Không được đụng Vào Quầng Thâm Mắt Của Tui

Chương 1


trước sau



 
"Ai lấy kính của tui rồi!!"
 
Tân Thành ở cạnh biển, bấy giờ trời mới tờ mờ sáng, nước ngoài khơi xanh đậm một màu, tiếng sóng vỗ vọng lại như gần như xa.
 
Lều bạt bên bờ biển nối thành một dải, một đám người hôm qua đến nửa đêm mới ngủ giờ phút này hẵng còn đang say giấc. Đúng lúc ấy, một âm thanh gầm gừ giận dữ vang lên. Lực truyền của âm thanh này rất mạnh, mọi người nhao nhao ngẩng cái đầu rối như ổ gà và hai mắt nhập nhèm kéo cửa lều ra, ló nửa đầu qua nhìn.
 
Một nam sinh cao lớn đang giơ chân đạp bình bịch trên bờ cát, quần áo lộn xộn, vẻ mặt hoang mang như thể trần đời cậu ta chưa từng hoang mang đến thế.
 
Cậu có làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú, hai má hơi mũm mĩm, mới nhìn thì có vẻ không có tí lực sát thương nào, nhất là đôi mắt đen láy vừa to vừa tròn kia lại càng khiến cậu trông giống trẻ con hơn.
 
"Sao vậy sao vậy?"  Tiêu Lượng Hàng vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, mắt nhắm mắt mở bấu vào cửa lều, thều thào hỏi.
 
Người tỉnh táo lại đầu tiên là các nữ sinh trong lớp.
 

"Ớ, đây là Phan Ngải à?"
 
"Phan Ngải, hoá ra cậu trông thế này à?"
 
"Nhìn kỹ coi!"
 
"Mắt cậu to thế!"
 
...
 
Tiêu Lượng Hàng không nhịn được bèn liếc nhìn.
 
Nam sinh được gọi là Phan Ngải kia như thể không nghe thấy những lời ca ngợi này, cậu nổi giận đùng đùng: "Ai trộm kính mắt của tui rồi!"
 
Cơn giận của cậu thể hiện vô cùng rõ ràng, mấy người nãy còn nhao nhao ồn ào bấy giờ lại chột dạ rụt đầu về. Đúng lúc này, một nam sinh dáng người mập lùn không phụ sự trông đợi của mọi người, đứng lên gánh vác sứ mệnh đóng vai anh hùng chính nghĩa chỉ tay vào Tiêu Lượng Hàng: "Cậu ta lấy!"
 
Tiêu Lượng Hàng: "..."
 
"Lâm Hiểu Bân, tôi muốn quyết đấu với ông!" Tiêu Lượng Hàng nhìn nam sinh mập lùn kia như thể muốn lăng trì cậu ta. Cậu kéo cửa lều, thấy đầu mình sao nhức quá vậy nè: "Rồi, tôi cầm kính của cậu."
 
Họ là bạn cùng lớp trong một trường đại học nổi tiếng ở Tân Thành, năm cuối này tổ chức đi du lịch tập thể.
 
Vị trí địa lý của Tân Thành rất đẹp, có giáp biển lớn, họ tính đến bãi biển gần Tân Thành dã ngoại tiệc nướng.
 
Ngày tốt nghiệp sắp đến, tụ tập một chỗ rồi uống rượu, chuẩn bị tiết mục mua vui, sau đó chơi trò chơi mạo hiểm. Chẳng biết vì sao Tiêu Lượng Hàng xui xẻo vậy nữa, thua liên tục mấy lượt khiến mọi người cũng cạn ý tưởng trừng phạt cậu luôn, cuối cùng Lâm Hiểu Bân đề xuất một ý kiến cùi bắp: bảo Tiêu Lượng Hàng đi trộm kính râm của Phan Ngải.
 
Nói về cái người tên Phan Ngải này, Tiêu Lượng Hàng có thể nhổ nước bọt không ngừng ba ngày hai đêm.
 
Không phải vì Phan Ngải làm ra nhiều chuyện đáng để nhổ nước bọt, dù sao đầu năm nay những người tính cách quái gở chỉ thích đi một mình, không tham gia hoạt động tập thể vân vân đều không phải tội nghiệt gì lớn, chỉ là cậu ta có một tính cách rất kỳ quặc... lúc nào cũng đeo một cái kính râm.
 
Đúng thế, lúc nào cũng đeo luôn.
 

Tiêu Lượng Hàng lớn đầu vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy có người như thể sinh ra đã có kính râm trên mặt như vậy. Mà thực tế thì còn hơn cả vậy nữa, dựa theo lời kể của người ở chung ký túc với Phan Ngải cậu còn biết, dù tắm hay ngủ thì cậu ta cũng không bỏ kính ra.
 
Đã từng có người muốn tháo kính Phan Ngải xuống, nhưng Phan Ngải như thể đã thành tinh, ngay cả lúc ngủ vẫn cảnh giác cao độ, hễ có người đến gần là tỉnh ngay tắp lự. Hơn nữa bình thường cậu ta cũng không hòa đồng lắm, dần dần cũng không ai còn suy nghĩ muốn tháo kính râm của Phan Ngải nữa.
 
Do vậy dù học cùng nhau tận bốn năm trời, nhưng chưa một ai được thấy dáng vẻ của Phan Ngải khi bỏ kính râm ra.
 
Không ngờ lại có người có thể quanh năm suốt tháng đeo một cái kính râm, Tiêu Lượng Hàng thành tâm muốn quỳ xuống lạy Phan Ngải luôn cho rồi.
 
Cơ mà dù sao mấy năm liền đều như thế, mọi người nhìn quen cũng không còn thấy lạ kì chi nữa.
 
Thế nhưng sắp đến ngày tốt nghiệp, nhất định phải bù đắp toàn bộ những tiếc nuối trong suốt bốn năm đại học, mà Phan Ngải không đeo kính râm chính là một trong số đó.
 
Vừa may hôm ấy Phan Ngải bình thường không mấy đoàn kết với bè bạn cũng high quá đà, bị chuốc bia liên tục nên vào lều ngủ rất sớm. Có lẽ là do tác dụng của cồn nên sự cảnh giác ngày thường đã biến mất, Tiêu Lượng Hàng hành động vô cùng dễ dàng.
 
Vì lúc nào Phan Ngải cũng đeo kính râm nên Tiêu Lượng Hàng tưởng trên mặt cậu ta có vết bớt kỳ quái hay mắt bị híp hay gì gì đó, nhưng khi tháo kính ra nhìn mới biết mặt Phan Ngải chẳng có gì lạ cả, thậm chí còn vô cùng đẹp trai.
 
"Đúng là một người kỳ lạ." Tiêu Lượng Hàng nghĩ mãi không hiểu động lực nào đã giúp Phan Ngải kiên trì đeo kính râm cả ngày lẫn đêm nhiều năm như vậy.
 
Phan Ngải không để ý đến Tiêu Lượng Hàng, giận dữ hỏi: "Kính của tui đâu?"
 
"Đừng vội, bên kia kìa." Tiêu Lượng Hàng chỉ cái bàn nhỏ để đồ tối qua.
 
"Không có ở đó." Phan Ngải chẳng thèm nhìn cái bàn kia đã nói chắc như đinh đóng cột.
 
Tiêu Lượng Hàng hơi nhíu mày: "Cậu vẫn chưa qua tìm sao đã biết không có?"
 
"Tui không cản nhận được sự tồn tại của nó." Phan Ngải nói.
 
"..." Đây là cái lời thoại quái quỷ gì vậy, Tiêu Lượng Hàng suýt quỳ: "Làm gì có chuyện, nó ở đấy đấy, tôi tìm cho mà xem."
 
Tiêu Lượng Hàng chạy đến bên cái bàn.

 
"Hả, sao không thấy nữa rồi?" Tiêu Lượng Hàng khó hiểu tìm một lượt xung quanh, đào luôn cả cát dưới chân bàn lên nhưng vẫn chẳng thấy kính râm của Phan Ngải đâu.
 
Cậu nhớ rõ tối qua họ tiện tay để kính râm ở đây, sau đó cũng không ai động vào nữa mà.
 
"Phan Ngải, bọn tôi giúp cậu tìm nhé." Mấy sinh viên tối qua hùa theo trò đùa ác này cũng vén lều đi ra.
 
"Không cần." Tinh thần Phan Ngải có vẻ sa sút: "Tui bảo kính râm không ở đây thì chắc chắn nó không ở đây."
 
Tiêu Lượng Hàng không hiểu vì sao Phan Ngải lại khẳng định như vậy, nhưng ngẫm lại thấy mình là bên đuối lý nên chỉ có thể chột dạ bảo: "Không có chuyện đó đâu, chúng ta tìm thêm chút đi." Nói xong cầm đầu một đám bạn đi tìm khắp nơi.
 
Mấy người Lâm Hiểu Bân cũng nhập hội tìm giúp.
 
Phan Ngải đứng tại chỗ chẳng nhúc nhích, mặt mày như đưa đám, không biết đang nghĩ gì.
 
"Này... Phan Ngải, cậu mua kính  râm ở đâu vậy, tôi mua đền cho cậu." Tiêu Lượng Hàng và các bạn tìm một lúc lâu vẫn không thấy, chỉ có cảm giác chẳng khác nào gặp quỷ.
 
Phan Ngải quay đầu nhìn Tiêu Lượng Hàng, lúc này Tiêu Lượng Hàng mới phát hiện ra mắt Phan Ngải rất to, hơn nữa còn đen láy. kìm lòng không đặng mà bảo: "Mắt cậu đẹp tuyệt vời, đeo kính che hết thì uổng lắm."
 
Phan Ngải nghe vậy lập tức cụp mắt nhìn đất, nổi giận đùng đùng: "Cậu thì biết cái gì!"
 
"..." Tiêu Lượng Hàng: "Đừng nặng lời thế chứ."
 
Phan Ngải giơ hai tay lên như mèo vung móng vuốt, làm bộ như muốn cào Tiêu Lượng Hàng: "Nếu cậu không tìm được kính râm của tui thì không đơn giản chỉ có nặng lời như vầy đâu!"
 
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện