[Khoái Xuyên] Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 25


trước sau

Advertisement
Ly: Sorry mọi người, hồm nay mua lap nên không có thời gian up, bây giờ mới up được. Thân, chương này dành cho nàng yukinohamasaki, cảm ơn nàng luôn ủng hộ ta

Yên lặng vây xem với Vệ Thành Trạch chốc lát, lúc nhìn "Vệ Thành Trạch" bên trong ảo cảnh ném luôn Vệ Tử An trên mặt đất, hung hăng dẫm lên mặt hắn, 5438 rốt cục không kiềm được, mở miệng hỏi: "Kí chủ, ngươi đã từng làm loại chuyện này à?"

"Đương nhiên không" nhìn một người giống mình như đúc, lộ ra biểu tình trên mặt mình chưa bao giờ xuất hiện, làm ra việc mà mình tuyệt đối không bao giờ làm. Cảm giác này thật sự rất mới lạ, Vệ Thành Trạch đứng một bên, nhìn tới nồng nhiệt, còn không quên bình phẩm với hành vi của 'chính mình', "Đây chính là những việc mà vật hi sinh sẽ làm, tự mình động thủ thật sự rất tổn hại hình tượng. Nếu là ta thì ngay cả người động thủ cũng sẽ không biết ta có liên quan đến chuyện này."

...... Như Tần Tử Tấn và Liễu Như Ngọc chứ gì?

5438 nhịn không được phun tào một câu.

" như Tần Tử Tấn và Liễu Như Ngọc vậy." Vệ Thành Trạch hơi nheo mắt lại, ngữ khí có chút ý vị thâm trường.

5438:......

Ở trong lòng thắp thêm cho vài người một ngọn nến, 5438 nhìn người còn đang tiếp tục việc bắt nạt, vẫn như trước trăm chuyện khó giải: "Đây chính là chuyện nguyên chủ trải qua à?"

"Ngươi cảm thấy thế à?" Vệ Thành Trạch nghe vậy nhíu mày, hỏi ngược lại. 5438 bật người câm miệng.

Làm hệ thống giúp Vệ Thành Trạch chọn lựa thân phận xuyên qua, hiểu biết của 5438 đối với nguyên chủ, tuyệt không ít hơn Vệ Thành Trạch. Nó biết rõ, "Vệ Thành Trạch" kia trước khi Vệ gia giệt môn, thực sự thời gian tiếp xúc với Vệ Tử An ít đến đáng thương. Có thể nói, trong mấy chục nhân khẩu trên dưới Vệ gia, người ít có mâu thuẫn với Vệ Tử An nhất, trừ phụ mẫu của hắn, chỉ sợ cũng chỉ có nguyên chủ -- trên thực tế, đây cũng là lý do 5438 lúc trước chọn "Vệ Thành Trạch" làm đối tượng xuyên qua.

5438: Mới không phải vì tên giống nhau mà vừa nghe đã chọn luôn đâu!

Bất quá, dù có là Vệ Thành Trạch hay là nguyên chủ thì cũng sẽ không làm ra chuyện này với Vệ Tử An. Nhưng trong ảo cảnh lại xuất hiện cảnh tượng như vậy...... Cho nên mới nói, kí chủ ngươi rốt cuộc đã làm gì mà làm người ta dính phải bóng ma tâm lý sâu sắc thế này chứ?!

5438 cảm thấy, Vệ Tử An phỏng chừng đã đem tất cả những cảm xúc tiêu cực đời này đổ lên đầu Vệ Thành Trạch. Tuy nói cho cùng thì tất cả những oán hận đó cũng chẳng thể không tìm một đối tượng phát tiết, đối với người ta cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng khi nhìn đến Vệ Tử An, 5438 vẫn cảm thấy đau lòng một cách khó hiểu-- làm hệ thống nhiều như vậy, nó vẫn lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật chính bị gây sức ép đến nước này đấy?!

Ở bên cạnh nhìn chốc lát, Vệ Thành Trạch liền mất hứng. Theo như lời hắn, loại kỹ thuật trong chuyện này thật sự rất thấp, dù đối phương đang dùng chính là mặt của mình-- tất nhiên khôngg không phải bộ dáng chân chính của hắn -- nhưng xem lâu vẫn thấy thực nhàm chán. Cúi đầu nhìn thoáng qua sợi tơ trên cổ tay càng ngày càng chấn động nhanh hơn, Vệ Thành Trạch không để ý tới hai người còn đang đóng vở kịch bắt nạt kia, bỏ qua bọn họ, tiếp tục đi sâu vào trong sân.

Sau đó Vệ Thành Trạch thế nhưng lại không nhìn thấy những trò khôi hài giống như trước, ngược lại có thể thấy chút dấu vết bị phá hư, trong không khí còn lưu lại chút hơi thở của linh lực. Càng đi vào sâu, chung quanh bị phá hư càng nghiêm trọng, phối hợp chính là những vết máu còn chưa khô, thoạt nhìn hơi có chút ghê người. Tiếp tục đi về phía trước, cảnh sắc chung quanh phút chốc biến đổi, thành một mảnh phế tích đầy lửa. Sắc trời bắt đầu u ám, chóp mũi cũng có thể ngửi được hơi nước ẩm ướt trong không khí.

Ảo cảnh thật sự quá mức chân thật, cũng khó trách người tiến vào trong đó không thể chấp nhận nổi.

Giọt mưa từ bên trong tầng mây từng chút từng chút tích lại, nhỏ giọt tí tách, rất nhanh nối nhau mà rơi xuống, cảnh sắc xung quanh giống như bị bao phủ bởi một tầng sa mỏng, tầm nhìn có chút mơ hồ.

Tất cả đều giống hệt như lúc Vệ Thành Trạch vừa tới thế giới này.

Hai thiếu niên tuổi xấp xỉ nhau, một đứng một nằm, đối diện ở trong mưa, đột nhiên, chỉ thấy thiếu niên đang đứng thẳng kia bên môi hiện ra một nụ cuời quỷ dị, một cước đá lên một nữa dao đã gãy một nửa, thẳng tắp mà hướng tới cổ thiếu niên trên mặt đất bay tới.

"Ta lúc ấy cũng không cười không có phẩm cấp như thế." Nhìn cảnh tượng trước mặt, Vệ Thành Trạch không hờn giận mà nhíu nhíu đầu mày.

..... Đây không phải là trọng điểm ok?!

Từ khi buông tha cho việc nghiền ngẫm tâm tư của Vệ Thành Trạch, 5438 phát hiện, số lần nó phun tào càng ngày càng nhiều.

Phía chân trời không hề có dấu hiệu mà xẹt qua một tia chớp -- nhưng mà còn nhanh hơn tia chớp, là động tác của một người.

Người nọ một thân trường bào màu xám, ước chừng tầm hai mươi tuổi, mặt mày cùng Vệ Thành Trạch có vài phần tương tự, nhưng thần sắc lại tràn đầy hung ác nham hiểm. Trường kiếm trong tay gã vừa chuyển, đem lưỡi đao kia đánh bay, kiếm phong lại không giảm, thẳng tắp mà hướng tới thiếu niên đứng thẳng kia mà đi. Khi mũi kiếm gần như có thể đâm vào trước lồng ngực của thiếu niên, xuất hiện một thanh kiếm mảnh, chặn lấy mũi nhọn kia. Nam tử không có tiếp tục công kích, mà thu hồi kiếm, hai mắt đỏ đậm mà nhìn nam tử đỡ công kích của gã, từng chữ từng chữ nói: "Vệ, Thành, Trạch." Ngữ khí kia, dường như mang theo cừu hận thấu xương.

Tay Vệ Thành Trạch khẽ run lên, không truy kích, chỉ thu kiếm đứng bên người thiếu niên.

Hai thiếu niên, hai thanh niên, mười năm trước lúc bắt đầu với mười năm sau lúc kết thúc, dù là ván cờ sắp xếp mọi thứ đem Vệ Thành Trạch đến chỗ Vệ Tử An(Ly: Ta chém), cũng không nghĩ rằng sự tình thế nhưng lại trùng hợp như vậy. Bất quá bởi vậy, sự tình cũng trở nên càng thêm thú vị...... Không phải sao?

Nhìn khuôn mặt thanh niên đã rút đi trẻ con cùng ngây ngô, môi Vệ Thành Trạch giật giật, sau một lúc lâu mới phun ra một câu: "Ngươi không thể công kích bọn họ." Rõ ràng là lời khuyên, nói ra lại giống như mệnh lệnh cứng nhắc, làm cho người ta nghe xong không khỏi mà nhíu mày, mà tới tai người vô cùng căm hận hắn, lại chỉ có thể bùng lên lửa giận trong người hắn.

Quả nhiên, Vệ Tử An nghe vậy cười lạnh một tiếng, không nói gì, chỉ nâng kiếm trong tay bắt đầu nghênh tiếp.

Trước khi gặp Vệ Thành Trạch, Vệ Tử An cũng chiến đấu không ít trong ảo cảnh, hơn nữa vì phá hủy quân đen mà phản phệ, lúc này trên người Vệ Tử An sớm đã lây dính rất nhiều vết máu, tay trái cũng có chút mất tự nhiên mà buông thõng xuống, một mảng màu đỏ trên bụng đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được không ngừng khuếch tán, nhưng công kích của hắn thế nhưng không mảy may yếu đi chút nào, thậm chí còn vì hận thù cùng phẫn nộ mà càng thêm lợi hại.

Mà bên còn lại, trong chiêu kiếm của Vệ Thành Trạch căn bản là không chứa chút sát ý nào, thậm chí hắn chưa từng đánh trả, chỉ không ngừng ngăn cản công kích của Vệ Tử An, còn muốn phân thân đi bảo hộ thiếu niên hoàn toàn không phản ứng với chiêu thức của Vệ Tử An, tất nhiên sẽ rơi vào thế hạ phong, không bao lâu, trên người hắn đã nhiều thêm vài miệng vết thương có nông có sâu.

Nếu lúc này Vệ Tử An vẫn còn thanh tỉnh, tất nhiên có thể nhìn ra chỗ không thích hợp. Nhưng hắn đã sớm bị hình ảnh trong ảo cảnh che phủ tâm trí, lúc này trừ oán giận trong ngực ra thì không một tí thanh minh nào, trong tình huống Vệ Thành Trạch vừa đánh vừa lui, công kích của hắn ngược lại càng thêm hung ác, kiếm phong mang đầy sát ý càng ngày càng đậm.

Dưới công kích không hề nương tay của Vệ Tử An, công pháp vận chuyện trong cơ thể Vệ Thành Trạch không thể tránh được mà đổi thành Thiên Minh bí quyết cao thâm hơn. Vệ Tử An tu luyện Thiên Minh bí quyết đã gần mười năm tất nhiên sẽ không thể không phát hiện ra điểm này, hắn nhìn Vệ Thành Trạch một cái, cười lạnh mở miệng: "Ngươi quả nhiên là vì Thiên Minh bí quyết."

Nghe như thế, Vệ Thành Trạch không khỏi sửng sốt, động tác trên tay cũng chậm lại, Vệ Tử An đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, trường kiếm trong tay không chút lưu tình đâm vào bụng Vệ Thành Trạch.

Vốn tu vi Vệ Thành Trạch không bằng Vệ Tử An, lại không muốn hạ sát thủ, lúc này lại bị thương như vậy, chỉ có thể trái chống phải đỡ mà đứng lên.

Nỗ lực đẩy một kiếm của Vệ Tử An, Vệ Thành Trạch lui về phía bên cạnh, cũng không biết, động tác vừa rồi của hắn đã làm lộ ra thiếu niên phía sau đang nằm trên mặt đất, đường kiếm của Vệ Tử An không hề có ý định tránh đi thiếu niên này, mắt thấy kiếm kia cách thiếu niên càng ngày càng gần, môi Vệ Thành Trạch mím chặt, lắc mình chắn giữa Vệ Tử An cùng thiếu niên.

Lưỡi dao sắc bén không có chút tạm dừng nào xuyên qua ngực Vệ Thành Trạch, thân mình Vệ Thành Trạch cứng đờ, nhất thời máu tươi theo bên môi chảy ra. Hắn quay đầu lại nhìn thiếu niên phía sau lông tóc vô thương, ánh mắt lộ ra thần sắc nhẹ nhàng mà thở ra.

Hành vi của Vệ Thành Trạch thật sự đi ngoài dự kiến của Vệ Tử An, trong một thời gian ngắn Vệ Tử An cũng đã quên luôn việc định làm, chỉ đứng thẳng lăng lăng nhìn, tùy ý để Vệ Thành Trạch ngã vào lồng ngực hắn.

Thương thế của Vệ Tử An vốn đã không nhẹ, lúc trước bất quá chỉ dựa vào căm hận cùng điên cuồng để so đấu, hiện giờ lúc lơi lỏng, một động tác như vậy của Vệ Thành Trạch, liền khiến cả hai cùng nhau ngã xuống đất.

Miệng vết thương bị Vệ Thành Trạch đè nặng truyền đến từng trận đau đớn, nhưng dường như Vệ Tử An lại hoàn toàn không có cảm giác gì, nhìn thiếu niên không rõ đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt vô thố: "Tại sao......?"

Không biết chạm vào cơ quan nào, cảnh tượng chung quanh đột nhiên lay động, giống như ánh huỳnh quang từng chút một thoát ra mà bay đi. Vệ Tử An cúi đầu, chống lại tầm mắt Vệ Thành Trạch. Đôi mắt của người này mang màu đen thuần thuý nhất, sạch sẽ trong suốt giống như cam tuyền mát lạnh, không mang theo một tia tạp chất.

Vệ Tử An bỗng nhận ra, hắn hình như chưa từng nhìn thấy khinh thị cùng căm hận chứa trong đôi mắt này.

Mà ngay lúc Vệ Tử An hoảng thần, Vệ Thành Trạch trong lồng ngực hắn lại chậm rãi giương khóe miệng, lộ ra nụ cười đầu tiên cũng là cuối cùng với hắn: "Xem ra, ván cờ này, nếu có một người thua cuộc chết đi thì cũng sẽ chấm dứt, thật sự là, tốt quá......" Bởi vì thương thế quá nặng, hắn nói chuyện có chút đứt quãng, nhưng ý tứ thả lỏng trong đó, thực sự quá rõ ràng.

Vệ Tử An nhìn trước ngực Vệ Thành Trạch nhiễm một tầng màu đỏ, môi giật giật, lại không phát ra chút thanh âm nào. Kiếm trong tay hắn còn cắm trên ngực Vệ Thành Trạch, nhưng hắn lại không thể vươn tay rút ra nó ra.

Tựa đầu trước ngực Vệ Tử An, miệng Vệ Thành Trạch khó khăn mà thở từng hơi. Đột nhiên, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, vì bị thương mà thanh âm lại có chút khàn khàn từ tính không thể nói rõ: "Ta chưa từng nghĩ, có thể dựa vào ngươi gần như vậy."

Vệ Tử An có chút sửng sốt, tựa hồ không thể lý giải ý trong lời của Vệ Thành Trạch, có phải như hắn đang nghĩ hay không.

Nặng nề mà khụ hai tiếng, ho máu mắc trong cổ họng ra,hô hấp của Vệ Thành Trạch tựa hồ thông thuận hơn một chút. Hắn vươn tay, nắm lấy cổ tay Vệ Tử An, linh lực ôn hòa theo đầu ngón tay đi ra, từng chút một làm dịu và tu chỉnh kinh mạch bị hao tổn của Vệ Tử An, cảm giác vô cùng quen thuộc kia làm cho Vệ Tử An nhịn không được mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn về người trong ngực: "Ngươi......" Môi hắn run rẩy, một lúc lâu sau cũng nói không nên lời.

Mà Vệ Thành Trạch hiển nhiên không hiểu ý của Vệ Tử An, hắn tựa vào người hắn, thong thả mà cẩn thận chải vuốt những kinh mạch của Vệ Tử An: "Đã sớm nói với ngươi rồi, công pháp ma tu kia quá mức thô bạo, trước khi kết đan, rèn luyện kinh mạch xong thì không được sử dụng nó cùng với Thiên Minh bí quyết, lần sau nhớ tìm một công pháp ôn hòa chút mà tu luyện, tốt nhất là nhớ săn sóc kinh mạch ân cần chút...... Tuy nói người tu chân không thể quá mức ỷ lại vào pháp khí, nhưng pháp khí lại không thể thiếu được...... Đừng có âm trầm mãi như vậy, cẩn thận không cưới vợ được...... Ăn uống gì cũng đừng kén cá chọn canh nữa, trước kia lúc ngươi ở Vệ gia, rõ ràng ngay cả bánh đậu bánh mỳ cũng có thể ăn ngon miệng, chẳng biết sao từ lúc bắt đầu tu hành, thế mà lại bắt đầu kén ăn......" (Ly: Đoạn này ta vừa edit vừa khóc, không hiểu sao. QAQ)

Từ vấn đề tu luyện rồi đến chuyện da lông trong cuộc sống, Vệ Thành Trạch mang bộ dạng liên miên mà cằn nhằn, thật giống như muốn đem từng lời chưa kịp nói mà sau này sẽ không có cơ hội nói ra. Mà hai tay Vệ Tử An, cũng bởi vì lời của hắn mà không tự chủ được run rẩy.

"Ngươi đang nói cái gì?" Vệ Tử An nhịn không được lên tiếng đánh gảy lời Vệ Thành Trạch nói, rõ ràng là lời chất vấn, nhưng lại vì run rẩy trong đó, mà phảng phất như nức nở, "Ngươi rốt cuộc...... Đang nói cái gì?"

Nhưng chất vấn của Vệ Tử An cũng không được đáp lại, hắn cúi đầu, phát hiện người trong lồng ngực đã nhắm hai mắt lại, khóe môi hơi giương lên kia, giống như đang mơ một giấc mơ thật ngọt ngào.

Từng vết nứt tinh mịn không có chút dấu hiệu nào mà xuất hiện trên ngọc bài màu trắng, nhẹ nhàng mà bụp một tiếng, ngọc bội màu trắng kia liền vỡ thành bột phấn.

Tần Tử Tấn biến sắc, dùng sức đứng lên,ngoảnh đầu không để ý đến Liễu Như Ngọc vẻ mặt kinh dị đứng bên cạnh, xoay người rời khỏi Vân Ngân phong, mà Phó An Diệp đang đứng ở một chỗ bí mật, cũng như cảm nhận thấy gì đó mà nhìn thoáng qua hướng Vệ Thành Trạch rời đi, đáy lòng có chút bất an khó hiểu.

Tia linh lực không thuộc về mình trong kinh mạch đã tiêu tán hầu như không còn, hắc ám quanh thân trong nháy mắt vỡ ra, trước ngực Vệ Tử An rỗng không, vẻ mặt trở nên hoảng hốt.

"Công tử!" "Tử An!" Áp lực ngăn cản mọi người vừa biến mất, lập tức có người xông tới, nhìn thấy thần sắc lo lắng quan tâm của người trước mắt, môi Vệ Tử An giật giật, tựa hồ còn chưa phục hồi lại tinh thần từ tình cảnh vừa rồi, thẳng đến khi một tiếng thét kinh hãi gọi lực chú ý của hắn trở về: "Vệ tiên sinh!"

Như mạnh mẽ mà bừng tỉnh từ trong mộng, Vệ Tử An ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy tâm phúc hắn coi trọng nhất, đang đứng bên kia bàn cờ, mà người vừa rồi còn nằm trong lồng ngực hắn, lúc này đang từ từ nhắm hai mắt ngã vào trong lồng ngực của nàng.

"Vệ tiên sinh?" "Vệ tiên sinh!" Phát hiện tình huống của Vệ Thành Trạch không bình thường, hai người không nhịn được mà kinh hô một tiếng, trong mắt tràn đầy lo lắng, bộ dáng kia, hiển nhiên không phải là bộ dạng với người lần đầu gặp mặt nên có. Vệ Tử An nhìn các nàng tiến lên thăm dò tình huống của Vệ Thành Trạch, không nói gì.

"Hắn...... Đã chết." Sau một lúc lâu, Bạch Cẩm dùng ngữ điệu trầm trọng nói, nàng quay đầu nhìn về Vệ Tử An, thanh âm có chút ủ dột, "Nói cho ta biết, Vệ tiên sinh vẫn còn trong cơ quan của ván cờ này."

Lời nói của Bạch Cẩm làm cho Vệ Tử An không khỏi mà sửng sốt,hắn nhìn nữ tử váy trắng trước mắt, bỗng nhiên từ đáy lòng sinh ra một cảm giác xa lạ khó nói thành lời. Áp chế lại cảm giác không hiểu này, Vệ Tử An cố gắng mà kéo khóe miệng, như là không rõ câu hỏi của nàng: "Ngươi đang nói cái gì?"

"Ta là đang hỏi ngươi, " thật sâu hít vào một hơi, hai mắt Bạch Cẩm gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Tử An, "Ngươi có phải đã ra tay với Vệ tiên sinh hay không."

Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng nói này, thế nhưng không có một chút ngữ khí nghi vấn nào. Ở bên cạnh Vệ Tử An lâu như vậy, Bạch Cẩm có thể coi như hiểu biết vũ khí của Vệ Tử An, vết thương trên người Vệ Thành Trạch từ tay ai mà ra, nàng đương nhiên có thể nhìn ra. Nàng chẳng qua chỉ muốn nghe được đáp án từ chính miệng Vệ Tử An mà thôi.

Có lẽ do thái độ của Bạch Cẩm quá mức hùng hổ dọa người, lúc trước Vệ Thành Trạch ngã vào ngực hắn, bất an bắt đầu tích tụ trong lồng ngực rốt cục hóa thành tức giận mà bạo phát ra: "Là ta làm thì sao?" Hắn nhìn Bạch Cẩm, trong mắt tràn đầy tức giận lạnh như băng, "Thù hận giữa ta và hắn, vốn là không phải là chuyện ngày một ngày hai, hiện giờ ta giết hắn, chẳng lẽ ngươi không nên cao......" "Ba!"

Đầu Vệ Tử An bị đánh lệch về một bên, hắn chậm rãi quay mặt lại, có chút kinh ngạc nhìn người động thủ thế nhưng không phải là Bạch Cẩm. Một nữ tử mang lục sam gắt gao cắn môi dưới, bên trong đôi mắt hơi hơi phiếm hồng doanh đầy nước mắt, chỉ cần nhẹ nhàng nháy mắt, liền có thể rơi xuống.

Nàng nhìn Vệ Tử An, thanh âm nghẹn ngào: "Ngươi có biết...... Vệ tiên sinh đã làm gì cho ngươi không?"

Vệ Thành Trạch làm gì cho hắn? Vệ Tử An quay đầu, nhìn người còn lại hốc mắt cũng phiếm hồng, rốt cục nhịn không được khủng hoảng. Hắn chỉ muốn che lổ tai mình lại, muốn bắt đối phương câm miệng, muốn chạy trốn lời nói tiếp theo của các nàng, nhưng hắn ngay cả một ngón tay cũng không thể động, chỉ có thể ngồi ở đó, nghe từng chữ đối phương nói vào trong tai.

"Tuy Vệ tiên sinh đã dặn, dù hắn có chết thì cũng không được nói chuyện này cho ngươi, nhưng......" Lông mi của nàng khẽ run lên, nước mắt rốt cục rơi xuống, "Ta không làm nổi."

"Ngươi thật sự nghĩ, là ta cứu ngươi sao?" Giống như đang nói chuyện gì thực tức cười, nàng kéo căng khóe miệng lộ ra một nụ cười, nhưng nước mắt lại bởi vậy mà rơi xuống càng nhiều, "Ta bất quá chỉ là con gái của của một đại phu phàm trần, sao có thể cõng một nam tử thương nặng như vậy, đi xa như thế?"

"Thương thế như vậy, dù là ta hay cha ta, đều thúc thủ vô sách, sao lại có thể diệu thủ hồi xuân?"

"Chẳng qua ngay từ đầu, người cứu ngươi đã không phải là ta rồi."

Vệ Tử An lăng lăng nhìn người trước mắt, giống như không nghe rõ nàng đang nói cái gì —— hoặc là, không hiểu được.

Những thứ hắn cho rằng là kỳ ngộ, cho rằng là trùng hợp, trên thực tế tất cả đều là do một người khác âm thầm cung cấp cho hắn, trợ giúp cho hắn, ngay cả người hắn nể trọng nhất, cũng là đối phương một tay đưa đến bên người mình.

"Các ngươi, ngay từ đầu đã biết......" Vệ Tử An nhìn ba người, lẩm bẩm, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không rõ đến cùng mình đang muốn nói gì.

Bạch Cẩm nghe vậy liền mở mắt, nàng nhìn Vệ Thành Trạch không hề có chút tiếng động nào, trong ánh mắt toát ra thần sắc bi thương: "Vệ tiên sinh nói, hiểu lầm giữa các ngươi thực sự qua nhiều, dù hắn có muốn giải thích thì ngươi chắc chắn cũng sẽ nghe không vào, chi bằng dùng hận thù với hắn để chống đỡ mà sống cho thật tốt." Nói tới đây, Bạch Cẩm nhịn không được hít vào một hơi, có chút không khống chế được tình cảm của chính mình "Chính ngươi......" "Đây bất quá là quỷ kế của hắn mà thôi!" Đột ngột đánh gảy lời của Bạch Cẩm, hai tay Vệ Tử An chống lên bàn cờ(Ly: Trong QT ghi là Vệ Thành Trạch nhưng mà ảnh ngỏm r nên ta mạn phép sửa lại nhá), ánh mắt có chút đỏ lên, giống như một con thú bị vây hãm mà rống lên tiếng cuối cùng, "Đây bất quá là âm mưu quỷ kế hắn đã sớm tính tốt thôi! Hắn mỗi lần đều như vậy, một bộ dáng không đếm xỉa đến, Trên thực tế tất cả chuyện tình đều là do hắn......"

"Nhưng hắn đã chết!" Không nghe những lời chửi bới của Vệ Tử An, Bạch Cẩm không khỏi nâng lên thanh âm, "Ngươi muốn nói, hắn dùng tính mệnh của mình để tính kế ngươi sao? Tại sao? Ngươi có cái gì đáng giá để hắn tính kế chứ?!"

Vệ Tử An á khẩu không trả lời được.

Thiên phú, cơ duyên, thực lực, thậm chí là chỗ dựa vững chắc, Vệ Thành Trạch đều không thiếu, hắn căn bản không có lý do gì hãm hại Vệ Tử An.

Nhưng dù trong lòng đã vô cùng rõ ràng, Vệ Tử An vẫn không muốn thừa nhận —— không dám thừa nhận. Hắn lung lay đứng lên, đi về phía Vệ Thành Trạch: "Không thể nào, đây nhất định là âm mưu của hắn, hắn không thể chết thế được, hắn sao có thể chết như vậy chứ?" Bộ dạng kia, nhìn thật sự quá mức chật vật, ngay cả Bạch Cẩm cũng không nhẫn tâm nhìn, nhắm hai mắt lại. Nhưng, ngay trước khi đầu ngón tay Vệ Tử An chạm được vào Vệ Thành Trạch, phía sau hắn bỗng vang lên một âm thanh mang theo lãnh ý: "Ngươi vừa mới nói...... ai chết?"

Động tác của Vệ Tử An khựng lại một chút, không quay đầu lại, tiếp tục vươn tay về phía Vệ Thành Trạch, nhưng còn chưa đụng tới Vệ Thành Trạch, cổ tay hắn đã bị người bắt được.

"Ta hỏi, ngươi vừa mới nói-- ai chết?" Nhìn hai mắt Vệ Tử An, Phó An Diệp gằn từng chữ từng chữ hỏi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: những phản ứng đối với cái chết của Vệ Thành Trạch.

Vệ Tử An: nhất định là âm mưu! Âm mưu!

Tam nữ & Liễu Như Ngọc & Tần Tử Tấn: Người dám chửi hắn! Phỉ báng! Lấy oán trả ơn!

Phó An Diệp: Ngọa tào! Cư nhiên không phải âm mưu!

5438:Lầu một chân tướng a

Như thế này còn có một chương, vốn chuẩn bị buổi chiều mã hoàn cùng nhau phóng xuất đích, kết quả đi lấy cái mau đệ gây sức ép lưỡng giờ OTZ

Truyện convert hay : Trí Mạng Thiên Sủng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện