Không Được Nói

Zahhak (11)


trước sau

"Có phải anh thích tôi không?"

Edit: Rea

—————

"Các anh làm mất nắp cống trên đường này rồi à?" Ngụy Hoài Minh nhấn hai lần vào nơi Tô Yểu biến mất, quay đầu hỏi Hà Duyên.

Hà Duyên vội xua tay: "Không có không có, trị an thành phố chúng tôi rất tốt."

Ngụy Hoài Minh cười nhạo: "Trị an tốt mà còn có thể xảy ra án à?"

"Đó là từ chỗ các anh tới!"

Tần Nghiên sợ hai người bọn họ cãi nhau nên trực tiếp bịt miệng Ngụy Hoài Minh lại, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay ươn ướt —— anh trai này gần thật sự thoái hóa rất rõ ràng, càng ngày càng giống con cún, đã dính người lại còn thích liếm.

"Gỡ nắp cống chắc chắn không có khả năng. Thứ nhất, Tô Yểu không có khả năng nguyện ý vào cống thoát nước. Thứ hai, như vậy thật sự quá rõ ràng, hơn nữa cảnh sát cũng không có khả năng không chú ý đến." Tần Nghiên buông tay che miệng Ngụy Hoài Minh, tiện thể chà lên người anh một cái, tầm mắt Ngụy Hoài Minh dừng trên CCTV nên không chú ý tới động tác này của hắn.

Hà Duyên tin nơi đó không có nắp cống, cũng không có bất cứ thông đạo ngầm nào, thật sự nghĩ không ra vì sao mỗi ngày Tô Yểu đều biến mất ở chỗ này, y ngẩng đầu hỏi Tần Nghiên: "Nếu không có cái gì thì làm sao cô ta biến mất được?"

Tần Nghiên cầm con chuột phóng to bức ảnh vừa cắt cho Hà Duyên xem: "Thật ra không có biến mất, cô ta chỉ trốn trong đám người thôi."

Bộ dáng của Tô Yểu không cao, không quá một mét sáu, hơn nữa dáng người lại nhỏ gầy, một khi ngồi xổm xuống hay thậm chí chỉ hơi khom lưng chút thôi cũng giống như bị bao phủ trong biển người, tìm không ra bất cứ tung tích gì.

Ngụy Hoài Minh hỏi: "Nhưng căn cứ vào suy đoán trước đó, Tô Yểu cũng không biết con đường này có CCTV. Vậy thì nó trốn cái gì?"

"Vậy thì phải hỏi tai của cô ta." Tần Nghiên chỉ tai mình, nửa híp mắt, như đang cẩn thận phân tích âm thanh tiến vào tai. Trong phòng an tĩnh chốc lát, Tần Nghiên chậm rãi mở mắt ra, nghi hoặc hỏi, "Các anh đều nhìn tôi làm gì?"

Ngụy Hoài Minh nhíu mày: "Không phải em đang suy nghĩ vụ án sao?"

"Không có, em chỉ thấy hơi buồn ngủ."

"..."

Chỉ dựa vào vài đoạn video mơ hồ thì cho dù Tần Nghiên có là thần tiên cũng không đoán được rốt cuộc Tô Yểu nghe thấy cái gì. Nơi cô ta biến mất cách con hẻm này cũng không gần, thậm chí phía trước còn có một khoảng cách lớn nằm trong phạm vi giám sát, rất khó lý giải vì sao cô ta lại chọn hành động ở nơi này.

Hà Duyên vừa định nói thì bị tiếng chuông điện thoại của Ngụy Hoài Minh cắt ngang.

Đầu dây bên kia vừa nói một câu, mặt Ngụy Hoài Minh lập tức tối lại, anh quay đầu nói với Tần Nghiên: "Không thấy mẹ Đặng Lệ Lệ đâu."

Khi bọn họ từ bệnh viện trở về liền phái người đi tìm mẹ Đặng Lệ Lệ. Bà không biết dùng smartphone nên định vị rất khó khăn, nhóm hình cảnh được phái đi dùng hai ngày để tìm khắp nơi bà có khả năng xuất hiện, nhưng tất cả đều không phát hiện ra bất kỳ tung tích nào.

Chỗ ở của bà lại càng là một đống lộn xộn, trên bàn để thức ăn rất nhiều ngày trước, các loại quần áo vương vãi khắp nơi, như thể đã xảy ra vụ đánh nhau kịch liệt nào đó. Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra thì cả ngôi nhà đều nói cho bọn họ rằng chủ nhân của nó đã rất lâu không về.

Bọn họ lại tìm đến ngôi nhà mà bà làm bà mẫu* thì phát hiện bà cũng đã mấy ngày không tới. Khi chủ nhà nói chuyện với bọn họ còn mang theo oán giận rất lớn, nói bà không giữ tín nhiệm, nói cũng không nói một tiếng đã không thấy tăm hơi đâu.

(*người trông trẻ và chăm sóc phụ nữ mới sinh ở TQ, phụ nữ có truyền thống "giam lỏng" sau khi sinh, họ sẽ được nghỉ ngơi khoảng một tháng, trong giai đoạn này, họ cần có người chăm sóc)

Bà đi rất vội vàng.

"Chắc là bị người ta cưỡng ép lôi đi. Trước đó bà có nói cho chúng ta biết là có người nói chỉ cần bà nhảy xuống từ sân thượng này thì sẽ đưa Đặng Lệ Lệ về." Điện thoại của Ngụy Hoài Minh vẫn luôn vang, mỗi lần gửi đến một bức ảnh là anh đều click mở cho Tần Nghiên xem, Hà Duyên vốn cũng muốn đến gần xem, không nghĩ nhiều mà khoác tay lên đầu Tần Nghiên, trực tiếp bị Ngụy Hoài Minh đẩy ra.

Tần Nghiên tiện tay chỉnh lại tóc, nói tiếp: "Rõ ràng là cuộc trò chuyện giữa người kia và người mẹ này không được tiến hành tại nơi ở của bà."

Ngụy Hoài Minh tranh trả lời: "Nói cách khác, bọn họ bắt cóc Đặng Lệ Lệ trước, rồi sau đó bắt cóc mẹ con bé?"

"Hiện tại chúng ta còn chưa thể chắc chắn liệu bọn họ có bắt cóc Đặng Lệ Lệ hay không, thậm chí có khả năng bọn họ căn bản không tìm được Đặng Lệ Lệ mà chỉ cầm lợi thế này tới uy hiếp bà, như vậy thì bà mới có thể mất lý trí dụ chúng ta ra." Tần Nghiên nói xong lại tự hỏi một chút rồi nói thêm, "Nhưng em luôn cảm thấy, chỉ dựa vào mấy bức ảnh thì không đến mức khiến bà nhảy lầu."

"Em sẽ không muốn nói ảnh chụp có thể là Photoshop chứ?" Ngụy Hoài Minh nhìn thấy vẻ mặt đương nhiên của Tần Nghiên thì bất đắc dĩ vỗ vai hắn, "Anh thấy em suy nghĩ quá nhiều rồi. Một người phụ nữ trung niên ngay cả smartphone cũng không có thì sao mà biết mấy cái này? Vả lại, cho dù bà cảm thấy là P đi nữa, thì em ngẫm lại xem, một người mẹ đơn thân cả ngày làm việc vượt quá tải trọng cơ thể mình chỉ để lo cho con gái đi học thì sao có thể lý trí được như em đây?"

Muốn khiến bà sụp đổ, mấy bức ảnh vậy là đủ rồi.

Tần Nghiên nhìn chằm chằm Ngụy Hoài Minh chốc lát, nhìn đến mức khiến anh ngượng ngùng, sờ mặt mình cũng không phát hiện trên mặt có thứ gì, mới vừa cúi đầu kiểm tra quần áo liền nghe thấy giọng Tần Nghiên vang lên từ đỉnh đầu: "Không có gì, chỉ cảm thấy anh trở nên thông minh thôi."

Ngụy Hoài Minh nghĩ trước kia anh cũng không ngốc, nhưng nếu là Tần Nghiên khen thì anh cũng lười phản bác.

"Ý là nói có một đám người bắt cóc một cô gái, sau đó lại bắt cóc mẹ cô ấy, tiếp đó bắt cóc các anh, bây giờ lại bắt cóc mẹ cô ấy nữa?" Hà Duyên nghe xong nửa ngày mới sắp xếp rõ ràng được mạch chuyện, Ngụy Hoài Minh ngẫm nghĩ một chút, hình như đại khái quá trình chính là như vậy, vì thế anh gật đầu với y.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Hà Duyên nhìn Ngụy Hoài Minh không vừa mắt, cảm thấy vẫn là Tần Nghiên đáng tin cậy nên trực tiếp tiến đến trước mặt Tần Nghiên hỏi hắn. Ngụy Hoài Minh ngồi ở bên kia nhíu mày, cũng không nói gì.

"Tới đây." Tầm mắt Tần Nghiên rơi xuống máy tính, hình ảnh vừa lúc dừng trong nháy mắt Tô Yểu biến mất.

Tuy rằng cũng không biết vì sao Tô Yểu lại chọn trốn ở chỗ này, nhưng hắn luôn cảm thấy đây là cố ý làm cho bọn hắn xem.

Có người muốn làm cho bọn họ qua đó.

Hà Duyên tung ta tung tăng theo sau Tần Nghiên, vừa định theo chân Tần Nghiên bước ra cửa thì đột nhiên trước mặt bị một cánh tay chặn ngang.

Ngụy Hoài Minh ỷ vào ưu thế chiều cao mà rũ mắt liếc y, thấy không rõ cảm xúc trong mắt: "Hà đội, tâm sự chút?"

Tần Nghiên đi được một đoạn mới phát hiện Ngụy Hoài Minh không đi theo sau, vừa quay đầu lại thì thấy hai người kề vai sát cánh quay trở về trong phòng, hắn cau mày gọi một tiếng "Ngụy Hoài Minh". Người bị điểm danh cũng không quay đầu lại mà chỉ giơ tay vẫy: "Hà đội nhờ anh dẫn đi tìm WC!"

Lông mày Tần Nghiên nhíu thành bát tự.

Hà Duyên bị Ngụy Hoài Minh khoác vai, từng khắc đều lo lắng cho thân hình gầy yếu của mình sẽ bị anh bóp nát, nghe Ngụy Hoài Minh nói hươu nói vượn cũng không dám phản bác, chỉ có thể đi theo đường của anh, sau đó hai người đi tới —— WC.

Hà Duyên đứng ở cửa WC, vẻ mặt phức tạp: "Vậy là anh thật sự đi WC?"

Đi WC cũng phải kết bạn, cái tật xấu gì đây? Y chưa kịp nói nửa câu sau bởi vì Ngụy Hoài Minh vốn đã vào một buồng vươn tay kéo y vào.

Buồng WC rất nhỏ, chứa hai người đàn ông rắn chắc nên càng thêm chật chội. Hà Duyên vốn đã hoảng cảm nhận được hô hấp gần trong gang tấc của Ngụy Hoài Minh lại càng hoảng hơn.

Ngụy Hoài Minh đóng cửa lại, cúi đầu nhìn y một lát rồi bắt đầu điểm danh: "Hà Duyên."

"Đây."

"Có phải trước kia hai ta học cùng trường không?"

Hà Duyên nghe giọng điệu này của anh như sắp lôi lại chuyện cũ, y dời tầm mắt đi, đáp lấp lửng một câu: "Sao... Có lẽ vậy."

Ngụy Hoài Minh nghe y thừa nhận, vẻ mặt đương nhiên nói tiếp: "Có phải anh thích tôi không?"

Hà Duyên: "..."

Ngại quá, tôi phải là người ghét anh nhất trường cảnh sát mới đúng.

Ngụy Hoài Minh hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức của mình, tự nói tiếp: "Mỗi ngày rời giường đều phải dạo một vòng bên giường tôi, làm bất kỳ hạng mục nào cũng đều bám sau tôi, ngay cả tắm rửa cũng nhìn chằm chằm tôi, là anh phải không?"

Có thể hiểu lầm này to lắm.

Điều duy nhất Hà Duyên làm tốt hơn Ngụy Hoài Minh trong toàn bộ kiếp sống ở trường cảnh sát là thức dậy sớm hơn anh, cho nên mỗi ngày khi y rời giường nhìn thấy Ngụy Hoài Minh còn chưa dậy thì sẽ tự nhiên nảy sinh một cảm giác tự hào, dưới sự thúc đẩy của cảm giác tự hào này, y không tránh khỏi lượn vài vòng ở đầu giường Ngụy Hoài Minh.

Còn hạng mục nào cũng đều bám sau anh là bởi vì muốn vượt mặt anh đó! Nếu lúc Ngụy Hoài Minh bắn không trúng bia thì y có thể lập tức tới bắn vòng mười, chuyện đó có biết bao nhiêu mặt mũi đấy! Lúc tắm rửa nhìn chằm chằm anh là muốn xem dáng người anh quản lý có rắn chắc hơn mình hay không thôi!

Trai thẳng Hà Duyên không ngờ chính là, những chuyện mà y cho rằng đương nhiên ở trong mắt Ngụy Hoài Minh lại gay một đống.

Ngụy Hoài Minh thấy y không nói nên cho rằng y chột dạ, vì thế vỗ vai y tỏ vẻ mình không so đo hiềm khích trước đây. Lần này, cái vỗ kéo sự chú ý của Hà Duyên trở lại, vừa ngẩng đầu đã thấy sắc mặt của Ngụy Hoài Minh còn dọa người hơn trước, trực tiếp rùng mình một cái.

"Thật ra tôi cũng không quá để ý chuyện đó. Dù sao thì bản nhân tôi cũng quá mức ưu tú nên anh thích tôi cũng là chuyện bình thường."

Hà Duyên: "Thật ra..."

Ngụy Hoài Minh cắt ngang lời y: "Nhưng hiện tại tôi là người đã có gia đình, cho nên tôi hy vọng anh hãy giấu phần tình cảm này đi. Đừng lãng phí thời gian trên người tôi, tôi đã có bạn trai rồi, hơn nữa chúng tôi rất yêu nhau."

Hà Duyên: "Vốn..."

"Còn nữa, tốt nhất là anh cách Tần Nghiên xa một chút." Ngụy Hoài Minh nhíu mày nói, "Tôi phát hiện anh đặc biệt thích đến gần em ấy, anh có biết càng so sánh hai người thì trông em ấy càng tốt hơn không?"

Hà Duyên: "Tôi không..."

"Tần Tiểu Nghiên nhà tôi trông trắng hơn anh, đẹp hơn anh, khí chất cao hơn anh mấy bậc, bằng cấp cũng cao hơn anh, kỹ năng hôn cũng... Ầy, cái này khó nói, nhưng chắc chắn là giỏi hơn anh."

Hà Duyên không hiểu ra sao bị lôi vào WC rồi lại bị người ta công kích, nhịn thật lâu rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, y trở tay đập lên cửa buồng một cái, kết quả không biết là dùng sức quá mạnh hay là do Ngụy Hoài Minh không chèn cửa đúng cách nên không những không thể bật dậy mà còn ngã thẳng xuống. Cánh tay Ngụy Hoài Minh cũng chống trên cửa nên lập tức ngã theo.

Thấy hai người vẫn chưa ra khỏi WC nên chạy tới tìm bọn họ - Tần Nghiên đang khoanh tay đứng ở cửa, nhìn Ngụy Hoài Minh đang nằm trên người Hà Duyên, nhướng mày lạnh lùng hỏi một câu: "Đi WC?"

Hà Duyên nghe thấy Ngụy Hoài Minh thấp giọng nói câu "Đệt", lúc quay đầu lại môi đúng lúc sượt qua mặt Ngụy Hoài Minh.

Đờ mờ.

Hết chương 32.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện