Không Buông Bỏ Được

Chương 6


trước sau

Từ lâu Cảnh Giới đã chẳng còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Nam Tân là như thế nào nữa rồi. So với những tháng dài năm rộng bầu bạn bên nhau, lần gặp gỡ đầu dù có tốt đẹp đến mấy cũng không đáng nhớ bằng. Thế nhưng lần gặp gỡ đó hắn lại nhớ mãi trong lòng, như thể là một chuyện hết sức quan trọng.

Sau đó thì ông nội hắn cũng qua đời. Cảnh Giới vẫn nhớ dáng vẻ Nam Tân quỳ gối trong phòng bệnh khóc buồn thảm đến thế nào. Hắn cũng xem như là do một tay ông nội nuôi lớn, sống cùng ông từ nhỏ, nhưng cũng chẳng buồn thương đến thế. Nghĩ lại lúc đó, so sánh với cậu, hắn thấy mình có vẻ hơi bạc tình bạc nghĩa. 

Bị một sức mạnh vô hình nào đó xui khiến, hắn lại đi tìm Nam Tân. Hắn ngồi phơi nắng cùng cậu, tựa như muốn cùng chia đôi nỗi buồn.

Lúc ấy hắn đã nhẫn nhịn chừng mấy ngày, mặc dù không khóc nổi nhưng mắt đều đã đỏ hoe. Cả người tiều tụy, đeo thêm một chiếc kính râm khổ lớn để che đi. Nam Tân lặng im, đột nhiên đưa tay tháo kính của hắn ra. Thế giới lập tức bừng sáng, khiến hắn vô thức nheo mắt lại. Bầu trời xanh nhạt, hàng cây xanh biếc, chàng trai trước mặt cả người được phủ một lớp nắng vàng ấm áp, vẻ mặt không cảm xúc đeo kính của hắn lên mặt mình. Mặt cậu rất nhỏ, đeo chiếc kính lớn như vậy, thoạt nhìn vừa buồn cười lại có chút dễ thương.

Cảnh Giới nghiêng đầu nhìn cậu một lát, nhớ lại lúc cậu ở phòng bệnh, khi mới vụt tránh thoát khỏi bàn tay tử thần. Bên cạnh có bao nhiêu là bác sĩ và y tá nhưng cậu đều chẳng đoái hoài đến, chỉ nhìn một mình hắn. Chớp mắt, giống như là có phản ứng từ trường kì lạ, thế giới bao la rộng lớn là thế, mọi thứ đều chỉ là những nhộn nhịp hư ảo vội vã trôi qua. Chỉ còn hai người họ ở bên nhau, hai linh hồn cô độc, kề vai ngồi dưới ánh mặt trời. Cảnh Giới vươn tay kéo Nam Tân lại, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán người kia.

“Về nhà cùng anh không?” Cảnh Giới hỏi.

Nam Tân không trả lời, nhưng lại để mặc cho hắn ôm lấy. Qua một lát, như là cảm thấy nhàm chán, cậu túm vạt áo kéo Cảnh Giới đi dạo loanh quanh. Hắn nắm lấy bàn tay ấy, và kể từ đó, chưa từng buông ra. 

Nhưng thực tế thì đâu có giống như truyện cổ tích cho được, vội vã trôi qua đến một cái kết viên mãn là hết truyện. Nam Tân đã từng nói, nếu không có Cảnh Giới thì cậu đã chết từ lâu rồi. Nhưng hiện tại hắn không thể không thừa nhận, rằng ở bên hắn, cậu cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Bệnh của cậu lại tái phát, so với tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn. Hắn thậm chí còn không dám nghĩ lại xem từ bao giờ thì Nam Tân bắt đầu có dấu hiệu phát bệnh. Giống như trước đây, ăn không được, ngủ không được, tinh thần hoảng loạn, trong lòng uất ức… Nhiều triệu chứng như thế, hắn đều biết, nhưng đều lấy cớ gạt đi. Cũng như bây giờ, cậu đã chẳng còn hy vọng Cảnh Giới sẽ kề bên mình vượt qua tất cả, cho cậu một cuộc sống mới.

Lúc Cảnh Giới tới bệnh viện, Nam Tân đang nằm nghỉ trong phòng bệnh. Dáng vẻ nằm im nhắm mắt, nhưng hắn nhìn cậu nằm như vậy thôi cũng không chịu nổi. Cổ tay của cậu đã được băng bó rất cẩn thận rồi, hắn vẫn không ngăn được mình tới kiểm tra thêm lần nữa.

“Mộ Tiên?” Dì Hoa đẩy cửa vào phòng, Cảnh Giới quay đầu lại ý bảo nói khẽ thôi. Dì Hoa liền bảo, “Không phải lo, bác sĩ cho cậu ấy thuốc rồi, sẽ ngủ được một lúc kha khá đó.” Mặc dù nói thế thôi nhưng giọng bà cũng rất chậm, rất khẽ. 

“Bác sĩ nào thế?” Hắn hỏi.

“… Bác sĩ Chung.”

Hắn im lặng, qua một lúc lâu mới nói: “Tôi biết rồi.”

“Ôi.”
Cảnh Giới và Chung Đồng Văn lại một lần nữa ngồi đối diện với nhau. Lần trước là ở phòng làm việc của hắn, lần này là phòng hội chẩn của bác sĩ Chung.

“Cậu ấy nói là do không cẩn thận nên mảnh sứ vỡ cắt phải cổ tay, nhưng tình huống thực tế thế nào thì tôi tin là chúng ta đều có thể nhìn ra được.” Chung Đồng Văn là người lên tiếng trước. 

Cảnh Giới trầm mặc không nói, sắc mặt rõ ràng là không tốt.

“Lúc tôi còn thực tập bên cạnh thầy Phương cũng đã từng gặp hai người rồi.” Chung Đồng Văn chậm rãi nói tiếp, “Sau này cậu ấy tới gặp tôi, xin tôi một ít thuốc ngủ. Khi đó tôi có hỏi cậu ấy, anh là gì của cậu ấy?” 

“Cậu ấy nói với tôi, anh là tình đầu.”

Cảnh Giới cuối cùng cũng có chút phản ứng lại. Hắn nhìn Chung Đồng Văn, sắc mặt tuy là tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất sáng.

Chung Đồng Văn khẽ cười với hắn, “Lúc ấy tôi cũng chẳng rõ lắm hai người có phải là đang bên nhau hay không. Tôi mới hỏi, vậy hiện giờ thì sao. Cậu ấy nói…” Cô ngừng một lát mới nói tiếp, “Cậu ấy đã suy nghĩ rất lâu, mới bảo với tôi rằng anh là người giám hộ của cậu ấy.”

Vì đáp án đó mà Cảnh Giới ngẩn người, nhưng rất nhanh lại hỏi, “Cô muốn nói gì?”

“Quan hệ là người giám hộ… Cậu ấy nói thế xong còn cười vui vẻ lắm, như là cảm thấy mình giải thích rất khá vậy.” Chung Đồng Văn vẫn kiên trì, chậm rãi kể lại, cuối cùng mới nghiêm mặt bảo, “Tôi muốn nói cho anh hay, Nam Tân mà anh nói rằng anh hiểu, ấy là Nam Tân muốn lấy lòng anh, không phải Nam Tân thật sự.”

Hắn nhíu mày, nhưng kìm mình lại không phản bác. 

“Bị ảnh hưởng bởi môi trường cậu ấy lớn lên, tính cách của cậu ấy có xu hướng tuân phục rất mạnh. Trước đây là với chị gái của cậu ấy, sau khi chị gái qua đời, vì thế mà cậu ấy mới có chướng ngại tâm lý mạnh như thế. Còn bây giờ, chính là anh.” Chung Đồng Văn nhìn hắn, “Cậu ấy lo âu cực kì nhiều. Biểu hiện yêu anh càng nhiều, thì càng nhiều lo âu chèn ép trong lòng.”

“Còn anh… Anh không cho cậu ấy cảm giác an toàn trọn vẹn. Thậm chí có thể nói là, cách yêu thương của anh khiến cho lòng cậu ấy càng thêm âu lo.”

Chung Đồng Văn ngừng một lát, điều chỉnh lại giọng của mình rồi mới nói tiếp, “Cảnh tiên sinh, đề nghị của tôi vẫn như cũ không thay đổi.”

“Đề nghị chúng tôi phải chia tay?” Cảnh Giới giễu cợt, “Cô cảm thấy tôi chính là nguyên do khiến em ấy phát bệnh? Là tôi bắt em ấy ngủ bên cạnh mình, hành hạ em ấy, khiến em ấy thà chết chứ cũng không muốn sống cùng tôi nữa, có phải là như vậy không?”

Chung Đồng Văn chờ hắn nói xong, mới từ tốn, “Cảnh tiên sinh, xin hãy khống chế cảm xúc của anh. Tôi không có ý muốn can thiệp vào chuyện riêng của hai người, nhưng ảnh hưởng của anh đối với tâm lý của cậu ấy là quá lớn.”

Hai mắt hắn sáng quắc, nhìn cô chằm chằm, “Tôi muốn yêu cầu đổi bác sĩ.”

“Ảnh hưởng của anh có tốt có xấu, nhưng hại nhiều hơn lợi.” Chung Đồng Văn không chút nao lòng, vững vàng đáp lại, “Theo tôi hiểu, từ sau khi hai người ở chung thì cậu ấy liền mất hết quyền quyết định mọi chuyện của bản thân. Cả chuyện học hành lẫn sự nghiệp đều là do anh đích thân sắp xếp. Tốt nghiệp xong, cậu ấy không có công ăn việc làm, cũng không thể độc lập kinh tế, thậm chí vì thế mà xa cách xã hội, quen đóng cửa ở trong nhà. Sự nghiệp của anh thành công, công việc bề bộn, thường chỉ có một bảo mẫu ở nhà bầu bạn với cậu ấy. Cậu ấy không có tính độc lập, thiếu hụt cảm giác an toàn, sợ một ngày bị anh vứt bỏ.”

Càng nghe, sắc mặt Cảnh Giới càng xấu tệ, cuối cùng hắn tức giận đập bàn, “Đủ rồi!”

Lực tay của hắn mạnh, lại đang bị cơn giận xông đầu, đập xuống bàn đánh Rầm một tiếng lập tức như vừa đẩy bầu không khí căng thẳng tới cực hạn. Vậy mà Chung Đồng Văn lại không hề sợ hãi dù chỉ một chút, nói luôn, “Ngoài tư tưởng khống chế cực đoan, anh còn có khuynh hướng bạo lực nữa à? Đây đã là lần thứ hai anh đập bàn trước mặt tôi rồi.”

So với lần đối đầu giữa hai người trước đó, tình thế lần này hoàn toàn đảo ngược. Chung Đồng Văn trở thành người hung dữ ở đây, nhìn chằm chằm Cảnh Giới, câu chữ sắc bén, nửa bước cũng không lui. 

Cảnh Giới tức giận, “Cô dùng những lời này lừa lấy sự tin tưởng của Nam Tân có đúng không?”

“Anh lầm rồi, cậu ấy chưa từng tin tưởng tôi…” Nói tới đây, Chung Đồng Văn mới thoáng nét u buồn, không còn cứng rắn như ban nãy nữa, “Cậu ấy chỉ tin duy nhất sự yêu thích của anh. Cậu ấy sợ thay đổi, sợ phải chữa bệnh, sợ rằng nếu không nghe lời, anh sẽ không thích cậu ấy nữa.”

Cô ngẩng lên nhìn hắn, nghiêm túc hỏi, “Rốt cục người anh yêu thực lòng là Nam Tân, hay là một người bệnh luôn chỉ dựa dẫm vào anh?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện