Không Đá, 30% Đường

Chương 12


trước sau

Đêm hè đã tối mịt, trong phòng khắp nơi tràn ngập hương vị dâm mĩ. Minh Phong mở cửa sổ ở phòng ngủ ra để thông khí, gió lạnh thổi qua ngọn tóc, ánh trăng khiến ngũ quan của anh càng thêm thâm thúy.

Anh trở lại giường, nằm xuống dựa gần Dụ Hàm Tinh, cánh tay dễ dàng ôm toàn bộ thân thể mảnh khảnh thiếu niên vào lòng. Dụ Hàm Tinh còn chưa ngủ say, cậu tinh bì lực tẫn mà nhắm mắt lại, đầu theo bản năng cọ cọ vào lồng ngực ấm áp đang lỏa ` lộ của Minh Phong.

Minh Phong khẽ hôn một cái lên trán cậu, sau đó kéo tấm chăn mỏng, che lại bả vai hai người.

Trong đêm tối không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng giờ phút này, Minh Phong có thể đoán được làn da Dụ Hàm Tinh nhất định còn phủ một tầng ửng đỏ mê người.

Không lâu trước đây, tiếng thở dốc từng đợt của thiếu niên vẫn còn vang lên trong óc anh, kiến Minh Phong cảm giác chính mình như đang cắn một quả táo vừa chín đỏ, ngọt lành no đủ nhiều nước, nhưng hương vị ngây ngô vẫn còn quanh quẩn ở đầu lưỡi. Mà khi chính mình rốt cuộc dùng phương thức chiếm hữu xâm nhập vào thân thể đối phương, người dưới thân còn cẩn thận dè dặt hỏi anh một câu: “Anh Minh Phong, bên trong của em có nóng không?”

Thanh âm Dụ Hàm Tinh lộ ra hữu khí vô lực, mà chính sự suy yếu này càng làm tăng thêm không khí ái muội bí ẩn giữa hai người bọn họ, nháy mắt đánh sập lý trí của Minh Phong.

Đây là một cuộc chiến tranh ấm áp ẩm ướt, lâu dài đến mức sau khi hai người lần lượt tước vũ khí đầu hàng, còn không biết thu liễm mà ôm hôn lẫn nhau.

Ánh mặt trời ban ngày nóng cháy, chiếu vào kiến con mắt đau đớn.

Minh Phong tỉnh lại trước, híp mắt xuống giường, đi chân trần đạp lên bị sàn gỗ bị ánh sáng chiếu vào phát nóng, nhanh chóng kéo màn lại, xoay người trở lại giường.

Cảm giác lún xuống bên cạnh khiến Dụ Hàm Tinh khôi phục ý thức, trong cổ họng cậu phát tiếng rên rỉ mơ hồ, duỗi tay vén lên chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trên người, có vẻ như là quá nóng nên cậu muốn cởi nó ra.

Minh Phong xốc chăn lên, giúp cậu cởi chiếc áo kia xuống, vì thế thân thể trần như nhộng của Dụ Hàm Tinh lại lần nữa bạo ` lộ ở trước mắt Minh Phong. Trên da thịt trắng nõn là một vài dấu hôn đỏ thẫm, nhìn thấy ghê người, tất cả đều là chứng cứ cho việc đêm qua hormone của Minh Phong tăng mạnh gây ra.

Minh Phong chống má, thưởng thức dung nhan khi ngủ không hề phòng bị của Dụ Hàm Tinh trong chốc lát, sau đó mới xuống giường mặc quần áo, vào phòng tắm tắm rửa, tính toán cơm trưa hôm nay.

Nói là cơm trưa, thật ra thời gian sớm đã qua giữa trưa rồi, Dụ Hàm Tinh cần bổ sung thể lực bằng giấc ngủ, một giấc này sắp ngủ thành ngày đêm đảo lộn rồi.

Cậu mở mắt ra, cảm giác trong thân thể có biến hóa vi diệu, nhưng cũng không đủ để ảnh hưởng sinh hoạt bình thường. Chỉ là cậu cũng không biết thân thể của mình hóa ra còn có tiềm lực như vậy, cũng chưa từng gặp qua bộ dáng sung sướng như thế của Minh Phong.

Tất cả đều là bởi vì cậu mà có…… Dụ Hàm Tinh suy nghĩ xuất thần, dù Minh Phong khắc chế hay là phóng túng, tất cả, tất đều do bị bản thân cậu ảnh hưởng.

Nghĩ như vậy, trong lòng Dụ Hàm Tinh cũng đạt được một cảm giác thỏa mãn xưa nay chưa từng có.

“Chào buổi sáng.” Dụ Hàm Tinh ra khỏi phòng, nhìn thấy Minh Phong đang ở trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Minh Phong quay đầu cười cười với cậu, “Không còn là sáng nữa rồi.”

Đây vốn dĩ là một câu đáp lời bình thường, nhưng kết hợp với sự tình tối qua của hai người, những lời này lập tức khiến bầu không khí lâm vào ám muội.

Dụ Hàm Tinh nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh tương giao giữa hai người bọn họ nửa đêm hôm qua. Nói không e lệ là giả, cho dù là ở ban ngày đối mặt với Minh Phong, gương mặt Dụ Hàm Tinh cũng sẽ hơi hơi nóng lên.

Minh Phong nấu một nồi cháo thịt nạc hạt sen, ăn vào mùa hè có thể thanh tâm nhuận phổi, ích khí an thần.

Khi rời giường Dụ Hàm Tinh tùy tay cầm chiếc áo sơ mi trắng của Minh Phong để mặc, lỏng lẻo khoác ở trên người, không hợp thân chút nào. Nhưng giống như lời tuyên bố của Minh Phong lúc trước “Đồ của em anh đều phải dùng”, anh cũng rất hy vọng Dụ Hàm Tinh có thể không câu nệ khi ở nhà anh, tùy ý như ở nhà mình thì càng tốt.

“Bao giờ thì em khai giảng?” Minh Phong hỏi.

“Giữa tháng tám bắt đầu học bù.”

“Lúc đó là lúc thời tiết nóng nhất mà.”

“Vâng, nhưng phòng của lớp 12 được thay đổi rồi, có điều hòa.”

Minh Phong buông cái muỗng trong tay xuống, thuận miệng cảm thán nói: “Muốn đưa đón em đi học quá.”

“Như vậy thì quá trắng trợn quá táo bạo rồi.”

“Không phải em thích như vậy à?” Minh Phong duỗi qua tay, béo má Dụ Hàm Tinh, “Quang minh không kích thích, ‘ trắng trợn táo bạo ’ mới kích thích, đúng không?”

Dụ Hàm Tinh liếm nước canh dính trên khóe môi, nói: “Anh từng nói, ít nhều gì em cũng nên suy xét sự chột dạ của anh một cút.”

“À, cái đó…… Chột dạ chỉ là ngẫu nhiên thôi. Huống hồ hiện tại nhờ em ban tặng, anh càng ngày càng trở nên ‘ mặt dày vô sỉ ’. Em biết không, có mấy lần gọi điện với nhắn tin cho em, mẹ anh đi qua phòng anh loáng thoáng nghe thấy, anh cảm giác bà định dừng lại hỏi anh có phải đang kết giao với ai rồi không.” Minh Phong nói, bàn tay từ dưới bàn với tới bàn tay của Dụ Hàm Tinh, mười ngón tay đan vào nhau, “Nhưng anh chẳng hề sợ hãi bà phát hiện ra điều gì, ngược lại còn thấy hơi hưởng thụ cùng em như thế này……”

Minh Phong nói đến nửa rồi ngập ngừng muốn nói lại thôi, có lẽ là bởi vì ban ngày nên còn sót lại một chút liêm sỉ, khiến
anh không thể dễ dàng mà nói ra mấy chữ “Yêu đương vụng trộm”.

Dụ Hàm Tinh nắm chặt bàn tay to rộng của Minh Phong, ánh mắt rạng rỡ, nhẹ giọng nói: “Là yêu đương đúng không.”

“Hả?”

“Đúng không.”

“Ừ.”

Ánh mắt kiên định của hai người va chạm sau trong không khí, ngọt nị như lớp kem bơ dính vào trên người đối phương.

Thời tiết tháng tám nóng nực khó chịu, các họi sinh mới vào năm cuối cấp cố gắng chỉnh trạng thái, đặc biệt là nhóm học sinh giỏi được đề thi vòng hai càng không dám chậm trễ, toàn lực học tập.

Ngay từ nhỏ Dụ Hàm Tinh đã quen với phương pháp học tập với hiệu suất cao, cho dù hiện tại phải đối mặt với áp lực thi cử cao chồng chất như núi, cậu vẫn có thể bình tĩnh rút ra ít thời gian để liên lạc cảm tình với Minh Phong—— thậm chí còn ở ngay trong tiết học của chu nghiệm lớp.

Nhoáng cái đã đến ngày khai giảng chính thức, học sinh bắt đầu còn bận rộn hơn so với kỳ học bù. Minh Phong cũng phải làm việc, hơn nữa anh không muốn quấy rầy việc học của Dụ Hàm Tinh, cũng chỉ có thể cố gắng luôn mở máy để chờ đối phương có rảnh thì liên lạc với mình.

Số lần gặp mặt của hai người càng ngày càng ít, Dụ Hàm Tinh nhiều lắm chỉ nhìn thấy anh trên《 Lý Tưởng Chủ Nghĩa 》. Mãi đến kỳ nghỉ quốc khánh, bọn họ mới lại lần nữa ở chung cư vượt qua mấy buổi tối lãng mạn với nhau.

Không cần Minh Phong nhắc nhở, ban ngày Dụ Hàm Tinh cũng sẽ ngoan ngoãn làm bài tập, dù sao sau khi kỳ nghỉ kết thúc thì cậu lập tức phải chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi rồi, sau khi học xong cũng phải nghiêm túc chuẩn bị cho nó.

“Uống trà sữa không, anh Minh Phong?” Làm xong bài tập, Dụ Hàm Tinh đi ra khỏi thư phòng, vén tay áo lên tiến vào phòng bếp.

“Cũng được, nhưng là trong nhà hình như hết đường cát rồi.”

“Em thử dùng thứ khác thay thế vậy.” Dụ Hàm Tinh bày chỉnh tề công cụ và tài liệu ra, “Anh thích uống có sữa không, em pha cho.”

“Thế có phiền lắm không, em đừng lãng phí thời gian.”

“Không sao, dù sao công cụ đều có, em từng pha nó trong tiệm rồi, quen tay lắm.” Dụ Hàm Tinh không cho là đúng, “Anh cũng lại đây hỗ trợ đi, chờ em cho trộn nguyên liệu xong thì anh dùng máy đánh trứng đánh thêm mười phút là ổn.”

Minh Phong dựa theo chỉ thị của cậu mà sử dụng công cụ, nhưng lần đầu tiên làm đương nhiên không thể có trình độ của mấy quán trà sữa được, sau đó vẫn là Dụ Hàm Tinh tiếp nhận sửa lại cho đúng.

Khi rút máy đánh trứng ra khỏi tô, bọt sữa màu trắng ngà từ phới lồng chảy xuống mu bàn tay của Dụ Hàm Tinh, Minh Phong đứng bên cạnh cậu, không nghĩ ngợi gì mà cúi xuống nhẹ nhàng liếm một ngụm.

“Ngon lắm.” Minh Phong đứng dậy, thong thả ung dung khen một câu.

Dụ Hàm Tinh không tự chủ được cuộn ngón tay lại, giả vờ trấn định nói: “Có thêm đá không?”

“Để anh đi lấy.”

Sau khi Minh Phong xoay người, Dụ Hàm Tinh nhanh chóng nâng cánh tay lên, hôm vào mu bàn tay dính bọt sữa của mình.

Cậu dùng sức nhấp miệng, nếm được hương vị sữa bò nồng đậm.

“Đá của em đây.” Minh Phong để khay đá lên bàn, “Lần này cứ để nguyên cục đá ở trong ly đi.”

“Hương vị sẽ loãng đấy.”

“Thỉnh thoảng nếm thử hương vị loãng ra cũng vui mà.” Minh Phong bắt đầu lười, cằm gối lên hõm vai Dụ Hàm Tinh, “Dù sao nếu anh cảm thấy không đủ ngọt, liếm liếm em là giải quyết xong còn gì?”

Bên tai Dụ Hàm Tinh nóng lên, trà sữa pha xong lập tức đưa cho Minh Phong.

“Vất vả.” Minh Phong cúi đầu, tặng cho cậu một nụ hôn dài coi như lời cảm ơn.

Sau khi tách ra, Dụ Hàm Tinh dồn dập thở vài hơi, “Em, em đi ôn tập đây.”

“Sau khi khai giảng đã có cuộc thi rồi? Ài, năm cuối cấp…… Làm gì thì làm, vì tương lai, nỗ lực thi đứng top một nhé, Tinh Tinh.”

Dụ Hàm Tinh đã đi đến phòng khách thì dừng lại, xoay nửa người đối mặt với Minh Phong, thong thả nói: “Anh Minh Phong, đừng quên, em là vì có thể hôn môi với anh, mới muốn cố gắng đạt được top 1.”

Mục tiêu và hứa hẹn như vậy, người khác nghe được chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường, nhưng là đối Minh Phong mà nói, bộ dáng của Dụ Hàm Tinh mỗi lần hạ quyết tâm nói điều kiện với anh, đều làm anh tâm động không thôi.

“Tinh Tinh.”

Minh Phong lại gọi cậu lại.

“Hôn môi không phải nghi thức để chứng minh tâm ý, mà là hai người thích nhau, cho nên cầm lòng không được mà muốn đụng vào đối phương.” Minh Phong cười nhẹ, bâng quơ nói, “Cho nên ‘ hôn em’, anh lúc nào cũng làm được.”

Dụ Hàm Tinh nhìn chằm chằm Minh Phong không chớp mắt, một lát sau mới chớp hai cái. Cậu không nói thêm gì, hít sâu đi tới chiếc bàn học đang chất chồng sách vở.

Minh Phong thu hồi tầm mắt, cúi đầu đánh giá cái hòn đá lạnh trong ly, tay hơi lắc chiếc ly làm những viên đá trong đó va vào nhau, phát ra tiêng leng keng.

Cuối cùng tan thành nước, dung hợp với hương vị ngọt ngào của trà sữa.

【END】


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện