Khốn Lưu

Cảnh sát


trước sau

Văn Chí xông lên một bước, túm lấy Đàm Thanh Tuyền. Đàm Thanh Tuyền không giãy giụa, mặc hắn bẻ cánh tay mình ra sau, đẩy mạnh vào tường.

Lưu Tư hoảng sợ, lắp bắp nói: “Các anh… các anh…”

Một tay Văn Chí đè chặt Đàm Thanh Tuyền, một tay lấy ra thẻ cảnh sát: “Cảnh sát, kiểm tra.”

Đàm Thanh Tuyền cười cười: “Văn cảnh quan, không cần căng thẳng như vậy, tôi sẽ không phản kháng.”

“Câm miệng! Giấy tờ tùy thân!”

Một người cảnh sát khác không biết xảy ra chuyện gì, bước lên hỏi: “Văn ca, đây là…”

Văn Chí thái độ hung dữ, hận không thể rút súng ra cho Đàm Thanh Tuyền mấy cái lỗ trên người: “Hắn chính là Đàm Thanh Tuyền, tên khốn trước kia tôi đã nói với cậu đấy!”

“Thì ra là hắn.” Cảnh sát kia là người mới, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết chính nghĩa, tiến lên, đá một cước lên đầu gối Đàm Thanh Tuyền: “Tách chân ra, lục soát!”

Đàm Thanh Tuyền không quan tâm cười: “Này, không cần phải làm quá thế chứ, thi Olympic cũng không đến mức như vậy.”

“Tao bảo mày câm miệng! Lấy giấy tờ ra, có nghe thấy không?”

“Không mang.” Đàm Thanh Tuyền chỉ thiếu nước trần như nhộng từ biệt thự của Lôi Chấn đi ra, giấy tờ tùy thân gì đó Bùi Tiêu đã sai người làm, nhưng cũng không thể mấy ngày đã xong được.

“Mang về cục cảnh sát.” Văn Chí đẩy Đàm Thanh Tuyền ra ngoài. Đàm Thanh Tuyền chỉ kịp quay đầu lại cười cười trấn an Lưu Tư, sau đó liền bị hai người kia đẩy lên xe cảnh sát.

“Danh tính.”

“Văn cảnh quan không phải biết tôi sao?”

“Tao hiện tại đang ghi hồ sơ, mày nên thành thật một chút! Danh tính.”

“Đàm Thanh Tuyền.”

“Giới tính.”

“Ghi nữ cũng được.”

Văn Chí nhào tới nắm chặt cổ áo Đàm Thanh Tuyền: “Tao cho mày biết, họ Đàm kia, mày muốn làm đại gia ở đây sao, đây là cục cảnh sát không phải là Long Hoa bang của mày!”

Mặc kệ hắn lửa giận ngập đầu, Đàm Thanh Tuyền vẫn cười thản nhiên: “Văn cảnh quan tin tức chậm quá a, tôi đã không còn ở Long Hoa bang. Tôi bây giờ đang làm ngưu lang ở Ly Dạ, Văn cảnh quan lúc nào thì bao tôi ra sân khấu? Đều là chỗ quen biết, giảm cho anh tám mươi phần trăm.”

Văn Chí nhấc chân đạp một cước lên người Đàm Thanh Tuyền, tiếng ầm ầm vang lên không dứt. Đàm Thanh Tuyền bị còng vào ghế, cùng nhau ngã lăn trên mặt đất. Toàn bộ người trong văn phòng đều sợ ngây người, dõi theo Văn Chí đang nổi giận đùng đùng.

Đàm Thanh Tuyền ngẩng đầu, nụ cười trên mặt không thay đổi: “Văn cảnh quan có phải bị táo bón không vậy? Để lâu quá nên mới tức giận như vậy sao? Hay là đêm qua chị dâu không cho anh thoải mái đủ?”

Văn Chí nhào tới giữ chặt Đàm Thanh Tuyền, dùng sức lôi vào phòng thẩm vấn.

Người trong văn phòng lúc này bắt đầu nghị luận: “Văn ca sao vậy?”

“Gặp kẻ thù nên bùng phát.”

“Người kia là ai?”

“Đàm Thanh Tuyền, chính là người đã vạch trần thân phận của Nhạc Thành Triết.”

Nhắc tới Nhạc Thành Triết, không ai dám nói gì. Một lúc sau mới có người lên tiếng: “Chính là bạn học trước kia của Văn ca, đến Long Hoa bang nằm vùng sao?”

“Đúng, chính là hắn. Hắn còn là hàng xóm của Đàm Thanh Tuyền. Đàm Thanh Tuyền biết rõ hắn thi vào học viện cảnh sát hình sự, kết quả là vài năm sau đó nhìn thấy hắn ở Long Hoa bang, lập tức biết hắn là nằm vùng. Nói cho Lôi Chấn, kết quả…”

“Tôi đã gặp Nhạc ca một lần, chết rất thảm…”

“Được rồi, dù sao cũng đừng đi nằm vùng, thực mẹ nó chịu tội.”

“Đừng nói giống như anh đã trải qua rồi đi.”

“Cậu đã xem “Vô gian đạo” chưa?”

“Này, nghiêm túc đi, chú ý một chút, Văn ca đang nổi nóng, ra tay quá nặng dễ xảy ra chuyện không may.”

“Con mẹ nó, đồ tạp chủng, đáng chết!”

“Cậu nói bậy bạ gì đấy, đánh chết hắn Văn ca phải chịu tội, vì một tên súc sinh đáng sao? Tiểu Lưu, đi xem một chút đi.”

Tiểu Lưu đáp một tiếng, chạy đến bên cửa phòng thẩm vấn, nhẹ nhàng đẩy ra. Một trận tiếng đấm đá truyền đến, mọi người đưa mắt liếc nhìn nhau, thản nhiên như không có việc gì, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Tiểu Lưu vừa bước vào trong liền lập tức choáng váng. Văn Chính đè trên người Đàm Thanh Tuyền, điên cuồng đấm đá. Hắn cuống quýt chạy đến kéo người ra: “Văn ca, Văn ca, anh bình tĩnh một chút, đừng đánh chết người.”

Văn Chỉ thở hồng hộc: “Hắn đáng chết!”

“Hắn đáng chết, hắn đáng chết, nhưng anh chỉ vì hắn mà gặp chuyện thì không đáng, anh uống ngụm nước đã.”

“Đúng rồi, uống nước rồi hãy tiếp tục… khụ khụ…” Người kia đau đớn co người nằm trên mặt đất, trên mặt chảy đầy mồ hôi lạnh, vậy mà vẫn có thể cười được, “Đề nghị… đề nghị Văn cảnh quan học đánh nhau đi, đánh như vậy không có hiệu quả đâu… khụ khụ… Đánh mà không có vết thương, muốn tố cáo anh cũng không có chứng cứ…”

Văn Chí tiến lên túm Đàm Thanh Tuyền dậy, cắn răng nói: “Họ Đàm kia, mày đừng tưởng là tao không biết chính mày giết Thành Triết, một phát trúng đầu đúng không?”

Ánh mắt Đàm Thanh Tuyền lóe sáng: “Văn cảnh quan… nói thêm nữa là tôi có thể tố cáo anh… tố cáo anh vu hãm…”

“Con mẹ nó, tao vu oan cho mày sao? Mày là cái gì? Đàm Thanh Tuyền, mày nghe rõ cho tao, sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm được chứng cứ, bắt mày quy án!”

“Ha ha…” Đàm Thanh Tuyền cười đến thở không ra hơi, lớn tiếng ho khan, một lúc sau mới nói ra được một câu: “Những kẻ vô dụng, không có bản lĩnh… đều thích nói cho sướng miệng.”

Gân xanh trên trán Văn Chí nổi rõ, hắn cầm cái ghê bên cạnh vung lên đập về phía Đàm Thanh Tuyền. Cái này là ghế sắt, nếu như đập xuống, Đàm Thanh Tuyền chắc chắn phải gãy xương sườn. Tiểu Lưu hoảng sợ, vội vàng vươn tay ngăn cản, cánh tay Văn Chí nghiêng sang một bên, cái ghế bay khỏi tay nện vào tường, bật ngược ra đập vào người Đàm Thanh Tuyền, lực đạo đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng người kia vẫn đau đớn khẽ rên một tiếng.

Văn Chí chống tay lên bàn thở nặng nhọc, nhìn Đàm Thanh Tuyền đang nằm trên mặt đất, nói: “Tiểu Lưu, treo ngược hắn lên!”

“Hả?”

“Con mẹ nó, tôi nói treo ngược hắn lên!” Văn Chí nện một đấm lên mặt bàn, mặt mày méo mó.

Tiểu Lưu nhìn Văn Chí đã sắp phát điên rồi lại nhìn Đàm Thanh Tuyên đang ngồi dưới đất, dựa vào tường, vẻ mặt cười cười đùa cợt, trong nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt.

Đột nhiên cửa phòng thẩm vấn mở ra, một người cảnh sát tuổi trung niên bước vào, vừa nhìn thấy tình hình bên trong lập tức giận tái mặt.

Tiểu lưu vội càng đứng thẳng lên: “Mã sở trưởng.”

“Văn Chí, cậu làm cái gì vậy, cậu là cảnh sát nhân dân, không phải là tên du côn đầu đường xó chợ, hồ đồ!” Mã Cường rất tức giận, nói với Tiểu Lưu: “Mang người sang phòng làm việc của tôi, chuyện của Văn Chí để sau hãy nói.”

Tiểu Lưu đi đến nâng Đàm Thanh Tuyền dậy, Đàm Thanh Tuyền liếc nhìn Mã Cường, không hề mở miệng châm chọc, yên lặng mặc cho Tiểu Lưu dìu mình lên lầu, đi vào văn phòng của sở trưởng Mã.

Mã Cường phất phất tay bảo Tiểu Lưu ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại ông và Đàm Thanh Tuyền đang ngồi trên ghế. Mã Cường nhìn người thanh niên trầm lặng kia, thở dài, lấy một chiếc một chiếc khăn mặt nhúng nước ấm, vắt khô rồi đưa cho Đàm Thanh Tuyền: “Lau mặt đi.” Giọng nói cực lỳ khoan dung, sau đó lấy ra một cốc nước, đặt lên bàn.

Đàm Thanh Tuyền lau mặt, khóe miệng rất đau, chắc là rách rồi. Y tiện tay ném cái khăn lên bàn làm việc của sở trưởng Mã, vân vê ngón tay: “Thuốc lá.”

Mã Cường ném bao Ngọc Khê cho y, Đàm Thanh Tuyền nhíu mày: “Tôi không hút loại này.” Mã Cường lại thở dài, có chút bất đắc dĩ, mở cửa gọi một tiếng: “Tiểu Lưu, ra ngoài mua một bao Nam Trung Hải.”

Chỉ một lát sau, thuốc lá đã được mang vào. Hai người ngồi dối diện nhau, Tiểu Lưu cảm thấy có chút không đúng nhưng không đúng ở đâu thì lại không nói ra được, gãi gãi đầu lui ra ngoài.

Đàm Thanh Tuyền rút ra một điếu, Mã Cường bật lửa châm lên cho y. Đàm Thanh Tuyền hít một hơi thật sâu, ngửa đầu dựa lưng vào ghế, chậm rãi phun ra.

Mã Cường nhìn thấy vài vết máu bầm trên mặt y, vươn tay muốn kiểm tra, Đàm Thanh Tuyền liền quay mặt tránh sang một bên. Mã Cường thu tay lại, nói: “Cháu đừng trách Văn Chí, hôm qua cậu ấy mới biết tin mẹ Thành Triết qua đời.”

Bàn tay Đàm Thanh Tuyền run rẩy cầm điếu thuốc, ánh mắt rũ xuống.

Mã Cường nói tiếp: “Văn Chí cùng Thành Triết không chỉ là bạn học, còn là đồng ngiệp hai ba năm, sau khi Thành Triết chết, cậu ấy vẫn một mực chiếu cố mẹ Thành Triết. Bây giờ người đã không còn, tính tình cậu ấy có chút nóng nảy cũng dễ hiểu.”

Đàm Thanh Tuyền hỏi: “Tiểu Văn đâu?”

“Mất tích. Sau khi Thành Triết gặp chuyện không may liền mất tích, chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm, nhưng không có kết quả.”

Đàm Thanh Tuyền bật cười, tiếng cười vô cùng thê lương: “Mã thúc, ông cũng thật hào phóng. Ông đã đáp ứng với tôi sẽ cứu Thành Triết, kết quả anh ấy chết trong tay tôi, ông cũng đáp ứng tôi sẽ chăm sóc mẹ và em trai anh ấy, kết quả một người chết một người mất tích. Ông vì sao không nói cho tôi biết?”

“Chuyện của Thành Triết tôi cũng rất tiếc, nhưng cậu ấy là cảnh sát, khi thực hiện nhiệm vụ cũng đã dự tính tình huống xấu nhất. Thanh Tuyền, bắt tội phạm không tránh khỏi có hy sinh, chúng ta là cảnh sát, ngày đó đã tuyên thệ: Cảnh sát Trung Quốc, luôn không ngừng đấu tranh với hoạt động của các loại tội phạm, cho đến khi chết…”

“Ông không cần giảng mấy thứ đạo lý vô dụng này với tôi!” Đàm Thanh Tuyền lạnh lùng cắt ngang lời nói của người kia, “Bị tra tấn ba ngày ba đêm, cuối cùng còn bị bắn thủng đầu không phải là ông, bị bang phái trả thù diệt môn không phải là ông, trơ mắt nhìn anh em tốt nhất chết dưới họng súng của mình cũng không phải là ông!”

“Đàm Thanh Tuyền!” Mã Cường tức giận, quát: “Đây là chấp hành nhiệm vụ, là chức trách của một người cảnh sát. Tôi cho cậu biết, nếu như đổi lại là tôi nhận nhiệm vụ này, cũng sẽ làm như vậy, không có gì phải do dự!”

Đàm Thanh Tuyền quay mặt đi, nhếch môi không nói gì.

Mã Cường dịu xuống, nhẹ nhàng nói: “Thanh Tuyền cháu đã quá cưỡng ép bản thân rồi, từ sau khi mẹ cháu qua đời…”

“Ông đừng nhắc đến mẹ tôi…”

“Cha cháu lúc sắp chết đã nhờ ta chăm sóc cháu, cháu mất tích ba năm, ta đã rất lo lắng, sau đó biết được cháu đột nhiên bại lộ thân phận, bị giam trong ngôi biệt thự kia. Những người khác cũng không nắm được tình hình cụ thể, không dám vọng động. Hiện tại Lôi Chấn chết rồi, cháu cũng đã thoát ra. Thủ tục ta đã làm xong rồi, khôi phục lại thân phận cảnh sát cho cháu, để cháu đến học viện hình sự tiếp tục đào tạo cũng tốt, điều đến thành phố khác cũng tốt, hoặc là xuất ngoại, tùy cháu chọn.”

Đàm Thanh Tuyền chậm rãi phun ra một vòng khói, ung dung hỏi: “Mã thúc, có những ai biết rõ thân phận của tôi?”

Mã Cường lắc đầu: “Hiện tại chỉ có một mình ta.”

Đàm Thanh Tuyền dập tắt điếu thuốc, nhìn ông: “Mã thúc, tôi xin ông một việc, nể tình ông và cha tôi là cộng sự nhiều năm, xin ông đồng ý với tôi.”

Mã Cường thành khẩn nói: “Thanh Tuyền, bất kể là chuyện gì, chỉ cần không trái với nguyên tắc, ta đều đáp ứng cháu.”. truyện teen hay

Đàm Thanh Tuyền nở nụ cười, chậm rãi nói từng chữ: “Tiêu hủy sạch sẽ tư liệu về thân phận thật của tôi, sau đó làm một bộ giấy tờ giả. Tôi chính là một tên lưu manh lăn lộn đầu đường, nhiều lần bị thẩm tra, mười mấy tuổi từng là thủ hạ dưới trướng Long Hoa bang, bây giờ làm ngưu lang ở Ly Dạ, Đàm Thanh Tuyền.”

Mã Cường bất đắc dĩ thở dài: “Thanh Tuyền, cháu là cảnh sát.”

“Tôi chưa từng muốn làm cảnh sát, nguyên nhân chắc ông cũng biết rõ.”

“Làm như vậy quá không công bằng với cháu.”

Đàm Thanh Tuyền cười khổ: “Vậy đối với Thành Triết thì công bằng sao? Tôi thực sự có lỗi với anh ấy, không làm tròn trức trách của người nằm vùng.”

“Cháu đã làm rất tốt, ít nhất đã ngăn chặn được việc làm ăn buôn bán thuốc phiện của Long Hoa bang.”

Đàm Thanh Tuyền nhìn thẳng vào Mã Cường: “Mã thúc, tôi chỉ cầu xin ông duy nhất việc này thôi. Cả đời tôi sẽ không làm cảnh sát nữa, có đồng ý hay không ông cứ nói một câu.”

Mã Cường nhìn vẻ kiên định của y, biết rõ không thể khuyên can được nữa, thấp giọng nói: “Cháu cẩn thận suy nghĩ lại một chút.”

Đàm Thanh Tuyền lắc đầu đứng lên. Mã Cường gọi y lại: “Thanh Tuyền, có chuyện gì khó khăn cứ nói với ta. Ta cũng sẽ nói chuyện với Văn Chí, không để cho cậu ấy gây khó dễ cho cháu nữa.”

“Cảm ơn Mã thúc.”

Mà Cường chợt nhớ tới một việc: “Đúng rồi, cháu có biết ai tiết lộ thân phận của cháu không? Là…”

“Được rồi Mã thúc.” Đàm Thanh Tuyền quay đầu lại, trên mặt hiện lên vẻ không quan tâm, cười nói: “Là ai cũng không quan trọng nữa, tôi không sao.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện