Khói Phủ Lạc Dương

Nam Chinh


trước sau

Tào Tháo cầm lấy cung trong tay Tào Phi, rút ba mũi tên dứt khoát một nhát. Ba tiễn xuyên thẳng hồng tâm cả ba bia bắn. Lại ném cung cho Tào Phi.

"Không tập trung, làm lại."

Một mũi tên ngay sát hồng tâm, Tào Ngang định tán thưởng, bỗng dưng thấy phụ thân đang cau mày lại thôi không mở miệng nữa.

"Thẳng lưng lên, không được mất tập trung."

Tào Phi bắn mãi không trúng, đầu óc bị hoảng loạn, vì vậy mấy mũi tên sau đều chệch ra vòng ngoài. Mũi cuối cùng trượt ra khỏi bia bắn. Tào Tháo giật lấy cây cung, đánh mạnh mấy cái vào cánh tay. Tào Phi vội vàng ôm cánh tay lùi lại hai bước.

"Nhìn."

Lần này Tào Phi hoàn toàn không còn tâm trí nhìn vào bia ngắm, mắt ầng ậc nước chỉ trực trào ra, vẫn ôm lấy cánh tay hơi cúi đầu xuống. Lập tức, bắp đùi bị đánh mạnh một cái, hắn hoảng hốt ngẩng đầu lên, thấy phụ thân trừng mắt nhìn.

"Bảo ngươi nhìn, không nghe thấy sao?"

Sợ phụ thân thấy mình rơi nước mắt, vội vã cúi thấp đầu không đáp, kết quả bị đánh mấy cái vào đùi ngã lăn xuống đất. Tào Ngang thấy thế vội vàng đứng lên giải vây: "Phụ thân, phụ thân, để con dạy đệ ấy." Dứt lời khẽ kéo lấy cung tên trong tay phụ thân, đẩy đệ đệ sang một bên. Tào Tháo cũng mệt, không thèm bận tâm nữa quay đầu đi về hướng biệt viện. Lúc này Tào Phi mới trào nước mắt, đại ca dắt tay hắn cười nói:

"Không sao, không sao. Đệ bắn rất giỏi, giỏi hơn ta ngày trước. Lúc trước phụ thân còn đánh ta nhiều hơn thế này mà không ăn thua. Nào, qua đây..."

Đại ca nắm lấy bàn tay hắn, cầm chắc dây cung, kiên nhẫn dạy hắn ngắm bắn. Đại ca ở ngay sát, trong lòng dần an ổn trở lại, cảm thấy có một chỗ dựa ấm áp nhất, vững chắc nhất. Hắn không sợ nữa, cũng không bị mất tập trung, kể cả về sau vào quân doanh, chỉ cần có đại ca ở đó, hắn không sợ.

Mùa xuân năm ấy, hoa mơ nở trắng. Bao lấy tường viện, phủ kín cả một khoảng sân.

Mẫu thân ôm muội muội còn nhỏ đi ra cửa, phụ thân bảo người đừng đi, mới sinh nở mấy tháng, sức khoẻ còn chưa được tốt. Thế nhưng mẫu thân nhất quyết đòi ra tiễn.

Biện phu nhân bế Tào Tiết, đưa đến gần Tào Phi mỉm cười nói: "Nào, ẵm muội muội một cái đi." Tào Phi đón lấy muội muội bọc trong tã, đung đưa một chút, chăm chú nhìn, lại đứng đó cười một mình. Biện phu nhân trầm ngâm cúi thấp người xuống nhìn một hồi lâu, bất giác chạnh lòng. Con trai mới chỉ cao gần đến ngực, cơ thể từ trước vốn không được đầy đặn, mặc một bộ giáp mỏng vẫn cảm giác cả người nặng trĩu. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, lúc này lại kìm không được, thực sự không nỡ để con đi. Đón lấy Tào Tiết, ôn nhu dùng một tay xoa xoa lên gương mặt ửng hồng của Tào Phi.

"Vậy, mẫu thân phải quay về rồi. Để đệ đệ tiễn con ra cổng thành nhé."

Tào Phi nhìn muội muội một lần nữa, lại nhìn mẫu thân, mím môi gật đầu một cái. Cùng Tào Thực, Tào Chương bước ra khỏi cửa, chợt nghe mẫu thân nghẹn giọng gọi hai tiếng.

"Tử Hoàn!"

Tào Phi ngoảnh đầu lại, cười một cái, nói: "Mẫu thân trở về đi!"

Tiễn ra đến cổng thành Hứa Xương, kị binh đã chờ sẵn, cả ba ngẩng đầu nhìn phụ thân và đại ca binh giáp chỉnh tề, hiên ngang trên yên ngựa. Đứng bên dưới cảm giác như nhìn lên Thái Sơn sừng sững, oai phong lẫm liệt. Tào Chương bày ra một bộ mặt tiếc nuối, không phục, cũng muốn mặc giáp, cưỡi ngựa, cầm đao. Hắn còn có thể nâng được trường thương của Hạ Hầu Uyên, vì sao không thể tòng quân giống như Tử Hoàn? Tào Thực khóc lóc không chịu rời ra, cuối cùng Tào Phi đành phải dỗ:

"Ta đi nhanh lắm, sẽ về ngay thôi. Đệ để ta đi, trở về sẽ dẫn đệ đi ăn bánh quế ở Hứa Xương."

Đợi Tào Thực buông tay, quay lại đứng cạnh Tào Chương, lúc này hắn mới đưa mắt tìm xem ngựa ở chỗ nào. Nghe thấy phụ
thân nói: "Ngồi vào xe ngựa đi, đường xa, cưỡi ngựa mệt." Quay mặt nhìn sang phía xe ngựa, Tào Chân, Tào Hưu cũng đã lên ngựa, liền đáp một tiếng, nhanh chân chui vào xe ngựa. Còn kéo rèm che ra vẫy tay nói lớn: "Đưa tứ đệ về đi!"

...

Binh mã đi không nhanh không chậm, Tào Hưu cùng Tào Chân ở ngoài thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, để đứa nhỏ không buồn chán. Tào Chân nói lần này bản doanh không xa, ở ngay Hứa Xương thôi. Nhưng vẫn sợ Tào Phi cưỡi ngựa còn chưa thạo, đi đường dễ mất sức nên chuẩn bị xe ngựa, cũng để kỵ binh đi chậm lại một chút. Tào Phi nghe vậy thò đầu ra ngoài hỏi:

"Văn Liệt, Tử Đan, vậy là do đệ nên hành quân chậm sao?"

Tào Chân bật cười: "Đệ còn nhỏ đã tòng quân cùng chúa công Nam chinh, đây đã là rất đáng khen ngợi. Chuyện chậm trễ không quan trọng, chúa công cũng không bận tâm đâu."

Đại bản doanh nằm giữa đại mạc cát vàng. Ngước nhìn doanh trại thầm cảm thán, binh sĩ chỉnh tề, gươm giáo sáng loáng, trường thương chọc trời. Ai cũng lực lưỡng như cái cột nhà. Tào Hưu dẫn Tào Phi vào trong trướng phân phó thuộc hạ một chút, hào sảng nói:

"Từ giờ chỗ này là của đệ. Thiếu cái gì cứ bảo ta, không thì nói với vệ binh bên ngoài là được."

Tào Phi ngồi lên giường, lôi từ trong bọc hành lý ra mấy cuốn sách xếp ngay ngắn ở đầu giường. Tào Hưu tò mò ngó nhìn một cái, Danh thực luận, Hàn Phi tử, Kinh thi...

"Cái gì đây?"

Tào Phi cúi đầu sắp xếp, đáp: "Mấy cuốn Bách gia chư tử."

"À." Tào Hưu vốn không hiểu rõ về mấy cái này, cũng chỉ nghe qua. Hắn chỉ cười cười gãi đầu, lui ra ngoài, đi đến hành dinh.

Tào Tháo ngồi trong trướng cùng với Tào Ngang, Điền Vi, Hạ Hầu Uyên. Hắn chống một tay lên bàn, chằm chằm nhìn bản đồ quân sự, ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:

"Muốn bá chiếm trung nguyên, ta phải thôn tính chư hầu. Phụng thiên tử, lệnh chư hầu. Viên Thiệu ở Ký Châu; Hàn Toại, Mã Đằng ở Lương Châu; Đông Nam có Viên Thuật, Đông có Lữ Bố, Lưu Bị. Ta chưa thể đối đầu trực tiếp với Viên Thiệu. Lưu Bị lại có ý lấy lòng Viên Thiệu."

"Chúa công, như vậy ý của chúa công...?"

Tào Tháo cười khẽ, đẩy mũi tên bằng đồng trên bàn về hướng bên dưới: "Diệt phe nhỏ đã, trước hết, Trương Tú đang ở Nam Dương."

Lúc này nhìn thấy Tào Hưu đi vào, vẫy tay nói: "Tào Hưu, sắp xếp cho hắn xong chưa? Ngươi phải để ý nó cho kĩ, nó mà gây chuyện gì, ta tính lên đầu ngươi với Tào Chân."

Tào Hưu cười nói: "Chúa công yên tâm, con trông chừng đệ ấy cẩn thận lắm."

Tào Tháo nghĩ một lúc, nói: "Từ ngày mai, gọi nó dậy sớm luyện cưỡi ngựa bắn cung, còn yếu lắm. Xem ra ở thành Hứa Xương, ngươi lười biếng không chịu rèn giũa cho nó?"

"Nào có, đệ ấy tuổi nhỏ, thế này là xuất chúng lắm rồi. Con thấy, cũng không tồi đấy chứ."

"Chỉ giỏi bao biện."

Tào Hưu cười, đi đến ngồi xuống, cầm lấy điểm tâm trên bàn ăn.

————

Tử Hoàn, Tử Văn, Tử Kiến là biểu tự của Tào Phi, Tào Chương và Tào Thực.

Truyện convert hay : Tiên Võ Đế Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện