Khoa Cấp Cứu

Chương 114: - Tu thành chánh quả.


trước sau

Sư thái ngồi ở bên giường, đang gọt táo, còn người đang nằm trên giường lại là Lý Ngôn Tâm, nếu phải nói sao lại trong tình huống này thì một câu cũng nói không hết.

Túm lại là nhờ phúc của đứa trẻ trong bụng nên tạm thời được bảo lãnh, lại do sư thái đi tìm cục trưởng, nên vụ án này được điều tra lại kỹ lưỡng hơn, lại thêm đang trong thời kỳ chống tham nhũng gay gắt nên Lý Ngôn Tâm được xem là nhân chứng quan trọng cần được bảo vệ.
Nhưng do mấy tháng nay lao lực vất vả quá độ nên đứa trẻ chỉ có 7 tháng là vội vội vàng vàng đến thế giới này, đến bây giờ Lý Ngôn Tâm vẫn chưa được nhìn thấy nó, đứa trẻ vẫn ở trong phòng giám hộ.
Lý Ngôn Tâm yếu ớt ngồi dựa ở đầu giường, sư thái cắt táo ra thành từng miếng nhỏ, dùng tăm ghim rồi đưa vào miệng cô. Mấy ngày trước đột nhiên gặp được sư thái, cô không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung được, nhìn khuôn mặt không mấy quen thuộc này, nhìn đến thất thần.
"Đã lâu không gặp, cô sao lại ốm đến như vậy..." Trong ấn tượng của sư thái, thai phụ đều phải mập mạp tròn trịa, cho dù là Lý Ngôn Tâm trước đây thì cũng được coi là đầy đặn, chỉ trong thời gian mấy tháng mà Lý Ngôn Tâm lại ốm đến thấy thương như thế.
Không nói nên lời, Lý Ngôn Tâm liền ôm lấy sư thái khóc cho một trận, giống như là khóc hết nước mắt của cả đời mình vậy, sư thái lo lắng vỗ vỗ vào lưng cô, "Hiện giờ cô vẫn còn rất yếu, đừng khóc nữa, tôi đến đây rồi sẽ không đi nữa, cô có thời gian để khóc từ từ mà, đừng nôn nóng."
Đối với lời nói không giống an ủi này, Lý Ngôn Tâm đột nhiên cười phá lên, mắt vẫn còn ngấn lệ, nhìn rất kỳ quặc. Qua một hồi sau, Lý Ngôn Tâm khóc cũng đã rồi, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn cái đầu sư thái tóc mọc ra khoảng một phân, giơ tay qua sờ sờ. "Giống trái xương rồng quá."
"Phụt!" Sư thái suýt chút nữa mắc nghẹn, người này sao vẫn cứ như xưa, lúc nào cũng cười đùa được, "Tiên nhân được rồi, cầu thì thôi đi." (Tiên nhân cầu= Trái xương rồng)
Đầu trọc cũng đã mọc tóc rồi, sờ vào rất là mềm mại, rất đã tay, Lý Ngôn Tâm đã lâu rồi không có cười tươi như thế, "Cô không quay về am à?"
"Bị tháo dỡ rồi." Sư thái nói rất bình thản, "Cho nên tôi quyết định hoàn tục luôn, thế gian này lớn như vậy, không ra ngoài xem xem thì đáng tiếc quá." Sư thái cúi đầu xuống nhìn chân mình, không biết tại sao mỗi lần gặp Lý Ngôn Tâm là sư thái không dám nhìn thẳng vào cô ấy, sợ tâm tư đó của mình sẽ bị cô ta nhìn thấu.
Thời gian gần đây tâm trạng Lý Ngôn Tâm rất u uất, giờ sư thái giống như là tiên đơn linh dược vậy, chỉ cần uống vào là khỏi liền, cô mỉm cười tiếp tục sờ đầu sư thái, "Cô muốn đi đâu? Đợi tôi có thể ra ngoài thì sẽ đi xem với cô." Mấy năm nay mình lãng phí tuổi thanh xuân trên người tên cặn bã kia, cảm thấy rất đáng tiếc, lần này trải qua kiếp nạn như vậy, Lý Ngôn Tâm cũng nhìn thấu được nhiều chuyện hơn.
"Tôi...." Sư thái rất muốn nói 'Tôi chỉ muốn xem cô thôi' nhưng lại không nói được những lời suồng sã như vậy, chỉ nhỏ tiếng nói, "Cũng không có gì, chỉ đi khắp nơi là được."
Sư thái đã quyết định hoàn tục nên không có mặc cà sa nữa, lúc này cô mặc áo thun và quần jean, khuôn mặt hơi non nên nhìn rất giống thiếu nữ mới lớn, đang xấu hổ cúi đầu xuống, đầu ngón chân cứ dẫm dẫm xuống đất.
"Đúng rồi, còn chưa biết tên của cô, nếu đã không làm ni cô nữa thì không thể kêu cô sư thái được nữa." Lý Ngôn Tâm nắm lấy tay sư thái, cô rất thích níu níu kéo kéo như vậy với sư thái.
Câu hỏi này làm khó sư thái rồi, cô còn chưa nghĩ đến việc đặt tên, trên đường đi vội vàng chỉ muốn mau gặp được Lý Ngôn Tâm, hoàn toàn không để tâm đến chuyện khác.
"Cái này... tôi chưa nghĩ ra nữa, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ có pháp hiệu mà thôi. Hay là, cô đặt cho tôi đi?" Sư thái mặt đầy sự kỳ vọng nhìn Lý Ngôn Tâm.
Lý Ngôn Tâm ra vẻ cố ý suy nghĩ một hồi lâu. "Cô theo họ tôi được không? Họ Lý."
Sư thái liền đỏ mặt, sao chưa gì đã theo họ người ta rồi, nhưng mình cũng biết lấy họ gì nữa, dù sao cũng không biết tên họ thật của mình là gì, cứ theo Lý Ngôn Tâm cũng tốt, nghe giống như... người một nhà hơn.
"Cũng... cũng được..." Sư thái còn lâu mới thừa nhận mình chưa chi đã muốn theo họ của người, cứ giống y như là vợ theo họ chồng vậy!
Thật ra Lý Ngôn Tâm cũng cố ý trêu chọc thôi, lấy họ gì đâu phải là chuyện đùa, nhưng xem dáng vẻ sư thái vừa nghiêm túc lại vừa mắc cỡ, nên cô cũng không có nói ra.
"Vậy kêu Lý gì đây ta? Lý Cúc Hoa?" Lý Ngôn Tâm đối với cái tên này vẫn còn rất bức xúc.
"Không được!" Sư thái cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không đặt cho mình cái tên dung tục như thế, chẳng lẽ không phải những cái tên nho nhã sẽ thích hợp với mình hơn sao.
"Hơ hơ, tôi chỉ nói chơi thôi mà, làm sao mà đặt cho cô cái tên đó chứ." Lý Ngôn Tâm nhất thời cũng không nghĩ được tên gì hay, đó là cái tên sư thái sẽ gắn liền suốt đời nên phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
"A, nãy giờ cứ nói chuyện với cô mà không biết đứa trẻ sao rồi? Sao lại sinh sớm như vậy?" sư thái cũng biết mang thai thì phải 9 tháng 10 ngày sau mới sinh.
"Vẫn trong phòng giám hộ, sinh non, chưa tới 1kg rưỡi nữa." Lúc trước không quan tâm đến đứa trẻ cho lắm, thậm chí có chút bài xích nó, nhưng khi sinh nó ra thì lại cảm thấy khác, dù sao cũng là miếng thịt trên người mình, cho dù thế nào cũng không từ bỏ được.
"Nhỏ vậy à?" Sư thái lúc trước nghe mấy người trong thị trấn nói đứa trẻ sinh ra thường khoảng 3kg.
"Tên cũng đặt xong rồi, là Lý Thông Thông, do nó đến thế giới này một cách vội vã như thế." Lý Ngôn Tâm nói đến con gái mình thì mặt cứ mỉm cười. (Thông Thông cùng âm với vội vã.)
Sư thái nhìn cô ấy, quên mất mình tính nói gì, tại sao mỗi lần cô ấy cười là đầu óc mình trở nên trống rỗng vậy.
Lý Ngôn Tâm bị sư thái nhìn chằm chằm vậy thấy có chút không tự nhiên, không lẽ mình sinh con rồi xấu đi à? "Cô sao cứ nhìn tôi vậy..." bất giác đưa tay lên sờ mặt.
"Không có gì... cảm thấy cô sao lại xinh đẹp như thế." Sư thái cúi đầu xuống nói.
Lý Ngôn Tâm trợn mắt kinh ngạc nhìn cô ấy, tiểu ni cô này bình thường nghiêm túc sao giờ biết trêu chọc gái nhà lành à?! Cứ cảm thấy lần gặp mặt này có gì đó khác trước.
Hai người đều cúi đầu xuống không nói chuyện, sư thái cắn chặt môi, nắm chặt tay, đột nhiên ngẩng đầu lên, Lý Ngôn Tâm bị động tác của cô ấy kinh động làm cho cũng ngẩng đầu theo, chỉ thấy đôi môi đỏ hồng của cô ấy mấp máy, nói ra những lời làm cho tim của Lý Ngôn Tâm đập mạnh liên hồi.
"Thật ra... tôi rất thích cô, đặc biệt là lúc cô cười, giống như là uống canh mê hồn vậy..." Tim của sư thái như muốn rớt ra ngoài, cô cũng không biết mình bị sao nữa, sao lại nói với Lý Ngôn Tâm những lời này, nhưng nếu không nói ra thì mình lại rất khó chịu, mấy tháng nay không gặp được cô ấy, mình cứ như sắp phát điên lên vậy.
Lý Ngôn Tâm đã từng được nhiều người đàn ông tỏ tình, lời đường mật cũng được nghe rất nhiều, nhưng hiện giờ lời tỏ tình của người trước mặt làm cô không thể bình tĩnh được nữa, trong lúc mình gặp nạn thì cô ấy năm lần bảy lượt ra tay giúp đỡ, khi mình tuyệt vọng trong bóng tối thì bàn tay đó đã giơ về phía mình, dẫn dắt mình ra khỏi thời kỳ đen tối.
Chỉ là Lý Ngôn Tâm nhất thời chưa xác định được, trong lúc xa nhau, cô thường hay nhớ đến thời khắc ở chung với sư thái, cô cứ cho rằng do lúc đó mình đang tuyệt vọng, cho nên mới nhớ đến những khoảnh khắc vui vẻ đó, vậy có tính là thích không? Có giống với cái 'thích' mà sư thái nói không?
Khó khăn lắm mới nói ra những lời như thế, vậy mà Lý Ngôn Tâm cũng chỉ im lặng, sư thái đột nhiên thấy nhói lòng, trước giờ chưa từng thích qua ai, cũng không biết khi nào nên nói gì nên làm gì mới thích hợp, chỉ là mình không muốn đem lại phiền phức cho cô ấy, "Tôi... tôi chỉ nói bậy thôi, cô đừng tưởng thật... nói đùa thôi." Sư thái cảm thấy nghẹn họng, mắt cũng hơi cay.
Lý Ngôn Tâm đau lòng ôm cô ấy vào lòng. "Ngốc quá, sao cô không hỏi tôi có thích cô không chứ?"
Sư thái kinh ngạc, nhưng lập tức hít hít mũi rồi nói, "Tôi không dám hỏi." Sau đó ngập ngừng, "Vậy cô có thích tôi không?"
Lý Ngôn Tâm mỉm cười, "Tôi không biết nữa~"
"Cô..." Rốt cuộc là thích hay không thích vậy, sao cứ làm cho người ta hồi hộp sốt ruột, "Vậy tôi tiếp tục tìm một nơi khác để xuất gia đây, hoàn tục có ý nghĩa gì nữa." Cố tình ra vẻ đứng dậy.
Lý Ngôn Tâm liền kéo cô ấy lại, không có dùng sức gì nhiều là kéo cô ấy vào lòng, "Ý cô là cô hoàn tục vì để tìm tôi ư?" Trong lòng thấy rung động.
"Thì am miếu cũng bị tháo dở rồi, lại không quen ở nơi khác, tính ra ngoài xem thử, giờ cũng xem xong rồi, nên không còn tâm nguyện gì nữa." Sau đó còn bổ sung, "Không phải vì đến tìm cô đâu..." Cô thấy Lý Ngôn Tâm vẫn còn yếu, nên không dám vùng vẫy mạnh tay, dáng vẻ y như là đã nghiện mà còn ngại.
Nghe sư thái khẩu thị tâm phi, Lý Ngôn Tâm cười còn tươi hơn nữa, lấy cằm đặt lên vai sư thái, "Lúc nãy tôi không có nói đùa, quả thật là cũng không rõ tâm ý mình nữa, nhưng tôi cũng muốn thử, có thể qua một thời gian sau cô sẽ phát hiện là chỉ thích vẻ ngoài của tôi thôi, qua một thời gian thì sẽ chán à."
"Xinh đẹp là điều tốt mà, người ta ngưỡng mộ muốn chết." Sư thái không thấy được biểu cảm của Lý Ngôn Tâm, nên nói rất thành thật, lúc đầu cô cũng do Lý Ngôn Tâm xinh đẹp nên mới chú ý đến cô ấy, sao đó là không thoát khỏi được chữ tình.
"Có gì mà ngưỡng mộ, sau này không phải cô ngày nào cũng được nhìn sao, nhìn mọi góc độ, nhìn ở cự ly gần luôn?" Lý Ngôn Tâm xoa đầu sư thái.
"Vậy được hả?" Sư thái tiến lại gần, cô cứ cảm thấy mỗi bộ phận trên mặt Lý Ngôn Tâm không phải là xinh đẹp lắm, nhưng khi hợp lại với nhau thì đẹp ngất ngây con gà tây.
Lý Ngôn Tâm thấy mặt sư thái đang tiến lại gần, tim đập thình thịch, vốn cứ tưởng sư thái là người không hiểu thế sự, không ngờ lại chủ động đến như thế, nhưng trong lòng cô không có phản cảm, ngược lại cảm thấy sự chậm rãi cẩn thận này làm người ta sốt ruột chết đi được, nhưng khi nghĩ tới sư thái là một ni cô sống trong am suốt ngày ăn chay niệm phật mà hiểu những chuyện này thì thật là bất kính.
Một cánh tay nhè nhẹ choàng qua cổ cô ấy, thuận theo động tác của sư thái kéo cô ấy lại gần hơn, từ từ dán môi qua, rất mềm mại, có mùi hương của phụ nữ, không có phản cảm, ngược lại còn rất thích cảm giác mềm mại này nữa, trong lòng như có gì đang tan chảy ra, cảm giác dễ chịu này thật làm người ta khó quên.
Sư thái mở to mắt ra, quên mất hít thở, trong lòng mau chóng niệm kinh thầm mà cũng không kiềm chế được tình cảm của mình, cô ta nhất định là yêu tinh mà, là loại chuyên đi hút tinh khí người khác, nếu không sao mình lại toàn thân mất sức thế này, cả người sắp mềm nhũn ra rồi.
Môi bị cô ấy ngậm lấy, đầu lưỡi nóng bỏng khi chạm vào môi thì sư thái cảm thấy như có vật gì đó chạy khắp toàn thân rồi biến mắt trong chốc lát.
Miệng hơi há ra do kinh ngạc liền bị người đó công lược, những nơi được quét qua đều nghe thấy tiếng ma sát nho nhỏ, người cô đã mềm nhũn nằm đè trên người Lý Ngôn Tâm, xấu hổ và căng thẳng làm cho động tác của cô cứng đờ ra.
Lý Ngôn Tâm mút lấy môi cô ấy một cái rồi mới rời khỏi, kết thúc nụ hôn bất ngờ này, mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt đỏ ửng, vẫn đang nhắm chặt mắt lại, toàn thân như bị điểm huyệt duy trì tư thế lúc nãy.
Môi của sư thái đột nhiên mất đi độ ấm, có chút không nỡ tiếp tục đuổi theo về phía trước một khoảng nhỏ nữa, sau đó mở mắt ra thì thấy Lý Ngôn Tâm đang mỉm cười nhìn mình, liền vùi mặt vào vai cô ấy, "Cô... cô nếu là yêu tinh thật thì tránh xa tôi ra một chút..."
"Tại sao? Yêu tinh cũng có thể tu luyện thành tiên mà~" Lý Ngôn Tâm cố ý nói sát bên tai sư thái, nói xong tự mình nhịn không nổi cười khanh khách lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện