Khoa Cấp Cứu

Chương 37: - Thông cáo truy nã (1)


trước sau

Advertisement

"Cô có sao không?" Sư thái dìu người phụ nữ đó đến nhà vệ sinh, thấy cô ta cứ ôm bồn cầu nôn khan, tay chân có chút luống cuống.

Người phụ nữ đó lấy khăn giấy chùi miệng, không có quay đầu lại, "Tôi... không sao..."
"Không sao thiệt chứ?" Sư thái quan tâm hỏi, nhưng lập tức nghĩ ngay đến một vấn đề, "Cô không phải đang có mang chứ?"
Người phụ nữ ngây người một lát, "Chắc có thể."
Sư thái miệng có chút co giật, phụ nữ bây giờ ngay đến cả việc mang thai quan trọng vậy mà làm như không có gì vậy, lại còn không vui chút nào nữa chứ.
Trong lúc sư thái đang suy nghĩ thì người phụ nữ lại đứng dậy đến bồn rửa tay súc miệng, cho đến lúc này sư thái mới thật sự thấy được dung mạo của cô ta.
"Áo của cô có cần rửa không? Để lâu tôi sợ rửa không ra?" Người phụ nữ chỉ chỉ vết bẩn, nhưng cô ta nói xong mà vẫn không thấy đối phương phản ứng gì, ngẩng đầu lên thì thấy sư thái cứ nhìn mình không chớp mắt.
Người phụ nữ lấy tay sờ mặt, sau đó soi gương, tưởng mặt mình có dính gì chứ, nhưng trên mặt không có gì hết, vậy tiểu ni cô này nhìn cái gì hả? "Cô giờ muốn nhìn lại tôi như lúc nãy tôi nhìn cô cho đủ vốn hả?"
Sư thái nhìn đến thất thần, cô chưa bao giờ thấy ai xinh đẹp như thế, nụ cười đó quả thật là cuốn hút mà, đừng nói là yêu quái nha? Cho dù không phải là yêu quái thì cũng không phải là người tốt, giống trong phim truyền hình thì nữ phụ xinh đẹp toàn tâm địa độc ác không à.
Nhưng, cô ta quả thật rất xinh đẹp, tóc cũng vừa dài vừa đen, đôi môi tuy chỉ thoa son dưỡng không màu nhưng cũng rất quyến rũ.
Bởi vì nhà vệ sinh trên máy bay không gian có hạn nên hai người giờ dường như là đứng sát bên nhau, nhưng sư thái lại không thấy được vết lỗ chân lông trên mặt cô ta, đẹp như vậy đều đi làm người mẫu hết rồi, không đúng, cũng có thể là ngôi sao, thường các minh tinh trên tivi ra ngoài đều đeo kiếng mát.
Nhưng người này lại ăn mặc đơn điệu quá, chắc là mấy ngôi sao không có tên tuổi rồi? Nếu không mình xem phim nhiều vậy sao không thấy cô ta, khuôn mặt đẹp như vậy mà không nổi được thì tiếc quá.
Người phụ nữ cười cười, sau đó lấy tay huơ huơ trước mặt sư thái, "Đừng nói cô bị tôi mê hoặc rồi đó nha? Tiểu ni cô?"
"A!" lúc này sư thái mới hoàn hồn lại, lúc nãy mình như là bị bỏ bùa mê cứ nhìn cô ta không thôi, A di đà phật, người phụ nữ này chắc có vần đề, xuống máy bay phải hỏi Tây Môn xem bị hồ ly tinh đeo bám thì phải làm sao.
"Tôi muốn đi vệ sinh, cô ra ngoài trước được không?" Người phụ nữ không có giận dữ, vẫn là khuôn mặt tươi cười nói với sư thái.
"Ồ, được chứ." Sư thái có chút hoảng loạn đi ra khỏi nhà vệ sinh mau mau về chỗ ngồi niệm thầm Tịnh Tâm Chú, sau đó mới nhớ ra là cà sa mình vẫn còn dính vết bẩn, Haiz, không biết về nhà có giặt được sạch không nữa.
Không lâu sau, người phụ nữ đó về chỗ ngồi, đưa hai tờ khăn ướt cho sư thái, "Không cần rửa thiệt hả?"
Sư thái nhận lấy rồi gật đầu cảm ơn, sau đó thở dài, "Cũ không đi mới sao tới được."
Người phụ nữ hơi nhíu mày lại, ni cô bây giờ đều như vậy hết hả, có tiền là sống buông thả?
Bầu trời bên ngoài giờ đã tối đen, người phụ nữ cứ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn nhìn chằm chằm vào sư thái nữa, nhưng sư thái giờ lại bắt đầu chú ý đến cô ta, người này sao đến u uất nhíu mày lại vẫn đẹp như thế.
Máy bay chỉ bay khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ là tới nơi rồi, bởi vì hành lý sư thái quá nhiều đồ nên phải ký gửi, cho nên chỉ còn cách đứng đợi lấy hành lý, cũng may là không cần đợi lâu thì cái vali màu vàng sặc sỡ là cái đầu tiên được chuyển ra.
Kéo vali ra cửa tính đón xe về thị trấn, vùng đất nhỏ đón xe cũng rất bất tiện, khi cô ta đi qua trạm đón xe thì lại thấy người phụ nữ trên máy bay lúc nãy.
Bởi vì trời đã tối nên cô ta không có đeo kiếng râm nữa, đổi lại là đeo khẩu trang, tuy có hơi kỳ quái, nhưng mấy năm nay không khí cứ ô nhiễm cho nên đeo khẩu trang cũng không có gây chú ý.
Người phụ nữ đó đang xem biểu đồ các chuyến xe buýt, ánh mắt đầy do dự và mơ hồ, nhưng sư thái phải mau mau về chuẩn bị nghi thức năm mới vào ngày hôm sau cho nên không có thời gian để ý đến người phụ nữ xa lạ này.
Sư thái kéo vali đi ngang người phụ nữ đó, tới trạm xe tìm được xe có thể về thị trấn, nhưng trên xe phải có ít nhất hai người thì mới khởi hành, nếu không tiền xe cũng không đủ tiền xăng.
Sư thái thấy giờ này ngày càng tối rồi, thị trấn lại nhỏ như vậy, lỡ như không có ai đó đi nữa thì chắc phải thêm tiền mới được?
Sư thái đi dò hỏi giá cả, "Bác tài, Phù Dung Trấn, 50 đồng đi không?" nhưng đáp án vẫn như nhau, phải có hai người thì mới chạy, nếu không thì phải trả gấp đôi.
Sư thái không còn cách nào khác, lên xe đợi trước, nếu không có ai đi thì chỉ còn cách thêm tiền thôi.
Không lâu sau, tài xế hình như kiếm được khách hàng, nghe bác tài vui vẻ nói, "Cô thật là may mắn quá, trễ như vậy rồi mà cũng có người đến thị trấn đó nè, ồ, cô gái này đi đến đó làm gì thế?"
"Du lịch."
Nghe giọng nói, sư thái buông điện thoại đang nhắn tin xuống ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngồi ở ghế lái phụ lại là người phụ nữ đó, "Sao lại là cô?"
"Hơ hơ, thì ra chúng ta đi đến cùng một nơi, nếu trên máy bay biết trước thì đã đi cùng cô rồi." Người phụ nữ không có tháo khẩu trang ra, nói với sư thái.
"Ồ." Sư thái chỉ thấy cô ta đeo theo balo nhỏ xíu, nhìn sao cũng không giống đi du lịch, vả lại thị trấn của sư thái không có phong cảnh thì hết, có gì đâu mà chơi chứ, "Cô mang thai vậy mà vẫn đi chơi à?"
"Không sao, tôi luôn muốn đến đó xem xem."
"Cô muốn xem cái gì? Có chỗ nào đặc biệt à?" Sư thái từ nhỏ lớn lên ở đó, nghĩ không ra là có phong cảnh nào thu hút được người khác.
"Không, chỉ là xem xem thôi." Người phụ nữ trả lời một cách qua loa, sau đó quay đầu ra nhìn cửa sổ không nói chuyện nữa.
Sư thái luôn cảm thấy người phụ nữ này có chút kỳ quặc, miệng thì nói là đi du lịch nhưng nhìn sao cũng giống như là chạy nạn vậy... có chút thần bí...
Xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ mới tới nơi, thời gian không còn sớm nữa, sư thái xuống xe rồi nhiều chuyện hỏi, "Có đặt khách sạn chưa?" Thật ra sư thái chỉ muốn chỉ đường cô ta thôi.
"Có đặt rồi, nhưng cô có gì giới thiệu không? Dù sao tôi cũng không rành ở đây."
"Ồ, gần chân núi có khách sạn tên Tây Thiên cũng được lắm, tuy nhiên hơi nhỏ chút. Cô đến chỗ cô đặt trước xem thử, nếu không tốt thì có thể đến Tây Thiên, chỉ cần nói cô đến Độ Tâm Tự tham gia pháp hội là chủ khách sạn sẽ sắp xếp cho." Sư thái nhiệt tình giới thiệu.
"Tây Thiên... cái tên nghe không có tốt lành chút nào...."
"Ai nói chứ, Tây Thiên là nơi cực lạc mà~"
"Hơ hơ, cám ơn, tôi thấy ở nhân gian thì tốt hơn."
"A di đà phật, vậy thí chủ cứ tự mình chọn đi, bần ni phải trở về núi rồi, đi trước đây." Sư thái hơi nghiêng người hành lễ rồi kéo vali rời khỏi.
Sư thái vừa về đến Am thì một đám tiểu ni cô phấn khởi vây lấy, bọn họ biết sư thái ra ngoài thế nào cũng mua quà về mà, làm bọn họ cứ luôn khấp khỏm muốn cùng sư thái đi tham quan hồng trần.
Vừa mới mở vali thì thấy một cái đầu nhỏ bé thò vào, "Ê, đừng lấy bừa, cái đó là cho Giác Minh sư thúc đó. A, cái đó là cho Giác Tuệ sư thúc, ngươi nhỏ vậy chưa xài được đâu." Sư thái khó khăn lắm mới duy trì được trật tự.
Trong lúc này, đột nhiên có một tiểu ni cô chạy vào, "Sư thái, Giác Nguyên sư thái không xong rồi!"
"Hử? Ta không xong chỗ nào." Sư thái ngẩng đầu lên.
Tiểu ni cô đó thở hổn hển, "Bên ngoài, bên ngoài có hai người cảnh sát, nói là công an huyện, muốn tìm sư thái đó."
"Cảnh sát? Vậy mời bọn họ đến phòng khách chờ ta, ta đi thay đồ rồi qua đó." Sư thái nghĩ chuyện ở Kinh Thành không phải kết thúc rồi hả, sao lại có cảnh sát tìm đến đây nữa, trong chốc lát cảm thấy căng thẳng.
Sư thái đi thay áo tăng ni thường ngày, có chút hồi hộp nhanh chân đi tới phòng khách, thì thấy hai viên cảnh sát đang ngồi đó uống trà, nhìn thần thái họ thoải mái chắc không phải là vấn đề gì nghiêm trọng.
Cảnh sát thấy sư thái lập tức cười nghênh đón, "Đã khuya vậy mà còn quấy rầy sư thái thật không tốt chút nào."
"Không sao, không biết hai vị đến đây có việc gì thế?" Sư thái thấy thái độ hai người đó liền thả lỏng cơ thể.
"A, chúng tôi bận đến nỗi quên thay đồng phục, sư thái đừng lo lắng quá, thật ra cục trưởng chúng tôi sớm nghe danh tiếng của sư thái nên muốn là người dâng hương đầu tiên trong nghi thức năm mới, cầu nguyện mưa thuận gió hòa, dân chúng bình an, hy vọng sư thái có thể chấp nhận." Một trong hai người nói có vẻ thành khẩn.
Có vụ mưa thuận gió hòa, dân chúng bình an nữa... cục trưởng của huyện đâu có quản được nhiều vậy, nói không chừng là cầu nguyện kiếm được nhiều tiền thì có, sư thái nghĩ thầm, nhưng đây lại là người không thể đắc tội được.
"Cái này...." Sư thái có chút khó xử, lễ năm mới vốn là cử hành cho mọi người, cho dù ai dâng hương trước thì cũng đối xử như nhau, cho nên có rất nhiều tín đồ đã đứng đợi ở trước cửa từ rất sớm, hy vọng có thể là người dâng hương đầu tiên cầu tốt lành.
"Mong sư thái có thể châm chước, cũng không làm khó sư thái, cục trưởng mai sẽ đến sớm đứng đợi, chỉ mong sư thái có thể đứng bên cạnh niệm kinh lễ phật, không có xung đột gì với bà con hết~" Cảnh sát cũng biết quy định của lễ năm mới cho nên hy vọng có thể đi cửa sau.
"Được thôi, vậy mời cục trưởng mấy anh mai sáng đến cửa sau Quan Âm Điện trước 4h, tôi sẽ đợi ở đó." Sư thái chắp hai tay lại hành lễ, không thể không nhận lời được.
Hai viên cảnh sát đứng dậy cảm ơn, vốn đã bước chân ra cửa nhưng lại quay trở lại, "Đúng rồi, đây có lệnh truy nã cho sư thái một phần, là tội phạm cấp B của bộ công an, tuy không thể nào đến được chỗ chúng ta, nhưng cũng phòng bị chút thì sẽ tốt hơn."
Nhận lấy tờ giấy, sư thái nhìn kỹ một hồi, trên đó là hình ảnh của chứng minh nhân dân nhưng lại nhìn không ra được giới tính, càng không nên nói tới dung mạo, như vậy sao bắt người được, "Lý Ngôn Tâm? Nữ?"
"Vâng, đây là hồi chiều từ Kinh Thành gửi đến, chúng tôi có việc ghé qua sư thái mà không có việc công gì hết thì cũng không tốt lắm, hơ hơ hơ." Viên cảnh sát trẻ tuổi rất thành thật.
"Bần ni ghi nhớ rồi, cảm ơn hai thí chủ đã ghé đây." Sư thái cũng biết thuận theo lời đối phương.
Trong lúc hai viên cảnh sát vừa ra khỏi cửa thỉ sư thái lại kêu bọn họ, "Đợi đã, hôm nay lúc tôi về đây thì có gặp một người phụ nữ từ Kinh Thành đến đây." Sư thái thấy tiền thưởng trên lệnh truy nã, nhịn không nổi nói.
"Thiệt à? Ở đâu?" Hai viên cảnh sát có chút đề cao cảnh giác, thị trấn này xa xôi như vậy thường thì không có du khách gì nhiều.
"Có khả năng ở khách sạn Tây Thiên, nhưng cô ta hình như đến tham gia lễ năm mới..." nhớ lại người phụ nữ trên máy bay, các hành vi của cô ta đều làm cho người ta nghĩ đến nghi phạm trên lệnh truy nã này, nhưng sư thái lại cảm thấy không phải là cô ta cho nên mới thêm câu sau.
"Cám ơn sư thái đã cung cấp một manh mối quan trọng!" Cảnh sát cầm điện thoại rồi rời khỏi.
Sư thái tiễn bọn họ ra tới cửa chính, nhìn bóng dáng của bọn họ rời khỏi, trong lòng có chút phức tạp, cảm thấy người phụ nữ đó cho dù là nghi phạm thì chắc cũng có nỗi khổ riêng, tuy phật pháp khoan dung nhưng pháp luật lại nghiêm khắc, không biết mình làm vậy là đúng hay là sai nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện