Không được đụng Vào Quầng Thâm Mắt Của Tui

Chương 3


trước sau


Sau chuyến du lịch tốt nghiệp đó, sinh viên năm cuối cũng dần rút sạch khỏi trường đại học. Thế nhưng khi ai nấy đều xúng xính chuyển chỗ trọ này nọ thì Phan Ngải không còn quầng thâm mắt lại chẳng còn mặt mũi nào về nhà tìm việc làm, do vậy đột nhiên trở thành kẻ vô gia cư không có chỗ ở.
 
Tiêu Lượng Hàng đã tìm được một công việc rất tốt. Cậu là người Tân Thành nhưng cha mẹ lại ở tỉnh khác, trong nhà cũng chỉ có một mình, lại nghĩ chuyện bản thân đã gây ra cho Phan Ngải nên bèn tích cực mời mọc Phan Ngải đến ở chung, ở đến khi tìm được kính râm thì thôi.
 
Phan Ngải không ngờ bản thân đường đường là một Mãnh Báo giới gấu tinh lại có một ngày lâm vào tình trạng ở nhờ nhà con người.
 
May mà Tiêu Lượng Hàng là người tốt, cộng thêm trong lòng luôn áy náy hổ thẹn nên mỗi ngày ba bữa đều mua măng mới tươi ngon cho Phan Ngải ăn, hơn nữa vì sợ Phan Ngải buồn chán mà còn dẫn cậu ra ngoài chơi thường xuyên.
 
Sau khi mất kính mắt, Phan Ngải lại phát hiện ra rất nhiều thú vui mới. Ví dụ lần đầu tiên cậu phát hiện ra, rạp chiếu phim của con người thật tuyệt vời. Cậu ở lại đây một thời gian chơi vui đến mức quên trời quên đất.
 
Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy khó chịu là: Tiêu Lượng Hàng hình như rất thích tai gấu trúc của cậu, rất hay dụ cậu lộ tai ra cho cậu ta sờ nắn.
 
Đường đường là một con yêu quái, Phan Ngải tất nhiên không thể dung túng cho hành vi vô lễ này. Thế nhưng bây giờ cậu là phận ăn nhờ ở đậu, có lẽ một thời gian nữa vẫn phải ăn bám Tiêu Lượng Hàng nên cũng không tiện gầm gừ, chẳng thể làm gì khác hơn là thi thoảng lộ tai ra cho Tiêu Lượng Hàng ngắt nhéo.

 
Tối hôm ấy Tiêu Lượng Hàng uống hơi nhiều nước, nửa đêm đi WC thì nghe thấy tiếng nhai nhóp nhép trong bếp, đoán ngay là Phan Ngải đang lén ăn măng.
 
Tiêu Lượng Hàng không nhịn được cười cười. Sức ăn của yêu quái rất lớn, trước đó cậu cũng từng phát hiện ra nhiều lân Phan Ngải trộm măng ăn giữa đêm rồi.
 
Lúc đầu Tiêu Lượng Hàng định về phòng ngủ và vờ như không biết như bao lần khác, thế nhưng lần này cậu lại hơi do dự rồi chuyển hướng về nhà bếp.
 
Lúc đánh chén là lúc tâm trạng Phan Ngải tốt nhất, không chừng còn để lộ hai cái tai ra cho cậu sờ cũng nên... Tiêu Lượng Hàng phát hiện ra mình đã nghiện sờ tai Phan Ngải.
 
Kết quả khi vào phòng bếp, thấy rõ những gì đang xảy ra, Tiêu Lượng Hàng ngạc nhiên đến mức ngây người. Một con cấu trúc ngồi dạng chân, dùng tư thế vô cùng phóng túng thoải mái bệt mông trên sàn nha, thịt mông núng nính ịn hết lên đất, có thể thấy gần đây được nuôi rất tốt, mập lên nhiều lắm.
 
Gấu trúc đang ôm một cây măng chưa lột vỏ mà gặm, nết ăn hùng dũng vô cùng.
 
Mấy lần ăn vụng trước đây ít ra Phan Ngải còn duy trì hình dạng con người, nhưng nhìn trạng thái này thì có lẽ càng ngày cậu ấy càng không coi mình là người ngoài nữa rồi.
 
Tiêu Lượng Hàng rất vui.
 
Gấu trúc đang ăn măng nghe thấy tiếng động sau lưng thì chợt quay đầu, biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc, đôi mắt to tròn không có quầng thâm nhìn rất hài hước bấy giờ lộ ra vẻ xấu hổ và hoang mang.
 
"Cậu đang nằm mơ!" Phan Ngải cố gắng bịt tai trộm chuông: "Cậu không nhìn thấy gì cả."
 
Nếu việc một gấu tinh như cậu bị con người bắt được ăn trộm măng lúc nửa đêm, còn vừa ăn vừa hiện nguyên hình... mà bị truyền ra ngoài thì làm sao mà làm gấu trúc được nữa!
 
"Ừ, tôi đang mơ." Tiêu Lượng Hàng ở chung với Phan Ngải đã lâu, tựa hồ có thể hiểu được sự xấu hổ của cậu, do vậy nhắm mắt đưa tay tiến đến chỗ Phan Ngải, đặt mông ngồi xuống: "Tôi mơ thấy mình biến thành một con gấu trúc, đang ngồi ăn măng."
 

Cậu nói xong bèn ôm một cây măng khác, bắt chước bộ dáng của Phan Ngải cúi đầu gặm.
 
Phan Ngải ngơ ngác nhìn Tiêu Lượng Hàng đang cố gặm cây măng cứng quá thể so với hàm răng của con người, đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng.
 
"Ê." Móng vuốt gấu mập đẩy đẩy Tiêu Lượng Hàng: "Con người ăn đồ sống là bị tiêu chảy đấy."
 
Tiêu Lượng Hàng cố ý nheo mắt: "Không sao, tôi đang mơ thôi mà."
 
Gấu trúc đảo đôi mắt tròn vo, hừ giọng: "Thôi bớt bớt đi cha, không phải muốn sờ tai tui à? Cho cậu sờ đấy." Nói xong Phan Ngải tự dụi đầu mình vào lồng ngực Tiêu Lượng Hàng.
 
Tiêu Lượng Hàng cảm giác có thứ gì đó mềm mại đang rúc vào, vừa mở mắt ra đã thấy cái đầu lớn đầy lông của Phan Ngải trong ngực mình.
 
"Sờ đi." Phan Ngải cọ cọ đầu, cọ đến mức Tiêu Lượng Hàng thấy ngực mình sao ngứa quá xá.
 
Tỏ vẻ đáng yêu là năng khiếu trời sinh, Phan Ngải là gấu trúc tinh nên càng tinh thông kỹ năng này. Bình thường cậu chẳng mấy khi làm thế, nhưng giờ đang vui nên bán manh đến mức Tiêu Lượng Hàng nhìn thấy mà hai mắt sáng rực.
 
Tiêu Lượng Hàng "Oa" một tiếng rồi ôm cổ Phan Ngải. Gấu trúc mập toàn thịt là thịt, suýt nữa cậu ôm không xuể.
 
Nhưng cảm xúc mềm mại của bộ lông này thật sự khiến người ta muốn dừng mà chẳng được, vừa dễ thương vừa thoải mái.
 
Phan Ngải bị Tiêu Lượng Hàng ôm cổ thành ra suýt tắt thở, cậu định đẩy Tiêu Lượng Hàng ra nhưng lại phát hiện hoá ra mình cũng thích cái ôm này.
 
Cậu hơi do dự, cuối cùng thôi giãy giụa, vươn móng vuốt vỗ vỗ lưng Tiêu Lượng Hàng.
 
Tiêu Lượng Hàng ôm một quả cầu lông, thoải mái híp mắt,

 
Lúc lâu sau Tiêu Lượng Hàng mơ màng bảo: "Phan Ngải, nếu cậu không tìm được quầng thâm mắt thì cũng đừng về, ở lại đây đi... Tôi có thể nuôi cậu cả đời mà."
 
Móng vuốt đang vỗ lưng Tiêu Lượng Hàng đột nhiên khựng lại.
 
Tiêu Lượng Hàng thấy Phan Ngải không đáp, tưởng điều kiện mình đưa ra chưa đủ thuyết phục, vội vàng tăng giá: "Cậu thích ăn bao nhiêu măng, tôi có thể cho cậu bấy nhiêu cây."
 
Phan Ngải cạn lời: "Thật ra Mãnh Báo ăn thịt."
 
Trong thời gian ở cùng Phan Ngải, Tiêu Lượng Hàng cũng được phổ cập chút kiến thức về Sơn Hải kinh, biết tổ tiên của gấu trúc mà Mãnh Báo (không phải Manh Bảo), thật ra là một loài vật vô cùng hung tàn, không chỉ động thực vật đều chén cả mà ngay sắt thép cũng có thể ăn.
 
Nhưng theo quá trình tiến hoá, hiện tại gấu trúc chủ yếu chỉ dựa vào việc bán manh để làm ăn, rất ít khi để lộ bản tính hung tàn.
 
Tiêu Lượng Hàng không thèm để ý: "Nếu cậu muốn ăn thịt, tôi cũng có thể mua thịt cho cậu."
 
Đôi mắt hài hước của gấu trúc nhìn chằm chằm trần nhà, hồi lâu sau mới nói: "Trưởng lão trong tộc đã giúp tui hỏi thăm manh mối, khoảng hai ngày này sẽ có tin của kính râm."
 
Tiêu Lượng Hàng nghe vậy ngơ ngẩn, hai tay ôm gấu trúc cũng thả lỏng: "Cậu sẽ đi ư?"
 
Phan Ngải gật đầu: "Tui là truyền nhân xuất sắc nhất của Mãnh Báo thế hệ này, sau khi tìm được quầng thâm mắt, nhất định phải về để chấn hưng gia tộc."
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện