Khoa Cấp Cứu

Chương 30: - Nhà Âm dị biến (5)


trước sau

Advertisement

"Vô lượng a tăng kỳ thế giới chư phân thân địa tạng bồ tát ma na tát..." Trong ngôi biệt thự sang trọng, các tăng nhân mặc áo cà sa ngồi ở hai bên, hai tay chắp lại nghiêm túc đọc kinh, đứng ở giữa sảnh là pháp sư đội mũ tuổi tác hơi cao.

Sảnh chính tuy rộng lớn, nhưng mấy chục người xếp thành bốn hàng xong thì thấy rất chật chội. Trong một góc gần cửa, sư thái cùng mấy người nữa từ từ gõ mõ, kèm theo là tiết tấu niệm kinh, không nhanh không chậm.
Tuy hiện đang là mùa đông, nhiệt độ của Kinh Thành thấp hơn chỗ của mình, nhưng sư thái cảm thấy tất cả ngóc ngách trong căn nhà đều rất lạnh lẽo, cho dù ngôi nhà đã được trang bị máy sưởi nhưng vẫn lạnh tới đông cứng hết tay chân.
Trong lúc nghi lễ tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, "Ư..." pháp sư đứng ở giữa đột nhiên ôm ngực, mặt đau khổ ngã xuống, tiếng niệm kinh lập tức chấm dứt, các tăng nhân ngồi gần đó lập tức chạy qua kiểm tra, sắc mặt của hội trưởng trở nên rất khó coi.
Sư thái từ từ đặt cái gõ xuống, cô luôn cảm thấy sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra, nhưng hiện giờ không có Tây Môn ở bên cạnh, mình ngoại trừ biết niệm kinh ra thì không biết xử lý mấy chuyện đó.
Vốn có người muốn gọi điện thoại gọi cấp cứu, nhưng chỉ nghe được tiếng rè rè, không thể nào gọi được, đèn trong phòng đột nhiên tắt hết, các tăng nhân chạy tán loạn, có người chen chân ra cửa, có người nhảy ra cửa sổ.
Sư thái tuy cũng rất sợ, nhưng cô vẫn chạy qua đỡ lấy pháp sư sắp chết ngất ra ngoài cửa, lúc này không biết từ đâu lại tỏa ra rất nhiều khói, sau đó từ từ tụ lại thành một hình thể mơ hồ, dần dần khuếch đại ra, to đến nổi có thể nuốt trọn vài người.
"A di đà phật..." Sư thái tay run rẩy niệm kinh, sợ hãi nhắm mắt lại không dám đoán xem tiếp theo sẽ xảy ra việc gì.
"Ring ring ring" một tiếng chuông phá vỡ không khí đáng sợ này, nhưng do khói quá mù mịt nên không thể thấy rõ được tình hình xung quanh, tiếng chuông đó men theo tường rồi đi vòng vòng chỗ sư thái.
"Tây Môn hả?" Sư thái không xác định lắm.
Tiếng sư thái vừa dứt thì đám khói tụ tập xung quanh bọn họ như là có gì chỉ dẫn vậy, nhanh chóng xoay chuyển, giống như là cơn lốc xoáy bay về phía có tiếng chuông.
Do khói bắt đầu loãng ra nên sư thái đã nhìn thấy được bóng dáng của Tây Môn, rõ ràng là sáng sớm không muốn đến đây, sao giờ lại đột nhiên chạy đến.
"Cẩn thận!" Sư thái trong lòng rất nôn nóng nhưng lại không giúp được gì.
"Chết tiệt, sao cứ bay về hướng tôi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì." Tây Môn nắm sợi dây đỏ trên tay, mắt thấy vòng tròn sắp được khép kín, nhưng đám khói đó đột nhiên trở nên dữ dội, từng cơn gió mạnh thổi tung hết tất cả đồ vật xung quanh, thậm chí mấy người sư thái cũng bị thổi qua một bên.
Tây Môn ném bỏ sợi dây đỏ lấy ra hai tấm bùa, nhưng bùa vừa mới cầm trong tay thì bị gió mạnh thổi cho tan nát, thấy thế, Tây Môn liền quay người bỏ chạy, và đám khói đó chỉ đuổi theo một mình Tây Môn thôi, trong sảnh chính giờ chỉ còn lại mấy người vẫn còn đang kinh sợ.
Tây Môn có chút tơi tả chạy qua mấy phòng khác, bởi vì có rất nhiều đồ vật bị gió thổi bay tán loạn rơi xuống đất, làm Tây Môn cứ luôn bị loạng choạng, rối loạn lấy đại ra một tấm bùa nhưng lại không có tác dụng gì.
Những nơi cơn gió lốc quét qua đều để lại dấu vết hằn sâu, có thể tưởng tượng nếu có ai đó bị cuốn vào đó thì sẽ có kết cuộc thê thảm ra sao.
Trong lúc Tây Môn té ngã ở lối cầu thang, phía bên kia hành lang vọng lại tiếng niệm kinh, tốc độ cơn gió lốc đó có chút chậm lại, rất nhiều đồ vật cũng rơi xuống đất.
Nhân cơ hội này Tây Môn lấy một cái túi nhỏ ra, ném vào đám khói đó, "Muốn ăn ta hả? Ăn thử bùn đất trong mộ này trước đi!"
"Xiiii....." Đám khói đó bị đất văng trúng đột nhiên biến mất không chừa lại gì.
Tây Môn một tay chống trên tường, bởi vì lúc nãy chạy thục mạng nên cô ấy vẫn cứ thở hổn hển, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện sợ hãi gì hết.
Sư thái lấy cầm lấy vạt cà sa, nhanh chân chạy qua, "Ngươi không sao chứ?"
Tây Môn không có trả lời, mà ngồi xổm xuống lấy tay sờ sờ bùn đất trên đất, suy nghĩ một hồi, ngước đầu lên nói, "Bản thể của thứ này không ở đây, lúc nãy chỉ là con rối, hoặc cũng có thể nói là ý niệm mãnh liệt hình thành nên thứ đó."
Sư thái nhìn chăm chăm Tây Môn, luôn cảm thấy Tây Môn hôm nay rất không bình thường, mặt cũng không có biểu cảm gì hết, làm người ta cảm thấy lo lắng, "Ngươi... không sao chứ?"
Tây Môn nhìn sư thái một hồi, sau đó hồi phục lại vẻ tươi cười hàng ngày, "Tôi chỉ lo lắng cho ông hội trưởng đó có tiền mua được biệt thự này, không chừng là do tham ô rồi sau đó bị bắt là chúng ta không lấy được tiền~"
Nói xong, Tây Môn lấy la bàn phong thủy ra, chỉ thấy kim trên đó quay nhanh hai vòng rồi chỉ về một hướng, hai người đi về hướng đó, Tây Môn nói với sư thái, "Lát nữa sư thái nhớ cẩn thận, đừng bị dính vào, yêu quái rất thích ăn thịt của đường tăng đó."
Hội trưởng và mấy tăng nhân thấy Tây Môn và sư thái không bị thương gì hết đi xuống cầu thang, lập tức thay đổi thái độ liền, cung kính đi qua đó, hai tay chắp lại khách sáo nói, "Không ngờ Giác Nguyên sư thái lại quen biết cao nhân như vậy, lần này quả thật là vô cùng cảm ơn, không biết quý danh của cao nhân là gì?"
"Tây Môn Vũ Uyển." Tây Môn cũng không thèm khách sáo với ông ta làm gì, trong lòng cô ấy giờ đang rất loạn.
Đối với những chuyện trong quá khứ, chỉ là những ký ức vỡ vụn, cô cũng nghi ngờ qua là không biết mình có phải đụng trúng đâu rồi mất trí nhớ hay không, còn việc làm sao tìm lại được ký ức đó thì Tây Môn lại không quan tâm, cũng không muốn nghĩ đến, bởi vì mỗi lần nỗ lực nhớ lại thì đầu đau rất kinh khủng.
Trong ký ức mơ hồ đó thì chỉ có ấn tượng sâu sắc với nơi này, tiềm ý thức cảnh cáo cô phải tránh càng xa càng tốt, nhưng cô lại không nhớ được nguyên do.
Sau khi Tây Môn báo xong tên thì ngoài cửa sổ lại có một cơn gió mạnh, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có mình Tây Môn là cau mày đang suy nghĩ gì đó.
"Vụ này tới đây thôi, những việc sau này chúng tôi không dính vào nữa, nếu ông không muốn xảy ra án mạng thì mau chóng dọn đi đi, nhưng mà có dọn đi được hay không thì không biết." Tây Môn kéo sư thái rời khỏi, cho dù hội trưởng có ra giá gì đi nữa thì Tây Môn cũng không quay đầu lại, ra khỏi biệt thự rồi đi ra đường lớn.
"Có phải thứ lần này rất lợi hại không?" Sư thái cũng nhìn ra được chuyện này kỳ dị, ngay đến Tây Môn cũng không dám đụng tới chắc thứ này rất nguy hiểm.
"Không biết, chúng ta mau rời khỏi đây." Sương mù xung quanh ngày càng nhiều, ngay đến thở cũng rất khó khăn, tầm nhìn cực thấp, thậm chí chỉ nhìn thấy được đường đi dưới chân thôi, còn bốn bề xung quanh chỉ là một mảng trắng xóa.
"Căn bản là không thấy được đường đi." Sư thái sợ mình bị bỏ lại, kéo lấy tay áo của Tây Môn, miệng lẩm bẩm niệm kinh.
Hai người đi được một hồi, trong màn sương trắng xóa thoắt ẩn thoắt hiện một ngôi nhà, khi bọn họ đến gần thì lại là ngôi biệt thự lúc nãy, bọn họ đã đi hết một vòng rồi quay lại chỗ cũ.
"Quỷ đập tường? Chúng ta có cần đổi hướng khác thử không?" Lúc này kinh sư thái niệm cũng không có ích gì.
"Không cần đâu, phải tìm ra bản thể của thứ đó mới được." Lần đầu tiên cô gặp phải thứ khó xơi như vậy, thậm chí cảm thấy được thứ này chỉ nhằm vào mình thôi, còn tại sao thì cô lại đoán không ra, bây giờ quan trọng nhất là mau mau rời khỏi đây.
"Tây Môn đại sư, xung quanh đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đại sư nhất định phải giúp chúng tôi..." Hội trưởng đã không còn thái độ cao ngạo của lúc đầu, thành tâm van xin Tây Môn giúp đỡ.
"Uuuu...." Lại một cơn gió mạnh thổi tới, thổi bay tung tóe hết mấy người, những người bị thổi cũng không biết đâu với đâu, chỉ có thể căn cứ vào sự khác biệt giữa mặt đất dưới chân bây giờ với lúc nãy để đoán vị trí.
Tây Môn nheo mắt quỳ ngồi dưới đất, ngoại trừ cái la bàn trong tay, thì mấy vật dụng khác không biết bị thổi đâu hết rồi.
"Từ lúc nào mà nơi đây bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ dị?" Tây Môn thấy giờ có đi cũng không đi được, chỉ còn cách là giải quyết cho xong vụ này.
"Cái này cũng không rõ nữa, hình như là từ lúc xây dựng ngôi biệt thự, ngẫu nhiên chết đi một hai người do tai tạn...." Hội trưởng lau mồ hôi trên trán.
"Vậy mà ông còn dám mua ngôi nhà này?!" Tây Môn quả thật không biết mấy người này nghĩ gì nữa, rõ ràng là biết ngôi nhà này có vấn đề mà còn dám dọn vô ở, chán sống rồi à.
"E hèm... cô cũng biết giá nhà đất ở Kinh Thành mà, cũng do giá rẻ nên..."
"Nhất định là lúc động thổ đã đụng trúng vật trấn tà gì rồi."
"Cái này thì tôi không rõ nữa."
Một người bên cạnh hội trưởng có vẻ là trợ lý mở miệng nói, "Đúng rồi, hình như xung quanh đây trước khi là nghĩa địa, bởi vì do quy hoạch nên đã dời đi không ít, số còn lại không ai nhận trực tiếp loại bỏ luôn..."
"Chết tiệt!" Nếu là mộ của người bình thường thì không nói đi, lỡ như phá vỡ trận pháp trấn giữ yêu ma thì với năng lực của Tây Môn cũng khó giải quyết.
Nhưng tình trạng hiện giờ Tây Môn cũng không còn cách nào hết, chỉ còn cách cầm la bàn lên, phủi đi bùn đất trên người, sau đó bước theo hướng mũi tên chỉ.
"Chắc là ở phía dưới này, đào đi." Tây Môn dừng chân, nhìn mũi tên đang quay nhanh rồi chỉ vào vị trí dưới chân.
"Hả? Làm sao mà đào, không có xẻng..." Mấy người đi cùng bối rối.
"Không cần biết lấy tay đào hay lấy gì đào, nếu mà không làm xong trước khi trời tối thì đừng mong sống sót khỏi đây." Tây Môn xắn tay áo lên, quỳ xuống lấy la bàn đào đất, nhưng do đang là mùa đông, nên đất cũng đã đông cứng lại, đào rất khó khăn.
Mấy người kia thấy vậy cũng tìm cách, có người nhặt lấy hòn đá, cành cây rồi đào, sư thái nhìn nhìn xung quanh, không có gì dùng được hết, chỉ còn cách dùng tay đào, các ngón tay rất nhanh bị xây xát đến đỏ lên cũng cố đào.
Mọi người vây quanh thành một hình tròn, cố sức ra đào, mắt thấy đã đào được gần 1m thì nghe "Doong" một tiếng, la bàn của Tây Môn hình như đã đào trúng được thứ gì đó.
Mấy người khác lập tức dừng tay, cẩn thận moi bớt đất xung quanh, thì thấy được một cái hộp màu đen, Tây Môn nhè nhẹ đụng ngón tay vào, một cảm giác lạnh lẽo truyền từ ngón tay đến tận tim gan, một cảm giác cực kỳ khó chịu bắt đầu lan ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện