Không Hòa Hợp

Chương 32


trước sau

“Tôi cứ nghĩ tôi không biết uống say, trầm luân vào phòng ngự bất lực này……..”

Lúc Tống Nhất đẩy cửa đi vào nhà vệ sinh, Trình Bác Diễn đứng trước bồn rửa tay chuyên tâm dùng dịch khử trùng xoa tay, không thấy Hạng Tây đâu.

“Gọi tôi đến để xem cậu rửa tay à?” Tống Nhất nhìn xung quanh nhà vệ sinh, nhìn thấy một gian bên đóng cửa.

“Cái siêu thị của cậu?” Trình Bác Diễn nhìn y, “Còn thiếu nhân thủ không?”

“Thiếu chứ,” Tống Nhất lập tức nói, “Thiếu.”

“Chức vụ gì? Có yêu cầu gì không?” Trình Bác Diễn hỏi, cũng nhìn gian bên đóng cửa một cái.

“Chỉ cần không phải là thu ngân, biết nói chuyện là được.” Tống Nhất nói, hiểu ý Trình Bác Diễn.

“Tôi không thu nổi ngân.” Trong gian bên kia truyền đến tiếng Hạng Tây.

“Cậu đi nặng trước đi,” Tống Nhất cười nói, “Thu ngân cũng không có gì khó, chỉ chút đồ đó, học thật chắc, vài ngày thì cũng biết thôi.”

“Không phải đang đi nặng.” Hạng Tây nói.

“Vậy trừ thu ngân ra, cậu sắp xếp vị trí gì?” Trình Bác Diễn vừa xoa tay vừa thương lượng với y, “Đừng bảo cậu ấy viết chữ là được.”

“Được,” Tống Nhất nói, lại ghé bên tai Trình Bác Diễn hỏi nhỏ, “Thằng nhóc này, có phải đứa ở Phong Ba Trang không?”

Trình Bác Diễn nhìn y một cái, không nói gì, gật đầu.

Tống Nhất dựa vào bồn rửa tay cười lên, Trình Bác Diễn nhìn y: “Không thấy bẩn à?”

“Không thấy,” Tống Nhất cười nói, lại đến gian bên gõ cửa, “Bác Diễn có số điện thoại của tôi, lúc nào cậu đến thì gọi cho tôi là được, chuyện cụ thể thì cậu tới chúng ta bàn kỹ hơn.”

“Ừm,” Hạng Tây ở bên trong trả lời, “Cảm ơn.”

Sau khi Tống Nhất ra ngoài, Hạng Tây mở cửa ra, đi ra từ gian bên, vành mắt có hơi đỏ, chóp mũi cũng đỏ, cậu nhìn gương: “Cái này phải làm sao đây.”

“Đi ra hành lang hít khí rồi vào.” Trình Bác Diễn lắc tay.

“Em rửa mặt đã.” Hạng Tây mở vòi nước, hất nước lung tung lên mặt.

Nước bắn tung tóe lên cả quần của Trình Bác Diễn, anh xích qua bên cạnh: “Rửa mặt thôi mà như đánh trận vậy.”

“Em không nói cảm ơn với anh nữa,” Hạng Tây tắt nước, dùng lực lay đầu, “Đại ân không thể biểu đạt bằng lời.”

“Còn biết câu này cơ à?” Trình Bác Diễn cười.

“Ừm, một lão giả mù dạy em đó, trong mấy người em quen trước kia, lão coi như là người có văn hóa,” Hạng Tây lau nước trên mặt mình, nhìn gương hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, “Siêu thị em làm được không? Cái gì em cũng không biết.”

“Không phải ông chủ Tống nói rồi sao, biết nói là được.” Trình Bác Diễn nói.

“Em cũng không ngốc,” Hạng Tây cười cười, “Lời nói đó ảnh nói cho em nghe mà.”

“Đúng thế, cậu cũng không ngốc, có gì không hiểu thì học là được, người quen thì có điểm tốt đó thôi,” Trình Bác Diễn vỗ vai cậu, “Ra ngoài nói.”

“Làm khó anh rồi,” Hạng Tây đi đến cửa nhà vệ sinh, xoa mũi, “Giày vò trong toilet lâu như vầy.”

“Khóc sướng là được.” Trình Bác Diễn nói.

Cuộc tụ tập sinh nhật của Trình Bác Diễn sẽ đổi chiến ba nơi, ăn cơm, uống trà, ca hát.

Hạng Tây vốn muốn ăn xong rồi thì đi, nhưng suy nghĩ lại không đi, trong sinh nhật người ta cậu khóc một trận, còn để thọ tinh Trình Bác Diễn chú ý vệ sinh vào toilet lại gõ cửa lại trèo lên bồn cầu, không thể làm mất hứng được.

Dù sao ở cùng bữa cơm với đám bạn của Trình Bác Diễn đã cảm nhận được, đều là người dễ gần, tuy chủ đề không chen mồm vào được, ở bên nghe cũng không khó chịu lắm.

Cũng không ai có ánh mắt khác thường nhìn cậu “làm công ở Sa Huyện.”

Bạn của Trình Bác Diễn như anh vậy, người rất tốt.

Chỉ là hát hò có hơi dọa người.

Tập hợp được đám bạn có cổ họng phá chiêng lạc giọng lệch tông như này đúng là không dễ dàng.

“Ôi cổ họng 15 tuổi của tôi……” Tống Nhất cầm mic phá giọng rống lên hát xong bài Hành tây, ngồi trên sofa ho cả nửa ngày.

Bài Hành tây chắc là bài này

“Kỳ vỡ giọng đấy, Trình Bác Diễn ngồi bên cạnh làm mặt nghiêm túc nói, “Phải chú ý bảo vệ.”

“Ừ, không hát nữa,” Tống Nhất cười nói, “Hạng Tây muốn hát gì? Anh giúp cậu chọn.”

“Em……không hát,” Hạng Tây lui về sofa, mặc dù chỉ có những người trong phòng, nhưng thành tiêu điểm vẫn làm cậu không thoải mái, “Em nghe là được rồi.”

“Hát đi,” Trình Bác Diễn cười nói, “Bọn họ hát thành thế kia rồi vẫn còn hát kìa.”

“Sao anh không hát đi.” Hạng Tây chậc một tiếng.

“Cậu hát một bài thì tôi hát một bài.” Trình Bác Diễn nói.

Hạng Tây nhìn anh một cái, nghĩ nghĩ, bảo Trình Bác Diễn tìm bài cho cậu.

“Em không biết hát lắm đâu, chỉ biết vài bài,” Hạng Tây nhỏ giọng nói, “Hát không hay thì anh…….cứ cười đi, dù sao em thấy ai hát các anh cũng cười.”

“Được thôi,” Trình Bác Diễn vui vẻ, “Trước kia chúng tôi còn nói chắc phải ghi âm lại chuyên tập, chuyên phục vụ cho người có tâm tình không tốt.”

Mấy bài hát trước đã hát xong, đến lượt Hạng Tây, cậu nhận lấy cái mic từ tay Trình Bác Diễn đưa qua, đứng dậy nhẹ nhàng làm thanh cổ họng.

“Nghe xem Hạng Tây có phải thuộc phe chúng ta không.” Trần Béo vừa vỗ tay vừa nói.

Hạng Tây cười cười, lúc nghe thấy tiếng nhạc vang lên, cậu bỗng thấy không căng thẳng lắm.

Cậu và Màn Thầu khá thích bài này, lúc ở quán net chơi game, hai người đều thích đeo tai nghe cả một đêm mở đi mở lại bài này.

Sau khi nhạc dạo vang lên, Hạng Tây nhắm mắt, bỗng cảm thấy về trước kia, về những ngày lăn lộn chung với Màn Thầu.

“Tôi cứ nghĩ tôi không biết uống say, trầm luân vào phòng ngự bất lực này……..” Hạng Tây đứng đó, cúi đầu, chân gõ nhẹ trên đất theo nhịp điệu, “Nhai nát cơn mộng tự mình cho là đúng, chiếm lấy hết hèn mòn nơi thành thị này………”

Bài Say của Trần Sở Sinh.

Trong phòng bỗng chốc im lặng.

Trong chất giọng trong vắt của Hạng Tây mang theo chút âm kim loại, hai câu này nghe thấy bỗng có chút cảm giác trống rỗng.

Thê lương.

Trình Bác Diễn dựa vào sofa, nhìn ánh đèn nhàn nhạt lướt qua mặt Hạng Tây, không biết vì sao lại bỗng nghĩ tới từ này.

“Tôi cứ nghĩ mình sẽ bay lên, lại quên mất mình đang rơi xuống dưới, bạn muốn tôi ngậm đôi môi nguy hiểm lại, ôm chặt lấy đôi chân an toàn của bạn……..” Sau vài câu, Hạng Tây bỗng ngẩng đầu, búng ngón tay, giọng hát vang lên cùng tiếng nhạc, “Hãy để mưa to đánh vào mặt của tôi đi, gió quá thực sự quá âm hiểm, trước giờ chưa từng theo nghe theo tôi, tôi có phương hướng tôi muốn đi, sao có thể để ý chút vết thương nhỏ nhặt………”

Đi trong đêm tối trước giờ tôi chưa từng sợ hãi, tịch mịch bảo tôi hãy nghe theo tiếng lòng của mình, con đường bấp bênh chôn vùi thanh xuân của tôi, tôi nguyện thừa nhận, tất cả tội lỗi có lý chẳng sợ chi…….

Trình Bác Diễn cảm thấy đã rất lâu rồi mình chưa nghiêm túc nghe một người hát, đương nhiên là, có liên quan đến người bên cạnh anh có thể hát bài hát làm người ta muốn nghe đúng là không nhiều lắm.

Nhưng Hạng Tây hát bài này làm cả phòng im lặng, an tĩnh lắng nghe.

Anh không thể hình dung cảm giác này, thê lương, cô độc, còn có kiên cường không chịu cúi đầu.

Sau khi Hạng Tây bắt đầu hát hìn như bị rơi vào thế giới của riêng mình, không có người khác, cũng không nhìn màn hình, chỉ rũ mắt xuống nhìn ánh sáng trên bảng hơi chếch về phía trước.

Bình rượu rỗng này trút hết vào miệng tôi, càng tối, càng nóng…….. Cái gì tôi cũng có thể, cho tôi mượn dũng khí của bạn, đừng chỉ nói mà thôi, bây giờ tôi biết rõ trên núi có hổ vẫn lên núi tìm hổ*!

*Ý là biết có nguy hiểm, vẫn mạo hiểm mà làm.

Đoạn rap này Hạng Tây đọc vô cùng rõ ràng, Trình Bác Diễn nhìn nét nghiêng mặt cậu, cho đến khi cậu hát xong bài này, anh mới chuyển dời ánh mắt.

“Hay!” Sau khi nhạc ngừng lại, Trần Béo là người đầu tiên kêu hay, sau khi kêu lên, người trong phòng cũng kêu theo, vỗ tay một tràng.

“Nhìn không ra đó nha,” Lâm Hách vỗ tay, “Hạng Tây hát bài này đúng là bất ngờ thật.”

“Cảm ơn.” Hạng Tây xoa mũi, đặt mic xuống, quay về ngồi trên sofa.

“Hạng Tây,” Tống Nhất vượt qua Trình Bác Diễn đến gần cậu, “Giọng của cậu à, đi đại nơi nào hát, đều……”

“Ca sĩ quán bar à?” Trình Bác Diễn nói.

“Ừ,” Tống Nhất gật đầu, nghĩ chút lại nói, “Bỏ đi, loạn lắm.”

Hạng Tây cười cười không nói gì.

Hạng Tây hát rất hay, nhưng không ảnh hưởng đến dám người giọng phá chiêng tiếp tục tìm niềm vui, mọi người lại bắt đầu phá giọng tiến hành phá bài hát.

“Đúng là hát không tệ.” Trình Bác Diễn nhỏ giọng nói với Hạng Tây.

“Em có thể hát đúng lời chỉ có bài này à,” Hạng Tây cười nói, “Đến anh đó, em hát một bài anh hát một bài.”

“Tôi không hát đâu.” Trình Bác Diễn nói.

“Tại sao thế, chơi xấu à?” Hạng Tây trừng anh.

“Hiện tại bỗng không muốn hát nữa.” Trình Bác Diễn cầm chai nước suối uống, anh vốn muốn hát, nhưng tâm tình của anh hình như bị Hạng Tây hát không về được, bỗng không muốn mở miệng nữa.

“Không dám hát à?” Hạng Tây bỗng vui vẻ.

Trình Bác Diễn cười cười không lên tiếng.

Hạng Tây chậc một tiếng: “Không ngờ bài của em có uy lực lớn đến thế, đả kích anh thành thế này rồi, bọn họ hát dở thế kia còn dám hát kìa, nếu anh hát thì dọa người lắm.”

Hạng Tây muốn nghe Trình Bác Diễn hát, cậu cảm thấy giọng Trình Bác Diễn rất hay, chắc hát cũng không tồi, nhưng đến lúc mọi người hát đủ tan hội Trình Bác Diễn cũng không hát.

“Sau này có cơ hội thì sẽ hát.” Trình Bác Diễn nói, đi đến bãi đậu xe.

“Khó nghe không?” Hạng Tây hỏi.

“……..Không quá khó nghe,” Trình Bác Diễn nghĩ nghĩ, “Khó nghe bình thường, nếu so với bọn họ.”

Hạng Tây theo sau anh cười nửa ngày.

Trình Bác Diễn lái xe đưa cậu về, dừng xe ở giao lộ: “Tòa nào?”

“Đừng đi vào, đường hẹp lắm, vào rồi em sợ anh ra không nổi,” Hạng Tây tháo dây an toàn, “Em đi vào đó hai phút là tới rồi.”

“Ngày mai cậu gọi điện cho Tống Nhất,” Trình Bác Diễn cầm điện thoại tìm số Tống Nhất, “Siêu thị của cậu ta cách đây khá xa, cậu hỏi cậu ta xem có thể sắp xếp nơi ở được không.”

“Không sao, bảo người ta xếp việc cho rồi, còn chưa làm việc đã nhờ người ta sắp xếp nơi ở,” Hạng Tây ghi nhớ số điện thoại của Tống Nhất, “Không hợp lắm, em ngồi xe bus là được, đã giao ba tháng tiền thuê ở đây rồi, nhắc chuyện rời đi em sợ chủ nhà không trả tiền.”

“Khu này an toàn không? Lúc trước tôi biết bên này thuê phòng rẻ, nhưng chưa qua đây,” Trình Bác Diễn nhìn ra ngoài, “Hôm nay qua đây mới phát hiện cái chất này.”

“An toàn, có gì mà không an toàn, đều là học sinh cả,” Hạng Tây cười cười, mở cửa xe, “Trong mắt người khác, em thế này mới là nhân tố không an toàn đây.”

“Nhìn cậu bây giờ là nhân tố khá an toàn đấy chứ.” Trình Bác Diễn nói.

“Chúc mừng sinh nhật,” Hạng Tây xuống xe, đóng cửa lại nhoài lên cửa sổ nói, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Trình Bác Diễn cười cười.

Hạng Tây về phòng, sau khi tắm rửa nằm trên giường một tiếng cũng không ngủ được.

Cũng khá trễ rồi, thật ra cậu rất buồn ngủ, nhưng lại có chút phấn khích kỳ lạ, ngủ không được.

Mệt mỏi sau khi phát tiết vừa khóc vừa gào và gần như lại nhìn thấy niềm vui của hy vọng lẫn vào nhau, cộng thêm lo lắng mình ở trong siêu thị thì có thể làm gì, làm đầu cậu cứ vang lên hỗn loạn.

Lăn qua lăn lại tới nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Dù ngủ một đêm không yên, Hạng Tây vẫn dậy rất sớm, nhìn đồng hồ, lúc tám giờ cậu gọi cho Tống Nhất.

“Alo?” Đầu bên kai điện thoại nghe không giống giọng của Tống Nhất.

“Là……” Hạng Tây không biết nên gọi thẳng tên Tống Nhất hay là gọi ông chủ Tống hay anh Tống hay là cái khác phù hợp hơn, do dự một chút vẫn là gọi thẳng tên, “Tống Nhất ạ?”

“Cậu ấy chưa dậy,” Người bên kia nói,”Là vị nào thế?”

“Em tên Hạng Tây.” Hạng Tây bỗng nghe ta đây là giọng Lâm Hách, có chút ngạc nhiên, hai người……còn ở chung với nhau thật à?

“Hạng Tây à, Lâm ca của cậu đây,” Lâm Hách nói, “Để tôi gọi cậu ấy.”

“Đừng đừng, trễ chút nữa em gọi lại.” Hạng Tây nhanh chóng nói.

“Không sao, còn không gọi thì cậu ấy có thể ngủ nguyên ngày,” Lâm Hách nói, lại gào lên một tiếng, “Tống Nhất! Hạng Tây gọi.”

Sau khi liên lạc với Tống Nhất, Tống Nhất gửi địa chỉ siêu thị cho cậu, bảo cậu qua thẳng đó.

Hạng Tây nhanh chóng tắm rửa xong, nhìn bộ đồ mặc hôm qua, lấy ra ngửi ngửi, vẫn còn mùi thuốc chưa tản hết…….

Nhưng trừ bộ này ra,
cậu không còn cái khác, bộ này là lễ phục mà.

Thế là cậu vẫn mặc bộ này ra khỏi cửa.

Dựa theo địa chỉ Tống Nhất gửi cho rất dễ tìm được siêu thị, nhưng trong phút chốc nhìn thấy siêu thị cậu đột nhiên không dám đi vào.

Trước đó không có ai nói cho cậu cái siêu thị này sẽ là một cái siêu thị nhìn rất cao cấp, cậu cứ nghĩ đẳng cấp của nó cũng chỉ như cái siêu thị thức ăn dưới nhà thôi.

Cái siêu thị này của Tống Nhất không tính là quá lớn, nhưng trang hoàng rất đẹp, bên trong cũng không bán thức ăn, nhìn vào từ cửa kính, có thể thấy được đồ ăn thức uống được gói lại đẹp mắt, còn có nhân viên làm trong siêu thị mặc đồng phục.

Sau lưng có người ấn còi bíp bíp, Hạng Tây quay đầu, nhìn thấy Tống Nhất lái con xe đạp điện dừng sau người cậu.

“Ông chủ……Tống, chào buổi sáng.” Hạng Tây không nghĩ Tống Nhất sẽ lái xe đạp điện, lúc chào hỏi xém nữa là không biết nói sao rồi.

“Chào.” Tống Nhất lái xe đạp điện lên vỉa hè dừng lại, “Vào đi.”

Công việc Tống Nhất xếp cho Hạng Tây rất đơn giản, chủ yếu là quản lý hàng hóa và vòng tới tới lui lui trong tiệm, có khách nào không tìm thấy đồ thì đến giúp đỡ.

“Không khó, chỉ hơi mệt chút,” Tống Nhất nói, “Phải đi bộ lâu.”

“Nhẹ nhàng hơn khi em làm ở quán……..Sa Huyện nhiều,” Hạng Tây cười nói, “Cảm ơn.”

“Lúc nào cậu bắt đầu làm việc cũng được, hôm nay cậu vòng vòng trước làm quen tình huống trong tiệm đã?” Tống Nhất bàn chuyện với cậu.

“Được, em lập tức đi làm cũng được.” Hạng Tây lập tức gật đầu.

“Trương Hân!” Tống Nhất cười cười, hướng về quầy thu ngân gọi một cô gái hơn hai mươi tuổi, cô gái này chạy đến, Tống Nhất giới thiệu Hạng Tây một chút, “Trưởng ca, cậu theo cô ấy học trước đi.”

“Được ạ,” Hạng Tây gật đầu, Trương Hân đưa tay ra, cậu ngây người rồi mới đưa tay ra bắt tay cô, “Em là Hạng Tây.”

“Đăng ký nhân viên gì đó thì tí nữa tôi làm,” Tống Nhất lấy điếu thuốc ra châm lửa, “Cô tìm cho cậu ấy bộ đồng phục trước đi, tôi……..”

“Trong tiệm không cho hút thuốc.” Trương Hân nhìn y.

“À,” Tống Nhất ngậm điếu thuốc, “Tôi có nói à?”

“Trong quy định có.” Trương Hân nói.

“Được được được, vậy Hạng Tây cậu có gì không hiểu thì hỏi Trương Hân.” Tống Nhất quay người vào phòng làm việc đằng sau.

Trương Hân là một cô gái nghiêm túc, lấy đồng phục cho Hạng Tây, đợi cậu thay xong thì dẫn cậu đi quanh hai vòng quanh tiệm, giới thiệu các sản phẩm không giống nhau được đặt ở đâu.

“Cậu không có việc gì thì cũng đi quanh nhiều chút, xem đồ có đặt ngay ngắn không, có bị phá không, hàng được đưa tới thì xếp lên kệ hết, mấy cái này đều phải chú ý, siêu thị chúng ta không lớn, một ca cũng chỉ có bốn năm người, nên có việc gì thì phải chú ý nhiều vào.”

“Dạ.” Hạng Tây rất nghiêm túc gật đầu.

“Xếp ca gì đó tôi xếp xong sẽ nói cho cậu,” Trương Hân nói một chút về tình hình xếp ca, “Cụ thể thế nào lúc cậu tới nhìn lịch xếp ca trong phòng làm việc thì sẽ biết thôi.”

Hạng Tây thấy mình rất may mắn khi là người nửa mù chữ, ít ra còn xem hiểu lịch xếp ca………

Sau khi Trương Hân nói với cậu xong, lại giới thiệu mấy đồng nghiệp khác trong ca này, sau đó đến quầy thu ngân làm việc, Hạng Tây đi vòng vòng trong tiệm.

Mỗi lần đi qua cửa kính, cậu đều lặng lẽ nhìn một cái, có thể thấy được bóng mình mặc đồng phục.

Đồng phục gồm một cái áo thun màu vàng và cái quần màu xanh biển, nhìn rất có tinh thần, Hạng Tây nhìn tới nhìn lui nhìn không thấy chán, có cảm giác nói không thành lời.

Đồng phục!

Bây giờ cậu cũng là người mặc đồng phục rồi!

Vừa nghĩ tới đây cậu lại không nhịn được muốn cười, lại cảm thấy không thực lắm, cứ không ngừng cúi đầu xuống xem, hoặc là tìm bản thân trên cửa kính.

Ha! Ha ha ha!

Siêu thị của Tống Nhất sát bên một tiểu khu mới, làm ăn cũng khá tốt, khách trong tiệm cứ tới nườm nượp, Hạng Tây vẫn luôn chú ý đồng nghiệp khác đang làm gì, vừa nhớ kỹ trên kệ hàng có những gì, vừa để tâm đến người khác làm thế nào, đứng cả buổi sáng cũng không thấy mệt, tâm tình cũng rất tươi sáng.

Đặc biệt có một khách nữ cần tìm bàn chải đánh răng gấp, vừa lúc hỏi Hạng Tây, Hạng Tây dẫn cô đến kệ đồ dùng hàng ngày, cô nói cảm ơn nhé, Hạng Tây bỗng cảm thấy có chút muốn nhảy cẫng lên mà đi.

Lúc gần trưa Trương Hân tới hỏi cậu muốn ăn gì, chuẩn bị gọi đồ ăn, còn đưa tờ thực đơn cho cậu.

Hạng Tây cầm tờ thực đơn có chút căng thẳng, vốn không nhận được mấy chữ, lại còn căng thẳng, vừa nhìn một cái vậy mà trừ mấy con số ra thì chữ nào cũng không hiểu, cuối cùng cậu đành chọn món 10 tệ chỉ vào đó: “Cái này đi.”

“Ừ,” Trương Hân gật đầu, “Thêm trứng chiên nhé, cũng không nhiều tiền đâu, hoặc là thêm xúc xích?”

“Vậy thêm xúc xích đi, cảm ơn.” Hạng Tây nói.

Lúc ăn trưa là luân phiên ăn, lúc Hạng Tây vào phòng nghỉ của nhân viên ăn xong mới biết mình chọn cơm sườn, sườn quán này chẳng ra sao, ăn không nổi vài miếng thịt, cũng may cậu có thêm xúc xích.

Ăn vài miếng là xong, cậu thấy mấy tờ thực đơn còn ở trên bàn, thế là cầm một tờ gấp lại rồi bỏ vào trong túi, định tối về nghiên cứu có món gì.

Thu dọn xong hộp cơm của mình, Hạng Tây rời khỏi phòng nghỉ, vừa đúng gặp phải Tống Nhất đi ra từ phòng làm việc.

“Tống…….” Hạng Tây nhìn y, còn chưa nghe thấy đồng nghiệp khác gọi Tống Nhất thế nào, cậu hơi ngập ngừng.

“Gọi Tống ca là được, đều gọi thế hết,” Tống Nhất cười cười, “Thế nào? Mệt không?”

“Không mệt,” Hạng Tây xoa mũi, “Không mệt chút nào.”

“Lúc trong tiệm không có ai thì cậu có thể nhờ Trương Hân dạy cậu dùng máy tính tiền,” Tống Nhất chỉ quầy thu ngân, “Không khó đâu.”

“Được ạ, cảm ơn Tống ca.” Hạng Tây nói.

Sau khi Tống Nhất rời đi, Hạng Tây tiếp tục đi quanh thong dong trong tiệm, người tới chiều khá nhiều, cậu chưa có cơ hội đi theo Trương Hân học cách làm sao để dùng máy, còn có hàng giao tới, cậu giúp đồng nghiệp chuyển hàng vào nhà kho nhỏ phía sau.

Một bạn nam tuổi tác xấp xỉ cậu cầm quyển sổ ghi vào đó, bạn nam này tên là Vu Bảo Toàn, Hạng Tây thấy tên này cũng rất có nghĩa, vô cùng dễ nhớ.

Cậu qua đó nhìn vào quyển sổ: “Cần ghi lại nhập hàng nào hả?”

“Ừ,” Vu Bảo Toàn gật đầu, “Cần phải ghi lại hết, đến lúc lấy ra sắp xếp cũng phải ghi lại.”

“…….À.” Hạng Tây nhìn chữ trên đó.

Bỗng thấy hơi hoảng.

Ngày nào đó cần cậu ghi lại, sao cậu ghi được?

Số chữ cậu viết đời này cộng lại có khi chưa tới 200 nữa………

Chiều lúc tan làm, Trương Hân nhân lúc người ít, gọi tên mấy người ở ca này lên, làm một cái tổng kết nhỏ đơn giản.

“Được rồi,” Trương Hân nói xong cười cười, “Vất vả rồi, tan làm, nhanh về nhà ăn cơm đi.”

Đồng nghiệp ca tối đã tối, Hạng Tây thay đồ, treo đồng phục vào trên giá, nếu không phải thấy mọi người đều làm vậy, cậu thật muốn cầm về để thưởng thức.

“Viết tên cậu đi, ở đây này,” Vu Bảo Toàn, đưa cây bút cho cậu, chỉ cổ áo đồng phục, “Thế này sẽ không bị lấy nhầm.”

“À, bắt buộc phải ghi tên sao?” Hạng Tây nhận lấy bút, trái lại cậu biết viết tên, nhưng chữ thì quả thực không nhìn được.

“Cậu làm ký hiệu là được, tôi cũng làm ký hiệu,” Vu Bảo Toàn cười lên, “Có phải viết chữ xấu phải không? Tôi cũng thế.”

Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, cầm biết vẽ lên cổ áo hai hàng gợn sóng.

Cậu cùng đi ra siêu thị với Vu Bảo Toàn, Vu Bảo Toàn lái xe đạp điện đến, Hạng Tây vẫy tay tạm biệt với cậu ta, xoay mặt lại thì nhìn thấy xe Trình Bác Diễn đậu bên kia đường.

Mắt cậu trợn trừng, nhanh chóng chạy qua đó, mở cửa xe ra.

“Sao anh lại ở đây!” Hạng Tây cười hét một tiếng.

Trình Bác Diễn cười nhìn thời gian: “Tôi ở đây gần được hai tiếng rồi.”

“Hả?” Hạng Tây sửng sốt.

“Hôm nay tôi được nghỉ, trưa Tống Nhất mới bảo tôi cậu đến làm rồi, tôi ra ngoài lượn vòng mua thức ăn rồi qua đây,” Trình Bác Diễn khởi động xe, “Lên xe đi, mời cậu ăn cơm.”

“Đi đâu ăn?” Hạng Tây nhảy lên xe.

“Nhà tôi,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, “Cậu muốn đi đâu ăn à?”

“Đúng, ở ngoài ăn không vệ sinh, không tốt cho sức khỏe, không dinh dưỡng………” Hạng Tây cười nói, “Vậy đến nhà anh ăn cháo đậu thập cẩm đi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện