Khoái Xuyên Công Lược Cậu Nam Phụ Pháo Hôi Ấy

Chương 28


trước sau


Chuông tan học vừa đánh, nhóc mập đã gấp không chờ nổi mà quay đầu nói chuyện với bạn cùng bàn, trên mặt nở nụ cười tràn đầy hứng thú.

"Hôm nay có muốn đến nhà tớ không? Dù sao ba mẹ cậu cũng không ở nhà, bọn mình có thể cùng nhau vào game chơi hoạt động kỷ niệm!"
Bạn cùng bàn đẩy mắt kính: "Chỉ chơi game thôi à?"
Nhóc mập ôm lấy bả vai cậu, kéo người ra ngoài: "Còn có thể ngủ với tớ nữa."
Lần này bạn cùng bàn không từ chối không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo nhóc mập.

"Chú, chú! Dừng xe! Dừng xe ở phía trước." Xe đang đi trên đường, nhóc mập bỗng nhiên như là nhìn thấy cái gì, vội vàng hô lên.

Bạn cùng bàn cau mày nhìn nhóc: "Cậu làm sao vậy?"
Xe dừng ở một bên đường nào đó, nhóc mập lôi kéo bạn cùng bàn xuống xe, quay đầu bảo tài xế: "Chú chờ bọn cháu một lúc, bọn cháu quay lại liền!"
Tài xế đồng ý: "Được."
Nhóc mập nói với bạn cùng bàn: "Cậu đi với tớ đi."
Hai đứa chạy đến một cửa hàng bán mô hình.

Nhóc mập chỉ vào một mô hình nhân vật trong game: "Ông chủ ơi, cái này bán bao nhiêu?"
Ông chủ ngẩng đầu nhìn qua: "Cái đó không phải để bán."
Nhóc mập còn cực kỳ biết điều: "Hàng không bán cũng có giá mà? Chỉ cần hợp lý là cháu mua được!"
Ông chủ lại ngẩng đầu nhìn, đẩy mắt kính đánh giá nhóc.

Ông đã gặp qua đủ kiểu người, mắt nhìn người đương nhiên không tệ, thấy cách ăn mặc của nhóc mập không đơn giản liền biết cậu bé này không lừa mình, thế là báo một cái giá cao hơn giá thị trường.

Nhóc mập cắn răng rút thẻ quẹt tiền mà trong lòng rỉ máu.

Mấy năm nay nhóc cố gắng mãi mới lấy lại được tiền tiết kiệm từ ba mình, bây giờ đùng một phát liền tiêu hơn nửa, sao nhóc có thể không đau lòng.

Bạn cùng bàn nhìn mô hình, ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Cậu mua cái này làm gì?"

Nhóc mập nhét mô hình đã được đóng gói vào tay cậu: "Cho cậu đấy!"
Bạn cùng bàn ôm mô hình đứng yên, không biết nói gì.

Nhóc mập nói: "Sao, tớ nhớ cậu đang sưu tầm mô hình của hệ liệt này mà, hình như còn thiếu mỗi cái này thôi? Ở nhà tớ có rồi, cái này tặng cho cậu, coi như tặng quà sinh nhật sớm đi."
Bạn cùng bàn dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn nhóc, không thể nói là vui vẻ hay là cạn lời.

Cuối cùng vẫn nhận lấy mô hình.

Ngoài miệng lại nói: "Mô hình là mô hình, quà sinh nhật là quà sinh nhật, đừng hòng ăn gian."
Nhóc mập lập tức buồn bực vươn tay muốn đòi lại: "Thế cậu trả lại coi!"
Bạn cùng bàn không cho, hai đứa tớ đuổi cậu chạy ra khỏi cửa hàng, một đường cãi nhau ầm ĩ quay về xe.

Trì hoãn một lúc như vậy, lúc nhóc mập về đến nhà thì trời đã tối om.

Trước khi vào cửa, bạn cùng bàn vô thức sửa sang lại quần áo đầu tóc của mình, không để bị lộn xộn.

"Cậu sửa sang làm gì? Ba tớ bây giờ chắc là đang làm việc ở thư phòng hoặc về phòng ngủ rồi, không rảnh mà nhìn cậu đâu." Nhóc mập cạn lời nhìn cậu, cũng không hiểu vì sao mỗi lần gặp ba nhóc bạn cùng bàn đều để ý hình tượng như vậy.

Bạn cùng bàn làm lơ nhóc, bây giờ cậu không muốn nói chuyện với đứa ngốc.

Nhóc mập dùng vân tay mở cửa, còn nói: "Không biết trong bếp còn gì ăn không nhỉ, tớ đói quá, nếu không có lát nữa lại phải gọi đồ về.

Tớ thích ăn tôm hùm đất xào cay, gần đây có quán làm cũng ngon lắm, lát nữa gọi quán đó đi......"
Dứt lời, nhóc mập mới cảm thấy có gì đó sai sai, ngạc nhiên: "Ấy, sao đèn tắt hết thế này?"
Nhóc mập lập tức muốn bật đèn, ai ngờ lại bị bạn cùng bàn nắm lấy cổ tay, hoảng loạn nói: "Đừng nói nữa, im đi."
"Sao, sao lại không được nói chuyện?" Nhóc mập khó hiểu bước ra khỏi huyền quan(*), đột nhiên thấy ánh sáng hắt lại từ phòng khách, nhóc giương mắt nhìn, sau đó mắt chó nhỏ bị chói mù luôn.
(*) Huyền quan: khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.


"Đệt!"
Tiếng hô to đột nhiên vang khắp phòng khách.

Doãn Hủ đang bị hôn đến ý loạn tình mê đột nhiên ý thức lại, vội vàng đẩy Úc Chỉ ra, mặt đỏ bừng không dám nhìn Úc Chỉ, càng không có mặt mũi nào mà nhìn nhóc mập, đành trốn trong lòng Úc Chỉ giả vờ mình chưa nghe thấy gì.

Úc Chỉ liếc nhìn nhóc mập, khát vọng sinh tồn của nhóc lập tức bùng nổ, vội buông xuống một câu: "Ba, Hủ ca, con chưa nhìn thấy cái gì hết! Không thấy được hai người thơm nhau đâu ạ!" Dứt lời liền kéo bạn cùng bàn đang xấu hổ cực kỳ, chạy vội về phòng của nhóc, đóng sầm cửa lại.

Bạn cùng bàn thương hại nhìn nhóc: "Tớ đã bảo đừng có nói nữa mà."
Nhóc mập khóc không ra nước mắt, trên mặt lộ vẻ hy vọng nhìn bạn cùng bàn: "Cậu nói xem tớ còn nhìn thấy được mặt trời ngày mai không?"
Xong lại nói: "Nếu không hai đứa mình đêm nay bỏ chạy đi?"
Dù sao thì cái nhà này cũng không ở nổi nữa rồi!
Bạn cùng bàn lạnh mặt đẩy nhóc vào phòng tắm, trò chơi với hoạt động kỷ niệm cái gì, còn không có tâm trạng ăn uống nữa là, nhanh nhanh đi ngủ đi còn hơn, biết đâu cũng chỉ sống được mỗi đêm nay nữa thôi.

Nhưng mà hai đứa tắm rửa xong leo lên giường, nhóc mập lại lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, nỗi sợ vừa rồi đã tiêu tán hết nửa, thay vào đó là sự tò mò.

Nhớ lại hình ảnh ba nhóc với Hủ ca hôn nhau vừa rồi, nhóc mập thấy hơi nóng trong người, tò mò mà bắt đầu có ý tưởng về phương diện nào đó.

Nhóc thấy bạn cùng bàn đang ngủ ngon lành, nhịn không được thò tay chọc chọc mặt đối phương: "Ê, cậu ngủ rồi à?"
Bạn cùng bàn nhắm chặt mắt.

"Ngủ nhanh đi."
Nhóc mập lại chọc tiếp: "Tớ không ngủ được."
Thấy đối phương không thèm để ý đến mình, nhóc mập tiếp tục cố gắng: "Cậu nói xem thơm nhau là cảm giác gì? Nhìn vẻ mặt của ba tớ với Hủ ca vừa rồi, chậc chậc, tớ chưa thấy bao giờ đâu đấy." Nhóc tò mò muốn chết.

Bạn cùng bàn sắp bị nhóc làm phiền chết rồi.


"Cậu đừng có buồn nôn thế được không, cứ nói hôn(*) là được rồi còn gì?"
(*) Nhóc mập dùng 亲嘴 có thể là hôn môi hoặc hôn lên má, lên tay, đã thế lại còn thêm âm 儿 vào sau nên nghe kiểu hơi nũng nịu; còn bạn cùng bàn dùng 接吻 chỉ mang nghĩa là hôn môi.

Nhóc mập cạn lời: "Sao cậu lắm quy củ thế, hai cái này không phải đều giống nhau à?"
Bạn cùng bàn thầm nói trong lòng, giống cái đầu cậu mà giống.

Nghe nhóc nói chuyện xong, suy nghĩ trong lòng cậu cũng tan biến hết.

Vì sao cậu cứ phải nói chuyện với đứa ngốc này vậy?
Đứa ngốc còn đang lải nhải: "Ba tớ mạnh thật đó, vừa rồi tớ thấy hết, ba ôm eo Hủ ca nè, eo anh tớ thon thiệt sự luôn......"
Bạn cùng bàn tức giận đạp nhóc một cái: "Có định đi ngủ không đây? Không ngủ tớ lại đi nói với chú là cậu còn kể lại cảnh vừa rồi cho tớ đấy."
Chiêu này quá độc, nhóc mập lập tức tắt đài, ngoan ngoãn tắt đèn đi.

"Ngủ đây ạ."
Nhóc nói ngủ rồi ngủ thật luôn, hoàn toàn không có tí mất ngủ nào vừa rồi.

Ngược lại lại đến lượt bạn cùng bàn mất ngủ.

Cậu xoay người đối mặt với nhóc mập, trong bóng tối gần như không nhìn thấy gì, chỉ có thể thấy hình dáng đại khái.

Cậu nhìn nhóc mập, nghĩ thầm người này lúc ngủ trông còn bình thường phết, nhìn kiểu gì cũng không ra là một đứa ngốc.

Nội tâm rục rịch, cậu lặng lẽ lại gần, hôn một cái lên cằm đứa ngốc kia.

Chỉ một chút thôi.

Sau đó, với trái tim đập thình thịch và khuôn mặt đỏ bừng, cậu làm như không có chuyện gì mà dựa sát vào lồng ngực người nào đó.

Trong phòng khách.

Hơi thở Doãn Hủ không đều, trên mặt còn có chút ngượng ngùng.


"Làm sao bây giờ, bị con trai anh thấy mất rồi."
Úc Chỉ giúp cậu vuốt mái tóc ướt mồ hôi.

"Chuyện này không trách tôi được, là do em muốn xem phim ở phòng khách."
Doãn Hủ giận dữ nói: "Không xem ở phòng khách thì xem ở đâu được?"
Úc Chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Trong phòng em, hoặc trong phòng tôi."
Doãn Hủ ngẩn ra, nghiêm túc nhìn hắn, có hơi không tin vào ý tứ trong lời hắn nói, do dự hỏi lại: "Thật sao?"
Úc Chỉ chưa kịp trả lời, chính cậu lại tự phủ nhận trước: "Không, không cần thiết phải thế đâu tiên sinh......"
Cậu biết người này trước giờ chỉ yêu người khác giới, chuyện ở bên cậu nói ngoài miệng còn được, nhưng thực ra nhiều khi thích trong lòng và chấp nhận trên thân thể không giống nhau.

Cậu không muốn Úc Chỉ phải miễn cưỡng chính mình.

Úc Chỉ nhìn cậu, cũng đâu thể nói ra chuyện mình không phải là nguyên chủ được, đành phải bất đắc dĩ cười nói: "Làm chuyện đó cùng người yêu của tôi thì sao phải miễn cưỡng chứ? Tiểu Hủ, em nên tự tin hơn một chút, coi như tôi có rào cản tâm lý chưa thể tiếp thu được việc ngủ với người cùng giới tính, em cũng phải tự tin là mình có thể quyến rũ tôi."
Như nghĩ đến điều gì đó, hắn không nhịn được lại cười: "Cái người lúc trước lén lút muốn quyến rũ tôi đi đâu rồi?"
Mặt Doãn Hủ đỏ bừng, bất lực trừng hắn một cái.

Cái người này sao cứ thích nhắc lại lịch sử đen tối của cậu thế!
Ánh đèn phòng ngủ bị chỉnh mờ đi, rèm cũng được kéo lại che đi bầu trời trăng sao bừng sáng.

Doãn Hủ đè lại nhịp tim cuồng bạo của mình, cảm thấy máu cả người nóng bừng lên, đặc biệt là nơi da thịt tiếp xúc cùng người nào đó, nóng vô cùng.

Doãn Hủ cúi đầu hôn khẽ lên khuôn mặt cậu, trong đôi mắt lộng lẫy như ánh sao ấy giờ chỉ chứa một mình hắn, cũng chỉ vì một mình hắn mà sáng bừng lên.

Úc Chỉ nghĩ, có lẽ hắn sẽ không bao giờ thấy được ngôi sao nào đẹp hơn đôi mắt ấy.

Trước kia đã không có, và sau này có lẽ cũng sẽ không có.

"Tiểu Hủ, cảm ơn ánh sao em đã tặng cho tôi."
Tôi sẽ mang nó theo, đi qua ngàn vạn ngân hà.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện