Không Được Vãng Sinh

Chương 23


trước sau

Advertisement

Cao Tân Di đến đón Hứa Bán Hạ và nói với cô là gia đình Tiểu Trần đang tổ chức một đám tang khá lớn, A Kỵ đã ở đó để phụ, hỏi Hứa Bán Hạ có muốn đến đó không. Hứa Bán Hạ lắc đầu, hồi lâu mới bật điện thoại di động lên, nói: "Về nhà, đi tắm rửa rồi ăn cơm trưa. Cô cũng về nhà đi, gần đây mệt quá rồi, không có việc gì nữa. Cô phải chăm sóc bản thân cho tốt. Không gì sánh bằng sức khỏe đâu."

Cao Tân Di gật đầu, nói một cách trầm ngâm và thành thật: "Tôi biết, nhưng tôi đã không mua sắm lâu rồi. Hôm nay tâm trạng rất tệ. Tôi sẽ cảm thấy khó chịu nếu không đi mua sắm á. Béo, chúng ta đi cùng nhau đi. Tôi mời cô đi ăn canh chua cá".

Hứa Bán Hạ nhắm mắt lại, dựa vào ghế thở dài: "Hai ngày nay tôi đều dồn hết sức vào việc của Tiểu Trần. Về nhà còn phải làm việc gì lại nữa. Có ít nhất 20 cuộc điện thoại đang đợi tôi trả lời nè. Cô Có thể đi mua sắm một mình. Đã đến lúc đi cùng cha cô rồi đấy."

Cao Tân Di "hừ" một tiếng và nói: "Cô không muốn đi cùng tôi chứ gì. Tuổi của người đi cùng cô trung bình đều trẻ hơn tôi. Được rồi, tôi sẽ đưa cô về nhà, roof cô cho tôi mượn xe đi chơi một ngày."

Hứa Bán Hạ vẫn nhắm mắt nói: "Đúng là không hợp lý, cha cô có nhiều xe xịn như vậy, tại sao lại thích xe của tôi? Hôm nay tôi phải chạy ra ngoài, cô lái chiếc Santana 2000 của cô đi đổi với tôi."

Cao Tân Di nói: "Dễ mà. Tôi đã nhờ cha tôi lái một chiếc ô tô đổi cho cô. Tôi không muốn chiếc xe bốc mùi của ông ấy". Sau đó, cô ấy gọi cho Cao Dược Tiến, yêu cầu ông ta lái xe đến nơi Hứa Bán Hạ sống, không cần nói nhiều.

Nghe xong, Hứa Bán Hạ thở dài giả vờ: "Ôi, đúng thật là con nít, còn đau đầu hơn bị người khác đòi nợ."

Cao Tân Di muốn cười, nhưng lại không dám cười, nói: "Đó cũng là nỗi phiền phức của cha tôi, nếu không sẽ tốt hơn nhiều rồi."

Hứa Bán Hạ la ó ngay tại chỗ: "Suỵt, tại sao chúng ta không đổi một cái đi. Cha cô sẽ đưa cho tôi, còn cha tôi sẽ đổi cho cô. Tôi vẫn còn nợ cha tôi một một trăm vạn nhân dân tệ chưa trả. Vừa hay cô trả thay cho tôi."

Cao Tân Di nói: "Trả cái gì mà trả? Nếu tôi là cô. Cha cô mà dám yêu cầu tôi trả lại tiền. Tôi sẽ gọi A Kỵ lại đánh ông ta. Trên đời làm sao có thể có gã biến thái già như vậy chứ. Ông già nhà tôi vẫn là tốt nhất rồi. Béo à, tôi gả cha cho cô. À nhưng mà cha tôi háo sắc chỉ thích gái đẹp thôi, nếu không, cô là mẹ kế của tôi cũng tốt lắm à nha."

Hứa Bán Hạ biết Cao Tân Di đang trêu chọc cô, liền nói: "Không có chuyện gì khác, chỉ có một vấn đề kỹ thuật không thể giải quyết. Sau khi tôi trở thành mẹ kế của cô, nghĩ đến cảnh cô gọi tôi bằng mẹ. Còn A Kỵ gọi tôi là mẹ vợ. Nghĩ đến cũng sắp phát điên lên rồi."

Nói xong, di động của Hứa Bán Hạ vang lên, là Phùng Ngộ: "Béo, cùng nhau ăn cơm trưa đi. Đừng cho nói dối, tôi rất vội."

Hứa Bán Hạ nhanh chóng đồng ý, sau khi thảo luận đi ăn ở đâu, cô liền cúp máy: "Mèo hoang, chúng ta đi cùng nhau nhé?"

Cao Tân Di vội vàng nói: "Loại bạn của cô ăn chung không vui, đều là uống rượu, tôi không muốn đi."

Hứa Bán Hạ muốn nói: "Hôm nay không phải uống rượu", nhưng khi Phùng Ngộ yêu cầu cô thảo luận điều gì đó về Cừu Tất Chính và Quách Khải Đông thì phải, Cao Tân Di cũng không còn sức lực để đi nữa, vì vậy cô đã bỏ cuộc. Về đến nhà, Cao Tân Di thật sự lái xe của cô phóng như bay, thật kỳ lạ là cha cô ấy có nhiều tiền như vậy, loại xe gì cũng có thể mua, vậy tại sao cô ấy lại phải dùng loại rẻ tiền của Hứa Bán Hạ chứ? Có vẻ như những gì Hứa Bán Hạ mang ra đều là những điều tốt đẹp.

Lúc tắm cô gọi cho Cao Dược Tiến, bảo mẫu lại bắt máy. Hứa Bán Hạ không thích thú trong bồn tắm, cô cũng không sấy tóc, vì vậy đã dắt theo Phiêu Nhiễm xuống nhà lấy chìa khóa xe. Cao Dược Tiến mỉm cười ngay khi gặp mặt: "Béo, phải mua quần áo mới." Dù không gặp nhau nhiều lần nhưng họ đã quen với vấn đề rèn luyện Cao Tân Di qua điện thoại vì vậy không cần làm bộ làm tịch khi gặp mặt.

Hứa Bán Hạ đã trở nên mạnh mẽ hơn khi dắt theo Phiêu Nhiễm: "Nhảy lên, hôn anh chàng béo đẹp trai đi." Phiêu Nhiễm lập tức lao lên và nghiêng người về phía trước, hai bàn chân trước chỉ dựa vào cái bụng mỡ nhô ra của ông ta. Hai mũi áp vào nhau. Hít vào cằm của Cao Dược Tiến "hưu hưu hưu". Hứa Bán Hạ nhìn thấy Cao Dược Tiến rất xấu hổ không dám cử động, cơ mặt trở nên cứng đờ, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt bị đe dọa, thậm chí môi cũng bị biến dạng. Sau đó, cô nói: "Phiêu Nhiễm à, anh chàng béo đẹp trai không? Người ta không thích mày rồi, đừng buồn nha." Phiêu Nhiễm lùi lại, để lại hai dấu chân hoa mận màu xám trên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết của Cao Dược Tiến.

Cao Dược Tiến muốn vạch trần việc Hứa Bán Hạ đã khóc, nhưng ngược lại bị Phiêu Nhiễm làm sợ hãi, sau đó ông ta mới dám hít một hơi và nói: "Béo, cô nữ tính một chút được không? Đừng dạy hư con gái của tôi."

Hứa Bán Hạ nói: "Con gái của anh đã hư sẵn rồi, lại còn dám giật xe của tôi. Cô ấy không còn là phụ nữ từ lâu nếu không có tôi ở đây. Ông Cao à, sao ông về đây vậy?

Cao Dược Tiến nhướng mày nói:" Cái gì? Tôi đích thân đem xe đến cho cô. Cô còn không có mời cơm trưa, còn không có uống một miếng nước sao? "

Hứa Bán Hạ hồn nhiên nói:" Tôi định ra ngoài ăn cơm cùng bạn, nhưng bạn tôi không cho tôi dắt theo Phiêu Nhiễm. Tôi nghĩ là đưa ông đi cũng không tiện. "

Cao Được Tiến không thể để Hứa Bán Hạ trêu chọc một lần nữa, vì vậy ông ta cười và nói:" Đưa người nhà đến là được rồi. Tại tôi chưa ăn cơm. "

Hứa Bán Hạ nói:" Bọn họ nói sợ Phiêu Nhiễm không quen biết nên sợ khó làm quen. "

Cao Dược Tiến cũng không phải thuận đường qua đây, chỉ nói:" Không sao, đừng sợ xấu hổ, tôi không thèm trèo lên uống trà đâu, tôi sẽ đợi cô phía dưới. "

Hứa Bán Hạ nhìn đồng hồ, nói:" Có câu rằng rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột chui vào đất. Không thể phủ nhận sự tương đồng giữa cha con ông. Đi thôi, bảo mẫu nhà tôi nấu món ngon lắm. Ăn cơm ở đây rồi uống bao nhiêu trà tùy thích, xem tivi không bị tính tiền, tôi hứa sẽ quay lại sau hai tiếng nữa. "

Cao Dược Tiến thấy Hứa Bán Hạ thực sự không cho ông ta đi theo, nên cũng không bám nữa, lấy danh thiếp ra, phía sau viết địa chỉ cho Hứa Bán Hạ, nói:" Hôm nay trời rất đẹp, tôi ở địa chỉ này phơi nắng. Tôi sẽ đợi cô tới. Ăn cơm với bạn xong nhớ đến địa chỉ này nha. "Nói xong, không cần biết Hứa Bán Hạ có phản ứng gì, liền để xe lại bước ra khỏi cổng.

Khi Hứa Bán Hạ xem địa chỉ, đó là một khu biệt thự bên cạnh một hồ nước tự nhiên. Nghe nói mỗi ngôi nhà ở nơi đó đều được thiết kế theo yêu cầu của chủ nhân, khi ra mắt năm đó, Hứa Bán Hạ chỉ có thể sờ mũi thở dài nói không có tiền. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra với Cao Dược Tiến, có vẻ như hôm nay đang có điều gì muốn trông cậy vào cô. Người này quá khôn ngoan, ông ta đã nghĩ rằng sẽ ném con gái ở đây, cũng có ý định đưa ra một số lợi ích, nhưng ông ta đã không nói ý kiến của bản thân cho đến nay. Có lẽ cũng có thể hiểu được ông ta đang chờ Hứa Bán Hạ bày tỏ thái độ của cô?

Trước khi ra khỏi nhà, cô nhìn vào gương, mi mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng mọi người sẽ không tin rằng Hứa Bán Hạ sẽ khóc đâu, vì nói thì cô sẽ đánh chết họ. Một khắc vừa rồi chính cô vừa khóc vừa kêu trời kêu đất, sau đó lại phải cười, đến cô cũng nể trình độ của bản thân.

Cô đến sớm, không ngờ là Phùng Ngộ và Phùng Thái Thái lại dẫn theo con trao đến sớm hơn một bước, điều này cho thấy họ đang rất sốt ruột. Nghĩ đến việc Cao Dược Tiến nói về việc mang theo một người trong gia đình, cô không khỏi buồn cười, Phùng Ngộ đang mang theo hai người trong gia đình lận.

Phùng Ngộ nói ngay khi nhìn thấy Hứa Bán Hạ:" Có vẻ như hàng ngày Cừu Tất Chính chuẩn bị cho cuộc hợp hội nghị hiệp thương chính trị rất tốt. Tôi đã mang tài liệu đó cho một người bạn của tôi trong cục thuế. Cô biết anh ấy đã nói gì ngày hôm qua khi đến không? Anh ấy nói rằng phó trưởng phòng của họ đã đích thân can thiệp vào vấn đề này và bảo anh ấy để yên. Vì vậy, anh ấy đã trả lại thông tin cho tôi ngày hôm qua, anh ấy không muốn để lại bản sao. Bà nội nó, sao đen đuổi như vậy. "

Hứa Bán Hạ nói:" Vì tôi bị bắt bởi thuế quan như vậy mới ở lại một đêm trong trại giam lần trước, tôi không có bất kỳ quan hệ nào với những đứa cháu đích tôn đó. Tôi còn tưởng rằng anh đang tìm cảnh sát can thiệp. Thật ra anh cũng không nên quan tâm đến Cừu Tất Chính, nếu anh đạp Quách Khải Đông xuống, chiếc mũ ngu ngốc của Cừu Tất Chính vẫn có thể bị choáng, khi Quách Khải Đông bị đá xuống thì Cừu Tất Chính sẽ rất lộn xộn. Hoạt động vốn của công ty anh ta đòi hỏi nếu không có Quách Khải Đông thì không ai có thể đảm nhận được. Anh kiện thuế và tiền phạt là tiền của Cừu Tất Chính. Liệu anh ta có thể không liều cái mạng hòa để phản kháng sao? Anh ta đã trà trộn vào được hội nghị hiệp thương chính trị, nên cũng có chút chỗ đứng rồi. "

Phùng Ngộ vỗ bàn, kêu" Ừ "rồi cười," Béo chết bầm, không nói sớm hại tôi đi một vòng quanh co. Tối hôm qua muốn gọi cho cô, nhưng mà cô cứ tắt máy, làm gì sao? "

Hứa Bán Hạ nhăn mặt nói:" Hiện tại chỉ có một người Béo ở đây, dù sao người Béo chết bầm cũng không phải là tôi. "

Phùng Thái Thái nói:" Béo à, cô đã khóc à? "Đôi mắt của Phùng Ngộ tò mò dán chặt vào trước khi giọng nói nhỏ xuống.

Hứa Bán Hạ nói:" Tôi xin lỗi, tôi không muốn nói, Tiểu Trần vừa mới qua đời sáng nay. "

Phùng Ngộ kinh ngạc nói:" Chẳng trách cô không bắt máy. Là loox của tôi, không nên lôi kéo cô ra đây. Béo Béo, cô trở về phụ họ đi. Làm anh em lâu năm, chuyện này đến cũng khó chịu.

Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi đã ra rồi, anh phải để tôi ăn cơm rồi mới rời đi chứ. Đừng tìm cớ ném tôi ra ngoài sau khi nói chuyện."

Phùng Ngộ cười nói: "Tốt nhất là cô tự nguyện đi chứ tôi đâu dám đuổi. Tôi có chuyện muốn bàn với cô. Đó là việc của cô á."

Hứa Bán Hạ nhìn thấy Phùng Thái Thái cười, không biết có chuyện gì, nhưng thật sự cô không cười được nữa, thay vào đó nói một cách nghiêm túc hiếm thấy: "Tôi có chuyện gì vậy? Chuyện của Ngũ Kiến Thiết sao?"

Phùng Ngộ cười nói: "Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Lúc về già phải nghĩ đến chuyện cả đời. Tôi có một người họ hàng làm phó cục trưởng cục kiểm tra hàng hóa, anh ấy 33 tuổi đã ly hôn. Con trai thì đã theo vợ cũ. Tôi thấy anh ấy rất tốt, cô có ý kiến gì không? Nếu đồng ý, tôi sẽ gọi anh ấy qua đây."

Hứa Bán Hạ sửng sốt, tự nhủ một chút: "Anh đừng nói với tôi, anh thật sự quên mất nên cân nhắc chuyện này. Nhưng Lão đại à, công chức thì không bao giờ cần phải suy nghĩ, giống như thuốc bắc, dù tốt đến đâu cũng không cần."

Phùng Thái Thái tò mò nói: "Béo ơi, sao lại thế này? Công chức bây giờ rất tốt, thu nhập ổn định, phúc lợi đầy đủ, đi làm không mệt, ở nhà có thể lo được, không như Phùng Béo của tôi, ba ngày không về, bên ngoài để giao lưu. Nếu tìm doanh nhân, nếu hai người chưa có gia đình thì có thể trở thành gia đình của nhau mà."

Hứa Bán Hạ không thể biết được những công chức mà cô từng gặp có chút quyền thế nào tồi tệ đến mức nào. Họ đều ăn, uống, gái điếm và đánh bạc. Điều đáng xấu hổ nhất là họ đã tiêu tiền của người khác. Khi cô quay người lại, chỉnh quần áo chỉn chu một chút, trông giống như một người đứng đắn. Cô chỉ cười và nói: "Tôi hoàn toàn ghét công chức khi tôi bị bỏ tù vì thuế. Bây giờ tôi thấy họ là ghét liền. Tôi không thể biết tại sao nữa."

Phùng Ngộ cười nói: "Béo, đó chính là cái cớ. Tôi thấy lúc trước cô duyệt đất, cứ bám dính mấy công chức, tách ra cũng không được."

Hứa Bán Hạ nói: "Cái đó khác. Công việc là công việc còn cuộc sống là cuộc sống. Nếu tôi về nhà và đối mặt với loại người này, tôi không muốn về nhà vào buổi tối luôn, ngủ ngoài đường sướng hơn".

Phùng Ngộ cười nói: "Vậy cũng không có cách nào khác rồi, hai người không có duyên phận. Béo à, nhìn bàn ba người bên cạnh bể cá nhiệt đới kia kìa, cái người mặc áo lam hồng ấy."

Hứa Bán Hạ khóe miệng không nghiêm túc: "Tôi không dám nhìn, nhất định không thể cưỡng lại vẻ đẹp. Nếu đó là một anh chàng đẹp trai, tôi phải vi phạm nguyên tắc của mình nên không nhìn đâu." Nhưng vừa nói, cô vừa quay đầu đi nhìn một cái, thấy trưởng phòng kiểm tra hàng hóa cũng nhìn lại, mỉm cười với anh ta rồi quay trở lại: "Thật sự rất đẹp trai. Nhưng không bằng khí chất của Triệu tổng, cho nên tôi sẽ không vi phạm nguyên tắc."

Phùng Thái Thái cười: "Nếu nói như vậy, Triệu tổng là.. hì hì, tôi không nói gì cả, không nói nữa."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Chị dâu, cứ nói đi. Nếu như Triệu tổng muốn tôi, tôi sẽ không bàn đến nguyên tắc nữa. Thật đáng tiếc khi người ta có mắt trên đỉnh đầu lại coi thường tôi."

Hứa Bán Hạ càng thẳng thắn bao nhiêu thì vợ chồng Phùng Ngộ càng nghĩ đây là nói đùa bấy nhiêu. Họ đều cười hi hi không tin, Phùng Thái Thái nói: "Tiểu Hứa à, tôi nhìn cô cũng giống là người đang làm đại sự, nếu không giống như cô hôm nay bay chỗ này, ngày mai bay chỗ khác, thời gian ngồi xuống uống một ly nước cùng bạn trai còn không có, tiếp tục như vậy đến già lại khó tìm đối tượng."

Hứa Bán Hạ mỉm cười, nghĩ rằng mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Cô đã thấy quá nhiều đàn ông, cô cũng biết trong bụng họ nghĩ gì chỉ sau vài câu nói chuyện, cũng biết họ sẽ giở trò gì ở bên ngoài. Những người như vậy ở nhà chẳng có chút thú vị, đúng không? Phùng Thái Thái không biết liệu có tốt hơn hay không, ít nhất sẽ không suy đoán ra một cách hợp lý như cô đã làm: "Hãy tin vào số phận. Khi duyên đến, nếu đi công tác bên ngoài" Ding "một cái cũng có thể gặp người thích hợp đấy."

Phùng Ngộ thực sự không có hy vọng gì cho buổi hẹn hò mù mờ như vậy. Bởi vì Phùng Thái Thái là người tích cực. Anh ta cảm thấy giống như Béo bây giờ, trừ khi cô đã bị ai đó ám ảnh, còn không thì hẹn hò mù quáng rồi gặp ai đó là điều không thể, nói vài câu là có thể đoán ra được bao nhiêu ngã rẽ trong ruột của đối phương, làm sao đối phương có thể bối rối được?

Bữa cơm gia đình nên mọi người cũng chỉ ăn uống tùy tiện rồi kết thúc sớm. Hứa Bán Hạ không về nhà, mà trực tiếp đến địa chỉ của Cao Dược Tiến. Nơi này rất dễ tìm, nhưng kiểm soát ra vào rất chặt, có thể là do Cao Dược Tiến đã nói tên của cô từ trước, hoặc cô đang lái xe của Cao Dược Tiến nên mới được cho qua dễ dàng như vậy. Khu biệt thự này chiếm diện tích rất lớn, cửa vào phủ một sắc xanh, ven đường trồng đầy hoa thấp. Hứa Bán Hạ nghĩ với nguồn tài chính của Cao Dược Tiến, liệu ông ta có thể xây một ngôi nhà gần mặt nước không? Nó không giống những tòa nhà ở bên đường. Thế là xe lao thẳng vào, vừa lái vừa ghen tị với đủ kiểu nhà lộng lẫy.

Nhà của Cao Dược Tiến thực sự gần hồ. Một vòng tre được trồng dày đặc dọc theo bức tường, gần như che hết đường viền của ngôi nhà. Cả hai mặt, phủ đầy rêu, rất thanh lịch. Điều tao nhã hơn là không biết bên trong có ai thổi sáo. Thật đáng tiếc khi ngay cả một giáo dân như Hứa Bán Hạ cũng có thể nghe thấy tiếng sáo lạc điệu, không rõ ràng và ngắt quãng, đủ để giết người.

Đi vào có một bảo mẫu có vẻ lớn tuổi đến mở cửa. Dì ấy trông vẫn trẻ thật xinh đẹp, mặc một chiếc áo sơ mi cotton mềm màu trắng, quần lụa dệt màu đen và một chiếc áo khoác cardigan màu xám. Dì ấy búi tóc sau đầu trông rất thanh thoát và gọn gàng. Thay vào đó, Hứa Bán Hạ bỏ đi tính khí xã hội đen của cô và dịu dàng bình tĩnh hơn khi nói. Chỉ lạ là một cư sĩ như Cao Dược Tiến lại có tầm nhìn như vậy. Bảo mẫu cũng rất trực tiếp nhìn Hứa Bán Hạ, từ đầu đến chân Hứa Bán Hạ cảm thấy lạnh sống lưng.

Bàn ghế mây trong phòng, bởi vì thời tiết còn chưa quá nóng, được bọc bằng đệm gấm mềm mại, không giống như những chiếc đệm ren màu sắc và cuốn thường thấy ở các cửa hàng nội thất, có thể nhìn thấy những người trang trí chúng rất nhiều sự sáng tạo. Cô không biết Mèo hoang sẽ thanh lịch đến cỡ nào khi đến đây.

Có lẽ Cao Dược Tiến không nghe thấy ai đến nên vẫn đang ngồi trên sân thượng lớn bằng gỗ cứng trải dài ra mặt nước, cau mày và chơi với cây sáo của ông ta. Sáo trúc, dài bằng ống thước, được lót bằng đôi bàn tay mập mạp của ông ta đến mức kín đáo như đôi đũa. Hứa Bán Hạ bước tới, không nói tiếng nào, cô ngồi trên sân thượng như thể đang ở trên một chiếc ghế mây lớn khác được sắp đặt đặc biệt cho sự xuất hiện của cô.

Cao Dược Tiến rõ ràng đã nhìn thấy Hứa Bán Hạ đến, nhưng ông ta phải kết thúc một đoạn giai điệu bằng một tiếng kêu cót két, sau đó nói: "Khi tôi đến vùng nông thôn, một cô bé đã bị ngã khi tôi thổi sáo. Nên tôi cũng chưa chạm vào cây sáo nàu nhiều năm rồi, cảm giác quên thuộc đã biến mất."

Hứa Bán Hạ khinh khỉnh nói: "Tôi nhớ một câu chuyện mà tôi nghe hồi còn nhỏ. Đó là chuyện kể về một võ sĩ rất giỏi. Khi bước ra sân khấu, anh ta sẽ giành được những tràng pháo tay. Sau đó, không hiểu sao lại bị đứt cổ họng. Nên không thể ăn nói bằng giọng của anh ta nữa. Võ thuật, đã trở thành một tên cướp biển thành công. Có lần vồ lấy một con tàu và lên xem nó, thấy nó phần lớn là người già yếu, có chút cảm động. Anh ta nói rằng chỉ cần nghe lời anh ta, thì sẽ thả bọn họ đi. Mọi người đều nghĩ rằng mặt trời sẽ ló dạng từ phía tây và mạng sống của họ sẽ được cứu, nên đã đồng ý. Võ sĩ rất vui và bắt đầu hát, không ngờ anh ta hát được vài câu, mọi người quỳ xuống hô to:" Đại vương khai đao. "Võ sĩ bối rối hỏi tại sao thì một ông già nói rằng vua hát dở lắm, còn hơn cả cái chết. Còn hơn là vị vua giơ tay giết chết ông ta bằng một con dao. Ha ha, ông Cao, tôi không nói về ông nha."

Cao Dược Tiến chỉ cười ôm cái bụng ngấn mỡ của ông ta: "Mấy ngày nay tôi buồn chán quá, chỉ biết tìm cô xem có làm tôi cười được không. Xem ra tôi không tìm nhầm người."

Hứa Bán Hạ không ngờ Cao Dược Tiến lại tìm cô vì chuyện này, cô cảm thấy hơi khó chịu, giờ cô lại càng khó chịu hơn, hình bóng của Tiểu Trần đung đưa trước mắt cô. Nhưng cô không thể hiện ra điều đó, chỉ cười và nói: "Thời xưa, người nhã nhặn một chút đều đề cao phẩm giá của khách. Ông Cao cũng có thể đề cao vài người. Khi cười như ông Cao, khách sẽ có cơ hội để hỏi, tại sao ông lại cười? Bây giờ ông có thể nói chuyện và nói chuyện rồi, có muốn chán cũng không được đâu.

Cao Dược Tiến không để tâm đến những lời nói gây tổn thương của cô, ông ta chỉ liếc xéo cô và nói:" Có vẻ tâm trạng cô không tốt? Tại sao vậy? Tôi đã bị lừa vì bị một người bạn thúc giục công khai. Vì vậy, tôi muốn đã buồn đến bây giờ. Công việc sơ bộ rất đau đầu. Họ sẽ đưa ra bất kỳ yêu cầu kỳ quặc nào, tôi chỉ muốn tóm chúng và đánh chúng. Tôi luôn bàn với cô về vấn đề của mèo hoang, nhưng bây giờ tôi không có bất kỳ thời gian rảnh nào, Còn cô thì sao? "

Hứa Bán Hạ không ngờ Cao Dược Tiến lại bộc trực như vậy, có vẻ như ông ta đã thực sự chán nản, trước đây ông ta đã gặp phó chủ tịch của một công ty niêm yết và nói rằng việc lên sàn công khai mệt như lột da vây. Cô nói thẳng:" Tôi có hai anh em nhưng một người đã mất, vì mẹ mất sớm, bố không ra gì nên hai anh em đó còn thân hơn cả họ hàng. Một người mất sáng nay, anh còn lại ở đó phụ giúp ở đám tang. À, chính là người hỏi vay tiền lần trước và người nằm viện á. "

Cao Dược Tiến ngạc nhiên, người đang nằm nửa người trên ghế đứng thẳng người xin lỗi:" Uh, đây là lỗi của tôi. Cô nên trở về đi, thay tôi cúi đầu bái một cái. "

Hứa Bán Hạ ngáp một cái, duỗi chân ra, đặt lên lan can trước mặt, nói:" Không, tôi đã về nhà rồi, trước khi chết tôi sẽ cố gắng hết sức. Hơn nữa còn có A Kỵ ở đó giúp đỡ. Anh ta sẽ thông báo cho tôi ngay lập tức khi anh ta về. À nhân tiện tôi muốn giới thiệu với ông, A Kỵ là anh em khác của tôi. "Cô đang nghĩ làm thế nào để nói với Cao Dược Tiến chấp nhận A Kỵ, thực sự đây là một rắc rối lớn, tốt hơn là gài trong lời nói từ từ đi.

Cao Dược Tiến nghe xong không nói gì nữa, nhưng không khỏi nở nụ cười:" Dù nhìn từ tính cách hay cư xử, cô cũng không phải là một cô gái, cũng có chút khí chất phải không? Dù sao tôi cũng được gọi là người tao nhã ở đây.

Bỏ đi. "

Hứa Bán Hạ chân thoải mái, làm sao có thể buông tha ra? Cô nhắm mắt lại hưởng thụ sự thoải mái của ánh mặt trời, chậm rãi nói:" Ông tỉnh lại đi, Mèo hoang so với bộ dạng của tôi cũng không kém đâu. Hơn nữa tôi mới vừa bước vào đã kinh sợ tiếng thổi sáo của 'Đại vương khai đao' rồi. Sau khi bị cây sáo đó làm phiền thì bây giờ lỗ mũi chỉ còn thở ra hơi lạnh. "

Cao Dược Tiến lại cười:" Béo, nói chuyện thế nào cũng chua ngoa như những người được gọi là Tinh Anh, đúng không? Nhưng nói chuyện với cô thì vui vẻ, còn nói chuyện với bọn họ thì sẽ kiêu ngạo, ngược lại còn vô pháp hơn. "Ngừng một chút, ông ta lại nói:" Béo, tôi luôn muốn nói điều gì đó với cô, nếu cô cần giúp đỡ thì cứ nói, bao lâu tôi có thể giúp thì sẽ giúp. Tôi sợ rằng cô sẽ nhầm tưởng là tôi không giúp cô. "

Hứa Bán Hạ không ngờ Cao Dược Tiến sẽ nói như vậy, như thể rất thành khẩn, không nhịn được mở mắt tò mò nhìn ông ta, nói:" Tôi đã đợi câu này của ông rất lâu rồi. Nhưng bây giờ thì không cần lo lắng, trong vài ngày tôi sẽ hỏi vay tiền khi gặp khó khăn. Tôi sẽ không hiểu lầm ông đâu. "

Cao Dược Tiến nghe vậy chỉ lắc đầu và nói:" Tiểu nương bì, hoang dã hơn mèo hoang rất nhiều, bên trong thật chất là hoang dã. Kể cho tôi nghe về những người anh em của cô đi. Tôi cũng từng có một vài người anh em tốt, nhưng cho đến bây giờ, tôi đã thành cấp trên, cấp dưới cũng sẽ phai nhạt, nhiều nhất là gặp nhau trong tết nguyên đán, gặp nhau thì còn gì để nói, ở tuổi này thì hầu như không có bạn bè, à mà cũng không đúng, bạn bè trên thế giới cũng có đầy. "

Chân của Hứa Bán Hạ hơi đau, vừa định đặt xuống, bảo mẫu đã mỉm cười phục vụ hai tách trà bưng tới, cốc đầu tiên đặt ở bên cạnh Cao Dược Tiến trước, dùng kỹ thuật đặt nhẹ xuống, dường như sắp xếp các tay cầm một cách ngẫu nhiên. Chiếc cốc thứ hai vội vàng đặt ở bên người Hứa Bán Hạ, một giọt nước rơi xuống. Mặc dù Hứa Bán Hạ không có tâm trạng, nhưng cũng nhận thức được sự khác biệt trong cách đối xử, cho rằng bảo mẫu của Cao Dược Tiến thực sự rất hợm hĩnh. Tất nhiên là cô không cảm ơn, cầm chiếc cốc lên và nhìn vào chiếc cốc sứ bằng xương tinh xảo, cô hỏi:" Ông Cao à, cái cốc và đệm này đều do dì ấy mua đúng không? "

Cao Dược Tiến nói:" Cô có con mắt tinh tường đấy. Vốn dĩ tôi muốn dùng gỗ gụ để trang trí nơi này, nhưng chị Tu từ chối. Vì vậy, tôi chỉ đơn giản nhờ một người đi cùng chị Tu đến Thượng Hải để mua. Bên ngoài cũng có tre và rêu của chị Tư nữa. Ừ, ai từng ở đây đều nghĩ nhà này cũ, nhưng thực ra mới có hai năm thôi. Mới là mùa xuân, bữa tối mời cô ăn canh măng và thịt heo quay nhé. "

Hứa Bán Hạ tò mò, chẳng trách bảo mẫu lại hợm hĩnh với cô, hóa ra bão mẫu lại nói nhiều như vậy:" Cao tổng, không được ăn thịt lợn với măng, tôi không có ý xúc phạm anh. "

Cao Dược Tiến sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười:" Tiểu Béo, cô xảo trá vô cùng. Tôi đang nghĩ muốn nói chuyện với cô nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, nếu không không biết có phải là sẽ bị cô bắt nạt hay không. Nhanh đi, nói về những người anh em của cô nào. "

Hứa Bán Hạ lại nằm xuống, nhắm mắt lại, cảm giác so với ban công của cô thì thoải mái hơn rất nhiều:" Người anh em vừa mất hôm nay tên là Tiểu Trần. Anh ta là người có khí chất tốt nhất trong ba chúng tôi. Không giàu có. Mới ra trường cấp 2, tôi trúng tuyển vào trường cấp 2. Thời điểm đó không dễ dàng gì để vào cấp 2 đâu. Tiểu Trần luôn là một người rất thông minh, một người anh khác tên là A Kỵ. Chúng tôi đã chiến đấu cùng nhau từ cấp 2 đến cấp 3. Không may tôi hại anh ta, theo tôi làm lão đại gì đó, không có thời gian học hành đọc sách. Sau khi ra trường thì nhập ngũ, xuất ngũ thì tôi còn đang học đại học. A Kỵ và Tiểu Trần lần đầu tiên mua phế liệu thép rồi mở một trạm thu mua nhỏ. "Cao Dược Tiến là người ngoài cuộc, còn Hứa Bán Hạ thì không. Hứa Bán Hạ không có ý định dùng đại học đồng ruộng để lừa ông ta.

Cao Dược Tiến cắt ngang và nói:" Khoan đã, ngay từ đầu cô đã ở trong đống đất ven biển đó rồi? Nguồn vốn đầu tiên đến từ đâu? "

Hứa Bán Hạ phơi nắng thật thoải mái, lười nói quá, vậy mà Cao Dược Tiến còn muốn hỏi thêm, đành phải miễn cưỡng nói:" A Kỵ có lương hưu khi xuất ngũ rồi. Tiểu Trần sau khi làm việc đã tiết kiệm được một chút trong hai năm, tôi theo cậu tôi buôn bán quần áo năm 17 tuổi. Cũng có số tiền ít ỏi nên gộp lại ba lần rồi làm, lúc đó tôi mới mạnh dạn mà không nghĩ nhiều nên mới dám làm, muốn thay đổi bây giờ phải tính đến việc đăng ký mở tài khoản, lúc đó chỉ biết đã bị phạt thôi, không có gì đâu, lúc đó ngành công thương nhẫn tâm lắm, nhưng bây giờ không còn hoa văn nữa. "

Cao Dược Tiến nhớ tới khi vừa mới bắt đầu sự nghiệp, không khỏi nở nụ cười, ông ta so với Hứa Bán Hạ thì sớm hơn rất nhiều, lúc đó, ông ta tràn đầy nhiệt huyết nhưng không biết cái gì cả. Thấy một vết trượt mịn nổi trên cửa như những bông tuyết:" Có vẻ như cô nên là nhà đầu tư chính, vậy ai là người đưa ra quyết định về các hoạt động trong tương lai? "

Hứa Bán Hạ cau mày nói:" Tất cả đều thông qua tham khảo ý kiến, lúc đó tôi không có kinh nghiệm. Tôi không thể luôn trốn học. Việc chính là do A Kỵ phụ trách. Tiểu Trần có tính cách rất tốt nên phụ trách khu vực quản lý. Đó là cách chúng tôi đã khi thu gom phế liệu thép. "

Cao Dược Tiến lúc này cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng câu hỏi mà ông ta đặt ra không hề đơn giản chút nào:" Công việc kinh doanh thu mua phế liệu tương đối tầm thường. Các bạn trẻ như mấy người làm cách nào để tiến lên? "

Từ Ban Hạ né tránh nói:" Hai người bọn họ không cần nói, ngay cả một cô gái như tôi cũng không dễ dàng gì. Bằng không, ông cho rằng con gái của ông nguyện ý nghe lời tôi như vậy sao? Bây giờ mèo hoang còn muốn bù đắp những thiếu sót của Tiểu Trần nữa kìa. Thực tế, không ai trong chúng tôi xem cô ấy là người ngoài cuộc, nhưng cô ấy không có quá khứ thân thiết như chúng tôi đã từng. Có thể mất một thời gian trước khi chúng tôi thực sự lấp đầy chỗ trống đó. "

Cao Dược Tiến nói:" Tân Di nói với tôi rằng cô đã đầu tư rất nhiều tâm sức và tài chính cho bệnh tình của Tiểu Trần. Bây giờ bạn bè của cô có thể đầu tư tài chính cũng coi như tốt rồi, chẳng qua là ảo tưởng. Mối quan hệ anh em của hai người nên rất tốt. "

Hứa Bán Hạ vẫn mở to mắt, nở nụ cười hí hửng nói:" Hóa ra con mèo hoang vẫn hay nói chuyện với ông. Tôi từng nghĩ cô ấy sẽ dựng tóc gáy khi bước vào nhà nữa kìa. "

Cao Dược Tiến cũng cười nói:" Sau khi mèo hoang ở với cô thì nham hiểm hơn rất nhiều. Lúc tức giận thành ra cãi nhau to, bỏ nhà đi không kịp làm ầm ĩ. Bây giờ tôi biết nó sẽ ngoan cố. Nên mới gửi cho cô, giáo viên học cao thì học sinh cũng học được nhiều. "

Hứa Bán Hạ cười nói:" Tôi không dám đâu. Tất cả đều là do rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con đào đất. Rõ ràng là di truyền tốt, có nền tảng vững chắc. "

Cao Dược Tiến cười toe toét, nói:" Tân Di, cuối cùng cũng sẵn sàng gọi tôi là cha rồi, nó đã hoàn thành công việc của nó ở chỗ cô chưa? "

Hứa Bán Hạ cười nói:" Tôi không có thời gian. Là A Kỵ dạy cô ấy. A Kỵ so với người cha vô lương tâm của tôi và ông còn xuất sắc hơn nhiều, con mèo hoang lập tức phát hiện ra điểm đó nên rất thích anh ta. Làm việc tốt thì có ích lợi gì? Ví dụ thực tế là điều quan trọng nhất, A Kỵ không nói nhiều, nhưng anh ta luôn nói một câu là có thể giải thích tốt nhất vấn đề. "

Cao Dược Tiến im lặng một lúc, đột nhiên nói:" Tân Di và A Kỵ yêu nhau, đúng không? "

Hứa Bán Hạ sửng sốt, làm sao ông ta biết được chuyện này? Nhưng vì những người như Cao Dược Tiến đã hỏi, thi họ sẽ không phải là vô căn cứ, tốt hơn là giải thích cho ông ta một cách thành thật: Không sai. Làm thế nào ông biết vậy?"

Cao Dược Tiến chỉ nói một cách trôi chảy: "Tôi muốn nghe cô nhận xét thế nào về người này, A Kỵ"

Hứa Bán Hạ càng ngạc nhiên, gần như không thể ngồi yên. Người này mạnh miệng như vậy, thật khó có thể im lặng trước mặt ông ta, nhưng ông ta dường như vô tình quan tâm đến tình cảm giữa anh em bọn họ, cho nên đang thu thập tin tức. Hứa Bán Hạ khó chịu, có vẻ như cô luôn trêu chọc Cao Dược Tiến, nhưng thật ra, cái đuôi của cô đã bị Cao Dược Tiến nắm chắc trong tay. Nhưng cô lại thấy bất tiện, bởi vì nó liên quan đến hạnh phúc của A Kỵ, hãy nghĩ về vị trí hiện tại của cô giống như bà xui của Cao Dược Tiến: "A Kỵ có vết dơ trong quá khứ, nhưng không ai biết sự thật lại nói như vậy. Hồi đó, tôi không quen ai cả. Bạn trai cũ của tôi lấy tiền của tôi để chọc phá một người phụ nữ khác. Đáng lẽ tôi sẽ đánh anh ta, nhưng tôi không làm vậy, chấp nhận cho qua. Miệng hắn nói ra nhưng hôi thối. A Kỵ đã thiến hắn trong cơn tức giận. A Kỵ bị kết tội cố ý gây thương tích nên phải vào tù, khác hoàn toàn với đám giang hồ có tính chất côn đồ. Hiện tại vẫn đang nộp tiền bão lãnh định kỳ. Sau khi ra trại thì hoạt động vẫn tải luân chuyển hàng hóa khá tốt, công việc vẫn khá thuận lợi. Cao tổng vui lòng đừng có thành kiến với A Kỵ."

Cao Dược Tiến chỉ biết rằng Đồng Kiêu Kỵ bị bỏ tù vì tội cố ý gây thương tích, nhưng ông ta không biết đó là lý do ớn lạnh như vậy. Ông ta không phải là một con thỏ trắng thuần khiết, nếu không Cao Tân Di sẽ không chạy trốn khỏi nhà, nếu có một ngôi sao xấu xa như vậy đi theo con gái ông ta, khi con gái trở nên không vui, không biết anh ta sẽ làm chuyện gì để kích thích ông ta nữ. Tức giận thốt lên: "Quan hệ giữa các anh em với nhau thật tốt."

Hứa Bán Hạ cũng buột miệng: "Không đến lượt ông ghen đâu, ông Cao à đó là chuyện của mèo hoang".

Cao Dược Tiến sững sờ, Hứa Bán Hạ làm sao có thể nói như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, thật sự là hơi quá rồi, đành phải nở nụ cười: "Tiểu Béo, cẩn thận không thôi tôi mang cô đi làm món măng thịt heo quay."

Lần đầu tiên Hứa Bán Hạ nghe thấy hai từ "tiểu béo" cô đã không chịu nổi, khi Cao Dược Tiến nói lại lần nữa, cô không thể chịu nổi, nói: "Ông Cao, làm ơn bỏ cái" tiểu Béo "vào đi, trước mặt người đàn ông mà kêu như vậy, làm tôi nổi da gà khắp nơi rồi. Ông muốn làm gì với A Kỵ và con mèo hoang?"

Cao Dược Tiến không biết tại sao mình lại phải thêm từ "Tiểu" trước mặt người cô gái béo to lớn thế này, chỉ cảm thấy Hứa Bán Hạ rất buồn cười, khi cô phản đối, cảm thấy thực sự rất tê tái. Ông ta cười và nói: "Đừng hỏi tôi phải giải quyết như thế nào trước, tôi hỏi cô, tại sao cô biết quan hệ của hai người bọn họ đã lâu, nhưng không nói cho tôi biết?"

Hứa Bán Hạ thờ ơ nói: "Hai người bọn họ đã biết chuyện đầu tiên, bọn họ đã sống với nhau từ lâu khi tôi biết chuyện. Bây giờ chuyện đã xong, tôi còn phải nói gì với ông nữa? Con gái anh không tệ, anh trai à, A Kỵ rất tốt. Hai người lớn nhìn nhau, vậy những người xung quanh chúng ta đang nói về cái gì?"

Thực ra trong lòng Cao Dược Tiến không hài lòng với việc Đồng Kiêu Kỵ là con rể của ông ta, nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện trướ


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện