác Diễn…….

Cuộc đấu tranh giành việc nấu cơm giữa cậu và Trình Bác Diễn từ đầu đến cuối vẫn chưa phân chia cao thấp, cậu cầm điện thoại, cảm thấy bắt buộc phải ra một chiêu khống chế đối phương mới có thể thu phục Trình Bác Diễn.

Nhìn tên Hồ Hải trên màn hình, cậu bấm nút gọi.

“Hạng Tây?” Hồ Hải bắt máy.

“Anh ơi,” Hạng Tây nghiêm túc nói, “Em có chuyện muốn nhờ anh.”

“Quỳ xuống đi.” Hồ Hải nói.

Hạng Tây cười cả buổi: “Thật đó, chuyện nghiêm túc.”

“Nói nghe xem nào.” Hồ Hải cười cười.

“Anh dạy em vài món đi, hai ba món cũng được, một món cũng được,” Hạng Tây nói, “Cần phải đơn giản dễ làm, đỡ rắc rối mà còn có thể ăn ra vị đầu bếp làm.”

“……..Em yêu cầu gì lạ vậy?” Hồ Hải nghe xong sửng sốt, “Muốn bộc lộ tài năng với bác sĩ Trình à?”

“Không phải bộc lộ tài năng, mà là triệt để đánh anh ấy ngã ngửa luôn.” Hạng Tây hung tợn nói.

Hồ Hải cười lên, một lúc sau mới nói: “Được thôi, rảnh thì em qua đây, anh dạy em món Gà Cung Bảo, thêm bắp cải xào nữa, một mặn một chay vừa đủ.”

Chuyện học nấu ăn với Hồ Hải cậu không cho Trình Bác Diễn biết, định sau khi học xong sẽ bùm một tiếng Hạng Đầu Bếp kim quang lấp lánh vượt không xuất thế, dọa Trình Bác Diễn bật ngã.

Giờ cậu rất quen công việc ở Vân Thủy, khách thường đến thấy cậu thì đều gọi là sư phụ Tiểu Tây, khiến cậu vừa cảm thấy đắc ý vừa có ảo giác xuất gia.

Sau khi chính thức làm được một tháng, lúc phát tiền lương đều được gửi hết vào tấm thẻ cậu đang dùng của Trình Bác Diễn lúc trước.

Hạng Tây phấn khởi chạy tới ngân hàng, vào cây ATM xem số tiền.

Trong chốc lát thẻ có nhiều hơn không ít tiền, nếu không phải đằng sau còn có người đang xếp hàng, Hạng Tây vẫn muốn nhìn con số trên đó không muốn rời ổ.

Sau khi người sau lưng ho một tiếng, cậu do dự một chút, để lại hai ngàn, còn lại rút hết ra, sau đó xoay người vào ngân hàng.

“Em muốn làm thẻ,” Cậu tìm một bảo vệ hỏi han, “Làm làm sao thế?”

“Lấy số, qua bên đó điền đơn là được.” Bảo vệ giúp cậu lấy số, lại lấy đơn xin làm thẻ cho cậu.

Hạng Tây nhìn chữ trên đó liền nhức đầu, còn phải viết chữ à?

“Cảm ơn.” Cậu cầm tờ đơn, đối chiếu bản mẫu trên bàn rồi bắt đầu điền đơn, Hạng Tây, chứng minh thư, số chứng minh, nữ…….

Phí sức viết chưa xong hai hàng, cậu lại ngại ngùng gãi đầu, nói với bảo vệ: “Đại ca, có thể lấy thêm một tờ cho em không? Em viết nhầm giới tính thành nữ mất rồi…….”

Bảo vệ cười, lại đưa cho cậu một tờ: “Cậu cứ viết thôi, đừng chép lại.”

Hạng Tây muốn làm một tấm thẻ, trước kia cậu lén lút tiết kiệm tiền vẫn luôn muốn có một tấm thẻ ngân hàng thuộc về mình, mà đây còn là lần đầu tiên sử dụng chứng minh thư, cậu cảm thấy rất vui.

Chờ cậu lại tốn thêm nửa ngày viết hết tờ đơn, lại phát hiện số mình đã qua.

“Đệt.” Cậu buồn bực đi qua lấy số, ngồi trong đại sảnh chờ.

Khó khăn lắm mới tới cậu, lúc đưa chứng minh thư của mình cho nhân viên thì cảm thấy xúc động, vô cùng hy vọng nhân viên nghi ngờ chứng minh của cậu là giả, sau đó cậu có thể tiêu sái nói chị có thể đi tra xem!

Tiếc là nhân viên chỉ cầm chứng minh thư nhìn mặt cậu một chút, sau đó đi photo.

“Không mở ngân hàng điện tử sao ạ?” Nhân viên hỏi cậu.

“Ngân hàng điện tử?” Hạng Tây phân vân, cậu không hiểu mấy cái này, “Nếu bây giờ không mở, sau này muốn mở có được không?”

“Được ạ.” Nhân viên nói.

“Vậy sau này rồi tính, chị làm cho em một tấm thẻ trước là được rồi.” Hạng Tây nói, cậu không hiểu cái này, phải về hỏi Trình Bác Diễn mới được.

Thẻ ngân hàng làm rất nhanh, cuối cùng Hạng Tây ký tên theo yêu cầu của nhân viên, cũng hết cách rồi mới phải cố gắng kiên trì ký cái tên này, lâu rồi chưa viết chữ, khó khăn lắm mới luyện được nét chữ khối giờ lại trở về trạng thái gà bới rồi.

Lúc nhân viên đưa thẻ cho cậu, cậu rất cẩn thận nhận lấy nhìn một lúc rồi mới đứng dậy đi ra ngoài, sau đó lại nhờ lấy bảo vệ dạy mình cách dùng máy ATM để bỏ tiền vào thẻ.

Sau khi bỏ tiền trước đó đã rút ra vào thẻ, cậu mới ôm balo ra khỏi ngân hàng.

Bây giờ cái balo này quá đáng tiền rồi, quá quan trọng rồi, tiền của cậu, chứng minh thư của cậu, đều ở trong này hết, còn có máy ảnh của Tống Nhất, vì thế bắt buộc phải ôm balo.

Cậu ôm balo lên xe bus, ôm balo xuống xe, lại ôm balo đến cửa hàng cạnh bệnh viện Trình Bác Diễn, là cái cửa hàng hôm đó xem đồng hồ.

“Lấy cho tôi xem cái đồng hồ màu xanh đậm kia đi.” Hạng Tây trực tiếp đến quầy đồng hồ, cũng không nhìn thêm mấy cái khác, chỉ vào cái mẫu mà ngày đó đã xem.

“Quyết định chọn màu xanh biển đậm ạ?” Cô gái đứng quầy cười, lấy cái đồng hồ ra cho cậu.

“Hả?” Hạng Tây sửng sốt, giương mắt nhìn cô, “Cô còn nhớ tôi à?”

“Nhớ chứ ạ,” Cô gái nói, “Chúng tôi nhớ người giỏi lắm đấy, đặc biệt là soái ca.”

Hạng Tây cười cười không nói gì.

Thực ra đồng hồ cũng không có gì để chọn cả, hôm đó đã lật qua lật lại xem đủ rồi, cậu sờ dây đồng hồ, xúc cảm rất tốt: “Lấy cái này đi, giúp tôi bỏ vào một cái hộp thật đẹp, gắn một bông hoa, tôi tặng người ta, có được không?”

“Được ạ,” Cô gái nói, “Sẽ giúp anh gắn một bông hoa màu xanh biển đậm luôn.”

Hạng Tây cầm tờ đơn đi trả tiền, nhân viên thu ngân hỏi một câu: “Tiền mặt hay là quẹt thẻ ạ?”

“Quẹt thẻ.” Hạng Tây lấy tấm thẻ của Trình Bác Diễn ra, phóng khoáng đưa qua.

Trừ đi tiền đồng hồ ra, trong thẻ vẫn còn thừa một ít, bình thường cậu sẽ làm tiền tiêu vặt.

“Xin hãy ký tên ạ.” Thu ngân in hóa đơn đưa cho cậu.

“Cái gì? Lại ký tên?” Hạng Tây cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, mặt thì ngứa ran rát.

Ký tên mình thì cũng thôi đi, cái thẻ này của Trình Bác Diễn, phải viết tên của Trình Bác Diễn thì đúng là muốn chết luôn!

Cậu nắm chặt cây bút, cậu đã luyện viết tên Trình Bác Diễn vô số lần, nhưng giờ viết vẫn phải nghĩ rất lâu, viết từng nét từng nét vốn đã rất tốn sức rồi, còn thêm ánh mắt kỳ quái của cô thu ngân vẫn luôn nhìn cậu, cậu càng viết chậm hơn, còn không kìm được mà dùng sức viết, cảm thấy đầu bút bị mình ấn mạnh xuống.

Hôm nay Trình Bác Diễn có ngày không bận lắm, cũng không có gặp phải bệnh nhân nào khó xử lý, chỉ có một ông chú có xương cổ biến dạng tương đối nghiêm trọng, lúc đến thì không sao, xem phim chụp xong Trình Bác Diễn nói một câu: “Chú xem, người bình thường ở chỗ xương cổ này có một đường cong, của chú lại không có.”

Ông chú vừa nghe xong liền cảm thấy mình sắp chết rồi, không có chỗ cong thì sắp chết rồi, sắp chết rồi, ra khỏi cổng lớn bệnh viện thì sắp chết rồi.

Trình Bác Diễn tốn mất hai mươi phút giảng giải cho ông chú nghe, nói muốn khàn cả họng, cuối cùng ông chú mới tin rằng không có chỗ cong thì cũng không mất mạng.

Lúc Trình Bác Diễn thay đồ xong rồi tan làm, cảm thấy cổ họng mình đoán chừng không dịu được trong hôm nay, chắc là sắp đau họng rồi.

Khi ra khỏi phòng khám gặp phải bác sĩ Lưu, anh tiến lên một bước chặn lại: “Cho em viên kẹo ngậm đi.”

Sau lần trước sức khỏe có vấn đề, bác sĩ Lưu liền biến thành một hòm thuốc di động, tuy không có gì đáng quan ngại, nhưng bắt đầu chú ý nhiều thứ, để vitamin gì đó trong ngăn kéo, còn có những viên kẹo ngậm bất ngờ nho nhỏ.

“Tối đến nhà tôi ăn cơm đi?” Bác sĩ Lưu cho anh một viên kẹo ngậm, “Cảm thấy chúng ta lâu rồi chưa trò chuyện, hai ngày trước chị dâu cậu còn nhắc tới cậu đấy.”

“Này,” Trình Bác Diễn cười, “Anh đừng làm em sợ.”

“Cái thằng nhóc nhà cậu tan làm rồi thì chẳng đứng đắn gì hết.” Bác sĩ Lưu liếc anh một cái.

“Em đi làm cũng chẳng đứng đắn được bao nhiêu đâu,” Trình Bác Diễn cười cười, “Hôm nay em không đến đâu, đợi qua vài ngày nữa em được nghỉ đi, bây giờ tan làm rồi thì muốn biến thành bùn loãng không trét nổi tường đây này.”

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Trình Bác Diễn cảm thấy hình như hôm nay mình mặc hơi ít, mặt trời vừa đi ngủ, gió thổi qua người lạnh thấu tim gan.

Anh kéo cổ áo, bước nhanh vào bãi đậu xe.

Lúc tìm thấy xe định lên xe, anh bỗng thấy có cái bóng đen trên tường sau đuôi xe.

Anh ngẩn người, lại nhìn qua đó thì thấy một cánh tay trên đất.

“Ai?” Lông tơ anh lập tức dựng đứng lên.

Bên kia không có động tĩnh.

Anh do dự một chút, đi qua bên đó.

Một người ngồi trên đất sau xe, dựa lên trên xe, cúi đầu xuống.

Không cần nhìn kỹ, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra người này, đây là con trai cưng Hạng Tây của anh.

Nhưng bây giờ Hạng Tây xuất hiện sau xe như thế này, anh cảm thấy sợ hãi tột độ, còn chưa kịp nhớ đến cảnh tượng từng quen biết, đã nhanh chóng nhào qua.

“Hạng Tây?” Anh bắt lấy tay Hạng Tây, “Em bị sao thế?”

Hai giây sau Hạng Tây mới ngẩng đầu lên, nhìn anh mỉm cười: “Hôm nay anh tan làm sớm đấy.”

“Em làm gì thế này?” Trình Bác Diễn nghe thấy tiếng cậu thì biết rằng thằng nhóc này không sao, đứng thẳng người xách cậu từ trên đất lên, “Bày trò gì vậy!”

“Hoài niệm một chút,” Hạng Tây ôm lấy anh, cằm gõ lên vai anh, cười ha ha, “Không làm anh sợ chứ?”

“Bình thường, không sợ lắm,” Trình Bác Diễn ôm lấy vỗ lưng cậu, nhìn tro bụi sau người cậu dưới ánh đèn đường, thở dài, “Làm bẩn anh rồi.”

Hạng Tây cười, buông anh ra, chạy ra xa mười mét rồi phủi áo phủi quần một trận, sau đó lại chạy về: “Sạch rồi.”

“Chờ anh tan làm hả? Sao không vào bệnh viện, cũng không gọi điện cho anh.” Trình Bác Diễn cười, sờ chóp mũi cậu.

“Đã nói là muốn hoài niệm một chút rồi mà,” Hạng Tây lấy một túi giấy trong balo ra, “Này, tặng anh đấy.”

“Tặng anh? Hôm nay không lễ không tết…….” Trình Bác Diễn ngây người, nhận lấy cái túi, nhìn nhãn hiệu trên đó, “Đồng hồ?”

“Ừm,” Hạng Tây lắc cổ tay, “Cùng một nhãn hiệu với của em, nhưng đắt hơn một tí.”

“Em tặng anh đồng hồ làm gì?” Trình Bác Diễn ngạc nhiên lấy cái hộp nhỏ trong túi ra, mặt trên còn có một bông hoa gấm màu xanh biển đậm, rất đẹp.

“Không phải anh nói hả, anh muốn em tặng anh đồng hồ, còn phải là hơn một ngàn…….” Hạng Tây dựa lên xe, cười nói.

“Đừng dựa lên xe, toàn là đất không à!” Trình Bác Diễn ngắt lời cậu.

“Ầy!” Hạng Tây đứng thẳng, “Phải hơn một ngàn, dưới một ngàn thì không cần, anh nói đó.”

“……Anh đùa em đấy,” Trình Bác Diễn ôm cậu, “Em coi là thật à?”

“Em biết anh đùa, chỉ là em muốn tặng cho anh thôi,” Hạng Tây cười cười, “Mở ra xem đi, xem xem có thích không?”

Trình Bác Diễn mở hộp ra, bên trong có một cái đồng hồ màu xanh biển đậm rất đẹp, so với cái đồng hồ thanh thiếu niên của Hạng Tây, thì cái này được tính là đồng hồ tráng niên.

“Thích lắm, em biết chọn thật đấy, giúp anh đeo lên đi,” Trình Bác Diễn đưa tay cho cậu, “Vì sao lại chọn màu xanh biển?”

“Không phải anh nói anh thích màu xanh biển đậm sao? Đậu xanh, không phải anh không thích màu này đó chứ?” Hạng Tây bỗng lo lắng, “Nếu anh không thích thì em đi đổi cái khác, còn có màu đen màu trắng màu đỏ màu vàng, còn có……màu xanh biển nhạt, anh thích màu xanh biển nhạt hả?”

“…….Giúp anh đeo lên đi,” Trình Bác Diễn bất đắc dĩ đưa tay ra, “Anh có nói là không thích màu xanh biển này đâu.”

“À, làm em hết hồn,” Hạng Tây cúi đầu giúp anh đeo lên, lại cầm tay anh nhìn tới nhìn lui, “Rất nổi, đẹp lắm!”

Hạng Tây nhấc tay anh lên xoay hai vòng, lùi ra sau, tiến lên trước, đổi từng góc độ ngắm một lần, rồi mới vỗ anh: “Đẹp rồi.”

“Nhìn đủ chưa thế?” Trình Bác Diễn cười, mở cửa xe ra, “Lên xe đi.”

“Không phải vì đây là lần đầu tiên chính thức tặng quà cho anh sao, nhất định phải hoàn hảo chứ.” Hạng Tây lên xe.

“Cây kẹo mút em tặng anh còn đang ở trong tủ lạnh đấy.” Trình Bác Diễn nói.

“Không phải chứ!” Hạng Tây kinh ngạc nhìn anh, “Đã bao lâu rồi? Hư rồi nhỉ? Mọc nấm rồi đúng không? Ôi giồi không phải anh bị bệnh sạch sẽ sao, không phải vô cùng chú trong vệ sinh sao, sao còn giữ lại cây kẹo lâu như vậy chứ………”

“Anh lấy màng bọc thực phẩm bọc lại rồi mới để đông lạnh, còn chưa hư đâu, hư rồi thì tính sau.” Trình Bác Diễn cười nói.

“Có phải còn lấy ra liếm một cái, bọc lại rồi bỏ vào phải không?” Hạng Tây cười nói, “Lúc còn nhỏ em hay ăn kẹo như thế đấy, liếm một cái cho biết vị, sau đó bọc lại bỏ vào túi, một cục kẹo có thể ăn mấy ngày đó, làm thế sẽ cảm nhận được tấm chân tình sâu sắc của người làm kẹo gửi gắm vào những cục kẹo này.”

“Khùng quá,” Trình Bác Diễn cười cả nửa ngày, “Bẩn quá đi.”

“Chú Bình hiếm khi cho em mua đồ ăn vặt lắm, từ nhỏ đã không được ăn rồi, sau này mình tự làm ra tiền mới yên tâm, thế nên mới nói tiền tốt đẹp như vậy đấy,” Hạng Tây nói được một nửa thì vỗ đùi, “Đúng rồi, nhắc đến tiền em mới nhớ, có thứ em muốn đưa cho anh.”

“Còn thứ gì nữa thế?” Trình Bác Diễn vừa định khởi động xe, nghe thấy thế lại dừng tay lại, “Hôm nay có phải em nhặt được tiền không? Nhiều tiền rồi thì đưa cho anh đi, để anh xài cho.”

“Ừm,” Hạng Tây cúi đầu lục balo rất lâu, lấy một tấm thẻ từ dưới đáy balo ra, dùng hai ngón tay kẹp lại, đưa đến trước mặt anh, còn lắc qua lắc lại, “Cho anh này, cầm lấy đi Tiểu Trình, ngày nào cũng lái xe vất vả rồi.”

“Cái gì đây?” Trình Bác Diễn chưa thấy rõ, Hạng Tây cầm thẻ sắp dính vào mắt anh rồi, anh buộc phải ngửa đầu ra sau mới nhìn rõ, “Thẻ ngân hàng?”

“Đúng vậy.” Hạng Tây gật đầu.

“Em làm thẻ rồi?” Trình Bác Diễn vừa định nhận lấy, Hạng Tây lại thu tay lại, anh nhìn Hạng Tây, “Gì đây? Không cho nhìn à?”

“Cho chứ, không những cho nhìn mà còn đưa cho anh luôn đấy,” Hạng Tây kẹp cái thẻ lắc, “Em đang muốn cảm nhận một chút, cảm giác vung tay lên cho bạn trai mình một tấm thẻ.”

“Cảm thấy thế nào?” Trình Bác Diễn vẫn nâng tay lên, “Nhờ anh giúp em tiết kiệm tiền hả?”

“Không phải,” Hạng Tây nắm lấy tay anh, đặt thẻ lên lòng bàn tay, “Cái này cho anh, sau này tiền của em đều gửi vào đây, cho anh hết.”

Trình Bác Diễn nhìn tấm thẻ trong lòng bàn tay mình, một lúc sau mới hỏi: “Vì sao?”

“Không vì sao cả, em cầm thẻ của anh, anh cầm thẻ của em,” Hạng Tây nói, “Thích.”

“Cục cưng à, cái thẻ anh cho em bình thường anh không dùng tới,” Trình Bác Diễn ôm lấy cậu, đụng trán với cậu, “Em ngốc hả?”

“Em không ngốc, em chỉ cảm thấy ấy à,” Hạng Tây cười cười, “Muốn làm một chút gì đó, anh xem, cái này anh không thiếu, cái kia cũng không thiếu, cái gì cũng không thiếu, lại còn có một bạn trai đẹp thế này……. Nhưng em luôn muốn để lại dấu ấn gì đó trên người anh mới được, thế nên đưa cho anh cái này, còn cái kia thì để tiền tiêu vặt.”

“Anh biết rồi,” Trình Bác Diễn hôn cậu, “Anh sẽ giữ thật kỹ.”

“Đợi chút, em còn một câu chưa nói,” Hạng Tây đẩy anh, cởi giày ra, cong một chân lên trên ghế, tay gác lên cái chân đó, hất cằm với Trình Bác Diễn, “Cầm thẻ đi, muốn ăn cái gì, muốn mua cái gì, thích cái gì thì cứ quẹt thẻ.”

Trình Bác Diễn nhìn cậu nở nụ cười, sau đó gật đầu, “Biết rồi, ông chủ.”

“Hết tiền rồi thì…….cứ nói với em.” Hạng Tây tiếp tục.

“Hết tiền rồi thì làm sao?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Hết rồi hả, hết rồi…..hết rồi thì cứ đợi đi,” Hạng Tây nói được một nửa thì cười lên, “Hết rồi thì đợi em được phát lương.”

“Được,” Hạng Tây nhéo họng, “Ui chà, anh là người được bao nuôi rồi, hưng phấn quá đi.”

“Lái xe đi.” Hạng Tây phất tay.

“Tuân mệnh,” Trình Bác Diễn khởi động xe, “Lát nữa qua siêu thị mua thức ăn trước nhé, tối muốn ăn cái gì?”

“……..Thịt.” Hạng Tây nói.

“Thịt bò? Vậy xào thịt bò với ớt xanh cho em nhé.” Trình Bác Diễn nói.

“Mua ít sườn đi, em làm món sườn xào…… Chúng ta đi ăn đi.” Hạng Tây nói.

“Thêm bông cải xanh nữa, cái này có thể xào chung với thịt.”

“Tiệm café.”

“Trong nhà còn cải tím đấy, có thể làm canh cải tím, nếu em còn thèm thì có thể làm gỏi rong biển……..”

“Trình Bác Diễn anh chờ đấy, sớm muộn gì em cũng thu thập anh.”

“Thêm chút tỏi nữa.”

“Anh đợi đấy!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện